Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.
Chọn tập

Đi ra cục cảnh sát, Lục Văn Bân đứng ở đầu đường, nhìn có vẻ rất thảm hại, không biết nên đi về đâu.

Đúng ra anh nên ra nước ngoài tìm Lục Bác Dương, nhưng đã thê thảm đến mức này, anh không cam tâm!

Cao Thúy Lan chết, Triệu Thanh Thanh bỏ chạy, Dương Liễu ly hôn với anh, anh ngoại trừ chiếc nhẫn cưới kim cương giá trị hơn 10 vạn, một chiếc đồng hồ kim cương khoảng 28 vạn, một chiếc xe đua 8 triệu, ngoài ra anh chẳng còn gì. Bỗng cảm thấy ở dưới hơi đau nhức, anh nghĩ mình nên đến bệnh viện kiểm tra, nhưng anh lại sợ bác sĩ sẽ nói với anh những điều anh không muốn nghe.

Đứng yên tại chỗ một hồi lâu, anh quyết định, lái xe đến thành Châu Báu.

Anh bán chiếc nhẫn và đồng hồ, đem đổi thành một chiếc nhẫn kim cương khác, đi đến tiệm bán quần áo mua một bộ quần áo khác, rửa mặt sạch sẽ, chỉnh trang lại trang phục, lấy lại tinh thần, đi đến nhà cũ của Vân gia.

Hôm nay là cuối tuần, Vân Khuynh không cần bận rộn công việc ở phía công ty, mà về nhà cũ bên này, giám sát công ty trang trí đang hoàn thành khâu cuối cho căn nhà mới của cô và Hoắc Nhất Hàng.

Người của công ty sửa chữa khá đông, ra vào tương đối tấp nập, người gác cổng chỉ tùy tiện nhìn qua một chút là cho vào, mà Lục Văn Bân lại ăn mặc chỉnh tề, người gác cổng tưởng là nhà thiết kế bên công ty sửa chữa nên cũng cho vào.

Vân Khuynh đứng trong hoa viên, đang nhìn nhân viên trang trí loại hoa mà cô thích ở vị trí thích hợp. Lục Văn Bân đi tới, trông thấy cô, cảm xúc lập tức có chút kích động.

“Khuynh Khuynh!” Anh hô, âm thanh có chút khàn khàn.

Trong ánh nắng của buổi sáng sớm, Vân Khuynh mặc bộ quần áo mùa xuân, đang mỉm cười nhẹ nhàng nói gì đó với người làm vườn, gió thổi nhẹ qua làn tóc mềm mại của cô, Vân Khuynh lúc này thanh tao xinh đẹp như một nữ thần mà Lục Văn Bân không bao giờ chạm tới được!

Nghe được giọng nói quen thuộc, Vân Khuynh hơi sửng sốt, cô nhíu mày, quay lại nhìn Lục Văn Bân.

Sau khi xác định người nam nhân đứng ở đó là người mà cô không muốn gặp chút nào, cô lạnh lùng hỏi: “Lục Văn Bân? Anh đến đây làm gì? Ai cho anh vào đây?”

Sau khi tỏ ra lạnh lùng, Vân Khuynh liền sửng sốt bất ngờ, cô biết Lục gia đã phá sản, bộ dạng nghèo túng khổ sở của Lục Văn Bân cũng không có gì là lạ, nhưng sao mặt anh lại sưng như đầu heo thế này? Còn mặc quần áo chỉnh tề như vậy đến tìm cô, lẽ nào muốn tìm cô giúp đỡ?

“Khuynh Khuynh, anh có vài lời muốn nói với em, chúng ta có thể tìm chỗ nào yên tĩnh một chút để nói chuyện không?” Lục Văn Bân vừa nói vừa cố gắng nở nụ cười chân thành, nhưng vì khuôn mặt sưng phù của anh, nụ cười chân thành ngược lại trở nên rất quái dị.

“Không cần tìm chỗ nào yên tĩnh, tôi với anh không có gì để nói!” Sau khi nói một câu lạnh lùng, Vân Khuynh liền tỏ ý tiễn khách: “Tôi đã nói rồi, từ nay về sau tôi với anh không quen biết gì nhau, tôi không quen biết anh, mời ra khỏi nhà tôi!”

Cách gọi “Khuynh Khuynh” này, phát ra từ miệng của Hoắc Nhất Hàng cô cảm thấy rất ấm áp và ngọt ngào, nhưng phát ra từ miệng của Lục Văn Bân cô lại cảm thấy rất khó chịu, không được tự nhiên.

“Khuynh Khuynh, vậy anh nói luôn ở đây!” Lục Văn Bân tranh thủ bước một bước dài về phía trước: “Khuynh Khuynh, anh”

“Anh có thể đừng kêu tôi thân mật như vậy được không? Tôi không quen biết anh!” Vân Khuynh nói rất lạnh lùng.

Lục Văn Bân: “Khuynh Khuynh, em không thể đối xử với anh như vậy, anh”

Vân Khuynh: “Mong anh gọi tôi là cô Vân hoặc là Hoắc phu nhân!”

“Hoắc phu nhân?” Lục Văn Bân nghe được 3 chữ này liền có chút không vui: “Hoắc phu nhân? Em thật sự thích Hoắc Nhất Hàng sao? Em không thể thích Hoắc Nhất Hàng được! Em là người phụ nữ của anh, của anh!”

“Lục Văn Bân, tôi có thể nghĩ là do Lục gia phá sản nên anh phải nhận đả kích quá lớn, nên bây giờ tinh thần không được bình thường không? Từ khi nào mà tôi là người phụ nữ của anh vậy? Chẳng phải đó giờ người phụ nữ của anh luôn là Dương Liễu hay sao?” Vân Khuynh hơi mất kiên nhẫn, nói: “Lục Văn Bân, nếu anh tới đây chỉ để nói những lời nhảm nhí này với tôi thì xin lỗi, tôi không rảnh, mời anh đi cho!”

“Vân Khuynh, anh biết chuyện của anh và Dương Liễu đã làm em đau lòng khó quên, nhưng mọi chuyện đều do con kỹ nữ Dương Liễu đê tiện đó gạt anh a! Từ khi bắt đầu mọi chuyện cô ta đã có tính toán, vì muốn đoạt được cổ phần Vân gia mà gạt anh, dụ dỗ anh kết hôn với em trước, mọi chuyện hãm hại em từ trước tới giờ đều do cô ta làm, không phải cô ta làm cũng là do mẹ anh làm, anh chưa từng làm gì hết.”

“Vân Khuynh, sau khi ly hôn với em anh rất hối hận, thật sự rất hối hận, so với con kỹ nữ đê tiện Dương Liễu đó, em còn tốt hơn gấp ngàn lần gấp vạn lần. Đứa bé trong bụng cô ta không phải của anh, cô ta là một con kỹ nữ thối nát, đã quan hệ với rất nhiều thằng đàn ông khác, đứa bé đó là con của ai cô ta cũng không biết. Cô ta còn giết chết mẹ của anh cùng đứa bé! Cô ta là hung thủ giết người!”

“Cô ta chính là sao chổi mang lại điềm xui, từ khi anh quen biết với cô ta Lục gia không được gì tốt mà càng lúc càng đi xuống, bây giờ Lục gia phá sản cũng là do cô ta!”

“Vân Khuynh, trước đây là do anh có mắt như mù, yêu thương cô ta, phụ bạc em. Bây giờ anh biết sai rồi, anh sẽ giúp em trả thù cô ta, bắt cô ta phải ngồi tù, cả đời cũng không bước ra ngoài được!”

“Vân Khuynh, anh yêu em, em trở về bên cạnh anh đi được không? Trước đây chúng ta từng là vợ chồng, ít nhiều cũng có tình cảm với nhau mà. Anh hứa từ nay về sau sẽ đối xử với em thật tốt, một lòng một dạ yêu thương em, em gả cho anh một lần nữa được không?”

Nói đến đây, Lục Văn Bân lấy chiếc nhẫn kim cương vừa mua từ trong túi quần ra, quỳ một chân xuống trước mặt Vân Khuynh, nhìn cô bằng ánh mắt chờ mong.

Sao Vân Khuynh có thể ngờ được, hôm nay Lục Văn Bân tìm cô là muốn cầu hôn cô.

Đây quả thực là trò cười nực cười nhất mà cô từng gặp!

Người đàn ông này có phải bị điên rồi không? Lúc này mà đến tìm cô hi vọng hai người có thể trở về bên nhau?

Có phải anh cảm thấy bản thân mình rất tốt đẹp không?

—— Vân Khuynh nghĩ vậy, cũng nói ra giống vậy.

“Lục Văn Bân, đầu óc anh có vấn đề hay gì vậy, anh vậy mà đi cầu hôn tôi? Anh không cảm thấy hành động này của anh rất nực cười hay sao? Anh nhìn ra bộ mặt thật của Dương Liễu rồi thì sao? Cảm thấy tôi tốt hơn cô ta rồi à?”

“Anh cảm thấy hối hận, biết mình sai, liền chạy tới xin lỗi tôi. Anh nghĩ chỉ cần làm vậy tôi sẽ trở lại, tiếp tục ở bên một tên cặn bã như anh hay sao?”

Vân Khuynh càng nói càng kích động, không phải cô không thể khống chế cảm xúc của mình, mà hành động của Lục Văn Bân khiến cô cảm thấy rất buồn nôn!

“Lục Văn Bân, nếu như trước đây tôi nói chưa đủ rõ ràng thì bây giờ tôi nói lại lần nữa, tôi Vân Khuynh cùng Lục Văn Bân anh, không có một chút tình cảm gì. Trước đây tôi gả cho Lục Lục Văn Bân anh cũng là vì thông gia thương nghiệp thôi, tôi giúp đỡ Lục gia anh cũng vì muốn được sống yên ổn qua ngày thôi.”

“Nhưng Lục gia các người lại không đối đãi tốt với tôi, mấy người ức hiếp tôi, chèn ép tôi, lợi dụng tôi, còn định hủy hoại tôi, mấy người nghĩ tôi có bị ngu không mà tiếp tục ở lại Lục gia chờ chết?”

“Lúc tôi với anh ly hôn, tôi đã vạch định ranh giới rất rõ ràng, đối với tôi anh là một cơn ác mộng khủng khiếp đã qua rồi, tôi không muốn có bất kỳ quan hệ nào với anh nữa, vì với tôi, anh chẳng là cái thá gì!”

“Còn nữa, tôi không ngại nói với anh, Lục gia anh ai cũng tự cao tự đại, làm đầy chuyện ác, chuyện Lục gia phá sản, tôi cũng có phần tham gia, liên quan đến hạng mục đầu tư ở nước ngoài, chính tôi đã loan tin đi khắp nơi, nếu không tại sao Lục gia mấy người 1 phút trở tay cũng không có!”

“Anh mặc dù đã từng là người chồng trên danh nghĩa của tôi, nhưng anh không hiểu tôi chút nào, Vân Khuynh tôi a, là người có ân báo ân, có thù báo thù, Lục gia mấy người hạ độc thủ với tôi, không lẽ tôi không biết báo thù hay sao?”

“Còn về chuyện Dương Liễu lừa gạt anh, đó là chuyện của anh với cô ta, không liên quan gì tới tôi, anh đừng nói gì mà giúp tôi báo thù, tôi không cần anh làm bất cứ chuyện gì vì tôi, đơn giản, tôi cũng chả cần anh!”

“Cuối cùng, mong anh nhớ kỹ, tôi đã kết hôn, hiện tại tôi là vợ của Hoắc Nhất Hàng, sau này mong anh đừng tự chạy đến đây làm mấy chuyện như vậy, nếu không tôi sẽ không nói chuyện khách sáo với anh nữa đâu.”

Nói xong, Vân Khuynh liền xoay người, đi vào trong biệt thự.

Lục Văn Bân không cam tâm với kết quả như vậy, anh đã nghĩ, chỉ cần xin lỗi đàng hoàng, theo đuổi lại Vân Khuynh, Vân Khuynh sẽ trở về bên cạnh anh, Vân Khuynh là phúc tinh, là người có năng lực, chỉ cần có cô giúp sức, anh có thể gây dựng lại mọi thứ một cách dễ dàng.

Thế nhưng Vân Khuynh lại chẳng thèm ngó ngàng gì tới anh?!

Sao cô có thể không ngó ngàng gì tới anh như vậy?

Anh nhanh chóng chạy về phía trước, nắm lấy tay Vân Khuynh: “Vân Khuynh, em không thể bỏ đi như vậy được! Em trở lại bên cạnh anh đi được không? Em đeo chiếc nhẫn này vào đi. Có phải bây giờ em chê anh nghèo, không có tiền không? Anh nói cho em biết, anh chưa phải mất hết mọi thứ đâu, ba anh đang ở nước ngoài, ông ta cất giấu rất nhiều tiền ở ngân hàng nước ngoài, đợi anh qua đó lấy số tiền đó về, với năng lực của em, chúng ta có thể gây dựng lại mọi thứ thật huy hoàng. Em tin anh đi.”

“Lục Văn Bân, anh buông tôi ra!” Vân Khuynh dùng hết sức muốn rút tay ra, nhưng Lục Văn Bân nắm rất chặt, xương tay cô đều bị nắm đến kêu răng rắc, Vân Khuynh nổi giận: “Lục Văn Bân, tôi nghĩ là anh bị điên rồi! Anh nên đến bệnh viện tâm thần khám đi. Nếu anh còn không buông ta tôi sẽ báo cảnh sát!”

“Vậy em chấp nhận lời cầu hôn của anh đi, em đeo chiếc nhẫn này vào, sau đó đi làm thủ tục ly hôn với Hoắc Nhất Hàng, đi, bây giờ đi liền!” Lục Văn Bân không chịu buông ra.

Vân Khuynh không còn cách nào khác, tình thế cấp bách, chỉ biết cắn thật mạnh vào bàn tay của Lục Văn Bân.

“A!” Lục Văn Bân bị cắn đến đau nhức, cuối cùng cũng buông ra. Lúc Vân Khuynh định chạy vào biệt thự thì đúng lúc Hoắc Nhất Hàng, Tống Tây Hoa và Giang Mạc Thần đi tới, Vân Khuynh thấy họ liền đẩy Lục Văn Bân một cái, nhanh chân chạy về phía Hoắc Nhất Hàng.

Lúc Hoắc Nhất Hàng đi tới, thấy Vân Khuynh đang nói chuyện với một người đàn ông đang quay lưng về phía họ, anh còn tưởng là nhân viên sửa chữa, cho đến khi người đàn ông đó la lên một cách đau đớn, anh mới nhận ra người đó là Lục Văn Bân đã lâu rồi không gặp.

Ánh mắt của anh run lên, anh chạy nhanh về phía trước, ôm Vân Khuynh vào lòng mình.

Chọn tập
Bình luận
× sticky