Giang MẠc Thần bước ra khỏi phòng bệnh của Bạc Giản Thương và Lôi Hoan Ni, Cố Du vừa đúng lúc mang cơm hộp đến.
“Tình hình của ngài Bạc và cô Lôi như thế nào rồi?” Cố Du tiến về phía trước, đưa một tay ra và đỡ Giang Mạc Thần vào giường bệnh, vừa đi vừa hỏi anh ta.
“Rất may mắn vì thế không chết.” Giang Mạc Thần lạnh lùng trả lời một cậu, nghiêng đầu và thấy biểu hiện của Cố Du có vẻ không hài lòng, vì thế giải thích thêm vài câu: “Người mà động tay với họ lần này là con trai của một kẻ thù trước đó của Bạc Giản Thương, người đó đã thiết kế một trò chơi chết chóc để giết Bạc Giản Thương, Lôi Hoan Ni bị liên lụy, nhưng phản ứng kịp thời của Bạc Giản Thương và bản năng cũng khá tốt, thành công thoát khỏi vụ này. Người vẫn ổn và họ được ban phước, sau đ1o tình cảm của họ cũng tốt hơn, đây cũng là một điều may mắn rồi.”
“Quả nhiên trong hoạn nạn tìm thấy tình yêu đích thực.” Cố Du thở dài và nói một câu.
Như vậy cũng tốt, lúc trước Lôi Hoan Ni điên cuồng theo đuổi Hoắc Nhất HÀng, bây giờ cô ấy và Bạc Giản Thương đã ở cùng nhau rồi, sẽ không phá hoại tình cảm giữa Hoắc Nhất Hàng và Vân Khuynh nữa.
“Như vậy phải có một sự cống hiến mới được!” Giang Mạc Thần nói: “Phải như anh, đúng không? Cố Du.”
Giang Mạc Thần nói về vấn đề cứu sống, nhưng nói thành cống hiến, thì thêm được một lớp hương vị tình cảm.
Cố Du nghe hiểu ý nghĩa của câu này liền lườm Giang Mạc Thần: “Đã bị thương rồi còn không an phận!”
Trông như giận dữ, nhưng chỉ hiện lên trên bề mặt.
Đôi tay vẫn đang rất bận rộn, mở nắp hộp cơm ra, những món rau bên trong lấy ra đặt lên bàn: “Đi rửa tay, sau đó ra ăn cơm!”
Giang Mạc Thần nhìn vào món súp, đột nhiên không có cảm giác thèm ăn, anh ta ngồi xuống và trông với vẻ mặt tội nghiệp nói: “Vật nhỏ, thật ra thì bác sĩ nói anh khoẻ rồi, có thể ăn những thức ăn nặng vị một chút, cái nước súp gì đây này, có thể không uống được không?”
Có thể nói thói quen ăn uống trước đây của anh ta cũng không quá nặng nị, nhưng anh ta có vài bữa ăn đều là món canh súp không vị, tất nhiên anh ta phải ý kiến rồi.
“Chưa đến hai ngày đã đỡ hơn rồi? Giang Mạc Thần, anh lừa ai thế?” Cố Du lấy bát súp để nguội và cố tình chìm mặt xuống: “Cái gì, anh chê món súp em hầm cho anh phải không?”
“Là do em hầm?” Mắt Giang Mạc Thần sáng lên: “Không phải…là mẹ vợ hầm sao?”
Giang Mạc Thần đảm bảo, anh ta tuyệt đối không phải không thích mẹ vợ của mình hầm, Cố Ngọc La đối xử với anh ta rất tốt, hoàn toàn đối xử như con trai ruột của mình…mẹ vợ cái gì cũng tốt, nhưng với việc nấu ăn này….không dám khen ngợi.
Món súp hầm cho anh ta là trực tiếp bỏ thịt vào nấu với nước lã, vị ngon chắc chắn là không thể có, còn mang theo một mùi hương kỳ lạ. Anh ta uống một vài lần, mỗi lần đều là dưới sự quan sát của mẹ vợ và Cố Du.
Bây giờ mẹ vợ không đi cùng, anh ta liền muốn nhờ giúp đỡ từ Cố Du, ít nhất là không uống món súp này.
“Món súp mẹ hầm…em biết rằng anh uống rất khó khăn, bà ta hôm nay bị chị em hẹn đi uống trà rồi, nên đổi thành súp em hầm cho anh, còn có vài món ăn là do ba nấu.” Cố Du nhìn vào biểu cảm của Giang Mạc Thần, trong lòng cảm thấy thật buồn cười.
Gia đình cô ta có chút khác so với gia đình người khác, những món ăn trong gia đình đều là do ba nấu, mẹ thì hiếm khi nấu ăn và nghệ thủ công cũng rất chung chung. Trước đây cô cũng thường trốn tránh bữa ăn của mẹ.
“Thực sự là do em hầm sao, vậy thì anh phải nếm thử.” Giang Mạc Thần sáng mắt, lấy chiếc thìa lên và vớt một muỗng lớn: “Vật nhỏ, anh nói cho em biết, chỉ cần là đồ em làm, dù cho là thuốc độc thì anh cũng tình nguyện uống, đây gọi là ngôi nhà tình yêu.”
Nói đến đây, anh húp một muỗng thật lớn.
“Thế nào?” Cố Du hỏi.
Đối với tay nghề của mình, Cố Du hơi lo lắng, không phải rất tốt nhưng cũng không tệ. Nhưng nếu nhận được lời khẳng định của Giang Mạc Thần, tất nhiên cô sẽ rất hạnh phúc.
Cổ họng của Giang Mạc Thần cuộn tròn: “Nóng…quá!”
Anh nhìn Cố Du với vẻ mặt ngây thơ: “Húp nhanh quá, không cảm giác được vị, anh húp thêm một muỗng.”
“Anh thổi rồi hẳn uống.” Cố Du nói trong tiềm thức.
Người đàn ông này…thực sự khiến người khác bất lực.
“Chà, ngon quá!” húp muỗng thứ hai, Giang Mạc Thần khen ngợi không ngần ngại.
Thực sự rất ngon, bên trong súp có lát gừng, loại bỏ mùi gà lòng và thêm các loại gia vị khác như nấm, v.v….vị súp thơm nồng, muối vừa phải, có mùi thơm trong miệng.
Để bày tỏ những gì anh ấy nói là sự thật, Giang Mạc Thần không bỏ qua món súp nóng hổi này, húp sạch hết cả bát súp, sau đó nói: “Vật nhỏ, món súp em hầm rất ngon, thêm một chén nữa.”
“Ăn cơm rau trước đã.” Cố Du cho anh ta một bát cơm trắng: “Bây giờ anh là bệnh nhân, chất dinh dưỡng phải được cân bằng.”
“Được.” Giang Mạc Thần ngoan ngoãn nghe lời.
Chỉ cần nét mặt của Cố Du tốt, cả người anh ta sẽ sáng sủa, hơn nữa món súp ngày hôm này rất ngon.
Sau khi ăn tối, Giang Mạc Thần nhìn Cố Du với ánh mắt thương hại, Cố Du phớt lờ anh ta, nhưng ánh mắt của anh ta quá nóng và nhìn chằm chằm vào cô ta khiến cô không thể làm ngơ.
“Giang Mạc Thần, anh muốn nói cái gì, nói đi!” Cố Du cảm thấy bản thân thực sự bị người đàn ông này đánh bại.
Rõ ràng anh ta không nói gì, nhưng ánh mắt của anh ta đã khiến cô không kiềm được lòng.