Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.
Chọn tập

Quán cà phê là Vân Bính Hoa và Tô Tương đặt. Để ngăn chặn người khác biết rằng những nội dung mà họ và Vân Khuynh bàn nhau. Họ đã bao quán cà phê đó, cố tình chọn một vị trí tương đối kín đáo.

Khi Vân Khuynh và Tống Tây Hoa đến, đã thấy họ ngồi ở đó.

Ngay khi nhìn thấy Vân Khuynh, nét mặt của Vân Bính Hoa đã trở nên u ám. Chưa kịp đợi cô ta và Tống Tây Hoa ngồi xuống thì ông ta đã hung hăng lao đến hỏi: “Đứa con bất hiếu, những gì cô nói trong điện thoại là ý gì? Cái gì mà nói rằng tôi là kiểm soát trái soát cổ phần của Vân thị? Tôi họ Vân, tôi là người trong Vân gia, những thứ đó đáng lẽ là thuộc về tôi! Về tôi!”

“Họ của ông là Vân, tôi cũng không nói rằng ông không phải họ Vân, ông kích động quá làm gì vậy?” Vân Khuynh không vội vàng và từ từ ngồi xuống, nét mặt bình tĩnh không có một chút giận dữ: “Cho nên, ông Vân, ông không cần lớn tiếng nói chuyện với tôi, những điều này không phải ai lớn tiếng là người đó thắng!”

“Về việc ông có phải là người trong Vân gia không thì xin thứ lỗi, tôi thực sự không nghĩ ông là người trong Vân gia. Tôi nghĩ rằng ông và Tô Tương hai người đều là Dương gia, nếu không thì làm sao có thể lấy mọi thứ đáng lẽ thuộc về Vân gia và đem tặng cho Dương Liễu?”

“Tôi nhớ rất rõ ràng, Dương Liễu không phải người trong Vâcn gia, cho dù là con nuôi thì hai người cũng chưa thực hiện thủ tục nhận con nuôi nào. Cô ta chỉ có thể được xem là một ký sinh trùng trong Vân gia. Một con ký sinh trùng thì có tư cách gì lấy đi những gì thuộc về Vân gia?”

“Vân Bính Hoa, ông cho cô ta 40%? Phải không? Và cổ phiếu này đã được bán vào chiều hôm qua, bán với giá thấp! Tiền đã nằm trong tài khoản Dương Liễu, đúng không?”

“Hoá ra cô hẹn tôi và Tương Tương đến gặp mặt là vì nói chuyện này,” Vân Bính Hoa với nét mặt không đồng ý: “Đúng! Phần cổ phiếu này là tôi đã chuyển cho Dương Nhi, số tiền này tôi đã cho cô ấy? Thì đã sao? Mắt cô đỏ rồi à? Hay là ghen tị?

Vân Khuynh, đừng nghĩ rằng cô lấy rất nhiều từ Lục gia thì cô thắng. Ở trong mắt tôi, cô không bao giờ sánh bằng Dương Nhi.”

Mãi mãi sao? Vân Khuynh khẽ mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng nhìn Vân Bính Hoa và Tô Tương như thể đang nhìn người lạ: “Mắt tôi không đỏ, cũng không ghen tị, bởi vì dù cô ta có được bao nhiêu thì đến cuối cùng cũng phải nhả ra bấy nhiêu! Vân Bính Hoa, khi ông ngồi ngay đây to mồm nói rằng cổ phần là do ông chuyển cho Dương Liễu, vậy thì tôi hỏi ông, ông có quyền gì để chuyển nhượng cổ phần của Vân thị cho người ngoài?”

“Tôi…” Vân Bính Hoa mở miệng và muốn phản bác.

Vân Khuynh lập tức ngắt lời ông và nói tiếp: “Đừng nói với tôi rằng ông là người trong Vân gia, mọi thứ trong Vân gia giờ đây đều là do lời nói của ông! Ông biết đấy, ngay cả khi ông có dòng máu của ông bà nhưng ông không đóng góp cho Vân thị. Cổ phiếu của Vân thị, tôi không đồng ý thì ông không có quyền!”

“Vân Bính Hoa, ông thực sự nghĩ rằng ông tìm dấu vân tay của tôi đóng lên cuốn quyền từ bỏ thì xong chuyện rồi sao? Chắc hẳn là ông đã sống trong sự sung túc thoải mái quá lâu, vì vậy khi làm điều này có thể bỏ qua các luật quy định sao. Nhưng mà không sao, lập tức ông có thể biết cái giá phải trả cho sự việc này nặng đến thế nào!”

Nói đến đây, Vân Khuynh và Tống Tây Hoa nhìn và xem xét.

Tống Tây Hoa gật đầu, lấy ra một trong những đống tài liệu đó, mở ra là đặt lên trước mặt Vân Bính Hoa và Tô Tương.

Ban đầu, những điều này nên được mời luật sư đến, nhưng Vân Bính Hoa và Tô Tương yêu cầu Vân Khuynh chỉ có thể đưa Tống Tây Hoa đến, những sự việc này đều được thực hiện bởi Tống Tây Hoa.

Tống Tây Hoa giải thích trong sự thờ ơ: “Ông Vân, theo như di chúc Vân lão gia tử và Vân lão phu nhân để lại thì chủ tịch Vân thị là do Vân Khuynh đảm nhiệm. Ngoài việc ông có thể ở Vân thị tìm một vị trí thì ông không có quyền tham gia vào bất kỳ quyền quyết định quan trọng nào khác. Nếu không có thủ tục pháp lý thì việc chuyển nhượng cổ phần sẽ không hợp lệ. Điều này cũng có nghĩa là ông chuyển giao 60% cổ phiếu đó từ Vân thị cho người ngoài cuộc thì sẽ không có tác dụng cũng đồng nghĩa với việc không tồn tại việc ông đã chuyển giao cổ phiếu đó cho Dương Liễu!

Liên quan đến việc giả mạo cuốn sách nhượng quyền của Vân Khuynh thì Vân Khuynh đã lên đơn kiện lên toà án. Bằng chứng đã có đầy đủ, sự việc rõ ràng, toà án đã bắt đầu điều tra vụ án.

Với hành vi ông đã rút 40% cổ phiếu từ Vân gia để đổi thành tiền, theo luật kinh tế và luật doanh nghiệp là bất hợp pháp và đã vi phạm nghiêm trọng lợi ích của Vân thị. Ban đầu, cũng nên nộp đơn kiện trực tiếp, xác định sự thật phạm pháp và cuối cùng là xử lý bản án. Nhưng vì Vân Khuynh và ông đã có mối quan hệ cha con hợp pháp, ông không nhận cô ấy là con nhưng cô ấy lại không muốn bất công với ông vì thế muốn tạo một cơ hội cuối cùng cho ông.

Ông Vân, nếu như vậy giờ ông sẵn sàng chủ động trả lại cổ phần làm sẽ giảm thiểu thiệt hại của Vân thị, như vậy thì Vân Khuynh sẽ xem xét và không nộp đơn kiện ông!”

“Cô…Vân Khuynh, đúng là một đứa con bất hiếu, cô còn dám đến toà án để kiện tôi!” Vân Bính Hoa đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Vân Khuynh như muốn xé nát cô.

Vân Khuynh ngẩng đầu và ngước nhìn mà không hề sợ hãi, lạnh lùng và nói: “Vân Bính Hoa, bà nội đã chết rồi, trên đời này tôi không có gì phải sợ cả, cũng không có gì là không dám! Tôi đã kiện Lục gia một lần, ông biết rằng tôi đã thắng rất hoàn hảo! Tôi có thể nói với ông mà không do dự, nếu ông lựa chọn ra toà với tôi thì ông không có cơ hội thắng! Một chút cũng không!

Hãy xem kỹ những thứ trước mặt ông, sự thật về sự bất hợp pháp của ông đã ghi rất rõ ràng. Vì muốn cho ông biết rằng ông đang vi phạm pháp luật ở đâu trong thời gian ngắn nhất thì tôi đã cố tình khoanh đỏ các luật quy định. Xin hãy xem trọng, sau đó xem kỹ suy nghĩ rõ ràng và đến gặp tôi!”

Câu nói cuối cùng, Vân Khuynh đã cất giọng lên, giọng nói lạnh lùng và sắc nét hơn như một mũi tên lạnh đâm vào Vân Bính Hoa. Vân Bính Hoa thậm chí còn vô thức co người lại và đặt mông xuống ghế!

“Thêm hai câu,” Tống Tây Hoa nói: “Nếu như bị kết án theo số tiền, ông Vân, ông sẽ bị kết án từ 10 năm tù trở lên và tịch thu tất cả tài sản cá nhân!”

“Cái gì?” Tô Tương vừa nghe thấy câu này, đột nhiên hoảng loạn và ôm lấy cánh tay của Vân Bính Hoa: “Bính Hoa, không phải ông nói đều là người một nhà, làm như thế nào cũng sẽ không có vấn đề gì? Tại sao lại có thể phạm pháp? Tại sao lại bị kết án? Nếu ông bị kết án rồi, tôi…tôi phải làm sao?”

“Cái gì người một nhà, tôi và bà và Dương Nhi mới là người một nhà, cái con tiện nha đầu này không phải là người một nhà với chúng ta!” Vân Bính Hoa nói: “Bà đừng nghe cô ta nói bừa, như thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng là người cha hợp pháp. Mối quan hệ cha con hợp pháp thì không thể nào cắt đứt được, cô ta có tự cách gì kiện chính cha ruột của mình? Cô ta không thể kiện, không thể!”

“Có hay không, chắc hẳn là ông phải rất rõ!” Vân Khuynh nói và không do dự: “Khi ông đang làm những điều này, luật sự của ông cũng nên nói với ông những điều này. Đều là người trưởng thành rồi, tôi điều tra thì ông phạm pháp, tôi không điều tra thì ông không phạm pháp? Nhưng mà làm thế nào đây? Tôi thích điều tra!”

“Vân Bính Hoa, đó là trị giá hàng trăm triệu, tại sao tôi lại không điều tra chứ? Những thứ đó không phải do không kiếm được, mà là do ông bà nội là tất cả nhân viên của Vân thị và cũng là thu nhập khó kiếm trong việc nỗ lực miệt mài của tôi. Ông và Tô Tương sống trong sự giàu sang, cuộc sống sung túc mang lại sự dễ ăn dễ ngủ, vì ông là con trai duy nhất của ông bà nội, nhưng ngoài một gen nhỏ như vậy thì ông lại có tư cách thì thừa hưởng mọi thứ từ Vân gia chứ?

Vân Bính Hoa, Tô Tương, các ngươi làm một thì tôi làm mười. Con người sống trên thế giới này có thể ích kỷ nhưng không thể ích kỷ đến mức không có điểm mấu chốt!

Cuối cùng ông cũng đã nói đến luật? Đúng, trên pháp luật, mối quan hệ của tôi với ông là không thể cắt đứt. Nhưng điều này không có nghĩa là hai người có thể lấy những gì không thuộc về hai người từ trong tay tôi. Khi đã lấy thì phải trả, nếu không trả thì phải chấp nhận sự trừng phạt của pháp luật!

Vân Bính Hoa và Tô Tương đều nghĩ rằng Vân Khuynh đến là để xem sự yếu đuối của họ, bởi vì khi thắng kiện thì cô cũng sẽ không mất đi sự phụ thuộc của Lục gia? Một cô gái ở tuổi đôi mươi, với rất nhiều tiền tài thì sẽ luôn bị người khác cám dỗ, trong lòng sẽ có sự sợ hãi, đây cũng là chuyện bình thường. Nếu muốn về Vân gia thì đó cũng là điều bình thường.

Nhưng Vân Khuynh trước đó tuyệt tình như vậy, cô ta muốn về thì cũng không dễ dàng….

Vân Bính Hoa và Tô Tương thậm chí đã nghĩ về điều đó, chỉ cần Vân Khuynh mở miệng nói lời xin lỗi, nhận ra suy nghĩ của họ, họ lập tức yêu cầu cô ta lấy một số tiền để cho Dương Liễu dùng trong đám cưới này!

Bây giờ cuộc khủng hoảng kinh tế về phía Lục gia vẫn chưa qua, sau khi 40% cổ phần đượ rút tiền mặt, nếu như Dương Liễu đưa số tiền lớn đó cho Lục gia, làm thế nào khi không có một kho bạc nhỏ? Dù là một đứa con gái cưới đi nhưng cũng phải có chút tiền tài ở trong người thì mẹ chồng sẽ không bắt nạt cô ấy.

Sự việc gây cản trở kết hôn của Dương Liễu không đủ tiền tài, Vân Khuynh cũng chiếm một phần lớn. Ai bảo cô ấy lấy một số tiền lớn thì Lục gia? Nếu cô ta muốn về, khi em gái kết hôn thì tất nhiên cần phải bỏ ra một chút máu…

Với những ý tưởng như vậy, Vân Bính Hoa và Tô Tương đã nghĩ ra nhiều cách để lấy tiền từ Vân Khuynh.

Đâu ai biết rằng, Vân Khuynh không phải đến để hoà giải, mà là đến tuyến chiến?

“Vân Khuynh, tại sao cô có thể làm như vậy chứ? Chúng tôi là cha mẹ ruột của cô!” Nét mặt của Tô Tương có chút không ổn: “Nếu như không phải chúng tôi cực khổ đưa cô đến thế giới này, cô….”

“Vì vậy, hai sự lựa chọn này hai người đều không đồng ý chọn sao?” Vân Khuynh trực tiếp ngắt ngang lời nói của Tô Tương, trực tiếp nói: “Như vậy cũng không sao, tôi đã chuẩn bị cho hai người sự lựa chọn thứ ba—đưa số tiền chuyển cho Dương Liễu trả cho tôi, cổ phần 20% trong tay các người thì tôi không cần nữa; các ngươi dọn ra nhà cũ Vân gia, một tháng sau vị trí chủ tịch của Vân thị tôi có thể nhường cho Vân Bính Hoa; Do các ngươi đề xuất tự nguyện từ bỏ mối quan hệ pháp lý cha con mẹ con với tôi. Từ bỏ các nghĩa vụ pháp lý có liên quan, sau này bần phú sinh tử, các bất tương can!”

Đây mới chính là nội dung chính mà Vân Khuynh muốn gặp Vân Bính Hoa và Tô Tương hôm nay.

Gia đình huyết thống không thể từ bỏ, nhưng miễn là mối quan hệ pháp lý được dỡ bỏ, sau này cô và Vân Bính Hoa, Tô Tương sẽ là kiều quy kiều, lộ quy lộ! Cô ta cũng sẽ không bao giờ vì hai người này mà cảm thấy đau lòng và buồn rầu nữa!

Chọn tập
Bình luận