Ngược lại Tô Tương không giống như Vân Bính Hoa trực tiếp chửi rủa Vân Khuynh, ánh mắt bà dừng lại vài giây khi nhìn thấy Hoắc Nhất Hàng, mới quay sang nói với Vân Khuynh: “Con đừng trách cha con đã giận dữ như vậy, sự việc này con gây ra thực sự sai rồi! Mẹ hiểu hôn sự giữa con và Văn Bân, là cha mẹ đã làm con khổ sở, nhưng Liễu nhi là em gái của con mà, sao con lại có thể có tư tưởng ác độc như thế, sao lại bôi nhọ nó là Tiểu Tam chứ?”
“Còn nữa……bây giờ con vẫn chưa cùng Văn Bân làm thủ tục ly hôn mà, vậy thì vẫn là con dâu của Lục Gia, là vợ của Văn Bân, con phải chú ý giữ khoản cách với người đàn ông lạ, đừng gây ra tiếng tăm không tốt nữa.”
Vân Khuynh hiểu rằng buổi tang lễ ngày hôm nay sẽ không được bình yên nữa rồi, nên sớm đã chuẩn bị tâm lý tốt rồi.
Nhưng mà Vân Bính Hoa và Tô Tương vừa mới đến thì đã nói những lời như thế với cô rồi, trái tim cô như bị những cây kim châm vào thật đau đớn.
Huyết mạch đang chảy trên người là tình thân ruột thịt, muốn gạt bỏ, vốn dĩ không dễ dàng gì.
Cô ta lặng im một hồi, bèn đem cảm xúc cố đè nén xuống.
Tiếp đó, cô ta lạnh nhạt ngẩng đầu lên, cười một cách đầy sự mỉa mai: “Ông Vân, bà Tô, tôi nghĩ lần trước tôi đã nói rõ ràng với hai người rồi, hai người không xem tôi là con gái, thì sau này tôi xem như không có cha mẹ rồi……hai người đều là những người nhĩ thông mắt sáng mà, sao vẫn nghe không hiểu tiếng người thế?”
Vân Bính Hoa và Tô Tương chưa kịp trả lời gì, cô ta nói tiếp: “Nếu như hai người vẫn muốn giả điếc, cũng không sao, tôi sẽ tốn thêm tí nước bọt nữa, nói một lần rõ ràng minh bạch—tôi, Vân Khuynh, từ nay trở đi, sẽ không còn là con gái của Vân Bính Hoa và Tô Tương nữa, và không có bất cứ mối quan hệ nào với hai người nữa!”
“Ngay cả cha mẹ tôi cũng không nhận rồi, thì còn em gái nào nữa?
“Hai người vác mặt từ đâu đến đây viếng tang lễ của bà nội tôi mà còn dám tỏ vẻ oai phong nữa?”
“Nói đến bôi nhọ, tôi đâu cần bôi nhọ Dương Liễu là kẻ Tiểu Tam đâu chứ? Cô ta vốn dĩ là đứa chưa cưới đã chữa, lại chữa cái giống của chồng một người đã có vợ, của kẻ Tiểu Tam ấy sao?”
“Nhưng mà, tôi có thể nói cho các người biết, tôi không có hơi sức đâu mà phát tán những tin tức kia, trong thời gian này, tôi lúc nào cũng ở lại đây thủ hiếu bà nội, đến cả cửa của linh đường tôi cũng chưa từng bước ra, tôi không giống như các người, thừa biết mẹ ruột của mình qua đời, đến một ngày thủ hiếu cũng không có, lại còn giúp đỡ hung thủ giết người đi khắp nơi minh oan, các người không cảm thấy đã thiếu nợ bà nội, tôi cũng cảm thấy xấu hổ thay các người!”
“Theo như thông tin bên ngoài, nếu như thật sự gây nên nghiêm trọng, đến nỗi Dương Liễu và các người đều đạt đến mức độ xấu hổ không có mặt để nhìn người, thì đó cũng là ông trời có mắt, là các người—đáng đời!”
“Ngươi……đứa nghịch nữ như ngươi, sao lại dám nói chuyện với bọn ta như vậy?” khuôn mặt của Vân Bính Hoa giận đến tím tái.
Vân Khuynh trong có vẻ không bận tâm nhếch mép: “Dù sao thì cũng không phải là lần đầu.”
“Hôm nay, nếu các người đến đây là để tiễn đưa bà nội chặng đường cuối cùng, thì tôi chào đón, nếu như không phải, xin mời mau chóng rời khỏi đây!”
Cả người Tô Tương bắt đầu rung rẩy, lần này, quả thật là vì sợ đến hoảng loạng mà rung rẩy.
Lần trước, bà ta chỉ nghĩ là Vân Khuynh nhất thời tức giận, dù sao thì sự việc này suy nghĩ chi tiết lại, xác thực có chút không phải, đại sự trong đời cũng không phải nhỏ, bọn họ ngay từ đầu đã có ý muốn lừa gạt Vân Khuynh……
Cho nên, bà ta tính đợi sau khi sự việc xảy ra sẽ nói chuyện với Vân Khuynh cho thật tốt.
Chỉ là bà ta vẫn chưa thể hạ sĩ diện, tin tức trên mạng đã phát tán, bà ta sợ sẽ tổn hại đến thanh danh của Dương Liễu, sẽ ảnh hưởng đến đứa con trong bụng, bèn nhẫn tâm nhận lời yêu cầu của Lục Gia, chỉ định kẻ Tiểu Tam thành Vân Khuynh.
Nghĩ rằng sự việc này đến đây là kết thúc, còn không thì, bà ta sẽ cùng Vân Bính Hoa tiếp tục thương lượng, bù đắp cho Vân Khuynh nhiều tí, lấy 20% cổ phần nhường cho Vân Khuynh nắm giữ vậy.
Tuy nhiên dư luận càng gay gắt hơn, rất nhiều người đã đưa ra bằng chứng thật để chứng minh giúp Vân Khuynh, Dương Liễu đội trên đầu cái nón Tiểu Tam có vẻ như không thể tháo gỡ xuống rồi.
Bà ta bắt đầu có chút xao động.
Chẳng lẽ vì phải thành toàn đứa con gái này, mà phải đánh mất con gái kia sao?
Hay là, những lời nói của những người trên mạng, đều không phải không có lý, Dương Liễu rốt cuộc không phải từ trong bụng mình bò ra, sau này ngộ nhỡ bà ta và Vân Bính Hoa giao hết tất cả mọi thứ cho Dương Liễu, nếu thật sự Dương Liễu trở mặt, vậy thì nửa đời sau còn lại của họ sẽ……
Không! Không thể nào! Đứa con Dương Liễu đó rất hiếu thảo mà! Lúc Dương Liễu 10 tuổi, bà ta mang thai lần thứ 2, nhưng bị xảy thai ngoài ý muốn, cần được truyền máu, lúc đó, trong bệnh viện không có nhóm máu bà ta cần, là Dương Liễu đã hiến rất nhiều máu cho bà ta, sau này, sức khỏe của đứa con gái này lúc nào cũng yếu ớt.
Đến năm 13 tuổi, đứa con gái này lại bị té từ trên cao xuống, bà ta mới bắt Vân Khuynh đến truyền máu cho con gái này……
Bà ta tin rằng cô ta chắc chắn sẽ không phụ công ơn dưỡng dục của bà ta và Vân Bính Hoa, chắc chắn sẽ tiểu ơn đại báo.
Nhưng bà ta cũng không muốn mất đi một đứa con ruột thịt là Vân Khuynh.
Tình hình hiện tại, lại là Dương Liễu và Vân Khuynh không ai nhường ai.
Bà phải chọn một đứa và buông rơi đứa kia sao?
Vân Khuynh đã cảm thấy thất vọng bà ta và Vân Bính Hoa rồi, nếu như lần này, bà và Vân Bính Hoa bức ép Vân Khuynh nữa, thì sau khi rời khỏi đây, đứa con này, sẽ thật sự hành động tuyệt tình như vậy sao?
Nhưng mà Liễu nhi……nghe nói cũng vì những tin này, mà khóc đến ngất xỉu bao nhiêu lần rồi……
Nghĩ đến đây thôi, Tô Tương bỗng tiến về phía trước hai bước, “bụp bụp” một tiếng quỳ xuống đất: “Vân Khuynh, coi như mẹ xin lỗi con, nhưng mẹ van xin con, con đừng nói Dương Liễu như thế này nữa, chờ tang lễ của bà nội con được cử hành xong, con hãy mở cuộc chiêu đãi báo chí, đem sự việc ra giải thích rõ, đừng hủy hoại thanh danh của Liễu nhi, nó còn phải gã vào Lục Gia nữa, còn phải sinh con, nó không thể gánh nổi ba chữ kẻ Tiểu Tam được!”
“Tương Tương, bà……bà làm gì thế? Tại sao bà lại quỳ con tiểu súc sinh này, bà đứng dậy! Vân Bính Hoa cong người xuống đỡ Tô Tương.
Tô Tương gạt bỏ tay ông ra, “kiên định” nói: “Không! Tôi không đứng dậy, tôi phải đợi Vân Khuynh hứa với tôi.”
Bà ta lại nói với Vân Khuynh: “Khuynh nhi, mẹ biết rằng con không phải đứa con nhẫn tâm đến vậy, từ nhỏ con rất ngoan và hiểu chuyện, bất kể thứ gì cũng đều nhường Liễu nhi hết, lần cuối thôi, con nhường Liễu nhi lần cuối cùng thôi, chỉ cần con nói giúp Liễu nhi vài câu, thì mẹ sẽ nhường 20% cổ phần của Bính Hoa cho con, cha mẹ vẫn xem con là con gái!”
Lúc này, đã có có một nhóm phu nhân là bạn lúc sinh thời của Vân Lão Phu Nhân đến tham gia tang lễ.
Bọn họ từ xa nhìn thấy Tô Tương quỳ trước mặt Vân Khuynh, nghĩ rằng Vân Khuynh quả thật là đứa con bất hiếu như lời bà ta và Vân Bính Hoa nói trong cuộc gọi video trươc đây.
Nhưng khi các bà ấy vừa đi vào, nghe thấy Tô Tương nói những lời lẽ đó, lập tức có suy nghĩ khác đi.
“Từ trên mạng nghe nói cha mẹ của Vân Gia lại đi ức hiếp chính con gái ruột của mình, tôi không dám tin, thế mà, giống như nuôi chó mèo bên cạnh, nuôi thời gian lâu dài có tình cảm rồi, cũng không nỡ đánh mắng, huống chi là miếng thịt rơi ra từ chính thân thể mình?
Thật không ngờ, Tô phu nhân, hôm nay bà đã thật khiến tôi có cái nhìn khác rồi.
Tôi chưa từng thấy ai thiên vị yêu thương đứa con gái nuôi đến nổi lấy hôn nhân của con gái ruột mình ra hy sinh như vậy. Cũng chưa thấy qua, bức ép một cô gái thanh thanh bạch bạch của mình đi làm “kẻ Tiểu Tam” cả, càng không thấy ai đến cầu xin mà đề ra điều kiện thêm sự uy hiếp nữa chứ!”
Đây là Giang Phu Nhân, mẹ của Giang Mạc Thần, bà ta được xem là nhân vật trong giới quý phụ của Vinh Thành, không sợ đắc tội người nào hết, tính cách trời không sợ đất không sợ của Giang Mạc Thần có thể là được di truyền từ bà ta.
Theo sau hai vị Phu Nhân theo sau bà ta nghe nói như vậy, cũng bắt đầu châm biếm Vân Bính Hoa và Tô Tương.
“Giang Phu Nhân nói không sai, có thể ép con gái cưng của chính mình đến nước này, ở Vinh Thành này, chỉ có Tô Phu Nhân đây, Dương Liễu đó, vừa nhìn là biết không phải loại tốt lành rồi, nếu không, tại sao lại mưu kế với người chị của mình chứ? Lại còn mang thai với anh rể? Đã làm gái điếm còn muốn lập danh bài à? Thật nực cười.”
“Đó cũng là do Tô Phu Nhân chiều hư cô ấy thôi! Tôi muốn hỏi Tô Phu Nhân, bà nói con gái nuôi của bà không thể đội trên đầu cái chữ Tiểu Tam, sợ hủy hoại thanh danh của cô ta, sợ con cô ta sinh ra sẽ bị điều tiếng, chẳng lẽ con gái ruột của bà Vân Khuynh sau này không cần tái giá à? Là có thể bị cho là Tiểu Tam sao? Là có thể không cần danh tiếng sao? Vân Khuynh và con cái của Vân Khuynh sau này có thể chịu đựng sự điều tiếng không công bằng sao?”
“Việc này……” cả người của Tô Tương không ngừng rung rẩy, sắc mặt tái bệt: “Vân Khuynh làm chị, thì phải nhường em gái rồi, phải vì em gái làm một chút việc chứ……”
“Nhường? Một cái lý do vô liêm sĩ và ích kỷ!” Giang Phu Nhân lại hảo bất lưu tình nói: “Tô Phu Nhân, bà muốn Vân Khuynh phải nhường gì nữa à? Cha mẹ cô ta? Hôn nhân cô ta? Đàn ông cô ta? Danh dự cô ta? Và cả……mạng của cô ta!”
“Chả phải Dương Liễu tự nguyện làm Tiểu Tam sao? Cô ta đã làm bẩn khuôn mặt của mình, lại còn muốn lấy mặt Vân Khuynh thay thế cho cô ta à? Trên đời này làm gì có người mẹ ruột thịt nào dã tâm như bà cơ chứ!”
“Tôi……tôi……” Tô Tương chưa từng bị người khác mắng mỏ như vậy, nước mắt bỗng chốc tuôn trào ra, giường như cực kỳ sợ Giang Phu Nhân, lại giường như muốn mượn cớ giải thích cho hành vi của mình, nhưng lại không tìm ra cớ gì?”
Chứng kiến vợ mình bị bức đến khóc, Vân Bính Hoa nhanh chóng kéo bà ta đứng dậy, ôm vào lòng, đồng thời, trợn mắt nhìn Vân Khuynh một cách dữ tợn: “Đứa nghịch nữ như ngươi, những người này, có phải ngươi cố tình tìm đến bắt nạt mẹ ngươi không?”
Vân Khuynh bỗng có chút kích động muốn đuổi cổ Vân Bính Hoa và Tô Tương ra ngoài.
Hai người này, vì bảo vệ Dương Liễu, mà dám hành động đến mức như vậy, nếu như, bọn họ có thể đối xử tốt với cô ta dù chỉ 1 phần vạn lần thì tốt……không, cô đã không cần đến lòng tốt của họ rồi, sẽ không còn cần đến nữa!
Cô ta nở nụ cười mỉa mai, nói: “Giang Phu Nhân nói chuyện hay làm việc gì trước giờ đều dựa vào tâm trạng của mình, tôi vẫn không có bản lĩnh lớn đến nổi khiến bà ta và những vị phu nhân này giúp tôi làm gì được.”
“Hơn nữa, con mắt nào của ông nhìn thấy những vị Phu Nhân này ức hiếp Tô Tương? Chẳng qua là nói vài lời thật lòng mà thôi……”
“Tôi thích câu nói này, con người tôi, trước giờ đều thích nói thật lòng!” Giang Phu Nhân đặt ánh mắt nhìn vào Vân Khuynh, vừa ý nói: “Vân Khuynh à, Mạc Thần nhà chúng tôi nói không sai, cô xác thực là cô gái tốt, là con mắt của hai người này bị hư rồi, tôi thấy bon họ thiên vị đến như vậy, thì cô không thể trở về Vân Gia nữa, hay là, để tôi nhận cô là con gái của tôi được không?”