Cao Thuý Lan không hài lòng và liếc nhìn cô hầu bàn của Vân Khuynh, như thể cô ta chỉ đang chăm sóc cho người Hùng phu nhân, vì thế đưa theo Vân Khuynh và cô hầu bàn.
Trong lòng Vân Khuynh biết rất rõ, cô ta biết rằng đây là chiêu trò mà Cao Thuý Lan muốn đối phó với cô ta.
Hoặc là, Hùng phu nhân này và nữ hầu bàn đều là đồng phạm của Cao Thuý Lan?
Chiếc váy dạ tiệc màu xanh bị dính đầy rượu vang đỏ và lan ra thành vết bẩn lớn. Nhìn vào trông giống như một vết máu đen và chắc hẳn là không mặc được nữa.
Vậy thì đi thay ra! Cô ta muốn xem rằng Cao Thuý Lan đang làm trò gì!
Nghĩ đến đây, Vân Khuynh nắm chặt chiếc túi xách tay của mình, đi theo Hùng phu nhân và nữ hầu bàn vào trong thang máy và lên lầu.
Trước khi rời đi, cô ấy quay lại nhìn Hoắc Nhất Hoàng ở phía xa. Có vẻ như, anh ta không để ý đến phía bên này?
Cùng lúc đó, Lục Văn Bân đi đến trước mặt Cao Thuý Lan và kéo bà ta qua một bên, hạ thấp giọng xuống và nói::Mẹ. bây giờ em có thể nói cho con biết dự định của mẹ để đối phó với Vân Khuynh không?”
Chưa kịp đợi Cao Thuý Lan trả lời, anh ta liền vội vàng hỏi: “Có phải mẹ có dự định như lúc trước, tìm một vài người đàn ông và làm cho cô ta….sau đó đưa theo rất nhiều người bao gồm cả các phóng viên truyền thông để bắt trận cô ấy “ngoại tình?”
“Đúng là con trai của mẹ, đoán được chính xác tâm ý của mẹ”, Cao Thuý Lan nói: “Nhưng lần này mẹ không dễ dàng buông tha cho cái con nha đầu chết tiệt đó đâu. Áo của cô ta đã làm bẩn rồi đúng không? Mẹ nói với con, mẹ đã không chuẩn bị áo cho cô ta, đợi đến lúc cô ta bước vào phòng thì mẹ sẽ gọi người đến lấy quần áo cô ta trước sau đó để người mà chú con sắp xếp trước đó và làm cô ta một trận. Đến lúc đó cô ta muốn chạy cũng không thể chạy đi đâu! Hahaha”
Cao Thuý Lan cười trong sự tự hào nhưng Lục Văn Bân không hề vui sướng.
Rõ ràng, Vân Khuynh đã ra toà để kiện ly hôn, nói rằng anh ra ngoại tình, còn muốn để anh ta ra khỏi nhà khiến cho anh ta mất mặt với Lục gia. Hại anh ta trong khoảng thời gian này luôn bị lão gia tử và ba dạy dỗ. Trong lòng anh ta bùng cháy, nghĩ về những điều không tốt của Vân Khuynh
Nhưng trừng mắt nhìn Vân Khuynh bị người đàn ông khác “tận hưởng”, trong lòng anh ta có chút khó chịu.
Sau khi anh ta kết hôn với Vân Khuynh, chưa từng đụng chạm vào người cô ấy, nếu như cô ta chưa từng xảy ra chuyện đó thì ít ra cô ấy vẫn là vợ của anh ta, không dễ gì nhường cho một người đàn ông khác. Một chút nữa, còn cho mọi người quan sát và các đám phóng viên giới truyền thông đến chụp hình…Bằng cách này trên toà án ly hôn, anh ta thực sự có thể được một số lợi thế nhưng trên mặt anh ta không phải càng tệ hơn sao?
Càng nghĩ về nó, anh ta càng cảm thấy không can tâm.
Cao Thuý Lan không nhận ra sự kỳ lạ của Lục Văn Bân, bà ta rất hào hứng và đi chuẩn bị cho “vở kịch”.
Lục Văn Bân có phần chán nản và ngồi chiếc ghế sofa bên cạnh, tầm nhìn ngay trước mặt anh là thang máy, anh ta nhìn thấy con số trên thang máy nhảy từ một đến bốn sau đó lại nhảy từ bốn thành một. Chú Cao Hùng đưa theo một chàng trai trẻ tuổi đội chiếc mũ hoa bước vào trong thang máy…..
Đột nhiên xung quanh nóng rực lên, anh ta dường như không thể nghe thấy gì.
Trước mắt đột nhiên xuất hiện cảnh tưởng Vân Khuynh vừa mới bước vào, vẻ đẹp giống như nữ thần bước ra từ cung điện!
Vừa trong nháy mắt, lại thấy bản thân mình trong căn nhà ở Hoa Kỳ, cùng Dương Liễu đang điên cuồng làm tình, dùng tư thế doggy. Dương Liễu đang tựa trên lan can ngoài ban công, cơ thể trần truồng, chỉ có một số hoa cỏ vô tình che đi những bộ phận ngượng ngùng. Phía dưới là con đường đầy xe chạy người đi, nếu như có ai đó ngẩng đầu lên một chút thì sẽ phát hiện họ đang chuyển động những động tác nguyên thuỷ ở trên không trung, rất gây cấn!
Dương Liễu đòi hỏi cao về vấn đề đó, vì thế mỗi lần muốn thoả mãn cô ấy và cũng vì muốn bản thân cảm thấy sung sướng thì anh sẽ nuốt một viên thuốc trước.
Thuốc, là do Dương Liễu thông qua “nơi mua bán đặc biệt” mua nó. Hiệu quả rất tốt, mỗi lần anh ta uống vào, thời gian gấp hai gấp ba lần bình thường.
Thuốc, đã có tác dụng, động tác của anh ta di chuyển nhanh và dữ dội. Mái tóc che đi khuôn mặt của Dương Liễu và cô ta đang tận hưởng…
Đột nhiên có một cơn gió thổi tung mái tóc cô ta. Anh lại nhìn nó và khuôn mặt của Dương Liễu đột nhiên trở thành Vân Khuynh!
Trang điểm không quá đậm, khuôn mặt sạch sẽ với nét quyến rũ khó tả, cô ta quay sang nhìn với đôi môi đỏ đang chuyển động và khẽ gọi chồng ơi….
“Lục thiếu, Lục thiếu?” Ai đó cầm một ly rượu đến muốn cùng Lục Văn Bân tạo mối quan hệ. Bởi vì người này cảm thấy rằng, nếu như Lục gia phát ra tin tức này là sự thật thì dự án lớn tại nước ngoài sẽ kiếm được thật nhiều tiền. Vậy thì, sau này Lục gia vẫn có khả năng lớn mạnh. Tạo mối quan hệ tốt trước cũng là điều đúng đắn.
Nhưng người đàn ông đó kêu Lục Văn Bân hai lần nhưng Lục Văn Bân không có bất kỳ phản ứng nào.
Đôi mắt Lục Văn Bân uể oải, hơi thở ngày càng nặng nề. Giống như đang mơ về điều gì đó kích thích…
Người đó cảm thấy bối rối, liền vỗ nhẹ lên vai Lục Văn Bân.
Lục Văn Bân đột nhiên đứng dậy!
“Lục thiếu, anh bị làm sao thế? Trong người không khoẻ?” Có vẻ như đang nhớ nhung về người phụ nữ nào đó!
Lục Văn Bân quay đầu lại và liếc nhìn đàn ông với dáng vẻ xấu xí. Đôi mắt anh ta đang dần phục hồi.
“Xin…xin lỗi, tôi….có chút say, tôi nghỉ ngơi một chút!” Lục Văn Bân chỉ nói vỏn vẹn một câu và đứng dậy đi qua đám đông và đến phòng nghỉ ngơi.
Nhưng sau khi không ai chú ý đến anh ta thì anh ta nhanh chóng quay người chạy vào trong thang máy.
Nhịp tim của anh ta đập rất nhanh, bước chân “Đùng đùng đùng” chạy về phía trước, khuôn mặt anh ta cũng nhanh chóng đỏ bừng lên.
Ngay lúc này, trong đầu anh ta chỉ có một ý tưởng—-phải tìm thấy Vân Khuynh trước khi Cao Hùng và chàng trai trẻ đó đến.
Đó vẫn là vợ của Lục Văn Bân, tại sao phải để người đàn ông khác tận hưởng?
Dù cho anh ta không muốn, nhưng cũng phải vui sướng trước khi cho người khác….
Lục Văn Bân không hề cảm thấy xấu hổ về suy nghĩ của mình, anh ta vừa chạy về phía trước vừa lấy một cái túi nhỏ từ bên trong túi quần tây của mình, đổ hết tất cả thuốc vào trong miệng….
Tầng bốn.
Cao Thuý Lan cử người đưa Vân Khuynh, Hùng phu nhân và nữ hầu bàn đưa đến cùng một căn phòng, đưa ra hơn mười bộ quần áo cho ba người họ lựa chọn.
Hùng phu nhân ngay lập tức chọn một bộ với kiểu dáng mà bà ta thích cầm trên tay, quay người lại liếc nhìn cô hầu bàn, vẻ mặt có chút không hài lòng và nói: “Làm sao? Để cho ba chúng tôi cùng nhau thay đồ sao? Như vậy có quá ngượng ngùng không? Tôi với Cao phu nhân của các ngươi là bạn thân, để cho tôi cùng một cô gái trẻ tuổi này thì vẫn không sao nhưng còn để một phục vụ bàn thay đồ cùng tôi sao?”
“Đây….”
“Tôi không quan tâm, tôi muốn một căn phòng riêng để thay đồ, tôi là một người có thân phận, chuyện này tôi không thể chấp nhận!” Hùng phu nhân rên rỉ và kéo Vân Khuynh: “Vân Khuynh, cô tên Vân Khuynh đúng không? Tôi nhắc nhở cho cô nghe, ở tuổi này, loại người nào cũng có, có một số phụ nữ như hoa như ngọc đều là từ người đàn ông chuyển đổi giới tính, còn có một số phụ nữ không thích đàn ông…”
Bà ta nói điều này, nhưng cũng đưa ánh nhìn “nghi ngờ” hướng về phía cô hầu bàn. Rõ ràng là lúc nãy bà ta va phải người cô hầu bàn sau đó còn xin lỗi trước mặt mọi người.
“Quý phu nhân này, ý của cô là gì?” Nữ phục vụ bàn nóng giận, nhưng khi bước vào trong đây và phát hiện rằng cô có thể mặc những chiếc váy đẹp và sang trọng thì tâm trạng của cô ta tốt hơn chút.
Đôi mắt của cô nhìn vào những chiếc váy đó, đang nghĩ xem rằng mặc chiếc váy nào để cho những ưu điểm của bản thân được lộ ra. Sau khi nghe rằng Hùng phu nhân nghi ngờ cô ta, đương nhiên là sẽ không thể không bác bỏ vài lời.
“Mặc dù tôi chỉ là một người phục vụ, thân phận không thể nào phù hợp với cô. Nhưng hàng họ trên người đều là thật, xu hướng tình dục của tôi cũng bình thường!”
Hùng phu nhân nhếch miệng: “Chỉ có một cái miệng, liệu ai biết rằng là thật hay giả?”
Nói đến đây, bà ta tiện tay lấy một chiếc váy màu xanh từ trên móc áo: “Vân Khuynh, cô thích màu xanh, tôi thấy chiếc váy màu xanh này khá phù hợp với cô, đi thôi! Chúng ta đến phòng thay đồ khác, đừng ở cùng với loại người như thế này, sẽ hạ thấp bản thân mình!”
Chưa kịp cho Vân Khuynh cơ hội từ chối, cô ta đã kéo Vân Khuynh rời đi/
Sức của Hùng phu nhân rất mạnh, Vân Khuynh muốn hất tay ra cũng không hất được. Cô cau mày và liếc nhìn Hùng phu nhân người đang cầm chiếc váy màu xanh giúp cô, đôi mắt sâu xuống.
Từ khi nào cô ta nói rằng cô ta thích màu xanh? Hùng phu nhân này đã chọn ra một chiếc váy màu xanh cho cô ta thì cũng không nói gì, còn cố tình lựa một chiếc váy ngắn. Chiều dài của chiếc váy này nhìn vào là biết không qua đầu gối. Đây là để cho ai dễ dàng…..cởi?
Hùng phu nhân này chắc chắn là đồng phạm với Cao Thuý Lan!
Hùng phu nhân này rất muốn đưa cô ta đến một căn phòng khác, chẳng lẽ căn phòng đó đã được đặt trước?
Vậy thì cô ta nên đi hay không?
Hoắc Nhất Hàng đâu rồi? Không phải nói rằng sẽ giúp cô ta? Ngay cả hình bóng cũng không thấy?
Ngay khi Vân Khuynh đang nghĩ rằng tiếp theo nên làm gì thì Hùng phu nhân đã kéo cô ta ra khỏi cửa và đi đến căn phòng thứ hai phía bên phải.
Trong lúc lựa chọn đồ, bà ta còn nói rằng muốn mở một phòng riêng. Nhưng ngay lúc này lại biết rằng nên đi đến phòng nào. Vở kịch này hơi thô thiển.
Hùng phu nhân, trước tiên cô hãy bỏ tôi ra, tôi “ Vân Khuynh quyết định không đi với Hùng phu nhân.
Nhưng chưa kịp nói dứt câu thì có một dáng người cao lớn bước đến, một vật màu đỏ đã sẵn sàng đập lên đầu Hùng phu nhân.
“Rằm!” một tiếng, đầu của Hùng phu nhân đã chảy ra một dòng máu đỏ tươi, cơ thể to béo không ngả xuống dưới đất mà bị người đàn ông đó ôm lấy, trực tiếp đẩy thẳng vào phòng đối diện.
“Hoắc Nhất Hàng! Anh…”
Vân Khuynh quay đầu lại, nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông đó và nhìn rõ trong tay Hoắc Nhất Hàng đang cầm chiếc bình chữa cháy, có: “Anh lấy cái này đập bà ta, bà ta…có xảy ra chuyện gì không?”
Cô ta nhìn phía sau anh, không làm mất mạng người.
“Yên tâm, anh ra tay có nặng nhẹ! Nặng nhất cũng chỉ chấn động nhẹ!” Hoắc Nhất Hàng chỉ vào cánh cửa phía bên trái: “Ở đó rất an toàn, em vào trước, anh đi giải quyết người mà đưa em đến đây và sau đó đến tìm em!”
“OK!” Vân Khuynh gật đầu và đi thẳng vào trong phòng.
Chưa đầy năm phút, Hoắc Nhất Hàng đã bước vào trong và tạm thời khoá cửa lại.