Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Phong Lưu Pháp Sư

Chương 327: Tái ngộ Vô Song

Tác giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chọn tập

 

Long Nhất vừa mới bay ra bầu trời Hoàng cung, liền nghe thấy một trận tiếng quát rung trời, tiếng gầm cuồn cuộn, mang theo sát khí đậm đặc .

“Là quân đội, chẳng lẻ…’ Long Nhất lẩm bẩm nói, hắn vừa nghe đã biết đây chính là quân đội đang huấn luyện, bằng không có sát khí ngưng tụ ra như vậy.

Long Nhất điều chuyển thân hình, thành một làn khói nhẹ hướng về phía Bắc Thương Nguyệt thành. Một lát sau, hắn liền thấy ở phía Bắc doanh trại dày đặc, tại doanh trại huấn luyện tại trung ương đang tụ tập vô số binh lính.

Nơi đây, cờ hiệu các bộ các doanh triển khai tung bay giữa không trung, theo một tiếng hiệu lệnh, đại quân bắt đầu chuyển động, từng doanh một đội ngũ chỉnh tề bước tiến có lực đi ra binh doanh.

Long Nhất dừng lại trên trời cao, nhìn đoàn quân như bầy kiến di chuyển liên miên không dứt, nhẹ nhàng hít một hơi, ngày này cuối cùng đã tới, sau hôm nay, chiến tranh đại lục sẽ tăng cường toàn diện, đến lúc đó khắp nơi phong hỏa, nơi nào mới có cảnh thái bình.

“Quên đi, dù sao ta cũng không phải là đấng cứu thế, con người đều có mạnh, cái gì đến cuối cùng cũng sẽ đến” Long Nhất tự nhủ, lại liếc mắt nhìn quân đội đang xuất phát, rồi quay trở về thành.

Lúc này trời đã rạng sáng, khi Long Nhất về tới Thương Nguyệt thành thì đã phát hiện rất đông người, rất nhiều người đều đi ra ngoài thành. Long Nhất thoáng nghĩ liền hiểu được những người này rất có thể là gia quyến của bọn lính, dều đi ra ngoài thành để tiễn đưa, điều này làm cho hắn không tự chủ được liền nhớ tới tiền thế vào thời cổ đại có một gã thi sĩ nổi tiếng đã viết bài “Binh xa hành”.

Long Nhất len lỏi giữa đám người, ở tận đáy lòng không hiểu vì sao có chút khó chịu, loạn thế đã tới, vĩnh viển chịu khổ nhất chính là tầng lớp dưới cùng là dân chúng, để lên ngôi bá chủ không biết đã phải dẫm lên không biết bao nhiêu xác người.

Bỗng nhiên, Long Nhất dừng bước, nghiêng đầu, đập vào mắt chính là năm chữ lớn “Mạo hiểm giả tửu ba”, lúc này cánh cửa quán mở hé, bên trong rất yên tĩnh.

Kỳ quái, quán rượu nào lại đi mở cửa vào lúc này, Long Nhất trong lòng thầm nghĩ, quán rượu thường thì mở cửa đến rạng sáng, rồi đến chiều mới mở cửa trở lại. Bất quá quán rượu Mạo hiểm giả này tương đối đặc thù, bởi vì số lượng lớn, cho nên quán rượu Mạo hiểm giả này bình thường là nơi mở cửa sớm nhất và đóng cửa muộn nhất, Bất quá không phải muốn mở lúc nào thì mở, cho dù thế nào chẳng lẻ là không có đóng cửa, Long Nhất trong lòng thầm nghĩ.

Nếu đã tới, không bằng đi vào trong ngồi, cũng thuận tiện, Long Nhất trong lòng nghĩ liền đi vào.

Quán rượu Mạo hiểm giả đang thắp hai ngọn đèn ma pháp mờ mờ, ở trên quầy tửu bảo đang chống cằm ngủ gà ngủ gật, một nữ phục vụ thanh tú đang ngồi ở một cái bàn mơ màng buồn ngủ.

Long Nhất chân mày đột nhiên giật giật, cảm ứng được sát khí chợt lóe lên, hắn bỗng nhiên quay đầu, thấy trong góc phòng âm u của quán rượu có một bóng người đang ngồi, đang uống một mình, nghĩ đến quán rượu Mạo hiểm giả tới bây giờ còn chưa đóng cửa chắc là vì hắn.

Long Nhất đến làm bừng tỉnh người phục vụ đang mơ màng buồn ngủ, nàng ta vội vàng đứng lên, nhẹ giọng hỏi: “Tiên sinh, có cần gì không?”

“Cho ta Quang vinh nhất đả dũng sĩ, với hai phần điểm tâm” Long Nhất vui vẻ cười nói, khóe miệng hoàn mỹ làm cho cô nhân viên phục vụ mặt đỏ tim đập nhanh, sự buồn ngủ đã bay lên chín tầng mây.

“Ngươi, ngươi chờ tý, lập tức sẽ đưa lên” Người phục vụ ngượng ngùng cười nói.

Long Nhất đi một vòng, bước chậm hướng về phía bóng người nọ, tìm một cái bàn gần đó ngồi xuống.

Thình thịch, thình thịch, tim của Long Nhất đột nhiên đập nhanh hơn, tựa như có gì đó khác thường. Cùng lúc đó, thân thể của bóng người trong chỗ tối cũng run lên, rượu từ trong chén rượu chảy ra ngoài.

“Vô song, là nàng sao?” Long Nhất có chút kích động rugn chuyển thân thể, hắn thật sự nghĩ không ra, lại có thể gặp Vô Song ở chỗ này.

Bóng người buông chén rượu xuống, xô ghế đứng lên, sau đó từ trong bóng tối đi ra. Nàng vẫn như cũ áo trắng như tuyết, mang khăn che mặt, hai mắt mang theo vẻ lạnh lẽo thản nhiên đang nhìn vẻ mặt kích động cũng đang nhìn nàng của Long Nhất,

Thình thịch, thình thịch, Vô Song cực lực áp chế tiết tấu kỳ lạ của nhịp tim nàng, nhưng càng áp chế cảm xúc càng sâu hơn.

Long Nhất bị hàn khí của Vô Song tấn công, tâm tình kích động đã bình tĩnh rất nhiều, trông bộ dáng của nàng vẫn như cũ không hề nhớ tới hắn.

“Ta không phải là Vô Song ngươi muốn tìm” Vô Song thản nhiên mở miệng nói.

“Ta không có nhận lầm, ngươi là phụ nữ của ta, có hóa thành tro ta cũng nhận ra” Long Nhất nhìn thẳng vào đôi mắt tuyệt đẹp của Vô Song, mang theo khí phách mãnh liệt mà nói.

“Làm càn” Vô song quát lên một tiếng, hai tròng mắt chợt lóe nét giận dữ, hàn khí đột nhiên phát ra.

A, đang đem rượu tới nhân viên phục vụ kêu lên một tiếng sợ hãi, tay thả bình quang vinh nhất đả dũng sĩ trên mặt đất, bể tan tành, mang theo mùi rượu phát ra gay gắt trong không khí, thì đã bị hàn khí trên người Vô Song làm cho đông lại.

Long Nhất vung tay lên, một đạo chân khí đánh vào trên người nhân viên phục vụ nọ, cũng không bận tâm đến nàng, mắt hắn lại nhìn chằm chằm vào đôi mắt tỏa ra hàn khí thấu xương của Vô Song nói: “Nàng một ngày là phụ nữ của ta, thì vĩnh viễn là phụ nữ của ta, cho dù nàng mất trí nhớ, sự thật này cũng không thay đổi”.

Vô Song sát khí vừa hiện, thân thể mềm mại run nhè nhẹ, từ trong đôi mắt đen nhán của Long Nhất, nàng cảm giác được hắn không có nói dối, nhưng bản thân mình làm sao có thể là phụ nữ của hăn?

Đang lúc này, Long Nhất liếc mắt phát hiện trên cổ trắng như tuyết của Vô Song có một vòng lụa, nếu hắn không nhìn lầm, đó là vật mà hắn khi rời khỏi Băng Cung đã để lại trên người nàng.

Vô Song thấy ánh mắt Long Nhất dừng lại trên ngực nàng, không khỏi có chút tức giận, nàng hừ lạnh một tiếng, ngọc thủ nhẹ nhàng vung lên, cơn lốc băng nổi lên, Long Nhất bị biến thành một pho tượng băng.

Răng rắc một tiếng, Long Nhất đã dùng nội lực làm vỡ nát băng trên người, cười nhìn Vô Song nói: “Bây giờ ta có chứng cớ chứng minh nàng là phụ nữ của ta”.

“Chứng cớ gì?” Đôi mi thanh tú của Vô Song nhẹ nhàng nhướn lên, tim không khỏi chậm đi nửa nhịp.

“Xâu chuỗi trên người nàng chính là tín vật đính ước ta tặng nàng, đó là vật của gia tộc mẫu thân cho ta, thế gian này chỉ có một cái” Long Nhất nhẹ nhàng cười nói, hắn cảm giác được nhịp tim của Vô Song đang bị rối loạn tiết tấu.

Vô Song trong lòng cả kinh, đồ trang sức này nàng luôn cất dấu bên người, tự khi nàng tỉnh lại từ quan tài thủy tinh thì không có người thứ hai thấy được.

Lúc này, Long Nhất mô tả ngoại hình của vật trang sức qua một lần, Vô Song vừa nghe đôi mắt vừa dao động kịch liệt, chẳng lẻ nam nhân này thật sự là phu quân của mình?

“Ngươi đi theo ta” Vô Song ngoại hình chợt lóe lên vọt ra khỏi quán rượu Mạo hiểm giả.

Sóng biển từng lớp từng lớp một chồm lên trên cát, rồi lập tức lại lui trở về. Vô song phiêu nhiên đứng trên một khối đá lớn trên bờ cát, mặc cho gió biển thổi tung bay xiêm y trắng như tuyết của nàng, phát ra những tiếng phần phật. Long Nhất đứng bên cạnh nàng, ánh mắt thâm thúy nhìn ra biển rộng, ngửi thấy mùi hoa lan mùi thơm ngát tỏa ra từ Vô Song, đột nhiên thấy như cả thế giới chỉ còn lại có hai người bọn họ.

“Ngươi thật sự biết ta?” Vô Song thản nhiên hỏi.

“Vẫn chưa tin ta sao? Vô song, nàng chính là phụ nữ của ta, là phụ nữ của Long Nhất ta” Long Nhất mở miệng, ngữ khí có chút kích động.

Vô song quay đầu nhìn Long Nhất, ngọc thủ vừa động, lấy khăn che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt điềm tĩnh lạnh nhạt, nàng thản nhiên nói: “Điều đó ta sẽ không thừa nhận, trong trí nhớ ta không có ngươi tồn tại, ta không gọi là Vô Song, ta gọi là Băng Ngưng, là người của Thánh thành cũng chính là Di thất chi thành, ngươi xem lại cho rõ, ngươi thực sự biết ta sao?”

Long Nhất ngạc nhiên, không phải bởi vì dung nhan Vô Song có gì chuyển biến, mà là nàng đề cập tới Di thất chi thành, vậy trí nhớ của nàng đã khôi phục rồi sao?

“Đúng vậy, không cần kinh ngạc, ta là người đã sống mấy ngàn năm trước, ngươi làm sao có thể biết ta được?” Vô song ngữ khí có chút cô độc, một loại khí tức cô độc vây quanh người nàng.

“Chờ một chút, ngươi nhớ kỹ chuyện trước kia? Chuyện ta hỏi là cuộc sống của nàng tại Di thất chi thành?” Long Nhất cả kinh hỏi.

“Đương nhiên, ta từ nhỏ lớn lên tại Thánh thành, ta là con gái của Thánh thành thành chủ, tất cả đều như là mới ngày hôm qua, khi ta mở mắt ra thì đã qua mấy ngàn năm, ta không nên tồn tại ở thế giới này” Vô Song khí tức lạnh như băng thu lại, cả người có vẻ vô cùng cô đơn, làm cho Long Nhất yêu thương không thôi.

Long Nhất hiểu được, Vô Song khôi phục trí nhớ trước kia, những việc còn lại thì quên hết. Trong y học ở tiền kiếp, loại bệnh này thường xuyên phát sinh, khi một bệnh nhân bị mất trí nhớ khi khôi phục lại trí nhớ trước kia thì sẽ quên hết những chuyện phát sinh trong lúc mình bị mất trí nhớ, tình huống của Vô Song bây giờ đúng là loại này.

“Thích nghe ta kể lại chuyện xưa của nàng không?” Long Nhất nhẹ giọng nói.

Vô Song đột nhiên rung động một chút, nàng cảm giác được sự chua xót nồng đậm tận đáy lòng của Long Nhất, vẻ mặt không tự chủ được nhu hòa xuống, nàng gật đầu tỏ vẻ nguyện ý lắng nghe.

Long Nhất ngồi xuống, vỗ vỗ khỏang không bên cạnh, ý bảo Vô Song cũng ngồi xuống.

Vô Song do dự trong chốc lát, rồi cũng ngồi xuống. Sau đó Long Nhất kể lại từ đầu hắn thám hiểm ở thảo nguyên hoang vu ra sao, làm thế nào cùng đám người Man Ngưu trải qua trăm ngàn gian khổ tìm được Di thất chi thành, ở đâu mật thất dưới hồ phát hiện ra quan tài thủy tinh, làm thế nào cơ duyên xảo hợp đã cứu nàng ra khỏi Di thất chi thành.

Long Nhất chậm rãi kể lại, ngữ khí một chốc thì kích động một hồi chốc lại bình hòa một chốc lại mười phần nhu tình, Vô Song đắm chìm trong lời kể của Long Nhất một lần nữa nhớ lại từng chút một chuyện của mình.

“… ta cùng với nữ nhân trong Băng cung định ước hai năm, nàng ta nói hai năm sau nàng sẽ tìm đến ta, ta mới đồng ý để nàng ở lại Băng cung làm đệ tử, chỉ là nghĩ không ra, khi nàng gặp lại ta thì không còn nhớ gì cả” Long Nhất cười khổ kết thúc câu chuyện,hắn thở dài một hơi, tâm tình buồn bực trong lòng cũng giảm bớt mấy phần.

Vô song vẻ mặt biến ảo bất định, bản thân mình đã cùng nam nhân này trải qua nhiều chuyện như vậy sao? Nghe hắn nói rất có tình có lý, hơn nữa hết sức hiểu rõ mình, hơn nữa đúng là đã tới Băng cung, mình thật sự là nữ nhân của hắn sao? Vô Song không tự chủ được đưa tay áp lên vật trang sức trước ngực.

 

Chọn tập
Bình luận