Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.
Chọn tập

Nội bộ tàu ngầm.

Hoắc Nhất Hàng và Giang Mạc Thần đứng trước bàn điều khiển, ống nhòm đã nhô lên, có thể thấy rõ tàu vượt biên trên mặt biển còn đang chạy về phía cảng C với tốc độ bình thường.

“Anh Hoắc, làm sao đây? Hiện giờ là ban đêm, thấy không rõ tình hình trên thuyền đánh cá, hay là, cử hai người đi lên thăm dò?” Giang Mạc Thần nhìn chằm chằm tàu vượt biên trong tầm mắt, sốt ruột nói: “Này cũng đã biết em gái đang ở ngay trên chiếc thuyền kia rồi, chỉ nhìn thế này? Anh nhịn được, em nhịn không được!”

“Cậu không cần kích thích tôi.” Hoắc Nhất Hàng bình tĩnh nói: “Kích thích tôi, tôi cũng sẽ không cử cậu qua đó, cậu không có kinh nghiệm cứu con tin!

“Đó là do anh bất công!” Giang Mạc Thần bỗng nhiên giống như một đứa trẻ không có kẹo ăn vậy, mặt không vui nói: “Chuyện anh chính là Quân tiên sinh, em đến bây giờ mới biết được, anh giấu em làm nhiều chuyện như vậy, còn không cho em tham gia, anh Hoắc, chiếc thuyền nhỏ của tình hữu nghị lật rồi lật rồi!

“Cậu không thích hợp làm những chuyện đó, Hoắc Nhất Hàng khó mà giải thích được vài câu: “Cậu là con trai duy nhất của Giang gia, gia nghiệp lớn thế này của Giang gia cần cậu đi kế thừa, cậu chịu không nổi cực khổ, có thể lên chiến trường với bọn lính đánh thuê sao? Cậu xem đây là chơi sao! Im lặng mà ở 1 chỗ đi!”

Giang Mạc Thần á khẩu không trả lời được, rầu rĩ nói 1 câu: “Ba mẹ anh chẳng phải cũng sinh đứa con là anh sao? Bất công chính là bất công, còn chỉ chọn lời hay để nói.”

“Cái này cũng không thích hợp với cậu lắm,” Hoắc Nhất Hàng nói: “Giả gái làm loạn thì tìm phụ nữ đi, tôi không ăn loại này của cậu!”

Nói xong, anh quay đầu, nói với người đàn ông mặc quân trang đứng ở một bên khác: “Gấu bắc cực, bảo diều hâu chuẩn bị một chút, ba người chúng ta lên thuyền.”

Trước mắt tình hình của tàu vượt biên nhìn vào rất bình yên, anh có thể đi theo hoài, chờ thuyền đánh cá cập bến mới ra tay, nhưng ngay cả Giang Mạc Thần cũng đợi không được, sao anh đợi được chứ? Rời xa vợ yêu suốt mấy ngày rồi, mỗi một phút với hắn mà nói đều là dày vò, anh phải nhìn thấy cô nhanh một chút, xác định cô bình an không bị gì mới có thể yên tâm.

Năm phút sau, Hoắc Nhất Hàng mang theo lính đánh thuê thuộc hạ gấu bắc cực và diều hâu, rời khỏi tàu ngầm, lặng lẽ đi lên tàu vượt biển.

Đêm rất tối, nhưng ánh trăng đủ sáng, có thể dễ dàng tìm thấy kẻ địch trên tàu vượt biên, lính đánh thuê chuyên nghiệp, một người có thể cản thiên quân vạn mã, đối phó mấy tên lưu manh, dễ như trở bàn tay, chỉ là bởi nhiệm vụ lần này của bọn họ không giống lúc trước, chỉ cần mục tiêu, thương vong đều có thể mặc kệ, hiệu suất cũng bị kéo chậm một chút.

Ba người phân công, gấu bắc cực đến đầu tàu, diều hâu đến đuôi tàu, Hoắc Nhất Hàng phụ trách giải quyết hết những tên lưu manh trong khoang tàu, rồi mới tập trung lại, tìm đường xuống đáy khoang tàu, giải cứu con tin.

Kẻ địch trên đầu tàu có năm người, gấu bắc cực bỏ ra sáu phút, im hơi lặng tiếng mà xử lí, kẻ địch ở đuôi tàu chỉ có hai người, sau khi diều hâu xử lí bọn chúng xong, đến khoang tàu trước.

Lúc này, Hoắc Nhất Hàng đã nhanh chóng giải quyết hết 8 tên lưu manh trong khoang tàu, cuối cùng chỉ còn lại thuyền trưởng, đang cùng Dương Liễu lăn lộn trên giường!

Anh và diều hâu liếc nhau một cái, cùng nhau xông vào, diều hâu phụ trách Dương Liễu, Hoắc Nhất Hàng phụ trách thuyền trưởng.

Không đến ba mươi giây, thuyền trưởng ngã xuống trong vũng máu, diều hâu đang muốn ra tay với Dương Liễu, Hoắc Nhất Hàng nói: “Đừng giết cô ta! Lợi cho cô ta quá rồi!”

Anh quay đầu, Dương Liễu mới nhìn rõ anh là ai, một đôi mắt lập tức trừng vừa tròn vừa to, trong mắt đầy hoảng sợ: “Anh là Hoắc…… Hoắc……”

“Hoắc Nhất Hàng!” Hoắc Nhất Hàng xoay người, rõ ràng vừa mới giết chín người, nhưng trên người anh một giọt máu cũng không có dính vào, nhưng hơi thở âm u lạnh lẽo uy nghiêm đó lại giống như đến từ từ đáy biển sâu và lạnh nhất, chỉ nhìn 1 cái thôi, khiến Dương Liễu kinh hồn bạt vía.

Hoắc Nhất Hàng không rảnh nói nhiều với độc phụ này, trực tiếp hỏi: “Nói, Khuynh Khuynh đang ở đâu? Đi đường nào xuống đáy khoang? Nói!”

“Không nghe tiên sinh bảo cô nói sao?” Diều hâu giống xách gà con vậy xách Dương Liễu trần trụi lên, dao trong tay đẩy mặt nạ dính trên mặt cô ra, khinh miệt nói: “Một dâm phụ còn biết che đi sự xấu hổ kìa!”

Mặt nạ rơi xuống mặt đất, lộ ra cái mặt bị axit sunfuric đậm đặc ăn mòn, diều hâu nhìn thoáng qua, kinh sợ đến một tay ném Dương Liễu xuống đất: “Gì! Thì ra không phải che đi sự xấu hổ, mà là che đi cái xấu xí a! Với nhan sắc này, dạ xoa còn đẹp hơn cô ta, thật khâm phục mấy tên đàn ông nuốt nổi cô trên thuyền này!”

Hoắc Nhất Hàng quét mắt nhìn diều hâu một cái, lạnh lùng nói: “Làm chuyện chính!”

Thần sắc của diều hâu lập tức trở nên nghiêm túc, một chân giẫm lên người Dương Liễu, con dao hướng xuống, không chút do dự thọc vào bụng Dương Liễu một dao, không sâu, không cạn: “Nói! Làm sao xuống đáy khoang, không mở miệng nữa, tôi sẽ cắt bỏ miếng da này của cô!

“A ~” Dương Liễu đau đến toàn thân run rẩy.

Cô thế nào cũng không nghĩ tới, Hoắc Nhất Hàng vậy mà lại tìm đến tàu vượt biên này nhanh và chuẩn như thế, hơn nữa vừa mới nhìn sau lưng của Hoắc Nhất Hàng, anh ta rõ ràng còn có một thân phận thần bí khác!

Trong biển rộng mênh mông, anh ta mang theo người xem mạng người như trò đùa, im hơi lặng tiếng tìm tới nơi này, người bên ngoài, chắc chắn đã bị bọn họ xử lí rồi, tất cả kế hoạch của cô ta, thất bại thêm lần nữa, vả lại, kết cục của cô có thể còn thê thảm hơn là việc bị hủy dung.

Còn bên Vân Khuynh, cho dù cô cái gì cũng không nói, thuyền lớn như thế, Hoắc Nhất Hàng sớm muộn cũng đều sẽ tìm ra Vân Khuynh!

Nghĩ như thế, Dương Liễu vô cùng hối hận, cô nên xử lí Vân Khuynh sớm một chút, nhưng bây giờ, hối hận đã muộn……

Đáy khoang đáy, từ phòng điều khiển xuống dưới.

“Khống chế tốt người phụ nữ này, đừng để cô ta chạy thoát, cũng đừng để cô ta chết!” Ném một câu như thế, Hoắc Nhất Hàng vội vàng đi về phía phòng điều khiển.

Đi ra ngoài, gặp được gấu bắc cực trở về, anh dặn dò một câu: “Xác nhận thêm một lần, trên thuyền còn có kẻ địch hay không, thông báo tàu ngầm nổi lên mặt biển, để Giang Mạc Thần mang mấy người tới thu dọn, người chết đều ném xuống biển, lau sạch sẽ vết máu!

“Dạ!” Gấu bắc cực nhận lệnh đi, mặc dù anh ta không biết rõ tại sao ngay cả vết máu cũng phải lau sạch sẽ.

Khoang điều khiển ở đầu tàu, gấu bắc cực ở đây giết hai người, máu nhỏ xuống dọc khe hở, trong không khí rất nhanh có một mùi tanh hôi.

Vân Khuynh nhạy cảm ngửi được mùi máu tươi này, kéo Cố Du một cái, bình tĩnh phân tích: “Trên đó xảy ra chuyện rồi, có người chết!” Có lẽ, là người của Hoắc Nhất Hàng phái tới.

Cũng có lẽ là xảy ra biến cố náo khác!

Nguy hiểm và hi vọng cùng tồn tại!

Do dự một chút, Vân Khuynh nói với Cố Du: “Cố Du, có gan cùng chị đi lên xem một chút không?”

Cô muốn tự mình đi thăm dò, nhưng cô cũng chỉ uống chút nước do Cố Du đưa, và Dương Liễu sợ cô chết, đưa tới một tô cháo, bây giờ không có sức bò lên cầu thang đó.

“Dạ được! Em đi chung với chị” Cố Du nói: “Em cái gì cũng không sợ, nhiều nhất là bị ném trở lại thôi!”

Vân Khuynh được cô ấy đỡ, chậm rãi đứng lên, từng bước từng bước đi về hướng cầu thang, mới vừa đi tới cầu thang, trên đó đã có động tĩnh, cửa khoang tàu “cọt kẹt” một tiếng bị mở ra, trái tim của Vân Khuynh và Cố Du liền sợ đến muốn nhảy ra ngoài.

Ngay sau đó, một chùm sáng mãnh liệt chiếu rọi xuống, mắt hai người đều mở không ra.

“Ai vậy, đêm hôm khuya khoắt không ngủ mà còn mở đèn làm gì? Chúng tôi…… Chúng tôi chỉ là ăn nhiều, tiêu hao chút……” Cố Du dũng cảm hô, nhưng giọng nói run rẩy lộ ra sự căng thẳng và lo sợ của cô.

Một giây sau, Vân Khuynh lại nghe được giọng nói quen thuộc: “Khuynh Khuynh, đứng ở nơi đó đừng nhúc nhích, anh xuống dưới!”

Giọng nói quen thuộc, cảm giác căng thẳng và kích động không quen.

“Nhất Hàng!”

Rõ ràng nghe được giọng nói này, đều cho thấy cô được cứu rồi, cô nên vui, nhưng chóp mũi của cô bỗng nhiên lại chua xót, sau đó, nước mắt trong suốt không tự chủ mà lăn xuống

Tiếng bước chân dồn dập vang lên, mười mấy bậc cầu thang bằng gỗ, chỉ vài bước thôi đã bị Hoắc Nhất Hàng giẫm xong.

“Cố Du? Cảm ơn.” Giọng nói thanh lãnh vang lên ở bên tai, chùm sáng đó cũng rơi đại trên mặt đất, Vân Khuynh bị kéo vào trong một lồng ngực có chút ẩm ướt nhưng đủ ấm.

“Khuynh Khuynh, đừng sợ, anh tới rồi, nguy hiểm đều đã qua, thả lỏng một chút. Để anh xem kỹ em nào!” Vành mắt của Hoắc Nhất Hàng cũng có chút phiếm hồng, có trời mới biết, mấy ngày nay, anh lo cho cô bao nhiêu.

Trong bóng tối, nhìn không rõ biểu cảm của hai người, nhưng Hoắc Nhất Hàng lại nâng mặt Vân Khuynh lên, cố chấp chăm chú nhìn một hồi lâu.

“Cái đó Hoắc…… Là Hoắc tổng phải không? Tôi cảm thấy đây không phải là nơi để nói chuyện yêu đương, hay là, chúng ta đi lên trước, tìm một nơi thoải mái chút rồi nói? Chị Vân Khuynh mấy ngày nay cái gì cũng chưa ăn, cơ thể rất yếu, phải tranh thủ bổ sung dinh dưỡng cho chị ấy.” Cố Du yếu ớt đề nghị.

“Được.” Hoắc Nhất Hàng gật đầu, đôi mắt tiếp tục dừng lại trên mặt Vân Khuynh, nhưng lời thì nói cho Cố Du nghe: “Tôi thấy tinh thần cô còn tốt, cô tập hợp người trong khoang tàu lại rồi dẫn lên trên khoang.”

Nói xong, anh đã bế Vân Khuynh lên, dẫn đầu rời khỏi đáy khoang.

Đèn trong phòng điều khiển sáng lên, sau khi đi lên, Vân Khuynh mới cảm giác được không khí hơi sạch sẽ một chút, nhưng cô nhìn xung quanh, lại phát hiện nơi này lại không có thi thể.

“Khuynh Khuynh, sao thế?” Hoắc Nhất Hàng thấy Vân Khuynh nhìn xung quanh, cho là cô lo lắng còn có kẻ địch, liền nói: “Kẻ địch trên thuyền ngoại trừ Dương Liễu ra đều chết hết rồi, hiện trường quét dọn qua, em sẽ không nhìn thấy tử thi và máu tươi, đừng sợ.”

Thì ra, anh lo cô sợ, cho nên cố gắng dọn sạch thi thể và máu.

Trong lòng Vân Khuynh nhất thời bị ấm áp lấp đầy, cô co rút trong lòng Hoắc Nhất Hàng: “ Không sao, Nhất Hàng, chỉ cần có anh ở đây, em không sợ.”

Hoắc Nhất Hàng thu lại cánh tay, sự tín nhiệm và sự ỷ lại của cô dành cho anh khiến anh cảm thấy mặc kệ phải bỏ ra nhiều thế nào đều đáng giá.

May mắn, cô không có chịu sự tổn thương không thể cứu vãn nào, may mắn, cô lại ở trong lòng anh.

Anh vừa ôm Vân Khuynh ra ngoài, vừa nói với cô: “Anh dẫn theo bác sĩ tới, anh đưa em đi gặp bác sĩ trước, kiểm tra một chút tình trạng sức khỏe của em.”

Năm phút sau, Giang Mạc Thần mới vừa lên thuyền, liền bị Hoắc Nhất Hàng gọi tới đón bọn người Cố Du, thấy Vân Khuynh Khuynh vẫn tốt, chỉ là mỏi mệt và đói dẫn đến thân thể suy yếu, anh cũng yên lòng.

Thế nhưng không nghĩ tới, anh vừa bước vào cửa phòng điều khiển, liền bị một người phụ nữ cầm một cái chén đựng cơm thừa, “bộp” một tiếng đập vào trán.

Sau 1 hồi hoa mắt chóng mắt, máu và dầu dọc theo mặt anh chảy xuống……

Chọn tập
Bình luận
× sticky