“Tất nhiên tôi biết rằng ngay cả khi chúng tôi tìm được âm mưu của anh, anh chưa kịp để cái tên đã chết ở dưới đất này làm gì chị dâu tôi. Trên người không có thương tích, vậy thương tích trong lòng thì sao?”
“Chu Hoành, Chu đại ca, việc này anh đã là chủ mưu, muốn trốn tránh, anh thấy có được không?”
Ý nghĩa trong lời nói của Vân Khuynh rất trực tiếp, chúng tôi đã điều tra rất kỹ rồi, ngươi muốn đùn đẩy trách nhiệm, không thể nào! Chúng tôi sẽ theo đuổi đến cùng.
Nét mặt Chu Hoành trông thậm chí còn tài nhạt hơn, anh ta cũng biết Vân Khuynh là ai rồi, dám nói những lời này. Ngoại trừ việc cô ta dám khiến chồng cũ của mình thành một kẻ giết người và đảo ngược tình thế, trở thành tiểu thư Giang gia và cũng cưới cho ngài Hoắc của tập đoàn Hoắc Thị, từ một người phụ nữ nhỏ bé bị bắt nạt trở thành một người chiến thắng lớn nhất trong cuộc đời, cô Vân Khuynh của Vân Gia tại Vinh Thành trước đây, còn có thể là ai?
“Vân….cô Vân, cô không được tính như thế, tôi chưa nói rằng tôi không chịu trách nhiệm cho việc này, nhưng tôi thực sự không biết cô Cố là chị dâu tương lai của cô. Hơn nữa, việc này cũng không phải do tôi động tay. Nhiều người nói, phàm sự lưu nhất tuyến, nhật hậu hảo tương kiến, tại sao cô lại xét kỹ như vậy? Không thể cho tôi một con đường sống sao?”
Nói đến đây, trong ánh mắt Chu Hoành có chút mờ nhạt.
“Cái gì? Mới đây đã lo ngại rồi?” Vân Khuynh người lạnh nhạt: “phàm sự lưu nhất tuyến, nhật hậu hảo tương kiến? Tại sao tôi phải nghe những gì anh nói trong ý nghĩa của câu nói này, đe doạ tôi?”
“Có phải nếu như hôm nay tôi chừa đường sống cho anh, sau này anh tìm tôi để trả thù?”
“Tôi….” Chu Hoành có chút hoảng hốt, anh ta vừa nảy thực sự đã có ý tưởng như vậy. Anh ta nghĩ rằng Vân Khuynh chỉ là một người phụ nữ, dám nói những điều này trước mặt anh ta, ép anh ta, ngay cả ép một chú thỏ nhát thì nó cũng cắn người.
Nhưng không ngờ rằng, Vân Khuynh không chỉ nhìn thấy tâm trí anh ta mà còn dám nói thẳng điều đó. Hơn nữa, có sự lạnh nhạt kinh khủng phát ra từ cơ thể Vân Khuynh khiến anh ta cái loại người sống trong sự đen tối lâu năm cũng cảm thấy rụt rè và sợ hãi.
Anh suy yếu trong vô thức: “Cô Vân, sao tôi dám đe doạ cô, ý của tôi là….”
“Ý của anh là gì, bây giờ có quan trọng không?” Vân Khuynh trở nên lạnh lùng hơn và khoé miệng gợi lên sự mỉa mai dễ hiểu: “Chỉ nói vài câu với ngươi, ngươi còn tưởng bản thân mình là người sao?”
Tất cả biểu cảm trên khuôn mặt Chu Hoành đã bị đóng băng.
Vân Khuynh lại nói thẳng thắn: “Cái loại rác rưởi sống trong thế giới đen tối như ngươi, cũng cho rằng bản thân mình là con người sao?! Tôi nói cho anh biết, chuyện hôm nay, ngươi không có tư cách nói chuyện, chờ đợi chịu hậu quả đi!”
“Khuynh Khuynh nói rất tốt!” Giang phu nhân ngay lập tức bày tỏ sự ủng hộ: “Giang gia chúng tôi, ngay cả là con chó thì cũng để người ngoài bắt nạt, ngươi dám động đến con dâu của tôi mà còn còn mặt mũi nói chừa cho con đường sống? Tôi chỉ cảm thấy, cái chết cũng xem thường ngươi!”
“Không sai.” Hoắc Thành Quân cũng nói: “Đáng lẽ hôm nay là ngày tốt, đều do các ngươi phá hoạt cả rồi! Sự việc này, không có gì để bàn, ngươi chờ để nhận sự trả giá!”
Chu Hoành quỳ ở dưới đất, khuôn mặt xám xịt.
Cảm xúc của Cố Du đã bình tĩnh lại, Trương Thông cũng được trung tâm cấp cứu đưa đi.
Mọi người đã sẵn sàng để rời khỏi nơi nhà máy chất thải cũ kỹ này.
Mặc dù Cố Du nói rằng cô không bị thương nhưng Cố phu nhân không an tâm, khăng khăng đưa cô đến bệnh viện để kiểm tra sức khoẻ, Giang phu nhân cũng có ý này.
“Hai vị, phiền hai người xem chừng anh ta, đừng để anh ta chạy hoặc là chết, đợi con trai tôi về sẽ tính sổ với!” Trước khi rời đi, Giang phu nhân chỉ vào mặt Chu Hoanh và nói với hai người đàn ông mặc đồ vest cầm súng.
Bà ta muốn Giang gia trực tiếp xử lý chu Hoành, nhanh mà người ta đến trước vì thế bà ta khách sáo một chút.
Hai người đàn ông mặc áo vest nhìn nhau và hỏi ý kiến Vân Khuynh: “Đại tiểu thư, cô xem như thế nào?”
Tôi?
Vân Khuynh có phần nghi ngờ.
“Khuynh Khuynh, họ là người của Vân gia.” Hoắc Thành Quân giải thích: “Kinh Thành Vân gia.”
Vân Khuynh giật cả mình.
Kinh Thành Vân gia? Cử người đến sớm vậy?
Chẳng lẽ, là danh tính của cô ta?
“Mẹ, Nhất Hàng về rồi sao?” Vân Khuynh quay đầu hỏi Hoắc Thành Quân.
Hoắc Thành Quân trả lời: “Hai tiếng trước, đã ở sân bay rồi, trước đó mẹ rất lo lắng Du Nhi vì thế không nghe tin tức. Vừa nãy tin đến, ước tính rằng sắp đến rồi.”
Trên thực tế, anh ta đã đến rồi.
Nhà máy xử lý chất thải này ở vùng ngoại ô, bên ngoài nhà máy có một mảnh đất bằng phẳng rộng lớn. Máy bay của Vân gia trực tiếp hạ cánh trên vùng đất hoang đó.
Mọi người đều xuống máy bay, vội vã qua đây.
Chưa kịp đợi Vân Khuynh đưa ra cách giải quyết cho hai người đàn ông mặc áo vest này, Giang Mạc Thần đã nhanh chóng xông vào, mặc kệ những người xung quanh, anh ta đã lao thẳng vào Cố Du và ôm vào trong lòng: “Tiểu nha đầu, bị thương chỗ nào rồi? Nhanh cho anh xem.” Nói rằng, thực sự muốn cởi quần áo Cố Du ra xem.
“Anh!” Vân Khuynh nhanh chóng kêu Giang Mạc Thần: “Cố Du không bị thương, chỉ là bị hoảng hốt thôi, anh đừng….lo lắng quá.”
Giang Mạc Thần choáng váng, mới nhận ra hành vi của anh ta hơi quá, dừng hành động lại: “Không sao là tốt rồi, cái đồ vật nhỏ không nghe lời này, không phải anh nói với em rằng, trước khi anh chưa về thì đừng quá lộ liễu? Lời của anh nói không đáng tin phải không?”
Giang Mạc thần thực sự giận rồi, ông trời biết rằng khi anh ta biết Cố Du đột nhiên bị Chu Hoành gọi người bắt cóc thì anh ta đã lo lắng và hận đến lập tức đến bên cạnh bảo vệ cô ta.
May thay, cô không bị thương, nếu không thì anh không biết phải làm gì/
Không dễ gì thích một người phụ nữ, lại không nỡ lòng rời khỏi.
“Em….” Cố du trong lòng có chút chua chát, cô ta rất kín đáo rồi, người không kín đáo là Trương Thông.
Nhưng cô ta nghĩ Trương Thông đã phế rồi, vì thế cô ta im miệng.
Giang Phu Nhân tát vào đầu Giang Mạc Thần: “Thằng con thối nát, không bảo vệ Cố Du, đây là trách nhiệm của con, đây là trách nhiệm của Giang gia, Du Nhi không đổ thừa cho chúng ta, con nổi nóng cái gì?”
“Nhìn thấy tên rác rưởi dưới đất chưa? Chính là nó kêu người bắt cóc Du Nhi, con đi đi, cho nó nhớ rằng, đụng vào con dâu của Giang gia thì sẽ có kết cục gì!”