Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phong Lưu Pháp Sư

Chương 388: Vô Song, thiên hạ vô song

Tác giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chọn tập

 

Trên bầu trời xám xịt đang rơi xuống những bông tuyết, cả thế giới là một màu trắng, trên đường tuyết đọng thành tầng dầy, không có một dấu chân nào.

Từ khi Ngạo Nguyệt đế quốc bước vào mùa đông tới nay đã có nhiều trận tuyết rơi nặng hạt, tuyết rơi ba ngày ba đêm.

“Ai, tuyết rơi dầy thế này chẳng biết sẽ có bao nhiêu người chết nữa.” Long Nhất đang ngồi bên trong một chiếc xe ngựa hào hoa, mở cửa xe nhìn ra ngoài cảm thán nói. Thương Lan đại loạn khiến cho vô số bách tính phải li tán, tha hương. Tuyết rơi dầy thế này sẽ khiến bao nhiêu người chết, lại còn có rất nhiều binh lính của hai đại đế quốc là Cuồng Long đế quốc cùng Nạp Lan đế quốc tại Á đặc tư an, khẳng định có không ít người ngã xuống.

Long Nhất ngồi bên cạnh Nạp Lan Như Nguyệt cùng Vô Song, còn Man Ngưu thì ngồi một mình ở một ngăn sang trọng khác. Loại xe ngựa này do Long Nhất đặt tại một cửa hiệu ở Thương Lan đại lục, mục đích chủ yếu là ngăn cách đôi ngưu nhãn của Man Ngưu.

“Đúng vậy, sau trận tuyết rơi ba ngày ba đêm, dọc hai bên đường đều có rất nhiều tử thi của dân chúng.” Nạp Lan Như Nguyệt vẻ mặt không đành lòng, nhưng cũng không còn cách nào khác, chiến tranh vốn tàn khốc như vậy, hơn nữa lại còn thiên tai, nàng cũng đành bất lực.

Long Nhất đóng cửa xe lại, ngả người nằm xuống, thoải mái dựa đầu lên chiếc đùi mềm mại của Vô Song, còn hai chân lại gác trên đùi của Nạp Lan Như Nguyệt, thật là thần tiên thoải mái. Cỗ xe ngựa sang trọng vượt qua tuyết đọng dầy tiến lên một cách nhanh chóng, đó là bởi vì Long Nhất đã thi triển kết giới cản trở gió tuyết lên chân ngựa, đồng thời hắn còn gia trì tật phong thuật trên người chúng, khiến chúng phi như bay.

“Chẳng biết Linh Nhi cùng với U U đã tới Hắc ám giáo hội chưa?” Long Nhất vừa ngửi mùi thơm trên người hai nàng, trong lòng lại suy nghĩ về hai người đàn bà khác. Các nàng đã chia tay Long Nhất vài ngày trước đây để quay trở lại tổng đàn của Hắc ám giáo hội. Thực sự thì Long Nhất rất lo lắng cho Phong Linh, nàng bị Hắc ám giáo hoàng lợi dụng đoạt đi Hắc ám thần bài. Mặc dù bên ngoài nàng tỏ ra đã hết buồn phiền, nhưng Long Nhất biết Phong Linh vẫn để chuyện này trong lòng. Trực giác nói cho hắn biết Phong Linh cùng Hắc ám giáo hoàng có quan hệ sâu xa.

“Hy vọng không có việc gì mới được.” Long Nhất lẩm bẩm nói, có lẽ hắn nên đi cùng với Phong Linh tới Hắc ám giáo hội một chuyến, chỉ là Phong Linh cùng Lãnh U U mặc dù là nữ nhân của hắn nhưng dù sao bản thân hai nàng cũng thuộc Hắc ám giáo hội, hắn cũng không muốn các nàng cảm thấy khó xử.

Xe ngựa đi rất nhanh, phòng tuyến Á Đặc Tư An cũng ngày càng gần, dọc theo đường đi thấy được rất nhiều quân doanh đồn trú, tất cả binh lính đều ở trong trướng bồng không có ra ngoài. Binh sĩ dù mặc áo khoác dầy nhưng vẫn lạnh run vì gió tuyết, ngay cả phụ trách binh sĩ cũng không thấy đâu. Chỉ cần một nhóm nhỏ quân đội của Ngạo Nguyệt đế quốc đánh lén, toàn quân liền bị tiêu diệt. Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Long Nhất chỉ còn biết lắc đầu. Nếu như binh lính của Cuồng Long đế quốc và Nạp Lan đế quốc đều là như thế, không chịu đựng được thời tiết mùa đông giá lạnh thì sớm muốn đất đai ở đây cũng bị Ngạo Nguyệt đế quốc đoạt lại.

Còn không đầy hai ngày lộ trình là tới phòng ngự tuyến của trọng điểm Á Đặc Tư An, việc cảnh giới có vẻ nghiêm mật hơn, nhưng so với thực tế thì vẫn còn quá lỏng lẻo.

Trời cũng bắt đầu tới, Long Nhất nằm nghỉ ngơi ở trong xe ngựa sang trọng như một khách điếm thượng hạng, bên trái ôm Vô Song, bên phải ôm Nạp Lan Như Nguyệt, chỉ tiếc là không ăn được hai nàng. Vô Song mặc dù để cho hắn ôm ấp, sờ mó toàn thân nhưng thủy chung vẫn không cho hắn vượt quá giới hạn, đồng thời nàng còn không cho phép hắn mây mưa với Nạp Lan Như Nguyệt. Điều này đối với một kẻ dâm tặc như hắn thật sự là một loại thống khổ.

Đột nhiên Long Nhất thấy lỗ tai giật giật, nghe được từ phía xa truyền đến âm thanh hùng tráng của binh sĩ đang tập luyện.

“Kì quái, tuyết lớn như vậy lại còn có binh sĩ dậy sớm thao luyện, xem ra đây là binh sĩ tinh nhuệ hay là cái gì đây.” Long Nhất mở to mắt, hai mắt chuyển động, phát hiện Vô Song cũng đã tỉnh.

“Đi xem chứ?” Long Nhất nheo mày dò hỏi.

Vô Song nháy mắt ra hiệu đồng ý, hai người tâm ý tương thông, chỉ cần một ánh mắt, động tác của người kia là liền hiểu được ý nghĩ của đối phương.

Hai người đứng dậy, ra ngoài rồi bay lên cao, nhằm nơi thanh âm phía xa truyền đến bay tới.

“Đây mới chính thức là tinh nhuệ. Không nghĩ tới tại Thương Lan đại lục lại có cường binh như thế. Huấn luyện ra binh lính như thế này thì chủ tướng nhất định không phải là nhân vật tầm thường.” Vô Song nhìn xuống phía dưới thấy binh lĩnh cởi trần, lưng đeo phụ trọng đang được huấn luyện di chuyển trong gió tuyết.

Long Nhất vẻ mặt kinh ngạc, sau đó chuyển sang mừng rỡ, hắn cười hắc hắc nói: “Điều đó là đương nhiên, chủ tướng của nhánh quân đội này chắc chắn phải là đại nhân vật.”

“Ngươi biết được?” Vô Song mỉm cười hỏi.

“Đương nhiên, nàng cũng biết mà.” Long Nhất cười nói.

“Ta cũng biết, ngươi đừng nói đó là ngươi a.” Vô Song khuôn mặt tươi sáng, khẽ mỉm cười xua đi giá lạnh.

“Nàng thật thông minh, trong chốc lát đã đoán ra được.” Long Nhất tỏ vẻ kinh ngạc cười to.

“Thật sự là tinh binh của ngươi … …” Vô Song thu lại nụ cười hỏi.

Cùng lúc này trên mặt đất truyền đến một tiếng hô to: “Vô Song doanh toàn thể binh lính tập hợp, chuyển sang khoa mục huấn luyện kế tiếp.”

Vô Song chăm chú nhìn Long Nhất, lẩm bẩm nói: “Vô Song doanh?”

“Đúng vậy, Vô Song doanh có nghĩa là thiên hạ vô song.” Long Nhất trìu mến nhìn Vô Song, khuôn mặt lộ ra nụ cười ấm áp.

Ánh mắt Vô Song có chút mê man, trong đầu đột nhiên xuất hiện một mảng hoang nguyên, một thiếu niên tuấn lãng cười hì hì nhìn một thiếu nữ rồi nói: “Sau này nàng gọi là Vô Song, có nghĩa là thiên hạ vô song.”

“Vô Song, nàng làm sao vậy?” lúc này thanh âm của Long Nhất truyền đến khiến Vô Song bừng tỉnh lại từ ảo cảnh nọ.

“Vô Song doanh? Vì sao lại gọi là Vô Song doanh?” Vô Song nhìn Long Nhất rồi hỏi.

“Tên Vô Song doanh là do ta chọn, cho nền vì cái gì thì ta nghĩ nàng hiểu được.” Long Nhất si ngốc nhìn Vô Song, hai người cùng cười, trong tâm cảm thấy càng thêm gần nhau hơn. Có đôi khi tình cảm của con người chỉ cần một thoáng qua đã cảm động.

Lúc này phía dưới Vô Song doanh, binh lính chia làm hai tổ bắt đầu lợi dụng địa hình ẩn nấp tiến hành huấn luyện ám sát.

“Song nhi, nàng ở lại đây đợi ta một chút. Ta đi thử xem binh lính được huấn luyện ra sao?” Long Nhất cười nói với Vô Song, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.

Một giây sau, Long Nhất đã nghênh ngang xuất hiện trên mặt đất, nơi hai tổ binh lính Vô Song doanh đang ẩn nấp. Loại ẩn nấp ám sát này căn cứ vào các nhiệm vụ bất đồng mà hình thành các tổ hợp phương thức bất đồng khác nhau, thường thì có ba người một tiểu đội, có thể vô thanh vô tức giết chết năm sáu địch nhân, mà mỗi tiểu đội lại có thể phối hợp với nhau hình thành công kích phối hợp. Tổ chức tác chiến cũng có thể một mình tác chiến, đây là do Long Nhất đúc kết kinh nghiệm của mấy ngàn năm trước mà ra.

Long Nhất tiến tới gần một người, cả tiểu đội vừa thấy Long Nhất xuất hiện không khỏi lấy làm kinh hãi. Nhưng bởi vì Long Nhất là ngoại nhân đột nhiên xuất hiện, bọn họ chỉ có thể mặc hắn đi mà không kinh động đến hắn, để tránh đả thảo kinh xà.

“Thời tiết này thật sự là lạnh, khắp nơi đều là tuyết, báo hại ta không tìm được đường, bão tuyết thật là đáng chết.” Long Nhất lẩm bẩm nói, từ từ tiến lên hai bước, một cước dẫm nát một khối băng, trong tay chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện một cây mộc côn, hung hăng nên xuống bên cạnh một phát.

Long Nhất vừa chửi rủa, vừa tức giận dùng mộc côn đánh xuống tầng tuyết dầy trên mặt đất vài cái.

“Ai, năm nay nhiều tuyết như vậy, trong nhà sợ rằng lại phải chạy từng bữa ăn đây, phải làm thế nào mới tốt đây a.” Long Nhất thở dài sườn sượt, chầm chầm bước đi bước lại không mục đích ở chỗ này.

Chính lúc này thì từ mặt tuyết phía sau lưng Long Nhất vô thanh vô tức vươn lên một ống đồng thật nhỏ, một cây độc châm nhanh chóng bắn về phía sau lưng Long Nhất, cùng lúc đó một tiếng huýt gió vang lên mang theo một tiếng thét to bay vút lên bầu trời.

Thân hình quỷ dị của Long Nhất lùi về phía sau, một ngón tay nhanh chóng chặn độc châm lại, một cước nhanh như tia chớp đá chủy thủ của một binh lính bay ra xa, mộc côn trong tay khẽ hiện ra khiesn hai người vừa thoát ra ngã nằm sấp trên mặt đất tuyết. Long Nhất có thể ngăn binh lính nọ phát ra tiếng huýt gió, nhưng hắn không làm như vậy.

Nghe được hiệu lệnh nọ, binh lính Vô Song doanh từ trong tuyết hoặc từ những bụi cây hoặc từ nơi khác nhảy đến, nhanh như tia chớp từng đoàn người vây quanh Long Nhất, những chiếc nỏ ngắn giương ra hình thành ba tầng bao vây nhằm vào Long Nhất. Chỉ là Vô Song doanh còn một trăm tiểu đội, sau khi nghe được hiệu lệnh không ngớt có binh lính Vô Song doanh nhanh chóng chạy tới.

“Đó là tướng quân, Tây Môn tướng quân đã trở lại.” Lúc này một người kinh hãi hét lớn.

“Đúng rồi, đúng là Tây Môn tướng quân.” Các ngươi buông nỏ xuống.

Bởi vì Vô Song doanh tại cuộc chiến này đã tổn thất một ngàn người. Sau khi có binh lính bổ sung được đưa đến liền do lão binh thống lĩnh bọn họ tiến hành huấn luyện ma quỷ. Mà mấy trăm người này đại đa số đều là tân binh, đối với chủ tướng Long Nhất rất xa lạ, bởi vậy họ không có nhận ra hắn.

Một người mặc hỏa hệ ma pháp bào tiến đến, hắn là người nhận ra Long Nhất đầu tiên. Hắn cùng vài lão binh kích động hướng Long Nhất hành quân lễ rồi lớn tiếng nói: “Thuộc hạ tham kiến tướng quân.”

Binh sĩ còn lại thấy bọn họ hành lễ, không thể có sự nhầm lẫn, liền nhất loạt hành lễ tham bái.

“Ngươi là ma pháp sư lúc trước ta chọn từ Thần Phong quân đoàn, bây giờ đã trở thành cao cấp ma pháp sư, tiến bộ thật không nhỏ.” Long Nhất vừa nhìn cao cấp hỏa hệ ma pháp sư trẻ tuổi này mà tán thưởng. Lúc trước hắn mang về mười tên thực tập ma pháp sư từ Thần Phong quân đoàn, không thể tưởng được lại có tiến bộ nhanh như thế.

“Tướng quân … … người còn nhớ kỹ thuộc hạ.” Thiếu niên này thấy Long Nhất nói ra lai lịch hắn, không khỏi cảm động vạn phần. Có thể nói tại Vô Song doanh thì Long Nhất là linh hồn của bọn hắn, tất cả tướng sĩ không có một ai không sùng bái hắn.

Long Nhất mỉm cười vỗ vào vai thiếu niên này, ba gã binh lính Vô Song bị hôn mê đã nhanh chóng được cứu tỉnh. Lần này đột nhiên tới thị sát, thấy kết quả như vậy khiến hắn rất hài lòng. Hắn ngay từ đầu đánh vào tảng đá, nhưng đó cũng không phải là tảng đá thực sự mà là một gã binh sĩ Vô Song doanh, mộc côn và chân của hắn đạp vào những binh sĩ này nhưng bọn họ không có phát ra một tiếng động nào cả, ngay cả cơ thể cũng không cử động, điều này chứng minh bọn họ đã ẩn nấp rất tốt.

 

Chọn tập
Bình luận