Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phong Lưu Pháp Sư

Chương 172: Đệ yêu huynh : tieuminhtieuBiên dịch & biên tập

Tác giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chọn tập

 

Dịch: delafere119, LengKeng

Biên dịch & biên tập: Long Nhất

Bốn bờ môi áp chặt vào nhau, Long Nhất đẩy một hơi chân khí qua giúp Lăng Phong thoát khỏi chết ngạt.

Mềm mại thật, môi của tiểu tử này sao giống hệt của nữ hài tử quá! Long Nhất trong lòng chợt nghĩ bậy bạ, có cảm giác không khác gì so với ôm hôn một nữ hài. Nhưng hắn lập tức thấy ghê tởm với ý nghĩ của bản thân, nhủ thầm chắc do mình ở chung với Lăng Phong lâu ngày nên mới phát sinh vấn đề, vì vậy vội vàng thu nhiếp tâm thần, đẩy hết tạp niệm ra ngoài.

Nhưng cảm giác của Lăng Phong so với Long Nhất còn mãnh liệt hơn. Nàng vốn đã say mê Long Nhất, lúc này được người trong lòng ôm hôn, chỉ thấy thân thể mềm mại như siết như xoắn, vui sướng đến mức tim đập “bình bình” muốn theo cổ họng nhảy ra ngoài. Không tự chủ được, nàng ôm lấy Long Nhất, nhắm mắt ngẩng đầu hưởng thụ nụ hôn. Dần dần Lăng Phong đã động tình, nàng không thấy thỏa mãn với cảm giác môi kề môi nữa. Dù sao nàng vẫn là chim non chưa có kinh nghiệm nên không biết tiếp tục như thế nào, ý loạn tình mê chỉ theo bản năng dụng lực mút lấy đôi môi Long Nhất.

Long Nhất thấy Lăng Phong đột nhiên dụng lực mút lấy môi mình thì đoán là do thiếu chân khí quá độ, liền tụ tập đầy một hơi chân khí đẩy qua, đột nhiên thấy một cái lưỡi nhỏ trơn ướt linh hoạt len lỏi vào miệng của hắn, gặp lưỡi của hắn liền xoắn lấy. Long Nhất giật mình, hắn cảm thấy chuyện này thật là điên rồ, vốn dĩ hai nam nhân môi kề môi, lưỡi quấn lưỡi mà cũng sinh ra cảm giác bậy bạ như vậy. Nhưng hắn lại phát hiện bản thân không hề muốn kháng cự lại sự tiếp xúc này, thay vào đó là một loại khoái cảm cám dỗ hoặc khó diễn đạt bằng lời.

Không thể không nói, mấy cái thứ hôn môi này nọ hiển nhiên không cần phải học tập gì hết. Lăng Phong hiển nhiên là không nắm được một chút bí quyết gì, vừa mới vô tình đưa đầu lưỡi vào trong thì đột nhiên phát hiện ra một thứ cảm giác thật là tuyệt diệu, chỉ thấy toàn thân nhẹ bổng lâng lâng như đang bay trên mây. Cảm giác này quá là tuyệt vời.

Đang lúc hai người ôm ấp đê mê thì con nước xoáy cự đại đột nhiên mất đi, dư lực ném hai người bay ra khỏi mặt nước. Long Nhất đột ngột tỉnh táo lại, hắn vội vàng tách môi, ôm lấy Lăng Phong bình ổn giữa không trung, mới phát hiện ra một hang đá nham thạch dưới đất thật lớn. Ngay chính giữa hang đá là một dòng chảy chầm chậm lưu động, hai bên là mặt nham thạch lồi lõm không bằng phẳng.

Long Nhất bồng bềnh hạ xuống, phóng ra vài ma pháp cầu để chiếu sáng. Hắn nhìn nhìn Lăng Phong đang rúc trong lòng mình, phát hiện “cậu chàng” đang vẹo đầu sang một bên, đúng là bất tỉnh nhân sự rồi.

Nhớ tới vừa rồi cùng Lăng Phong hôn nhau trong nước, trong lòng Long Nhất không khỏi dấy lên trận trận cảm giác kỳ quái, nói không ra được đạo lý mơ hồ bên trong. Hắn đặt Lăng Phong nằm ngay ngắn trên một chỗ đất khá bằng phẳng rồi bắt đầu xem xét bốn phía. Không khí nơi này ẩm thấp và lạnh lẽo, cảm giác không có một chút khí lưu lay động, có lẽ là một động kín rồi. Nhưng kỳ quái là hắn không hề cảm thấy ngột ngạt chút nào.

Lúc này Lăng Phong hé mắt ra, ngẩn ngơ nhìn hình bóng mạnh mẽ kiên cường của Long Nhất, vậy là nàng chỉ giả bộ hôn mê vì không biết làm sao đối mặt với hắn. Nàng tưởng với thực lực của Long Nhất cũng đã biết là nàng giả bộ, nhưng hắn lại không hề lật tẩy nàng. Có lẽ hắn cũng thật không biết phải làm sao cho phải, đúng không? Lăng Phong cười khổ trong lòng, nàng biết lúc này trong lòng Long Nhất so với nàng còn rối loạn hơn. Chỉ có nàng là tự biết mình là con gái, còn hắn lại không hề biết. Nàng do dự không biết có nên nói cho Long Nhất rõ chân tướng hay không?

Đang lúc Lăng Phong do dự chưa quyết thì Long Nhất đột nhiên quay lại bước tới trước mặt nàng, ngồi xuống nhẹ nhàng sờ sờ lên trán nàng, lẩm bẩm: “Kỳ quái thật, sao vẫn còn bất tỉnh. Chẳng lẽ là do mặc đồ ướt, có nên giúp hắn thay ra không nhỉ?”

Lăng Phong muốn nhảy dựng lên. Long Nhất mà giúp nàng thay y phục, nhất định sẽ phát hiện nàng kì thật là nữ nhân. Trong lúc bàng hoàng, Lăng Phong hạ quyết tâm, tiếp tục giả hôn mê, tình huống lúc này để cho hắn biết có lẽ là biện pháp đúng nhất. Dù rằng thân thể sẽ bị hắn nhìn thấy nhưng nhìn thấy thì sao chứ, thân thể nàng hắn không nhìn thì còn ai được nhìn nữa?

Bàn tay to lớn của Long Nhất hướng đến cổ áo của Lăng Phong, rụt rè do dự một lúc xong lại rụt tay lại. Bàn tay nắm chặt cổ tay Lăng Phong vận nội lực, chân khí bao phủ toàn thân Lăng Phong, trên y phục hơi nước bắt đầu bốc lên, không tới hai khắc, áo ướt theo đó biến thành áo khô.

Lăng Phong đột nhiên mở hai mắt ra, phát cáu nhìn Long Nhất, cái thứ đồ đầu gỗ, đầu gỗ thúi, thiệt làm ta tức chết mất.

“Ồ, đệ tỉnh rồi, cảm thấy khỏe hơn chút nào chưa?” Long Nhất ngẩn ra, có chút xấu hổ khi hỏi.

Lăng Phong ngồi dậy đẩy Long Nhất ra, buồn bực đáp: “Cần gì huynh quản, huynh là cái đồ đầu gỗ.”

Long Nhất nhìn Lăng Phong đang giận lẫy, trông thấy biểu tình và ngữ khí của “nàng” biến thành đầy nữ tính, âm thầm thở dài trong lòng, thấy bộ dạng của nàng đối với hắn tựa hồ đã có ý yêu thích. Như vậy thì còn thể thống gì nữa? Hai đại nam nhân chung đụng với nhau thì hắn tuyệt không thể chấp nhận được, xem ra có một số việc phải giải thích rõ ràng với “nàng” mới được.

“Lăng Phong, huynh có một số việc trọng yếu cần nói với đệ.” Long Nhất chậm rãi nói, trong lòng đang đắn đo không biết nên nói như thế nào cho tốt để không làm “nàng” thương tâm.

“Chuyện gì?” Lăng Phong bực tức hỏi lại.

“Ừ à, đệ biết ta là một nam nhân, đệ cũng là một nam nhân, chúng ta là huynh đệ tốt. Đệ cũng biết ta có rất nhiều nữ nhân rồi, cho nên ta và đệ thật không có khả năng. đệ chắc hiểu được tại sao ta lại nói như thế này chứ hả?” Long Nhất nói ra nhưng lo lắng ảnh hưởng đến tâm lý của Lăng Phong, nên hắn không hề nói huỵch toẹt. Hắn biết Lăng Phong rất thông minh, không thể nghe mà không hiểu ra được.

Lăng Phong sững sờ nhìn Long Nhất, nhìn chằm chằm đến nỗi Long Nhất phải phát sợ, đột nhiên “nàng” đập “bốp” một cái, rồi ôm bụng cười phá lên đến nỗi không đứng thẳng người lên được.

Có gì mà đáng cười chứ? Hay là do bị sốc quá? Long Nhất nhìn Lăng Phong nghĩ thầm trong bụng.

Cả nửa ngày sau, Lăng Phong mới dừng cười, nhìn Long Nhất một cái, rồi không nhịn được lại cười tiếp, xem bộ dáng đúng là chưa muốn dừng lại tí nào.

“Ngươi cười đủ chưa hả?” Long Nhất cau mày trừng mắt với Lăng Phong quát, nghĩ “nàng” có chút gì đó không bình thường.

Lăng Phong khép miệng, hai tròng mắt long lanh nhìn Long Nhất, đột nhiên nghiêm túc nói: “Đệ yêu huynh.”

Long Nhất rùng mình, hắn không phải đã nói rõ ràng hết rồi sao? Sao trái lại bây giờ “nàng” còn quang minh chính đại nói ra.

Lăng Phong tiến hai bước đến trước mặt Long Nhất, đột nhiên bá cổ rồi hôn hắn, đầu lưỡi linh hoạt chui vào miệng Long Nhất đụng chạm khiêu khích.

Hồi lâu, Long Nhất mới từ trong chấn kinh phản ứng trở lại, đẩy Lăng Phong ra.

“Huynh tịnh không phải là không thích hôn đệ, trái lại huynh vẫn có cảm giác với nụ hôn của đệ. Đừng tự lừa dối mình nữa, huynh cũng đã yêu đệ rồi.” Lăng Phong cười nói, vì nhịn không được nên muốn trêu chọc Long Nhất.

Long Nhất lau miệng một cái, có chút sững sờ. Đúng là hắn xác thật có cảm giác, lẽ nào chính hắn cũng thuộc một bộ tộc đồng tính trong truyền thuyết? Không thể được, vừa rồi chắc chỉ là ảo tưởng, hắn rõ ràng là chỉ có cảm giác với giống cái thôi.

Lăng Phong thấy mặt Long Nhất trắng bệch thì hơi đau lòng, cũng không muốn lừa hắn nữa. Nàng đi đến trước ôm lấy eo lưng Long Nhất, cả thân thể áp sát vào ngực hắn, Long Nhất đang muốn dụng lực đẩy ra thì nàng thì thầm nói: “Nếu đệ nói đệ là nữ nhân thì huynh có tin hay không?”

Thân thể Long Nhất cứng đờ, thất thanh nói: “Ngươi nói cái gì? Ngươi là nữ nhân?” Trong lòng hắn phát sinh chút ngạc nhiên vui sướng. Phải vậy chứ, chỉ có vậy mới có thể giải thích vì sao hắn lại có cảm giác đối với nụ hôn của Lăng Phong, vì sao Lăng Phong thỉnh thoảng lại biểu lộ ra một vài động tác và biểu tình đầy nữ tính như thế.

“Chàng rốt cuộc có tin không hả?” Lúc này Lăng Phong khôi phục lại nguyên bản giọng nữ thánh thót, lọt vào tai thật là dễ nghe.

Long Nhất khẽ đẩy Lăng Phong ra một chút, cẩn thận đánh giá nàng, lúc thì véo véo má, lúc thì xoắn xoắn lỗ tai, thậm chí đưa tay lên ngực nàng sờ soạng, kết quả như đụng vào một phiến bằng phẳng y hệt “sân bay”.

“Nàng chẳng lẽ trời sinh giống như Thái Bình công chúa?” Long Nhất tròn mắt, ngơ ngác hỏi. Lăng Phong đã có vóc dáng của nữ nhân lẽ nào lại chưa phát dục hoàn toàn.

“Thái Bình công chúa? A. Ngươi đi chết đi.” Lăng Phong lẩm bẩm đọc lại hai lần, giật mình hiểu ra Long Nhất muốn ám chỉ cái gì.

“Chẳng lẽ không phải? Vậy để ta kiểm tra kiểm tra.” Long Nhất he he cười, hai tay lướt dọc thân mình Lăng Phong, đại thủ đi qua đâu thì vạt áo trước của nàng rách tan tới đó.

“Á, đại sắc lang, vỗ lễ hả.” Lăng Phong hét lớn, hai tay giãy dụa ngăn cản, nhưng bộ dạng lại có vẻ nửa muốn nửa không.

Dưới sự phối hợp khó hiểu của Lăng Phong, ngực nàng rất nhanh chóng mở ra như cửa bỏ trống, lộ ra một tầng lụa trắng dầy dầy quấn quanh trước ngực.

Long Nhất nhìn chằm chằm Lăng Phong, da thịt tươi sáng trắng trẻo đó, cái bụng bằng phẳng nhẵn bóng đó cùng với mùi hương nữ nhân nhè nhẹ đó, cho dù không cởi bỏ lụa trắng ra hắn cũng biết Lăng Phong chắc chắn là một nữ nhân “hàng thật đúng giá” rồi. Hắn cuối cùng đã hiểu tại vì cái gì mà trên người Lăng Phong luôn có một làn thanh hương nhè nhẹ. Hắn cũng thật đần độn quá, nên dù sớm phát hiện điều bất thường này, nhưng lại chỉ vì ấn tượng ban đầu nên luôn cho rằng “nàng” chỉ hơi có khuynh hướng nữ tính mà thôi.

Mặc dù đã xác định được Lăng Phong là nữ nhân, nhưng có tiện nghi mà không chiếm là phi quân tử. Hắn vung đại thủ xé một cái, lụa trắng trước ngực Lăng Phong phất phới rơi xuống, một đôi ngọc nhũ săn chắc như núi, tuyết bạch như ngọc bật tung ra, nhũ lãng rung rung làm cho con ngươi của Long Nhất dán sát vào. Nhũ châu màu phấn hồng như hoa mai điểm xuyết trên đỉnh tuyết phong, cao ngạo mà thánh khiết. Theo ước lượng bằng mắt của Long Nhất, đôi cực phẩm ngọc nhũ này tuyệt không để hắn dùng một tay nắm trọn.

Lăng Phong nhẹ kêu một tiếng thẹn thùng, muốn dùng tay che trước ngực nhưng đã bị Long Nhất giữ chặt, đại thủ còn lại say sưa xoa nhẹ song phong thánh khiết, cảm thấy mềm mại như tơ lụa làm hắn say mê không dứt. Hắn se se đến nhũ châu màu phấn hồng thì cảm thấy chúng chịu sự kích thích liền nhô lên sừng sững đầy kiêu ngạo.

Lúc này, Lăng Phong không chịu nổi kích thích bắt đầu rên rỉ, mái tóc nâu và đồng tử của nàng bắt đầu dần dần biến thành xanh thẳm, khuôn mặt thanh tú cũng bắt đầu vặn vẹo dao động như sóng nước. Chưa được chốc lát, một khuôn mặt xinh tươi đến nghiêng nước nghiêng thành xuất hiện trước mặt Long Nhất.

Long Nhất chấn kinh nhìn Lăng Phong cả người đỏ lựng, mắt thu khép hờ, trong mắt tóe ra lửa tình cháy rực, hàm răng trắng tinh khẽ cắn làn môi trên đầy đặn mịn màng, dụ hoặc chết người.

“Tiểu yêu tinh.” Long Nhất giọng nói khô khốc, lửa lòng bỗng chốc bốc lên như dời núi lấp biển. Hắn đột nhiên cúi đầu ngậm chặt bờ môi Lăng Phong, đại thủ trên đôi ngọc nhũ nhào nặn, cảm giác ôn nhuận cực đàn hồi ở tay càng làm hắn dâng trào dục hỏa.

Ngay lúc Long Nhất không còn biết gì ngoài ôm lấy Lăng Phong để “hành quyết”, thì trong lòng bàn tay trái của hắn đột nhiên truyền đến một trận nóng bỏng, cảm giác thần kinh đau đớn lập tức kéo hắn từ vực sâu dục vọng quay trở về.

 

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky