Biệt thự mới.
Sau vài ngày hoà hợp, Vân Đình ngày càng đánh giá cao Hoắc Nhất Hàng, Vân Khuynh và Vân Tư Âm cũng nhanh chóng từ mối quan hệ huyết thống trở thành mối quan hệ thân thiết thật sự.
Nợ Vân Khuynh hai mươi mấy năm, Vân Tư Âm đưa tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế giới để bù đắp cho cô ấy. Trong hai ngày qua, chỉ là một giấc ngủ thôi cũng muốn ngủ cùng Vân Khuynh, phiền đến Hoắc Nhất Hàng và Vân Đình đều cảm thấy không hài lòng.
Vì vậy, ngày hôm nay, sau khi ăn cơm xong thì hai người đi dạo bộ, và bắt đầu đổ lỗi cho nhau.
“Nhất Hàng à, đứa con Khuynh Khuynh này là do ba không thể giúp cô ấy. Lúc tôi còn trẻ quá hoang tưởng về vấn đề tình cảm. Ba chỉ tin rằng những gì ba thấy trong mắt ba là quá kiêu ngạo, hời hợt, phải khiến cho người phụ nữ yêu thương của mình và đứa trẻ chịu tội lỗi.
Điểm này, con làm tốt hơn ba.
Con và Khuynh Khuynh ngay từ đầu, con đã đối xử tốt với cô ấy, nếu như không phải con luôn giúp đỡ cô ấy thì con gái của ba chắc có lẽ sẽ không như thế này. Vì thế, ba rất cám ơn con.”
“Dù cho không có con, Khuynh Khuynh cũng ngày càng tốt hơn.” Hoắc Nhất Hàng nói: “Cô ấy là con gái của Vân gia, trên người có sự cứng rắn của Vân gia. Lúc trước sống không tốt, chỉ là do quá tốt bụng, không biết cách từ chối. Khi cô ấy quyết tâm sống cho chính mình thì không ai có thể đánh gục cô ấy, nêu không thì cô ấy đã sớm bị gục ngã trước khi gặp con rồi. Không phải là con giúp cô ấy, mà là do cô ấy đã rất tốt, kiếp này con có thể cưới Khuynh Khuynh làm vợ đó đã là may mắn của con.”
Hoắc Nhất Hàng nói rất nghiêm túc, có những lời nói khiến Vân Đình rất thích. Tất nhiên, bản thân anh ta sẽ không cố tình làm hài lòng người khác, nhưng Vân Đình là ba ruột của Vân Khuynh, anh ta nói vài câu có thể khiến Vân Đình thích, điều này tốt hơn cho Vân Khuynh thì tại sao không nói chứ?
Vân Đình nghe thấy điều này, khoé miệng tỏ ra sự hài lòng: “Con gái của Vân Đình tôi, không tệ đâu!”
Nói dứt câu, ông ta lại chìm mặt xuống nói: “Nhất Hàng à, giao Khuynh Khuynh cho con thì tôi cũng yên tâm, nhưng mà con nói thử xem, giấy chứng nhận kết hôn hai con cũng đã nhận rồi, cũng không phải một đứa trẻ nữa, vợ của con thì con có nên quản lý chút không? Những ngày qua ngủ với mẹ đã không còn nội quy gì nữa rồi.”
Hoắc Nhất Hàng cũng choáng váng một lúc, khuôn mặt có chút chán nản: “Ba, con cũng muốn phàn nàn với ba về vấn đề này, ba và mẹ đã lớn tuổi rồi, đã trải qua cuộc sống ngại ngào trong nhiều năm rồi, con và Khuynh Khuynh chỉ mới kết hôn, dính chặt như keo vậy, mà Khuynh Khuynh cứ thế bị mẹ dành đi rồi, mỗi tối con đều phải ôm cái chăn để ngủ, không ấm áp chút nào! Ba nói điều này không phải không phù hợp sao?”
Chưa kịp đợi Vân Đình nói, anh ta nói tiếp: “Đúng, ba mẹ lúc trước không giữ được Khuynh Khuynh, bây giờ muốn bù đắp cho cô ấy một ít, mẹ và con gái ruột của mình xa cách nhau hơn 20 năm, sau mất mát lấy lại được thì khó có thể không vui mừng, kích động và muốn cùng Khuynh Khuynh hoà hợp.
Nhưng Khuynh Khuynh sẽ không bỏ chạy, tại sao phải chiếm lấy cô ấy mỗi ngày? Ba, đây là vợ của ba, ba nên quản lý mới đúng!”
“Con….” Vân Đình lườm mắt nhìn Hoắc Nhất Hàng: “Con không quản lý tốt vợ mình còn đáp trả lại ba, ba nghĩ rằng con không để mắt đến ba, hơ! Đừng nghĩ rằng con và Khuynh Khuynh nhận giấy kết hôn thì ba mãi mãi đồng ý cho hai con ở bên nhau. Ba là ba ruột của Khuynh Khuynh, con gái của Vân gia thì tất nhiên thì sẽ nghe lời ba mình rồi, ba—thời hạn cho con là chiều này, đưa vợ của con về phòng, nếu không thì ngày mai ba sẽ tìm tốt hơn cho cô ấy!”
“Ba, Khuynh Khuynh đã nói rồi, con có thể nhận tổ tiên của mình, nhưng chuyện của cô ấy thì cô ấy tự chịu trách nhiệm, ở trên đời này không ai có thể ép Khuynh Khuynh làm việc cô ấy không thích, con cũng không cho phép những chuyện này xảy ra!” Thái độ Hoắc Nhất Hàng rất nghiêm túc, kiên quyết và rất thẳng thắn: “Bản thân ba sợ vợ, không dám đến trước mặt mẹ phản đối, buộc phải thuyết phục con để chống đối, ba nghĩ con sẽ đồng ý với ba không?”
“Nói ba sợ ai…” Nét mặt Vân Khuynh chìm xuống: “Đúng, ba sợ vợ, sợ vợ thì sao chứ? Ba nói cho con biết, đàn ông sợ thương vợ, sợ vợ thì gia đình mới có thể hoà thuận, sự nghiệp thuận lợi, phụ nữ là nước, nước là tài, hiểu không?”
Hoắc Nhất Hàng phủ định: “Ba, con không biết là ba vẫn tin điều này!”
“Ba….Ba tin thì sao chứ? Trên đời này còn có nhiều bí ẩn chưa được giải đáp! Ba…” Vân Đình muốn nói thêm vài lời để giải thích cho chính mình, nhưng phía sau lại gợi lên tiếng kêu ngọt ngào vui vẻ: “Ba ơi!”
Hoắc Nhất Hàng và Vân Đình đồng loạt quay đầu lại nhìn thấy Vân Tình, Vân Điềm cùng một người đàn ông lạ mặt bước đến.
Hoắc Nhất không có ấn tượng tốt với người đàn ông đó.
Vừa nhìn vào cảm thấy người đàn ông này thành đạt, điển trai, hiền lành và trông như một người tốt.
Nhưng nếu nhìn nhiều hơn một chút thì phát hiện rằng nụ cười trên khuôn mặt anh ta không chỉ cười giả mà còn mang lại một số cảm giác của những linh hồn xấu xa.
Rõ ràng anh ta và Vân Điềm khá giống nhau, cơ thể cũng tương tự nhau, nhưng hai người đi cùng nhau rõ ràng có thể nhìn ra anh ta đang thống trị và Vân Điềm đi theo sau anh ta như con người hầu.
“Tiêu gia chủ?” Nhìn thấy người đàn ông đó, Vân Đình vô cùng ngạc nhiên.
Tiêu Trì tại sao lại đến đây.
Đột nhiên, ông ta nghĩ đến hợp đồng hôn nhân do những người trưởng bối đặt ra của nhiều năm trước, trong lòng liền thắt lại.