Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.
Chọn tập

Hơn nửa năm sau.

Trong sự “nỗ lực không ngừng” của Hoắc tiên sinh, Vân Khuynh đã mang thai ổn định rồi.

Nhưng tại vì cơ thể trước đó của cô thật tại không tốt lắm, cho dù là trải qua sự tỉ mỉ điều dưỡng qua của Hoắc Nhất Hàng, cái thai này, vẫn là mang không ổn định lắm—không những thai nghén phản ứng rất lớn, gần như không ăn đồ được, hơn nữa thường xuyên có sức không lực, trở nên vô cùng yếu ớt.

Vì thế, tất cả người ở sơn trang Nhất Khuynh đều căng cứng cả thần kinh, đặc biệt là Hoắc Nhất Hàng, càng rầu đến cả đêm không ngủ ngon giấc được, cả người như là Vân Khuynh vậy, ốm hết một vòng, lúc nghiêm trọng nhất, Vân Khuynh mất ngủ đến 72 tiếng đồng hồ, anh đã ráng sức đến 72 tiếng đồng hồ, không dám có một chút thả lỏng, vẫn luôn thử nhiều cách để dỗ Vân Khuynh ngủ.

Đợi đến lúc Vân Khuynh cuối cùng ngủ rồi, anh lại khẩn trương đi tìm bác sĩ nghiên cứu tiếp làm sao để cô duy trì giấc ngủ ngon lành.

Nhìn thấy người phụ nữ yêu thương của mình chịu khổ như thế, Hoắc Nhất Hàng đã bắt đầu hối hận có con.

Tống Nhan tháng trước đó vừa sinh đứa con trai, ra tháng sinh xong, nghe nói tình hình Vân Khuynh không mấy tốt, liền ôm con đến thăm cô ấy, muốn chia sẻ một ít kinh nghiệm về thai kì của mình cho cô ấy biết, chí ít cũng có thể giảm nhẹ được chứ?

Nhìn thấy đứa trẻ sơ sinh, tâm trạng Vân Khuynh quả nhiên tốt lên nhiều, cũng đồng ý từ trong nhà bước ra ngoài, đến hoa viên đi dạo, phơi nắng.

Ai biết, tai nạn, xảy ra ngay vào lúc này—trên con đường nhỏ phủ đá trơn, không biết ai đổ một vũng nước, Tống Nhan đang ôm con, tầm nhìn bị cản trở, không thể thấy được, Vân Khuynh cũng không chú ý, cứ đạp thẳng chân lên, “á” một tiếng té xuống đất.

Tống Nhan muốn nắm lấy cô ấy, lại vì đứa con trong lòng quấy khóc lên, không kịp thời đưa tay qua đó, thế là, Vân Khuynh cứ như thế té xuống đất.

Tống Nhan dọa sợ rồi, khẩn trương la lớn cầu cứu, Hoắc Nhất Hàng và Tống Tây Hoa đều vội vàng chạy đến, phần dưới cơ thể của Vân Khuynh đã thấy màu đỏ.

Sau một trận hoảng loạn, Vân Khuynh bị đưa vào bệnh viện, tất cả mọi người đều canh chừng ở trước cửa phòng cấp cứu.

Tống Nhan cũng muốn canh giữ, tuy rằng cô không hề có ý hại Vân Khuynh, nhưng nói sao thì cũng là Vân Khuynh cùng cô lúc cùng nhau đi hoa viên té xuống đất, trong lòng cô cũng tự trách, cảm thấy nếu như bản thân sớm tí phát hiện vũng nước trên mặt đất, có lẽ có thể kịp thời nắm lấy Vân Khuynh, cô ấy sẽ không bị té, người lớn và đứa trẻ đều sẽ không gặp nguy hiểm……

Tống Tây Hoa lại không hề quan tâm kéo cô từ bệnh viện đi về.

Anh lái xe rất nhanh, vượt qua nhiều cột đèn đỏ, sắc mặt trầm đen……Tống Nhan biết được, anh nhất định là tức giận rồi.

Đúng rồi, cho dù là anh đã kết hôn với cô, nhưng trong mắt và lòng của anh, chưa từng có qua cô, cho dù là Vân Khuynh cũng đã kết hôn, nhưng lại vẫn khắc sâu trong lòng anh, dung hòa vào xương máu của anh, có lẽ, anh cả đời này không thể quên được Vân Khuynh.

Cô gả cho anh, chỉ qua là một cuộc tình đơn phương.

Nhưng, cô vừa sinh một đứa con cho anh, anh có thể nào đừng biểu hiện rõ ràng như thế?

Suy cho cùng, lòng của cô cũng là mềm yếu, cũng sẽ biết xót, biết đau đấy.

– –Tống Nhan không biết, đây chỉ qua là mới bắt đầu.

Vừa bước vô cửa, Tống Tây Hoa đã đột nhiên quay người lại, ngược tay cho Tống Nhan một cái tát.

Tống Nhan không phản ứng kịp, bị đánh đến choáng.

Đứa con trong lòng bị dọa sợ, “oa oa” gào khóc lên, Tống Nhan không lo lắng mặt của bản thân có đau không, vội dỗ đứa con lại.

Tống Tây Hoa vẫn chưa dừng lại, mà còn mắng lên giận dữ, “Tống Nhan, tôi đúng là xem nhầm cô rồi, tôi không ngờ không biết, cô chính là ả độc phụ nham hiểm!”

“Cô tưởng rằng, cô hại chết Vân Vân, tôi liền sẽ thích cô sao?”

“Đừng có mơ! Loại độc phụ với vẻ ngoài hiền lành, nội tâm thâm độc như cô, cả đời này tôi không thể nào thích cô!”

“Tôi nói là lúc ấy ở quán bar, cô tại sao lại vô duyên vô cớ chạy đến chỗ tôi? Cô nói, có phải tất cả đều là cô đã thiết kế trước?”

Không mấy dễ dàng dỗ được đứa con, Tống Nhan mới ý thức được Tống Tây Hoa là hiểu lầm cô.

Khẩn trương đưa một tay ra, nắm lấy áo anh giải thích, “Tây Hoa tiên sinh, em không hề muốn hại chị Vân Khuynh, chị Vân Khuynh vẫn luôn đối xử tốt với em, lần này em đi sơn trang Nhất Khuynh thăm chị ấy, cũng nghe nói phản ứng thai nghén của chị ấy rất nghiêm trọng, muốn đi giải bày chị ấy……em cũng hi vọng chị ấy tốt, em làm sao có thể đi hại chị ấy? Anh là chồng của em, anh phải tin em, lúc đó là……”

“Đừng ở đó giả vờ giải thích nữa!” Tống Tây Hoa lạnh lùng cắt ngang lời của Tống Nhan, “Tôi thấy rất rõ ràng, lúc Vân Vân bị té, cô chỉ đứng kế bên nhìn thôi!”

“Đó là do em đang ẵm con, em không có cách……”

“Cô không biết vứt đứa con xuống sao?” Tống Tây Hoa trong cơn thịnh nộ không hề có lý trí.

Tống Nhan lại như là bị người ta một gậy giáng xuống, cô trố to đôi mắt, không tin được nhìn vào Tống Tây Hoa, “Anh……anh nói cái gì? Anh bảo em vứt……vứt đứa con xuống? Đứa con chỉ là một đứa bé mới vừa ra đời, nếu như em vứt nó xuống, nó sẽ chết đấy!”

“Chết rồi thì chết rồi, không có bất kì ai quan trọng hơn an nguy của Vân Vân!”

“Nhưng nó là con của anh đấy!” Tống Nhan bất giác lui vài bước, nhìn vào ánh mắt của Tống Tây Hoa, lại thêm một chút lạ lẫm…

Chọn tập
Bình luận
× sticky