Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phong Lưu Pháp Sư

Chương 99: Hậu quả của việc cùng chung chăn gối

Tác giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chọn tập

 

Dịch + biên tập: Aficio

Vài ngày sau, Long Nhất cuối cùng cũng đến được vùng băng nguyên. Hắn quan sát quanh khung cảnh thần kỳ này, trong lòng cảm thán không ngớt. Đây là một thế giới thuần màu trắng, trắng tới mức không lẫn chút tạp chất nào, chỉ thấy rằng ngoài băng tuyết ra, không còn một thứ gì khác.

Vùng băng nguyên quả thực vô cùng giá lạnh, mỗi lần hít chút không khí vào là thấy rõ hơi lạnh lùa qua khí quản rồi tới hai lá phổi. Trang phục của Long Nhất rất đơn giản, hắn dùng nội lực để bảo hộ bản thân và Vô Song trong lòng. Đối với hắn, nếu như nội lực không kháng cự nổi thì dẫu có mặc đầy áo ấm cũng uổng mà thôi.

Điều làm Long Nhất thấy lạ nhất là Ngu Phượng không hề mặc thêm y phục, vẫn chiếc áo hồ cừu từ lúc ở Khai Phong thành. Thế nhưng nàng vẫn đứng giữa băng nguyên vô sự.

“Nàng không thấy lạnh à?” Long Nhất kỳ quái hỏi.

Ngu Phượng lắc đầu, ngọc thủ đặt nơi ngực cười đáp: “Trên người thiếp có mang theo Phượng Hoàng Ngọc gia truyền, lạnh hơn nữa thiếp cũng không sợ.”

“Vậy là tốt rồi.” Long Nhất gật gật đầu. Hắn đánh giá cẩn thận lại vùng băng nguyên vô biên này, bất chợt không hiểu từ đâu có một cảm giác, băng nguyên rộng lớn đến thế, đi đâu để tìm Như Ý Băng Tàm đây? Hơn nữa do mặt tuyết phản xạ ánh sáng rất mạnh, rất dễ làm cho thị giác bị ảnh hưởng xấu.

“Ta đi đâu bây giờ? Dường như ở đâu cũng trông thế này.” Ngu Phượng hỏi.

“Cứ đi về phía trước thôi.” Long Nhất nói. Giờ thì chỉ còn biết phó thác cho trời, hi vọng có thể trong vòng một tháng tìm ra được Như Ý Băng Tàm để lấy huyết dịch của nó.

Ở tại vùng băng nguyên đã trọn một ngày, chưa nói tới Như Ý Băng Tàm vội, đến sinh vật nào khác cũng đều không thấy. Trời tối dần, nhiệt độ vốn thấp tới không cần phải nói lại còn hạ thêm nữa, đến hơi thở ra cũng biến thành bụi băng rớt xuống. Long Nhất phóng ra hai quả cầu lửa chiếu sáng, nào ngờ hỏa cầu vừa lóe lên đã bị lập tức đóng băng. Có thể tưởng tượng nhiệt độ xuống thấp đến chừng nào, hỏa hệ ma pháp ở đây dường như vô dụng, xem ra chỉ có cách dùng quang cầu để chiếu sáng thôi.

Long Nhất ôm chặt lấy Vô Song vào lòng. Nơi này quá biến thái đi, không hiểu nổi có thể chịu đựng nổi tới khi tìm ra Như Ý Bằng Tàm hay không.

“Long Nhất, hiện tại chúng ta đang ở đâu?” Ngu Phượng rụt cổ lại. Dẫu có Phượng Hoàng Ngọc hộ thân nhưng nàng vẫn thấy hơi lạnh. Nhiệt độ ban đêm không ngờ thấp hơn ban ngày nhiều quá.

“Vậy đừng đi đâu nữa, ngủ thôi. Đợi trời sáng ta lại tiếp tục.” Long Nhất bất lực nói. Hắn vốn muốn dựng lều, nhưng lúc này trên băng nguyên hàn phong liên tục rít gào, chỉ sợ khó có thể trụ lại được.

Long Nhất trầm tư một lát, đoạn rút kiếm ra đào xuống dưới lớp băng, thoáng chốc đã đào được một hố băng vuông vức. Lều đặt dưới hố này, gió sẽ không thổi tới nữa.

Khi Long Nhất dựng lều xong xuôi, thấy Ngu Phượng đang đứng ngây ra một bên, bèn hỏi: “Nàng ở đó làm gì, mau dựng lều mà nghỉ đi.”

Ngu Phượng ha một tiếng, thấy Long Nhất mau chóng chui vào trong lều, bực tức dậm chân, càu nhàu: “Xú Long Nhất, đại phôi đản.”

oOo

Ngu Phượng co ro trong lều, Phượng Hoàng Ngọc phát tán ra hơi ấm tuy giúp nàng không bị đóng băng nhưng vẫn không có cảm giác ấm áp. Đặc biệt là bàn chân nhỏ lạnh buốt, không làm thế nào đỡ hơn được.

Trằn trọc, trở mình không biết bao nhiêu lần, Ngu Phượng nghiến răng bò dậy, do dự đi tới trước cửa lều của Long Nhất.

“Long Nhất, chàng ngủ chưa?” Ngu Phượng đá vào lều của Long Nhất, cất tiếng gọi.

“Có chuyện à?” Đèn ma pháp sáng lên, bên trong truyền ra giọng nói của Long Nhất.

“Thiếp lạnh quá, không ngủ được.” Ngu Phượng xoa xoa hai tay, run run nói.

Long Nhất thu hồi lại kết giởi để Ngu Phượng vào trong. Hắn đặt kết giới chỉ để ngăn hàn khí xâm nhập, do đó trong lều ấm áp hơn nhiều so với bên Ngu Phượng.

Thấy chiếc giường lớn phủ lớp chăn lụa êm ái, Ngu Phượng thực sự kinh ngạc, đồng thời có chút khó xử. Nàng có một ước muốn cực kỳ mạnh mẽ là được nhào lên đó mà ngủ.

“Sao nào? Nàng muốn cùng chung chăn gối với ta hả?” Long Nhất cười nhạo. Hắn đang nằm trên giường, ôm Vô Song trong lòng.

“Đúng vậy? Chàng không đồng ý à?” Ngu Phượng đỏ mặt nói.

“Nếu nàng đảm bảo khi ngủ không làm gì phi lễ với ta thì không vấn đề.” Long Nhất cười nói.

“Chàng nghĩ chàng quý báu lắm đấy, có cho thiếp cũng chẳng thèm.” Ngu Phượng hừ lạnh, rúc vào nằm một bên giường, chăn gối ở đây tỏa ra hơi ấm áp rất dễ chịu.

Nàng khoan khoái quay người qua đối mặt với Long Nhất, cánh mũi nhăn lại nói: “Chàng ngủ bên đó, chớ có qua, không thì…” Ngu Phượng làm động tác mô phỏng chặt xuống, khiến cho Long Nhất thấy lạnh cả xương sống.

“Nàng cứ an tâm mà ngủ cho nàng đi. Ta đã có người ngọc trong lòng, nàng coi ta sẽ làm gì với nàng nữa nào.” Long Nhất nhìn Vô Song trong lòng đầy ôn nhu, tha thiết vuốt ve má nàng.

Ngu Phượng tức mình quay đầu lại, chui đầu vào trong gối không nói câu nào thêm nữa. Những ngày này, sự quan tâm hết mực của Long Nhất với Vô Song nàng được thấy tận mắt, trong lòng ái mộ vô cùng, sinh ra ảo tưởng một ngày nào đó Long Nhất cũng như vậy với nàng. Có lúc nàng thấy thật hoang mang, chuyện tình cảm này nàng cảm giác không hi vọng, thế mà vẫn như con thiêu thân lao vào lửa chẳng chút ngại ngần. Ái tình làm con người ta mờ mắt vậy sao?

Ngu Phượng mang theo tâm trạng tự xót xa cho bản thân mình mà chìm vào giấc mộng.

Long Nhất ngắm nhìn Ngu Phượng bên cạnh, khẽ nở nụ cười. Nha đầu này bất chấp tất cả đi đến vùng băng nguyên mạo hiểm cùng hắn, trong lòng hắn cũng thấy cảm động. Có một nữ hài xinh đẹp nhường ấy si tinh với mình, nam nhân nào cũng phải động tâm thôi. Chỉ có điều giờ đây hắn không có tâm tình nào để nói chuyện yêu đương, hơn nữa thái độ của Phượng Hoàng gia tộc đối với hôn nhân cũng đã rõ. Tạm thời cứ như vậy đã, thuận theo tự nhiên mà làm là tốt nhất.

oOo

Long Nhất chợt mở mắt ra, phát hiện trong lòng mình ngoại trừ Vô Song còn có một thân thể mềm mại tỏa ra mùi hương nữ nhân ngây ngất. Không biết từ lúc nào và làm cách nào mà Ngu Phượng đã rúc vào trong lòng hắn rồi. Hắn thậm chí còn cảm thấy trước ngực mình có một cặp gì gì đó cực kỳ đàn hồi ép vào nữa. Long Nhất liền nhớ lại lúc thấy được vẻ mĩ diệu xuân quang ấy lúc trị thương. Chắc là do tu luyện đấu khí nên ngọc nhũ của Ngu Phượng có tính đành hồi thật rõ rệt.

Nếu thử chạm vào chút thì có cảm giác gì nhỉ, Long Nhất vô sỉ nghĩ vậy. Đại thủ vô thức trượt từ nách của nàng xuống, ve vuốt nơi bên ngoài ngọc nhũ. Hăn nhẹ nhàng ấn ấn, quả nhiên cảm giác nơi tay thực tuyệt diệu, nếu cả bàn tay nắm vào thì sảng khoái phải biết.

Lúc này, Ngu Phượng thầm lẩm bẩm gì đó, thân thể mềm mại cứ thế cọ xát lên người Long Nhất, ngọc thối lại càng chẳng thật thà gác lên luôn, chết người nhất ở chỗ lại còn gác lên đúng ngay tiểu sư đệ đang hùng dũng trồi lên nữa chứ, vô ý thức mài đi mài lại. Không phải Long Nhất thấy nhịp hô hấp của nàng vẫn còn ở trong giấc ngủ, thì đã khẳng định nàng đang trêu ghẹo hắn rồi.

Tà hỏa bốc lên, nên biết Long Nhất từ sau khi từ biệt Lãnh U U đã “đụng chạm” gì với nữ nhân đâu. Dù cho ngày nào cũng ôm thân thể tuyệt mĩ của Vô Song nhưng sắc mặt đang mang bệnh của Vô Song chỉ khiến hắn thấy thương tâm chứ không sinh ra dục vọng. Giờ đây trong lòng có một đại mĩ nhân Ngu Phượng, dục vọng của hắn tự nhiên như thể ngựa hoang thoát khỏi dây cương không cách nào chế ngự nổi.

Long Nhất hít một hơi thật sâu, tự đặt cho bản thân hai lần Tâm Linh Thủ Hộ, máu nóng đang sôi trào lặng đi được đôi chút. Nhưng đúng vào lúc này, Ngu Phượng trong lòng lại động đậy, ngọc thủ vẫn đang ở nơi ngực không hiểu sao lại đưa xuống dưới, vừa hay đụng phải tiểu sư đệ, chắc là cảm giác được sự ấm áp phát ra từ tiểu sư đệ này. Trời, Ngu Phượng trong mộng đem… làm vật sưởi ấm cho tay mình, vô thức nắm lấy không chịu nhả ra.

Long Nhất phải cố hít sâu thêm hơi nữa, áp chế lại lửa dục không thì ngọn lửa ấm ỉ biến thành lưỡi lửa thiêu cháy cả thảo nguyên, xem ra hắn còn lâu mới đạt được cảnh giới kiềm chế dục vọng bản thân.

oOo

Ngu Phượng mê mê hồ hồ mở mắt ra, ý thức còn có chút chưa tỉnh táo, chỉ thấy giấc ngủ vừa xong thật là sảng khoái, liền nhúc nhích thân thể để bớt đi cái mỏi do nằm ở một tư thế quá lâu. Đúng lúc đó, nàng đột nhiên cảm giác trong tay mình có gì đó ngọ nguậy, lại còn đập đập như trái tim nữa.

“Đây là cái gì mà có thể cử động được vậy?” Ngu Phượng mơ hồ tay nắm lấy, nào ngờ cái của đó lại trương lên thêm vài phân, nhịp đập còn mạnh mẽ hơn nữa.

Ngu Phượng kinh hãi bừng tỉnh, vừa ngước đầu lên đã thấy ngay cặp mắt bốc lửa của Long Nhất.

“A… ngươi…” Ngu Phượng thốt lên một tiếng nhìn hắn, trong đầu bao ý nghĩ bắt đầu ập tới. Nàng đến giờ vẫn chưa hiểu rõ vì sao Long Nhất có thể ngủ bên cạnh mình.

“Ngươi cái gì mà ngươi? Còn không mau buông tay? Nàng đang nắm chặt khiến cho vận mệnh của ta muốn khóc đó.” Long Nhất mặt tái hẳn đi kêu lớn. Thì ra trong lúc hoảng hốt, Ngu Phượng đã dùng toàn lực ở dưới. Nên biết Ngu Phượng ít cũng là kiếm sư, khí lực của cú nắm này lớn tới đâu chứ? Nếu không phải Long Nhất có thiên phú dị bẩm, nội lực thâm hậu, sợ rằng đã bị phế mất rồi.

Vận mệnh? Vận mệnh cái gì chứ? Ngu Phượng ngây ra một lúc mới cảm giác thấy trong tay có một vật to dài cứng rắn, lập tức thét lên một tiếng buông tay, sắc mặt đỏ như gấc chín.

“Ta… Thiếp… Ai bảo chàng không thành thực chút nào, còn chiếm tiện nghi của thiếp.” Ngu Phượng quay đầu qua xấu hổ nói.

Thấy Ngu Phượng đổ lỗi cho mình, Long Nhất khinh khỉnh nhìn nàng, nói: “Kính xin đại tiểu thư tự mình phán xét. Ta đang ôm Vô Song của ta ở bên, không cử động chút nào, ngược lại nàng làm thế nào lại chui vào lòng ta thế?”

Ngu Phượng len lén nhìn qua, phát hiện thấy đúng là như vậy, thảo nào mình ngủ thoải mái đến thế, chắc là khi ngủ cảm giác được sự ấm áp nơi Long Nhất, sau đó tự động rúc vào.

“Không nói gì hả? Nàng phi lễ với ta rồi, món nợ này làm sao tính toán đây?” Long Nhất cười cợt đùa bỡn. Hắn cũng không biết liệu mình có nên dựa vào chuyện này hay chăng nữa?

Ngu Phượng cắn môi, ngước đầu lên nhìn vào ánh mắt Long Nhất, mặt đỏ gay, dịu dàng nói: “Cùng lắm thì thiếp xin lỗi chàng, miễn cưỡng cưới chàng là được rồi.”

Hồi lâu, Ngu Phượng rụt lại, sắc đỏ hồng vẫn bao lấy khuôn mặt xinh tươi, ngọc thủ giữ nơi trái tim đang loạn nhịp. Nàng nói tiếp: “Chàng giờ đã bị thiếp đặt dấu ấn rồi, sau này chàng chính là người của thiếp!”

 

Chọn tập
Bình luận