Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phong Lưu Pháp Sư

Chương 97: Trước lúc phân ly

Tác giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chọn tập

 

Dịch giả: delafere119

Biên dịch, biên tập: Aficio “Đúng đó, ta không hiểu, chỉ có ngươi hiểu.” Ngu Phượng đột nhiên hét thẳng vào mặt Long Nhất, quay người bước ra cửa, nước mắt trào ra không gì ngăn nổi.

Long Nhất lặng im nhìn bóng lưng Ngu Phượng khuất dần, không hiểu vì sao nàng đột nhiên nổi cáu như vậy, nhưng hắn hiện giờ không còn tâm tư đến dỗ dành nàng.

Lãnh U U ở dưới cầu thang nhìn thấy Ngu Phượng mắt ngấn nước chạy ra từ trong phòng, không khỏi sững sờ. Nàng ngước nhìn cửa phòng đang mở, răng cắn vào môi, sắc mặt cực kỳ nhợt nhạt.

Nàng chậm chạp bước đến trước cửa, thấy Long Nhất vẫn lặng thinh xoay xoay ly rượu. Sắc hồng của chất lỏng ánh lên khuôn mặt đanh thép lạnh lùng làm lòng nàng thấp thỏm không yên.

Nhẹ khép cửa lại, Lãnh U U ngồi xuống bên cạnh Long Nhất, nói khẽ: “Xin lỗi, trên đường thiếp đột nhiên gặp lại một người quen cho nên quay về muộn”.

Long Nhất đặt chiếc ly trên tay xuống, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Lãnh U U, giúp nàng phủi bông tuyết trên mái tóc. Hắn hỏi: “U U, nói cho ta biết đi. Nàng đã phát hiện ra điều gì?”

Lãnh U U im lặng, thân thể hơi run rẩy, theo bản năng đến dựa vào bên người Long Nhất, cơ thể liền cảm thấy ấm áp và mang lại cho nàng một cảm giác rất an tâm.

Long Nhất ôm thân thể mềm mại lạnh buốt của Lãnh U U vào lòng, ôn nhu nói: “Nàng không muốn nói ta cũng không ép. Nàng chỉ cần biết rằng nàng là nữ nhân của Long Nhất ta, bất kể trên đời có chuyện gì ta cũng sẽ gánh chịu cùng nàng.”

Lãnh U U nghe Long Nhất nói, lòng chua xót, ghì chặt lấy eo hắn, gò má ép sát ngực hắn, thụ hưởng ấm áp trên người tình lang.

Đột nhiên, Lãnh U U ngồi lên đùi Long Nhất, đôi môi lạnh giá áp vào miệng Long Nhất, chiếc lưỡi chủ động cuốn tới khiêu khích, eo lưng uốn éo như rắn lượn.

Long Nhất nín thở, dục hỏa bị đè nén từ trước khi Lãnh U U ra ngoài bùng phát. Tiểu huynh đệ hưng phấn như ăn phải thuốc kích thích, đội lên chỗ mềm mại thần bí nhất của nữ nhân.

“Á, phu quân, yêu thiếp.” Lãnh U U run lên như điện giật, thân thể mềm mại vặn vẹo càng kịch liệt, si mê nút đầu lưỡi Long Nhất. Ngọc thủ luồn vào trong áo hắn, mê mẩn vuốt ve cơ thể cường tráng khiến nàng rạo rực ấy.

Long Nhất cảm thấy có gì đó không hợp lý. Lãnh U U trên giường mặc dù so với Lộ Thiến Á còn nồng nhiệt hơn nhưng cũng không thể đến mức cuồng loạn như vậy. Long Nhất nghiêng đầu thoát khỏi đôi môi hồng đang quấn quít của Lãnh U U, nắm lấy đôi tay nàng, nói: “U U, nàng dừng lại đã.”

Lãnh U U thoát khỏi hai tay Long Nhất, đẩy Long Nhất ngã đổ xuống trường kỷ, ngồi trên eo hắn xé y phục hắn.

Long Nhất giữ lấy tay Lãnh U U, nhảy xuống từ tràng kỷ, sau đó bế nàng bước về phía phòng tắm, „Ùm” một tiếng, đẩy nàng vào bồn tắm đầy nước ấm.

Lãnh U U trồi lên khỏi mặt nước, mái tóc bồng bềnh phía sau, ngực nhấp nhô thở gấp liên hồi, nước mắt như trân châu không ngừng rớt xuống.

Long Nhất thở dài một tiếng rồi bước vào bồn tắm, ôm Lãnh U U trong lòng, nhẹ vuốt ve lưng nàng.

“Long Nhất, thiếp không muốn xa chàng, thực sự không muốn”. Lãnh U U nức nở, biểu tình vô cùng đau xót.

Long Nhất chợt rùng mình, trong lòng nảy sinh dự cảm không lành. Ngữ khí của nàng tựa hồ nàng phải ly khai hắn, khiến hắn không khỏi nhớ lại Ti Bích, nữ nhân mà hắn khắc cốt ghi tâm. Hắn sợ Lãnh U U cũng giống Ti Bích, rời xa rồi là bặt vô âm tín.

“Hôm nay thiếp đã gặp người của Hắc Ám giáo hội, gã cho thiếp biết sư phụ thiếp Lạp Pháp Nhĩ vì tu luyện hắc ám ma pháp bị phản phệ, đã sắp. sắp không được rồi. Gã mang đến thư của sư phụ gửi thiếp. Đúng là bút tích của sự phụ, người muốn gặp mặt thiếp lần cuối.” Lãnh U U khóc không thành tiếng. Nàng không chỉ có nghĩa thầy trò với U Minh Tế Tự Lạp Pháp Nhĩ mà còn cả tình cha con.

Thì ra là như vậy, Long Nhất thở dài một tiếng. Lãnh U U theo lý phải quay về gặp sư phụ nàng lần cuối cùng, nhưng như vậy có thể là âm mưu hay không? Long Nhất thầm nghĩ trong lòng.

“U U, đúng thực như vậy sao?” Long Nhất hỏi.

“Vâng.” Lãnh U U cúi đầu lên tiếng, tay lau nước mắt trên mặt.

“Vậy nàng quay trở về đi, ta đưa Vô Song tới băng nguyên cũng được. Nàng biết ta hiện giờ có mười tám siêu cấp khô lâu, Cuồng Lôi thú, hơn nữa còn có năm tên thất sát khôi lỗi, đến băng nguyên cũng không có gì nguy hiểm. Xong việc của sư phụ rồi, nàng hãy tới tinh linh sâm lâm gặp ta.” Long Nhất nói. Hắn ngầm cảm thấy sự việc Lãnh U U nói không giản đơn như vậy, nhưng đâu thể không đi.

Lãnh U U gật đầu, nhìn Long Nhất đầy thâm tình. Đột nhiên mặt đỏ hồng hờn dỗi: “Người ta vừa rồi xấu hổ muốn chết, chàng phải bồi thường thiếp.”

Long Nhất cười khì, hỏi lại: “Vậy nàng muốn ta bồi thường sao đây?”

Lãnh U U hé miệng cười, bàn tay tinh nghịch công kích tiểu huynh đệ hiền lành của Long Nhất, phong tình vạn chủng liếc hắn nói: “Chàng bảo sao?”

“Tiểu yêu tinh, nàng rắp tâm câu dẫn ta phải không, xem hôm nay ta trị nàng thế nào.” Bàn tay Long Nhất xoa nắn hai quả bóng thịt vừa lớn vừa đàn hồi trên ngực Lãnh U U, nhào nặn bầu tuyết lê trắng mịn gồ lên qua lớp y phục.

Lãnh U U rên rỉ, nhãn tình long lanh mị hoặc, giọng nói vẫn kèm theo sự thuần phục: “Còn chưa biết là ai trị ai đó.”

Long Nhất cười khì khì, nha đầu chẳng biết trời cao đất dày này lại dám nghi ngờ năng lực của hắn, đúng là chú chưa hứng mà thím đã thấy thèm. Xem ra trước đây “dạy bảo” nàng còn chưa đủ nghiêm khắc.

Long Nhất lột sạch sành sanh y phục trên người Lãnh U U, làm lộ ra thân hình mịn màng sáng bóng tựa mỡ dê. Hắn thầm tán thưởng, đây đúng là kiệt tác hoàn mĩ nhất trên đời, phong nhũ nở nang tuyết đồn tròn trịa eo lưng nhỏ nhắn, ngũ quan thanh tú như tiên nữ trong tranh, làn da mịn màng hoàn mĩ đến mức tơ lụa khó so bì.

Long Nhất đùa giỡn đôi ngọc nhũ một tay nắm không vừa ấy, trong tay biến dạng thành muôn hình dạng. Lãnh U U nhắm hờ đôi mắt, tỏa ra lửa tình ngùn ngụt, hơi thở càng lúc càng như hơi nước sôi sùng sục. Ngọc thủ của nàng bấu lên cánh tay Long Nhất, như cự tuyệt lại như hùa theo, từ miệng vô thức phát ra những tiếng rên rỉ không kiềm giữ được.

“Bảo bối sao rồi? Có phải muốn rồi không?” Long Nhất cười nói. Thực ra hắn đã chịu không nổi nữa, hạ thân căng cứng đến nhức buốt, sớm đã muốn tự do phóng túng rong ruổi trên vùng thảo nguyên tươi tốt, nhưng vì tôn nghiêm của một nam nhân mà hắn phải chịu đựng.

Lãnh U U rên lên một tiếng, cắn chặt môi, mắt nhắm nghiền, đầu nghiêng qua một bên, quyết không chịu nhận thua.

Long Nhất mỉm cười, một tay luồn xuống phía dưới, lướt qua vùng bụng dưới phẳng lì, vuốt ve hai chân Lãnh U U, nhưng vẫn không tiến thêm được chút nào. Chiến lược này khiến cho U U bị khiêu khích cho trên chịu không nổi mà dưới cũng chẳng yên, đầu óc trống rỗng, khó chịu vô cùng.

Ngắm nhìn khuôn mặt xấu xa của người trong tim, Lãnh U U nghiến răng ngồi dậy khỏi mặt nước, cởi bỏ dây lưng Long Nhất, kiều đồn trắng mịn màng như tuyết ngồi xuống bắt đầu đong đưa.

Có lẽ vì đã vài ngày không hoan ái, cũng có thể lại thêm việc sắp phải chia ly, hai người đều dốc hết sức lực. Từ phòng tắm tới phòng khách rồi vào phòng ngủ, vết tích hoan ái không chỗ nào không có. Cuối cùng Long Nhất có lẽ vẫn hơn một mức, thủ thắng bằng sức dai lực mạnh, còn Lãnh U U giống như con gấu túi (gấu Koala) mềm oặt mê man trên người Long Nhất, rốt cuộc không còn chút sức lực để gượng dậy.

Bên ngoài tuyết rơi càng lúc càng lớn, chỉ một đêm đã tích lại thành một lớp dày. Lãnh U U mở to mắt rúc người trong lồng ngực ấm áp của Long Nhất. Nàng thầm thở dài một tiếng. Chóng thôi, nàng sẽ phải nói lời tạm biệt với chủ nhân của vòng tay này, nhưng đến bao giờ mới có thể gặp lại đây? Trong lòng Lãnh U U không biết vì sao chợt dấy lên cảm giác sợ hãi.

Lãnh U U biết thời gian đã không còn sớm nữa, mặc dù trời còn chưa sáng. Thói quen của con người thật đáng sợ, nàng đã quen có Long Nhất bên cạnh, nếu phải rời xa, nàng liệu có hóa điên hay không? Cuối cùng không được ngửi mùi vị nam nhân dễ chịu trên người Long Nhất, không cảm thụ được vòng tay của người, không được nghe hắn âu yếm gọi nàng là “bảo bối”, không được ngắm nụ cười xấu xa, vậy nàng sẽ sống thế nào đây?

Cảm thấy ngực mình ướt ướt, Long Nhất mở choàng mắt. Kỳ thực hắn cũng không ngủ được vì sợ Lãnh U U lại như Ti Bích lúc trước, nhân lúc hắn ngủ mà rời xa hắn, chỉ còn dư hương đọng lại trên mũi.

Lãnh U U ngước đầu lên, vừa hay gặp phải ánh mắt ưu thương đang nhìn mình.

“Sao chàng đã tỉnh rồi?” Lãnh U U lau lệ thủy đọng nơi khóe mắt, thì thầm hỏi.

“Có người đổ nước ròng ròng trên người ta, ta không tỉnh lại để mà bị chết đuối sao?”

“Đáng ghét!” Lãnh U U hờn dỗi véo Long Nhất một cái.

Long Nhất thở mạnh một hơi, không cười đùa nữa, nhìn Lãnh U U hỏi: “Nàng vừa rồi muốn rời đi phải không?”

Lãnh U U rùng mình, mới rồi đúng là nàng có ý nghĩ đó, bởi vì sợ có Long Nhất bên cạnh nàng sẽ không thể đi được. Nói như vậy là.

“Cho dù muốn đi cũng phải nói với ta một tiếng rồi mới đi chứ, ta không muốn tỉnh lại liền phát hiện nàng đã rời xa rồi.” Long Nhất nói.

“Thiếp.”

“Không cần phải giải thích, ta hiểu mà, bây giờ đi đi, ta tiễn nàng.” Long Nhất vỗ về Lãnh U U, rồi đứng dậy mặc quần áo.

“Long Nhất, chàng giận thiếp sao? Lãnh U U từ phía sau ôm lấy eo Long Nhất.

Long Nhất chậm rãi quay người lại, tay phải nâng cằm Lãnh U U, lắc đầu đáp: “Không, chỉ có điều nàng đã quyết định trở về thì nên xuất phát sớm một chút, như vậy có thể gặp sư phụ nàng sớm một chút, tránh gặp phải sự nuối tiếc không thể bù đắp”

Lãnh U U nhìn Long Nhất hồi lâu mới khẽ gật đầu, rồi đứng dậy mặc quần áo.

“Để ta giúp nàng, trước đây đều là nàng hầu hạ ta, hôm nay để ta hầu hạ nàng một phen.” Long Nhất mỉm cười nói, giấu ánh mắt thương cảm vào sâu tận đáy lòng.

Long Nhất lóng nga long ngóng giúp Lãnh U U mặc quần áo, từ quần áo lót đến áo khoác ngoài, xem chừng hắn cởi y phục nữ nhân thì nhanh, nhưng mặc vào lại rất vụng về. Mặc quần áo đương nhiên không tránh được tranh thủ chiếm chút tiện nghi. Vì vậy trong nụ cười đen tối của Long Nhất cùng chút hờn dỗi của Lãnh U U, thương cảm khi li biệt tựa hồ đã bị quên lãng.

 

Chọn tập
Bình luận