“Không sao rồi không sao rồi, Du Nhi của mẹ không sợ nữa, những người xấu đó chết hết rồi, không sợ không sợ, có mẹ ở đây, Du Nhi đã an toàn rồi.”
Đứa con là từ xương máu của mẹ ra, dù cho bao nhiêu tuổi, chịu đau thương gì thì đều sẽ khiến người mẹ cảm thấy đau khổ. Hơn nữa, những điều Cố Du gặp phải, phải nói là người thường cũng không thể chịu được.
Cũng là do cô can đảm, tâm lý rất tốt, chỉ là khóc thôi chứ không bị phát điên lên.
Giang phu nhân cũng bước về phía trước, kêu người cầm con dao đến và tự tay cắt đứt sợi dây trói trên người của Cố Du.
Và nói với cô ấy: “Không sao là tốt rồi, Du Nhi, con yên tâm, sự việc lần này, Giang gia tuyệt tốt không để yên, con chịu khổ rồi, mẹ và Mạc Thần sẽ trả thù cho con gấp đôi.”
“Giang phu nhân!” Chu Hoành nghe lời nói của Giang phu nhân, nhanh chóng tự giải thích cho mình: “Tôi thật sự không biết cô Cố là con dâu của Giang gia, chuyện này đều là em họ của A Đạt tự làm chủ sự việc ác độc này. Những điều tồi tệ xảy ra tôi không biết, sau đó thì tôi mới biết tin, chỉ nghĩ rằng bắt cóc một gia đình giàu đó nào đó, tưởng rằng họ chỉ muốn chuộc tiền, đâu ai biết rằng….bọn họ bởi vì trả thù tin tức tàu buôn lậu!”
“Ngươi không biết, thật sự không biết?” Ánh mắt Giang phu nhân rơi vào Chu Hoành: “Ngươi tưởng rằng đẩy tất cả mọi chuyện vào người chết thì có thể thoát khỏi tội lỗi phải không? Con dâu của Giang gia chúng tôi cũng dám bắt cóc, xem ra ngươi sống thiếu kiên nhẫn rồi!”
Giang phu nhân lúc trẻ cũng có mặt trên thương trường, khi kinh doanh thì loại người nào cũng tiếp xúc rồi, ngay cả khi là bọn xã hội đen thì cũng không có sự sợ hãi. Thời gian dài sau đó thì bản thân cũng đã chịu được áp lực, những năm qua cũng ổn định và thay đổi nhiều rồi, nhưng không đồng nghĩa với việc bà ta nổi điên không đáng sợ.
Chu Hoành sợ đến chân rụng rời, sợ đến nỗi “rầm: một tiếng và quỳ xuống đất, nhanh chóng cầu xin: “Giang phu nhân, tôi thừa nhận trong chuyện này tôi cũng đã có xử lý không đúng, nhưng tôi thật sự không biết cô Cố là con dâu của Giang gia, đã nói rằng người không biết thì không có tội, đại nhân rộng lượng đừng tính toán với tiểu nhân như vậy, tôi…tôi xin lỗi cô Cố ngay lập tức, tôi lập tức đến xin lỗi cô Cố!”
Nói đến đây, anh ta quả nhiên đi đến hướng Cố Du, chân thành đập đầu xuống đất vài cái: “Cô Cố, tôi biết sai rồi, xin hãy nhìn tôi đã đến kịp giờ, không để cô bị thương….”
“Không bị thương?”
Chưa kịp đợi Chu Hoành nói dứt câu, Vân Khuynh lạnh lùng lên tiếng: “Con mắt nào của ngươi mù rồi mà nói chị dâu tôi không bị thương?”
Sáng hôm nay, Giang gia đã thông báo rằng, cô ấy đã là con gái khác họ của Giang gia, mặc dù cô không có quan hệ huyết thống với Giang gia, nhưng Giang gia đã quyết định trao 60% tài sản của Giang gia cho Vân Khuynh. Với một điều kiện nhỏ là đòi hỏi Vân Khuynh phải là CEO của tập đoàn Giang thị.
Điều này đối với Vân Khuynh chắc chắn là một điều tốt.
Giang gia và gia đình giàu có, tài sản 60% được xem là quá tuyệt vời rồi.
Ngay cả Vân Khuynh cũng không nghĩ rằng Giang gia sẽ cho cô ấy nhiều như vậy, Giang phu nhân nói đây là của hồi môn, của hồi môn nhiều như vậy được xem là ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người. Nhưng chủ sở hữu của Giang gia bao gồm người thừa kế Giang Mạc Thần không có ý kiến nào cả.
Vân Khuynh chỉ có thể chấp nhận.
Sau khi Hoắc Nhất Hàng biết, còn nói Giang gia lời rồi. Bởi vì Vân Khuynh là một tài năng thương mại nổi bật. Có Vân Khuynh giúp đỡ Giang Thị thì tất nhiên anh ta cũng sẽ giúp, và Giang Thị sẽ phát triển ít nhất 50 năm!
Vân Khuynh luôn nghĩ phải báo đáp, Giang gia tin tưởng cô ấy, đối xử tốt với cô ấy, tại sao cô ta không xem Giang gia như người thân thể đáp trả chứ?
Cô đã coi mình thành người một nhà của Giang gia rồi, tất nhiên đối với cuộc hôn nhân của anh Mạc Thần, cô ta rất xem trọng. Cộng thêm việc ấy cũng khá thích Cố Du, hai người họ đã sống chết cùng nhau, ngay cả khi thời gian ngắn nhưng tình cảm cũng sâu sắc hơn người bình thường. Lúc này, nhìn thấy Cố Du khóc đau lòng như vậy, tính khí của cô cũng đã trỗi dậy.
“Chu Hoành, ngay trên đường đến, tôi cũng đã biết anh rồi, anh kiếm tiền gần như từ việc kinh doanh trên con tàu buôn lậu. Việc tàu buôn lậu bị rò rỉ ra ngoài gây nguy hiểm cho việc kinh doanh của anh thì thế anh chọn cách trả thù chị dâu, đây là lựa chọn của anh. Nếu đã lựa chọn rồi thì hậu quả anh đều phải chịu!”
“Ví dụ, Giang gia chúng tôi sẽ gây rắc rối cho anh!”
“Bây giờ anh mới biết sợ, biết hoảng loạn, còn muốn nói dối để trốn tránh trách nhiệm và nói rằng điều này không liên quan gì đến anh? Anh không làm tổn thương đến chị dâu tương lại của tôi?”