Đây rõ ràng là một sự không hài lòng và đổ lỗi rồi.
Nét mặt Tô Tương đột nhiên trở nên tái nhợt, bà ta nhìn thấy ánh mắt của Vân Bính Hoa tràn đầy sự nóng giận và sốc.
“Bính Hoa, ông…ông nói cái gì?”
“Ông đổ lỗi cho tôi vì mắc căn bệnh này? Có phải tôi muốn căn bệnh này không? Ông không biết rằng sau khi tôi bị bệnh này thì đau khổ thế nào không?
“Tôi đã nghĩ rằng ngay khi ông không thể chịu khổ với tôi thì ít ra ông cũng an ủi tôi vài câu. Chẳng lẽ ông không thấy dáng vẻ tôi bây giờ xấu xí thề nào sao? Nhưng tại sao ông lại trách tôi? Bính Hoa, ông khiến tôi cảm thấy lạ lùng!”
Tô Tương nói tiếp, nước mắt đang bắt đầu tuôn ra, chảy qua khuôn mặt tái nhợt của bà ta, nhìn vào trông thật cô đơn và bất lực.
Nhưng Vân Bính Hoa vẫn cảm thấy khó chịu hơn là thương hại.
“Tại sao tôi phải cùng chịu khổ với bà?” Ông ta nói: “Tô Tương, chúng ta đã rơi vào tình trạng khốn khổ như vậy, bà đã bị bệnh rồi, thậm chí còn muốn tôi bệnh cùng? Bà có ích kỷ quá không?
Bà cũng biết bản thân nhìn xấu xí? Vậy thì gây rắc rối làm gì, yên lặng nằm ở đây nghỉ ngơi không được sao? Bà tưởng rằng như trước đó, có một đám người chăm sóc, dỗ dành bà sao? Biết rằng dáng vẻ của bản thân như thế nào thì đừng bướng nữa, đã mấy chục tuổi rồi mà tưởng rằng bản thân mình là cô nàng 18 tuổi sao! Thật là….”
Thái độ của Vân Bính Hoa chuyển biến lớn như vậy, Tô Tương không thể chấp nhận điều đó. Ai có thể chấp nhận sự thương yêu chiều chuộng từ người đàn ông mình và bắt đầu chê bai, thờ ơ và thậm thí đổ lỗi cho mình chứ>
“Tôi ích kỷ? Vân Bính Hoa, rốt cuộc ông đang nói gì vậy? Bệnh của tôi đâu phải bệnh truyền nhiễm, tôi chỉ nói như vậy chứ đâu phải muốn ông bệnh cùng tôi, làm gì ông phải nổi cáu như vậy. Tôi là bệnh nhân, ông xem những gia đình khác chăm sóc bệnh nhân như thế nào, còn ông chăm sóc tôi như thế nào, ông không cảm thấy bản thân quá đáng sao?”
“Tôi quá đáng? Nếu tôi thật sự quá đáng thì tôi để bà ở trong bệnh viện và mặc kệ rồi!” Sắc mặt Vân Bính Hoa tím tái: “Bà biết rằng bà là bệnh suy thận giai đoạn cuối rồi không? Có biết rằng quả thận chết tiệt đó của bà dù cho có làm cách nào cũng không chữa khỏi không? Có biết rằng bà phải thay thận để sống sót không, nhưng nếu bà muốn thay thì phải có thận mới và 3.000.000 không?
Tôi đã sớm nói với bà, khi đã bệnh rồi thì đừng nghĩ điều này điều kia. Tôi đâu muốn bà ra ngoài kiếm tiền, không phải những đồ ăn ngon tôi đều cho bà sao, tôi chỉ cần bà ở nhà dưỡng bệnh là được rồi? Nhưng mà lại không yêu bản thân mình, ngay cả bác sĩ cũng nói, ông ta chưa từng gặp ai có thể khiến cơ thể mình xấu đi trong thời gian ngắn như vậy. Đây tất là đều là do bà tự tạo ra không phải sao?”
“Cái gì? Tôi….suy thận?” Tô Tương trợn to mắt, trong lòng đầy hoang mang: “Làm thế nào tôi có thể ở giai đoạn cuối suy thận?”
“Điều này bà tự nên hỏi bản thân mình!” Vân Bính Hoa khó chịu và nói: “Gần đây bà đã làm việc gì?”
“Tôi…tôi chỉ là nghe bảo rằng Lục gia phá sản rồi, tôi lo lắng cho Dương Liễu….” Tô tương nói giọng yếu ớt.
Bà ta lo lắng Lục gia phá sản, Dương Liễu có thể ly hôn với Văn Bân và rời khỏi Lục gia. Như vậy thì, Dương Liễu có cầm tiền quay lại tìm bà ta và Vân Bính Hoa không? Dù sao thì Dương Liễu một lần nữa kết hôn thì không thể không có gia đình đúng không?
Và nếu Dương Liễu có thể nhận bà ta và Vân Bính Hoa thì bà ta không cần ở trong một căn nhà nhỏ như vậy, không cần mỗi ngày phải ăn cơm tiệm.
Mấy ngày nay bà ta không được ăn một bữa ăn ngon, nhưng lại luôn nghĩ rằng làm thế nào để Dương Liễu có thể trở về?
“Dương Liễu? Bà còn nghĩa đến loại lương tâm chó chết đó à!” Vân Bính Hoa tiến lên vài bước, lạnh lùng nói với Tô Tương: “Đến bây giờ bà vẫn chưa hiểu, mọi thứ đều là do con nha đầu chết tiệt đó nên chúng ta mới rơi vào hoàn cảnh này?
Trước khi con nha đầu chết tiệt đó chưa bước vào Vân gia, quan hệ của chúng ta và ba mẹ tốt biết mấy, từ khi con tiện nha đầu đó đến Vân gia không bao lâu thì ba đã qua đời. Trong nhiều năm qua, cô ta đã chơi những mánh khoé để làm hài lòng chúng ta, để chúng ta xa lánh mối quan hệ với Vân Khuynh và mẹ.Chúng ta đã cho hết cô ta những gì chúng ta có, nhưng cô ta lại làm những gì? Cô ta yêu cầu chúng ta tính toán cuộc hôn nhân của Vân Khuynh, đẩy mẹ tôi xuống cầu thang và chết đi. Cô ta lợi dụng chúng ta để ép Vân Khuynh và Lục Văn Bân ly hôn, vừa quay đầu thì đã trở thành đại thiếu phu nhân của Lục gia và lập tức bỏ rơi chúng ta!
Cô ta chính là sao chổi, lừa đảo, thâm độc, một đứa con nuôi, con dâu đầy đủ đoạn và độc ác!
Tôi thực sự hối hận, tại sao lúc đó lại nghe lời của bà để đưa một con nha đầu chết tiệt này vào Vân gia?”
Câu nói của Vân Bính Hoa, trước đó là nói về Dương Liễu, nhưng câu nói cuối cùng rõ ràng là muốn đẩy tất cả trách nhiệm cho Tô Tương.
Tô Tương cũng không phải ngu ngốc, tất nhiên bà ta sẽ không nhận sai và lập tức phản bác: “Vân Bính Hoa, cái gì mà ông không nên nghe lời của tôi và đưa con nha đầu đó vào Vân gia? Lúc đó tôi cũng không trực tiếp kêu ông đưa người về, chỉ là nói rằng ba mẹ cô ta mất, cô ta rất tội nghiệp….”
“Đúng! Cô ta tội nghiệp, bây giờ chúng ta không tội nghiệp. Tô Tương, bà chẳng phải là không muốn bản thân không có bất kỳ sai lầm nào, vì thế mọi lỗi lầm đều do tôi phải không?” Vân Bính Hoa càng nổi điên: “Tôi biết rằng bà sẽ nói như thế, không phải bà luôn như thế sao? Những gì bà muốn, những chuyện bà làm thì bà đều không tự đi làm. Đều phải nhờ tôi giúp, nhờ tôi làm, là vì nếu có hậu quả xấu gì thì bà chỉ việc đổ lỗi cho tôi phải không?
Vậy thì tôi hỏi bà, điều sai lầm nhất tôi từng làm có phải là cưới bà không? Có phải là tôi đối xử quá tốt với bà không? Hả?”
Vân Bính Hoa rõ ràng là tức đến mơ hồ, hoặc là bị áp lực đè nặng lên nên muốn ích kỷ thoát khỏi đây. Cho nên ông ta càng ngày càng tức, càng phát ngôn bất lịch sự. Một người đàn ông to lớn như một kẻ cuồng loạn. Đến cuối cùng ông ta hét lên và mắng Tô Tương: “Sai lầm lớn nhất của tôi là cưới bà, vậy thì chúng ta ly hôn cho rồi!”
“Ly hôn” hai từ này vừa thốt ra từ miệng, không chỉ khiến Tô Tương sững sờ và ngay cả bân thân Vân Bính Hoa cũng thấy choáng váng.
Ông ta quay người đi một cách không tự nhiên, nói tiếp một câu: “Bà nghỉ ngơi trước, tôi đi mua đồ ăn cho bà.” Và rời khỏi phòng bệnh.
Vân Bính Hoa đã đi rất lâu thì Tô Tương mới tỉnh táo trở lại.
Vừa nãy Vân Bính Hoa nói rằng muốn ly hôn với bà ta? Bởi vì cảm thấy phiền với tình trạng bệnh của bà ta? Cần phải có 3.000.000 để chữa trị?
Ông…ông ta lại sao có thể trở nên vô tâm như vậy?!
Cãi nhau một trận như vậy, bà ta cảm thấy rất mệt mõi, nhưng suy cho cùng vẫn phải nghỉ ngơi. Tình trạng của bà ta, không có tiền thì sẽ chết!
Nỗi sợ chết chóc giống như một đám mây đen, chẳng mấy chốc toàn bộ trái tim Tô Tương bị che khuất đi. Cơ thể bà ta khẽ run lên, cô gắng vươn tay ra và lấy chiếc túi của mình, kéo khoá và lấy điện thoại ra, quay một số quen thuộc và gọi đi.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, chưa kịp đợi đầu dây bên kia nói chuyện thì bà ta đã vội vàng nói: “Dương Liễu, bây giờ con đang ở đâu? Mẹ không cần biết con đến Vân gia có mục đích gì, nhưng mẹ đã yêu thương con nhiều năm như vậy, con không thể không nói gì về nó chứ? Mẹ bệnh rồi, mẹ đang ở trong bệnh viện, bệnh suy thận, cần có 3.000.000 để chữa bệnh, con lấy số tiền từ Vân gia thì mẹ có thể thuyết phục Vân Bính Hoa không lấy tiền về, nhưng con cần phải đưa 3.000.000 để mẹ chữa bệnh thì mẹ sẽ không tính toán gì với con nữa/
Mẹ cũng đồng ý rước con về, con…Lục gia phá sản rồi, chắc hẳn con sẽ không tiếp tục với Lục Văn Bân chứ? Con về bên mẹ và Vân Bính Hoa, đợi đến khi con kết hôn….được không?”
Vân Bính Hoa vừa mắng chửi Tô Tương, không muốn bà ta liên lạc với Dương Liễu, nhưng bà ta lập tức quên nó đi và gọi điện thoại cho Dương Liễu.
Đầu dây bên kia không có giọng nói vang lên, bà ta lại vội vàng nói: “Dương Liễu, con nghe thấy mẹ nói gì không? Con trả lời đi, con nói chuyện đi”
(Bà ta cứ tiếp tục nói, đối phương cũng không có khoảng trống để mà trả lời!)
“Chào bà, đây là sở cảnh sát quận xxx, chồng cũ của Dương Liễu đã kiện rằng Dương Liễu giết mẹ và con của anh ta. Trước mắt, Dương Liễu đang được điều tra, nếu như bà có chuyện gì cần gặp cô ta thì đợi cho đến khi chúng tôi hoàn tất điều tra.”
Cuối cùng, nữ cảnh sát cũng cất lên giọng nghiêm túc.
Tô Tương ngơ ngác: “Cái gì? Dương Liễu giết Cao Thuý Lan và con của mình? Cái này…làm sao có thể như vậy được?”
“Tại sao không thể như vậy!”
Ngay lúc này, trong phòng bệnh của Tô Tương vang lên giọng của Lục Văn Bân.
Anh ta ở ngay bên cạnh Tô Tương, vừa nãy bà ta và Vân Bính Hoa cãi nhau lớn tiếng như vậy, cả lầu đó ai cũng có thể nghe thấy, anh ta không nghe thấy cũng uổng.
“Lục Văn Bân? Tại sao con lại ở đây?” Tô Tương quay đầu nhìn Lục Văn Bân, mặc kệ rằng đầu dây bên kia còn đang kết nối không và lập tức hỏi anh ta: “Là con kiện Dương Liễu giết người phải không? Rốt cuộc trong lòng con giấu gì?
“Tôi không giấu gì cả? Tô Tương, bà nên hỏi đàn bà nữa độc ác mà bà đã nuôi đi!” Lục Văn Bân khập khiễng bước vào với đôi mắt đầy giận dữ: “Chính mắt tôi thấy người đàn bà độc ác đó đẩy mẹ tôi và con trai tôi xuống cầu thang chết, chính mắt tôi thấy!
Tô Tương, bà và Vân Bính Hoa là kẻ đồng loã! Là hai người nuôi Dương Liễu lớn đến như vậy, là do hai người nuôi lớn con rắn độc và thả nó ra cắn người!”
Rõ ràng Lục Văn Bân đến đây là để điều tra tội phạm đồng loã.
Tô Tương có chút sợ hãi, cơ thể không ngừng co lại: “Con….con nói gì thế? Mẹ không để Dương Liễu giết người, không…không phải, Dương Liễu không thể nào giết người, cô ta không thể vào đồn cảnh sát! Dù cho có đến đồn thì cũng phải gửi tiền cho mẹ trước để chữa bệnh.
Nói đến đây, bà ta đột nhiên lại nghĩ ra một cách gì đó và nói với Lục Văn Bân: “Văn Bân, con đừng quá tức giận, con là đứa con ngoan, con luôn tôn trọng mẹ, phải không? Trước kia mẹ có yêu cầu gì thì con đều giúp mẹ đạt được. Bây giờ con giúp mẹ thêm một việc—con đi đến rút lại lời buộc tội cho Dương Liễu để cô ta gửi tiền cho mẹ!
Hoặc là, con có tiền không? Bây giờ mẹ bệnh rất nặng, mẹ cần tiền chữa bệnh, không thì sẽ chết. Con không muốn nhìn thấy mẹ chết đúng không, con cho mẹ mượn một ít tiền, không cần quá nhiều, 5.000.000 là được rồi, được không?