Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.
Chọn tập

“Con người anh, sao mỗi lần nói chuyện nghiêm túc với anh, anh lại không nghiêm túc?” Vân Khuynh đỏ mắt, ánh mắt hờn trách nhìn Hoắc Nhất Hàng.

Hoắc Nhất Hàng lại cười nói: “Sao anh không nghiêm túc? Anh chả phải lúc nào cũng nghiêm túc sao? Đều nói con gái hay nói ngược, chả lẽ ý của em là chê anh quá nghiêm túc rồi, hay là, tối nay, anh không nghiêm túc một lần cho em coi thử?”

“A?” Vân Khuynh rút cổ lại: “Vậy thôi đừng.”

Anh lúc “nghiêm túc” đã “mạnh bạo” rồi, “không nghiêm túc chả phải còn hơn thế?!

Nhẹ nhăn trán, Vân Khuynh tiếp lời nói: “Nhất Hàng, em không ngờ Lục Gia lại đổ nhanh đến thế, Lục Văn Bân và Dương Liễu tan nhanh như thế, em còn cho rằng Cao Thúy Hoa có thể thu dọn tàn cuộc thêm một thời gian nữa, không ngờ vừa rời khỏi bệnh viện đã chết, nếu thật sự nói Dương Liễu cố tình mưu sát bà ta, em thấy chưa chắc.

Vì so với giết người, Dương Liễu chắc chắn sẽ tìm cách bịt miệng bà ta lại, bà ta và con đều chết, chắc chỉ là ngoài ý muốn, có thể là lúc xảy ra chuyện ngoài ý muốn đó, Dương Liễu lại đúng lúc có mặt tại hiện trường.”

“Dương Liễu có lẽ có âm mưu mưu sát Cao Thúy Lan, nhưng không phải ngày hôm đó” Hoắc Nhất Hàng nói tiếp, lấy điện thoại mình ra, tìm thấy một clip, mở cho Vân Khuynh xem, sau đó giải thích: “Đây là trước lầu mà Cao Thúy Lan và đứa trẻ ở, camera quan sát tại biệt thự ghi lại, em coi thử.”

Vân Khuynh cầm điện thoại, trong clip, Cao Thúy Lan ôm đứa trẻ trèo lên hành lang trước lầu, Dương Liễu chạy đến, bà ta đưa đứa trẻ lên uy hiếp Dương Liễu, nhưng bà ta đã cố gắng giữ trọng tâm hướng vào trong, nhìn thì không giống vẻ muốn chết, đặc biệt là khi Dương Liễu nói không để ý đến sự sống chết của đứa nhỏ, gương mặt do dự của Cao Thúy Lan càng biểu hiện rõ ràng.

Bà ta thậm chí thu hết nửa người lại, nhưng lúc này, Dương Liễu đột nhiên xông lên trước.

Do vấn đề góc quay, không quay trúng cảnh Dương Liễu đang kéo Cao Thúy Lan, mà ngược lại lại quay rõ ràng cảnh cô ta nhẫn tâm đẩy Cao Thúy Lan xuống, giây tiếp theo, Cao Thúy Lan và con trai đã té xuống lầu…

Clip đến đây là kết thúc.

Vân Khuynh xem xong, hỏi Hoắc Nhất Hàng: “Clip này có phải xử lý qua rồi khong? Em cứ cảm thấy Trước khi té xuống dưới Cao Thúy Lan phải có nhiều cảnh dằn co mới đúng!”

“Có lẽ có.” Hoắc Nhất Hàng chớp mắt, nói:” Nhưng clip anh nhận được chỉ có vậy.”

Anh phải người qua đó, đã có người đem clip đã xử lý đến không có khe hở gì gửi cho anh, điểm này không cần anh nói, đương nhiên cũng không liên quan đến anh.

Vân Khuynh hiểu rõ ý của Hoắc Nhất Hàng, không hỏi nhiều thêm.

“Clip này quả thật là bất lợi với Dương Liễu! Nếu đem nó cho cảnh sát, cùng với việc Dương Liễu không tìm được bằng chứng chứng minh sự trong sạch của mình, cô ta chắc chắn bị định tội! Thêm vào trước đó cô thực thi theo lệnh của Cao Thúy Lan làm chuyện bất chính..Chuyện này mà lộ ra, cho dù không bị phán tử hình, cũng là giam cầm cả đời! Chỉ là, Nhất Hàng, anh chuẩn bị bảo ai đi giao clip này cho công an đây?”

Hoắc Nhất Hàng chớp mắt, ngữ khí thanh lạnh nói: “Bên ngoài, chả phải có người tốt nhất để chọn sao?”

Vân Khuynh lập tức hiểu ý của Hoắc Nhất Hàng đó chính là Lục Văn Bân.

Cao Thúy Lan là mẹ ruột của Lục Văn Bân, mẹ ruột chết, hắn đi thu thập chứng cứ để đẩy thủ phạm vào đại lao, thực sự là không ai thích hợp hơn hắn.

“Nhanh chóng kết thúc mọi thứ, em không muốn gặp lại Lục Văn Bân nữa.” Vân Khuynh nói.

“Được.” Hoắc Nhất Hàng gật đầu: “Khuynh Khuynh, em nghỉ ngơi trước đi, hoặc coi trong phòng còn cần gì chỉnh sửa, anh ra ngoài một lát.”

Nói xong, Hoắc Nhất Hàng đứng dậy.

Lúc anh vừa ra cửa, Lục Văn Bân đã bị Giang Mạc Thần và Tống Tay Hoa nện cho kêu “oái oái”, rút dưới nền nhà, giống một đống cứt chó, chả có chút khí thế của thiếu gia nhà giàu?

“Nhất Hàng ca!” Giang Mạc Thần thấy Hoắc Nhất Hàng ra, ngừng tay lại xíu, có chút “Bất mãn” nói: “Sao anh không ra chậm xíu, em vừa mới ra tay, lâu rồi không vận động, thật thoải mái!”

Hoắc Nhất Hàng quét mắt nhìn Lục Văn Bân, ngữ khí lạnh lùng: “Thôi, các ngươi đừng đánh nữa!”

Anh đi về phía trước, đứng trước mặt Lục Văn Bân, trên cao nhìn xuống Lục Văn Bân: “Có thể bò dậy khong?”

Lời này, nghe ra có vẻ như có chút lo lắng cho Lục Văn Bân vậy.

Lục Văn Bân nghe vậy có chút sợ, thấy Hoắc Nhất Hàng qua, vẻ mặt không có chút tức giận, cố nhịn đau, vùng bò dậy: “Chú út, con…”

Hắn chưa nói hết câu, bị Hoắc Nhất Hàng đột nhiên đánh cái vào mặt, thân thể bị” bạo hành” thêm lần nữa, hai chiếc răng lại rớt xuống. Máu chảy xuống đất.

“Ta chưa nói với ngươi sao, ta họ Hoắc, ngươi họ Lục, không có gì, thì đừng có mà nhận họ hàng lung tung!”

“Còn có thể bò dậy không?”

“Tiểu….Hoắc Nhất Hàng, ngươi..ngươi không thể đối xử với ta vậy, ta và người không thù không oán, vả lại, từ nhỏ ta đã kính người, người không thể nhẫn tâm đối với ta như thế.” Lục Văn Bân lại cố bò dậy nói: “Ta biết Lục Gia phá sản người cũng có nhúng tay vào, ta có thể không trách người, chỉ cần fnguwoif trả Vân Khuynh cho ta, người không thể cướp đi tài sản thuộc về ta, còn cướp người phụ nữ của ta, người….”

“Bốp!” Hoắc Nhất Hàng không do dự tát lên mặt của Lục Văn Bân: “Nói năng không đúng, đáng đánh!”

“Bốp!’

“Cái tát này, vốn dĩ ta nên dành cho Lục Lợi Quần và Lục Bác Dương, nhưng Lục Lợi Quần chết rồi, Lục Bác Dương chạy rồi, thì để ngươi nhận thay, cha ta khi còn sống, để các ngươi làm kí sinh trùng, yên hưởng phú quý, không ngờ các người có dã tâm của sói, âm mưu cướp công ty ba tao, còn ép tao và mẹ tao ra nước ngoài, quạ bay lên làm phượng hoàng lâu rồi, còn tượng mình là phượng hoàng thiệt?”

“Không sai, Lục Gia phá sạn là do ta, ta chỉ lấy lại thứ thuộc về mình, ngươi, có tư cách gì bác bỏ!”

“Bốp!”

“Cái tát này, đánh ngươi vì con đê tiện Dương Liễu, làm hại Khuynh Khuynh, khiến nàng đau lòng nhiều, bị ức hiếp lăng nhục!”

“Bốp!”

“Cái tát này, đánh vì ngươi ích kỉ, hết năm lần bảy lượt, có âm mưu bất chính với Khuynh Khuynh!”

“Bốp!”

“Cái tát này, đánh ngươi cho đến này, còn không biết hối cải, dám khinh miệt leo cao nhòm ngó vợ của Hoắc Nhất Hàng ta, còn chạy đến đây cầu hôn?

Loại người tư lợi tư dục như ngươi có biết thật lòng không? Hay là muốn lợi dụng Khuynh Khuynh thêm lần nữa? Thứ vô sỉ!

Lục Văn Bân, ngươi cho rằng ngươi gọi ta một tiếng chú út, ta sẽ nể ngươi ba phần sao? Nay ta nói rõ ràng cho ngươi biết, ngươi trong mắt ta, chỉ là côn trùng thúi! Còn dám có tâm ý bất chính với Khuynh Khuynh, ta không đơn giản chỉ đánh cho một trận, ta sẽ khiến ngươi_Sống không bằng chết!’

Nói xong, Hoắc Nhất Hàng nâng chân lên, đạp lên bụng Lục Văn Bân, khiến hắn bay văng ra.

Thân thể hắn nặng nè lết trên đáo hoa tường Vy, vô số gai đâm vào da thịt hắn, xương bị gãy nghe tiếng rộp rộp truyền vào tai hắn, hắn thấy mình sắp chịu không nổi, hình như hoàn toàn biến thành phế nhân.

Nhưng có thứ còn đáng sợ cơn đau đớn, đó là ánh nhìn lạnh thấu xương của Hoắc Nhất Hàng và khí thế bức người của anh.

Hắn tin, Nếu không phải ở thế giới pháp trị, Hoắc Nhất Hàng nhất định sẽ bị hắn chặt thành 8 mảnh, lột da rút xương!

“Giờ, lập tức, biến mất khỏi mắt ta, nếu không, ta…”

Hoắc Nhất Hàng chưa nói xong, Lục Văn Bân đã nhanh chóng bò dậy từ trong bụi hoa: “Tôi biến mất, lập tức biến mất.”

Lục Văn Bân thật là sợ rồi, hắn biết Hoắc Nhất Hàng sẽ không giết hắn, nhưng với tính khí của Hoắc Nhất Hàng, nếu chống đối hắn, có thể khiến người sống thành chết! Vậy quá đáng sợ!

Lúc nhỏ hắn sợ Hoắc Nhất Hàng, là mỗi lần hắn và Hoắc Nhất Hàng bị đám nhóc vay quanh cướp tiền, hắn sợ đến chỉ dám núp trong góc, Hoắc Nhất Hàng dám cướp con dao, cứ nhằm vào đứa con hơn hắn mà chém, từng dao từng dao, không sợ chết, không sợ máu, giống như ma vương ác độc dưới địa phủ! Hắn lo sợ côn dao đó sẽ chém vào người mình.

Sau đó, vài năm không gặp lại Hoắc Nhất Hàng, nhưng vẫn biết Hoắc Nhất Hàng không bao giờ đối đãi nhân từ với kẻ thù, bất kể là kẻ thù trên thương trường, cũng như trong cuộc sống.

Cho nên, hắn luôn sợ Hoắc Nhất Hàng sẽ tìm Lục Gia tính sổ, hắn luôn cố gắng không thể thành kẻ thù của Hoắc Nhất Hàng.

Hắn cho rằng Hoắc Nhất Hàng và Vân Khuynh kết hôn, chỉ là muốn lợi dụng Vân Khuynh đả kích danh tiếng Lục Gia, hắn quá xem trọng Lục Gia, cho rằng Hoắc Nhất Hàng không thật lòng với Vân Khuynh, giờ Lục Gia phá sản, Hoắc Nhất Hàng giữ Vân Khuynh cũng không có tác dụng, sao không trả cô ấy về?

Nhưng hóa ra không giống như hắn nghĩ? Hoắc Nhất Hàng và Vân Khuynh la hai bên tình nguyện sao?

Sao lại vậy? Vân Khuynh sao có thể trong thời gian ngắn mà lấy được trái tim của Hoắc Nhất Hàng, tại sao lại phải theo Hoắc Nhất Hàng mà không đối hoài gì đến hắn Lục Văn Bân?

Nhất định vì cô ta là người trọng thế lực lại ích kỷ, cô chê Lục Gia đã phá sản, chê hắn Lục Văn Bân không còn là thiếu gia nhà già, cảm thấy đi theo Hoắc Nhất Hàng sẽ sống tốt hơn!

Đàn bà, đúng là loại bạc tình bạc nghĩa!

Trái tim Lục Văn Bân đã méo méo cả rồi, hắn đê tiện, hắn không tốt, cứ đẩy hết trách nhiệm lên người khác.

Nhưng chả sao chả, lúc này, hắn cũng không dám tiếp tục owtr đây, chỉ cà nhắc, nhẫn nhịn đau đớn, thê thảm đi về phía trước, hận không thể rời khỏi đây nhanh hơn, hắn rốt cuộc vẫn sợ chết…

Lúc hắn bước qua Hoắc Nhất Hàng, Giang Mạc Thần, Tống Tây Hoa, ba người hiện lên một thứ hơi thở kêu ngạo, liếc nhìn hắn, hắn toàn thân ướt đẫm, hắn lại sợ đến đái ướt cả quần!

Giang Mạc Thần lập tức lấy điện thoại ra, hướng sau lưng Lục Văn Bân, quay lại một cách thanh cao.

Giang thiếu trời không sợ đất không sợ, thói quen yêu thích là “Ném đá xuống giếng”, đặc biệt là đối với loại đê tiện khốn nạn như Lục Văn Bân, đúng là thú vui không hề chán….

Qua một lúc, liên quan đến đại thiếu gia nhà Lục Gia thân tàn ma dại, đái ướt cả quần, tin tức lại lần nữa trở thành từ khóa tìm kiếm nóng hổi, Lục Văn Bân không dễ gì lết đến bệnh viện, trên đường có người dựa vào bức ảnh nhận ra anh ra, đối với anh cứ xì xào, khinh bị…

Đợi hắn khó khăn lắm mới kiểm tra xong, kết quả ra, tay hắn, đứt, một chân, nát rồi, thứ đại diện cho nam nhân, phế rồi!

Chọn tập
Bình luận
× sticky