Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.
Chọn tập

“Được” của Vân Khuynh và “được” của Hoắc Nhất Hàng hiển nhiên không giống nhau.

Tay Vân Khuynh trượt xuống, chén trong tay rơi xuống đất, “bộp” 1 tiếng, nát thành nhiều mảnh.

Cô gấp gáp quỳ xuống dọn, nhưng lại không cẩn thận bị mảnh vỡ rạch tay.

“Híc”

Máu đỏ thuận theo ngón tay trắng hồng của cô rơi xuống đất.

“Khuynh Khuynh, sao rồi?”

Hoắc Nhất Hàng dùng tốc độ nhanh nhất đi qua, nhìn thấy tay của Vân Khuynh đỏ như vậy, cư nhiên làm 1 hành động kinh người — anh trực tiếp nắm lấy tay Vân Khuynh, đem ngón tay chảy máu ngậm vào miệng.

Vân Khuynh ngây người.

Tự anh cũng ngây người.

Khó tránh trên mặt có chút ngượng ngùng, lấy tay Vân Khuynh ra, giải thích nói: “Anh… anh quên mất cách này không khoa học, chỉ là, lúc nhỏ khi anh bị đứt tay, mẹ gấp gáp, liền làm như vậy, vậy … em đợi tí, anh đi thuốc tiêu độc và băng keo cá nhân.”

Nói xong, anh quay về nhà của em lấy hộp sơ cứu.

Vân Khuynh nhìn bộ dạng gấp gáp của anh, tim, lại mềm đi 1 chút.

Nước bọt có vi khuẩn, không thể tiêu độc, nhưng Hoắc Nhất Hàng dùng cách này khiến cô rất cảm động.

Anh lo lắng cô, cũng không chê máu của cô dơ…

Hoắc Nhất Hàng rất nhanh quay lại, thấy Vân Khuynh còn đang dọn mảnh vỡ, trực tiếp ôm cô lên sofa: “Khuynh Khuynh, mảnh vỡ đó, lát anh dọn, lại đây, anh xử lý vết thương trước.”

Anh mở hộp sơ cứu ra, lấy thuốc tiêu độc và thuốc bôi nước da ra, trước tiên cẩn thận rửa vết thương cho Vân Khuynh, rồi mới dán keo cá nhân, sau đó dọn những mảnh vỡ.

Bận rộn như vậy, mất nửa tiếng đồng hồ.

Đợi Hoắc Nhất Hàng rửa xong tay, Vân Khuynh đã ngủ trên sofa.

Anh nhìn bộ dạng đang ngủ mệt mỏi của Vân Khuynh, bất lực cười khổ, ôm cô vào trong giường lớn của phòng ngủ.

“Quên đi, thấy hôm nay em mệt mỏi, sáng mai mới đòi nợ em!” Hoắc Nhất Hàng giúp Vân Khuynh cởi áo trên người ra.

Anh cho rằng, chuyện thân mật hai người cũng đã trải qua rồi, cởi quần áo ra, có lẽ không tính là gì.

Nhưng không biết tại anh lần đầu tiên cởi áo cho phụ nữ không có kinh nghiệm nên động tác hơi mạnh 1 chút, hay là tại quần áo cũng Vân Khuynh quá khó cởi, anh cố gắng rất lâu, cuối cùng cũng cởi được 1 nửa đồ trên nửa thân trên của Vân Khuynh, Vân Khuynh đột nhiên tỉnh dậy.

Mắt vẫn chưa hoàn toàn mở hết, thấy hình bóng của 1 người đàn ông, cô vô thức đánh 1 quyền, đúng ngay mắt phải của Hoắc Nhất Hàng.

Còn về tại sao đánh mắt?

Tất nhiên là vì “tên lưu manh” này nhìn lén cô!

Hoắc Nhất Hàng đang bận “chiến đấu” với đống quần áo, làm gì chú ý Vân Khuynh đột nhiên cho 1 quyền, chịu hoàn toàn cú đánh đó.

“A!” 1 tiếng, anh cảm thấy mắt mình như muốn nát ra.

“Khuynh Khuynh, em… em ám hại chồng mình!” Hoắc Nhất Hàng che mắt lại, sắc mặt bi ai.

Hôm nay anh trúng phải vận xui gì? 1 lần 2 lần đều không “ăn thịt” được thì thôi đi, còn bị đánh?

Đây là đã bao nhiêu năm chưa bị người khác đánh lên mặt rồi?

“Em… Hoắc Nhất Hàng, em … xin lỗi xin lỗi! Em không nhìn rõ là anh.”

1 quyền này, tay Vân Khuynh còn cảm thấy đau, khi mắt nhìn rõ rồi, mới biết mình vô thức đánh Hoắc Nhất Hàng, nhanh chóng xin lỗi.

Nhưng cũng nhỏ tiếng biện minh: “Anh không có chuyện gì chạy đến phòng ngủ của em làm gì? Còn nhân lúc em ngủ cởi đồ em nữa”

Hoắc Nhất Hàng chỉ cảm thấy bản thân bị oan không chỗ xả.

“Em ngủ trên sofa, anh sợ em lạnh, có lòng tốt ôm em về phòng ngủ, lại sợ em mặc đồ dày ngủ không thoải mái, tính giúp em cởi đồ.”

“Vì muốn em ngủ thoải mái hơn, anh cũng tính tiếp tục nhịn rồi, sáng mai mới đến kiếm em đòi nợ, nhưng em vậy mà… vậy mà đánh anh?”

“Có sức mạnh như vậy? Xem ra, tinh thần rất tốt, vậy anh không làm chút gì đó, thì thật có lỗi với cú đánh mạnh mẽ hồi nãy!”

Lời vừa dứt, thân thể cao lớn của anh đã áp lên người Vân Khuynh.

Quần áo cởi được 1 nửa, vừa hay thuận tiện cho bàn tay lớn của anh thâm nhập vào, áp lấy nơi đầy đặn mềm mại của cô.

“Không… em làm gì có sức, em rất mệt, em rất buồn ngủ, em cần phải ngủ!” Vân Khuynh lập tức có chút hối hận.

Không phải anh chỉ giúp cô cởi đồ thôi sao? Cô phản ứng lớn như vậy làm gì?

Anh đã tính tha cho cô 1 lần rồi, cô lại chọc anh tức giận.

“Cái đó… Hoắc Nhất Hàng, em thật sự phải ngủ, anh xem, em đang ngủ, em đã ngủ rồi…”

Vân Khuynh 1 bên nói, 1 bên nhắm mắt lại.

“Bây giờ mới tính ngủ thật ngon?” Hoắc Nhất Hàng kéo áo của Vân Khuynh xuống, ném xuống giường, nhả ra 2 chữ rõ ràng: “Trễ rồi!”

Anh áp trên người, hôn lên cổ thon của cô, xương quai xanh tinh tế, thuận theo khe rãnh hôn xuống, hôn đến nửa đường, lại thay đổi hướng, ngậm lấy trái dâu ngọt ngào trên đỉnh núi.

“Uhm” tiếng rên nhẹ phát ra từ miệng Vân Khuynh.

Hoắc Nhất Hàng đột nhiên dừng lại.

Anh để 2 tay lên trên cổ của Vân Khuynh, chống nửa người lên, nhìn đôi mắt xấu hổ của Vân Khuynh, cười tà nhị, từng chữ nói: “Khuynh Khuynh, bây giờ anh chuẩn bị làm em, muốn thương lượng với em 1 chút, có thể không?”

Vân Khuynh lập tức nghĩ đến lời trước đây cô nói — “Chuyện giữa anh và em, trước khi anh làm, có thể hỏi ý kiến của em không?”

Cho nên, Hoắc Nhất Hàng đây là đang “phục thù”? Đây chắc chắn là đang phục thù!

Anh phục thù vào thời gian này, cô nên nói anh chọn thời gian quá tốt, hay là anh quá … vô sỉ!

Cô thật sự hận không thể lúc này ngay lập tức chìm vào hôn mê, vậy thì không cần thấy nụ cười đắc ý của anh!

“Nếu em nói, không, muốn, thì, sao?” Vân Khuynh nghiến răng nói.

“Nếu em chịu thừa nhận em trở thành là người không có uy tín, giống loại người nói chuyện như cái mông, thì được!” Hoắc Nhất Hàng không nhanh không chậm nói.

Rõ ràng, khí chất của anh ưu nhã cao quý, khuôn mặt đó, cũng đẹp đến người thần đều phải ghen tức, nhưng lời nói ra, lại có sức, sát, thương — như vậy!

Nhưng, Vân Khuynh lại thật sự bị ảnh hưởng bởi lời này.

Sao cô có thể thừa nhận bản thân là người nói chuyện như cái mông được?

“Không nói chuyện? Không nói anh coi như em ngầm đồng ý!” Hoắc Nhất Hàng nói: “Vậy anh bắt đầu đây.”

Vân Khuynh nhắm mắt lại, tim trầm xuống: Quên đi, cũng đâu phải lần đầu làm chuyện này với anh ấy, nếu không phối hợp, anh cảm thấy vô vị, hoặc là sẽ tha cho cô?

Vậy nên, cô quyết định giả làm “cá chết”.

Hoắc Nhất Hàng áp cơ thể xuống, vừa mới chuẩn bị hôn Vân Khuynh, lại dừng lại, hỏi: “Khuynh Khuynh, bây giờ anh phải hôn em, muốn thương lượng với em 1 chút, có thể không?”

Vân Khuynh cắn răng, giả bộ không nghe.

“Không nói? Không nói anh coi như em ngầm đồng ý!” Hoắc Nhất Hàng nói, hai tay ôm cổ cô, miệng nóng bỏng rơi lên mặt cô.

Nhìn thấy lông mi cô khẽ run rẩy, hiển nhiên, vẫn có chút căng thẳng.

Mũi toàn mùi hương thanh thoát từ thân thể cô truyền lại, đôi môi yêu kiều đó, 1 chút cũng không khô, ẩm ướt như cánh hoa đào tháng 3 mới bị nước mưa gột rửa, cực kỳ mê người.

Anh nhịn không được đến gần, nhẹ nhàng ngậm môi cô, dịu dàng mút 1 cái, rồi đưa lưỡi về trước thăm dò, lại phát hiện cô cắn chặt răng, không để anh vào.

“Khuynh Khuynh, mở miệng ra, em ngầm thừa nhận cho anh hôn, em không thể không uy chữ tín..”

Vân Khuynh có chút giận: “Em uhm”

Muốn chửi anh 1 câu, ngược lại bị anh nhân cơ hội thâm nhập vào, bắt được thứ mềm mại đó, tùy tiện thám tính mỗi góc ngách…

“Ngốc! Hô hấp!” Phát hiện Vân Khuynh nín thở 1 thời gian dài, Hoắc Nhất Hàng gấp gáp thả cô ra, cũng đột nhiên ấn lên đôi gò bồng đảo của cô.

“Hít” Vân Khuynh giờ mới hít vào1 hơi lớn không khí trong lành.

Hoắc Nhất Hàng cười nhẹ 1 tiếng: “Khuynh Khuynh, có phải anh quên nói em rồi, lúc hôn nhau, cũng phải học cách hô hấp? Em nói, nếu em vì 1 nụ hôn mà ngột chết, vậy thì oan ức cỡ nào?”

Vân Khuynh cực kỳ ngại ngùng, quay mặt qua 1 bên.

Hoắc Nhất Hàng lại đến gần tai của Vân Khuynh, ác ý phả hơi nóng lên, khiến cho cơ thể cô run rẩy, mới khàn giọng nói: “Khuynh KHuynh, trên người em có 2 cục kẹo, anh muốn ăn, muốn thương lượng với em 1 chút, có thể không?”

“A?” Vân Khuynh không hiểu lắm, ngây ngốc nói: “Em không có…”

“Không! Em có! Ở… đây!” Lời vừa dứt, hai tay của Hoắc Nhất Hàng đã phủ lên đỉnh núi mềm mải của Vân Khuynh, còn dùng lòng bàn tay chà sát đỉnh núi.

“Hoắc Nhất Hàng! Anh… anh có thể không như vậy không?” Vân Khuynh chỉ có thể quay mặt lại, mặt rất “nghiêm túc” nhìn thẳng vào Hoắc Nhất Hàng.

Anh làm như vậy, đối với cô mà nói là 1 loại giày vò không nói nên lời.

Cô tưởng nói vậy xong, Hoắc Nhất Hàng sẽ cho cô chết “dứt khoát” 1 lần.

Ai ngờ, Hoắc Nhất Hàng lại cười tà nhị, lắc đầu, nói: “Không thể! Khuynh Khuynh, anh cảm thấy em nói đúng, chuyện giữa anh và em, anh không thể tự làm theo ý mình, anh cần phải tôn trọng ý kiến của em, nếu không, em tức giận rồi, lại đánh anh 1 quyền nữa, sáng mai, không phải anh phải đem 2 con mắt gấu trúc đi lên công ty sao?”

Nói xong, anh cúi đầu: “Anh ăn kẹo em ngầm chấp nhận cho anh ăn trước…”

“Uhm anh… uhm, đừng cắn… nhột…”

Vân Khuynh có 1 loại cảm giác, cô đã nhảy vào bẫy của Hoắc Nhất Hàng vậy!

Không lâu sau, Hoắc Nhất Hàng vùi đầu vào chỗ mềm mại của Vân Khuynh hỏi, 1 bên hô hấp nặng nề, 1 bên hỏi: “Khuynh Khuynh, sau đó, anh còn muốn chạm vào nơi bảo bối tư mật của em, muốn thương lượng với em 1 chút, có thể…?”

Vân Khuynh cuối cùng cũng không nhịn được nổi điên lên: “Hoắc Nhất Hàng! Em chịu thua rồi, được không? Anh muốn làm gì thì làm, không làm thì cút!”

Chọn tập
Bình luận
× sticky