Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phong Lưu Pháp Sư

Chương 175: Lễ hội hiến tế : tieuminhtieuBiên dịch & biên tập

Tác giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chọn tập

 

Dịch: hoangthuong

Biên dịch & biên tập: Long Nhất

Ngay khi hai người Long Nhất cất bước chân đầu tiên, tiếng huyên náo của đám địa tinh nhanh chóng chìm xuống. Thậm chí bọn họ ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, chăm chú theo dõi hành động của hai người. Theo truyền thống của tộc, người nào có thể đi qua con đường này, người đó đã nhận được chúc phúc của hỏa thần, cũng tức là quý khách vĩnh viễn của địa tinh tộc.

Long Nhất nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Phong Linh, bình thản dẫm bước vào con đường lửa. Đột nhiên sắc mặt Long Nhất đại biến, gương mặt xinh đẹp của Phong Linh cũng tái nhợt. Hỏa diễm cùng dao nhọn không ngờ không phải thứ tầm thường. Mặc dù họ thấy ngọn lửa dưới chân không khác ngọn lửa bình thường là mấy nhưng khi thực sự tiến vào rồi mới biết nhiệt độ của ngọn lửa này không ngờ lại cao ngoài sức tưởng tượng. Càng đáng sợ hơn nữa là nó không chỉ thiêu đốt thân thể con người đơn thuần mà còn đốt cháy cả linh hồn con người. Ngược lại, đao bén lại như được chế tạo từ hàn kim, khí lạnh có lực xuyên thấu khủng khiếp. Khiến người khác không tưởng tượng nổi là hai loại vật chất tự nhiên một hàn một nhiệt không hề bài xích lẫn nhau, ngược lại còn dung hợp lẫn nhau đến mức như áo trời không vết vá.

Hai người Long Nhất thiếu chút nữa đã thét lên. Cũng may Long Nhất để đề phòng chuyện vạn nhất đã đặt một đạo tinh thần cấm chế lên thân thể hai người, bằng không linh hồn thụ thương không phải là chuyện đùa. Bị công kích đột ngột, tinh thần lực Long Nhất lập tức tăng đến cực hạn, thi phóng ra một lớp bảo vệ cường đại và vô hình trên thân thể hai người. Cũng để đề phòng vạn nhất, Long Nhất vận nội lực Ngạo thiên quyết thấm nhập vào trong tinh thần lực để tăng cường mật độ cùng cường độ kết giới.

Lúc này, ngọn lửa cùng dao nhọn dị thường đó đã không còn có thể gây tổn hại cho hai người nữa, khi đó Long Nhất mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Một bước rồi một bước, hai người nhàn nhã thong thả cất bước trên con đường lửa. Long Nhất lại còn tinh nghịch vẫy tay chào đám địa tinh đang hồi hộp đến nghẹt thở, bộ dạng rất là tiểu nhân đắc chí.

Địa tinh trưởng lão không biết từ lúc nào đã tới cạnh tộc trưởng địa tinh tộc, cùng đứng ở cuối con đường lửa chăm chú nhìn Long Nhất và Phong Linh.

“Trong linh hồn hỏa mà vẫn được an toàn, hai người họ chính là người được hỏa thần chúc phúc.” Tộc trưởng địa tinh tộc gật đầu nói.

Địa tinh trưởng lão cười khổ một tiếng, đi xuyên qua hỏa diễm đại đạo này là người được hỏa thần chúc phúc sao? Nhớ năm xưa chủ nhân Băng cung tranh đấu cùng Hỏa diễm sơn trang không phải cũng coi linh hồn hỏa như phế vật sao, nhẹ nhẹ nhàng nhàng đi xuyên qua. Nhưng đây là truyền thống tồn tại đã hàng vạn năm qua của địa tinh tộc, sớm đã ăn sâu bén rễ trong lòng tất cả tộc nhân địa tinh tộc, nói cũng vô dụng, lại khiến người khác mắng lại.

Long Nhất và Phong Linh đi hết con đường lửa, mỉm cười bước tới đứng trước mặt địa tinh trưởng lão cùng tộc trưởng. Đến lúc này, đám địa tinh đang vây quanh phát ra tiếng hoan hô vang dội, ngay sau đó đồng thanh hô cùng một câu khẩu hiệu, nhưng nó là cái gì Long Nhất cũng không hiểu rõ.

Lúc này, tộc trưởng địa tinh tộc chắp hai tay lại, mồm niệm chú ngữ, hai điểm hoàng quang từ đầu ngón tay phóng ra, lập tức nhập vào thể nội của Long Nhất và Phong Linh, tiếng hoan hô của đám địa tinh càng rầm rĩ hơn.

“Từ lúc này, hai vị là bằng hữu vĩnh viễn của địa tinh tộc chúng ta.” Tộc trưởng địa tinh tộc cười nói. Do ngôn ngữ bất đồng, tự nhiên là cần địa tinh trưởng lão phiên dịch (tác giả: để khỏi phiền phức, sau đây sẽ không đề cập đến vấn đề ngôn ngữ nữa.)

“Tộc trưởng, nếu sau này chúng tôi có yêu cầu, không biết các ngài có thể giúp đỡ không?” Long Nhất tròng mắt xoay chuyển cười hắc hắc nói. Địa tinh tộc này chuyên nghề đào cơ quan địa đạo, biết đâu sau này lại hữu dụng cho bọn họ thì sao.

Tộc trưởng địa tinh tộc trầm tư một hồi, chầm chậm nói: “Địa tinh tộc chúng ta có tổ huấn, không được đi ra ngoài ma ảo sâm lâm, lại càng không được tham gia vào trường phân tranh tại đại lục, trừ phi.”

“Trừ phi thế nào?” Long Nhất hấp tấp truy vấn, nếu địa tinh tộc mà chết dí ở địa phương quái quỉ này thì còn muốn bọn họ giúp cái rắm a.

“Tổ huấn đó là tổ tiên khi xưa đã thề với hỏa thần, trừ phi ngài là hỏa thần, bằng không bọn ta cũng đành vô năng vô lực.” Tộc trưởng địa tinh tộc nói.

Long Nhất tròng mắt trắng dã, lão gia hỏa này rõ là nói toàn thứ vất đi, nếu hắn là hỏa thần thì lão đầu Phổ Tu Tư đó còn có thể làm hắn bị thương được sao?

Lúc này, địa tinh trưởng lão nói với tộc trưởng: “Tộc trưởng, sắp tới giờ rồi.”

Tộc trưởng địa tinh tộc gật đầu, bước lên thạch đài hình tròn tại trung tâm, líu la líu lo nói một đống tiếng chim, thanh âm hùng hậu vang dội, xem ra cũng có chút trình độ.

Sau khi nói xong, tất cả địa tinh bắt đầu nhảy múa quanh đống lửa, khói lửa bốc lên lững lờ cuộn quanh, mông mông lung lung, như thật như ảo, tiếng ca lúc khàn khàn lúc cao vút của đám nam nữ đó cũng dần dần phiêu hốt. Long Nhất và Phong Linh ngồi trên ghế đá ở một bên ngắm nhìn cảnh tượng trước mắt bỗng có cảm giác như không phải sự thật.

Long Nhất nhìn Phong Linh đang tựa vào vai mình, huých khuỷu tay vào nàng nói: “Linh nhi, nàng có cảm thấy bài ca đám địa tinh đang ê a có chút kì quái không.”

Phong Linh khuôn mặt ửng hồng, tức tối nói: “Cái tay huynh làm gì đấy, đồ gia hỏa bất lương.”

Long Nhất lóng ngóng, khuỷu tay hướng về phía trước, tức thì cảm thấy một khối thịt mềm mại đầy tính đàn hồi, hắn cười hắc hắc đáp: “Tai nạn, chỉ là tai nạn.”

Phong Linh hừ một tiếng, cũng không có ý kiến gì, dù sao cũng đã bị hắn nhìn hết sờ hết rồi còn gì. Nàng chú ý lắng nghe tiếng ca của địa tinh, nhận thấy có một cảm giác mờ mịt kỳ ảo, nốt nhạc nối tiếp ăn khớp với nhau, trầm bổng du dương, cảm thấy không gian như bắt đầu không ngừng chuyển đổi, hình như mang theo tiết tấu đặc biệt kỳ lạ nào đó.

“Quả là kì quái, nhưng âm thanh ấy lại tạo nên cảm giác rất thư thái.” Phong Linh đưa ra nhận xét.

Long Nhất vừa cười, đầu mi đã cau lại, không biết có phải là ảo giác không, hắn lại luôn cảm thấy kiểu ca hát này có hiệu quả như một cách thôi miên.

Địa tinh tộc tiếp tục hát ca tới hơn hai ba canh giờ sau, cuối cùng cũng tản ra ngồi quanh đống lửa. Lúc này có những thiếu nữ địa tinh tộc bắt đầu đặt những cái chậu bằng kim loại thành một vòng quanh đống lửa.

Hai người Long Nhất dĩ nhiên được mời tới bên cạnh tộc trưởng địa tinh tộc cùng trưởng lão, nhìn thấy trong chậu toàn là những thứ gì đó trông như con giun, bò tới bò lui, xuyên qua xuyên lại lúc nhúc, lẫn lộn giữa đám đó còn có những đám bọt màu trắng, trông thật ghê người.

“Tộc trưởng, đây là.?”Long Nhất nghi hoặc hỏi.

Tộc trưởng địa tinh tộc cười khà khà dùng tay bắt một con sâu lên, nướng qua trên lửa rồi nhanh chóng ném vào mồm nhấm nháp rất ngon lành với vẻ khoái trá, vừa nhai vừa nói: “Đây là địa trùng, mùi vị vô cùng tuyệt vời, phải đến đại hội tế hiến mới được ăn, các ngài không cần khách khí, cứ việc ăn thoải mái.”

Long Nhất rùng mình ớn lạnh. Mặc dù hồi ở tiền thế vì để sinh tồn trong lúc chấp hành nhiệm vụ của Long tổ cũng đã ăn qua chuột, rắn thậm chí cả gián, nhưng bây giờ chẳng phải là thời điểm sinh tử tồn vong, chỉ có lũ mắc bệnh thần kinh này mới đi nhá mấy thứ trùng dế đó.

Phong Linh nhìn quanh còn thấy đám địa tinh đang vội vàng nhai sống địa trùng, dạ dày đột nhiên quặn lên từng cơn chực cất tiếng chào tạm biệt những thứ đã được đưa vào. Cũng may nàng ta vốn là tử linh pháp sư, bình thường vẫn nhìn thấy nhiều khô lâu cùng cương thi, bằng không đã nhịn không nổi.

“Chúng ta không quen ăn những thứ này, trên mình chúng ta vẫn còn đồ ăn, các ngài cứ từ từ ăn đi.” Long Nhất cười cười cất tiếng chối từ.

Tộc trưởng địa tinh tộc như chợt nhớ ra nói: “Đúng a, quên mất các ngài là con người, vậy cũng không thể miễn cưỡng được, vậy uống mĩ tửu được cất từ nước suối ngầm của địa tinh tộc chúng ta đi.”

Long Nhất nghe tộc trưởng địa tinh tộc mời mọc liền cầm bình sắt lên nhưng lập tức ngửi thấy chất lỏng bên trong xộc lên mùi vị như nước đái ngựa, cười gượng đáp: “Rượu của địa tinh tộc ngài cất mùi vị quá mãnh liệt, chúng ta chắc cũng không thể uống nổi.”

Tộc trưởng địa tinh tộc đắc ý cười nói: “Không sai, loại rượu này mạnh phi thường, cũng chỉ có địa tinh tộc chúng ta mới chưng cất được thôi.”

Long Nhất thấy địa tinh trưởng lão đang lúng túng ở bên cạnh, cười hắc hắc, nắm tay Phong Linh đi sang một bên. Tên tộc trưởng địa tinh tộc này đúng là tài hèn mà chí lớn (chí đại tài sơ), có chút giống như ếch ngồi đáy giếng, hoặc là ngồi dưới lòng đất còn nghĩ mình to lớn. Bất quá địa tinh trưởng lão lại không phải nhân vật đơn giản.

Long Nhất cùng Phong Linh sớm đã chuẩn bị một lượng lớn thực phẩm trong không gian giới chỉ. Họ trải lên đất một tấm vải lớn, bày lên vài món sơn hào mĩ vị, lại lấy ra hai bình mĩ tửu. Đối với loại yến tiệc của đám địa tinh rõ là khác nhau một trời một vực.

Long Nhất cắn một miếng hỏa thỏ non mềm, hớp một ngụm mĩ tửu cựu phẩm của Túy hương lâu, thi thoảng lại đá vài miếng đậu hũ của tiểu mĩ nhân Phong Linh ở bên cạnh, quả thực là khoái hoạt như thần tiên a, thật khiến người khác không khỏi bội phục năng lực thích ứng kinh nhân của tên gia hỏa này. E là bây giờ chỗ này có là núi thây biển máu, hắn vẫn có thể phong hoa tuyết nguyệt như thường.

Đột nhiên, một bóng người xuất hiện trước mắt hai người Long Nhất, nhãn thần mờ đục nhìn chằm chằm đám mĩ thực trên đất chẳng mấy chốc sáng rực. Chẳng chờ Long Nhất mở miệng, địa tinh trưởng lão nhanh như chớp không ngừng tay bốc tay nắm nhồi nhét vào cái miệng như ác quỷ đầu thai, tốc độ thực là kinh nhân, đến Man Ngưu có ở đây chắc cũng đành cam bái hạ phong a.

Chỉ trong chớp mắt, đống thức ăn trên mảnh vải đã bị địa tinh trưởng lão càn quét sạch sẽ. Lão ợ ra một tiếng vang lừng, giật luôn bình rượu trong tay Long Nhất dốc thẳng xuống họng, sau đó vẻ mặt thèm khát mới lộ ra vẻ thỏa mãn, bộ dạng giống như vừa đạt đỉnh hưng phấn.

“Trưởng lão à, sao ngài không thưởng thức mĩ thực của các ngài lại chạy tới đây cướp sạch mọi thứ vậy.”Long Nhất bất mãn nói.

Địa tinh trưởng lão cười, da mặt như vỏ cây khô càng thêm nhăn nhúm. Lão cười nói: “Ngài nghĩ ta là lão hồ đồ sao, địa tinh tộc chúng ta quanh năm sinh hoạt dưới lòng đất, thức ăn cũng chỉ có vài loại như thế, đâu thể ngon như thứ của con người các ngài.”

“Tộc trưởng các ngài tựa hồ lại không nghĩ thế.” Long Nhất hắc hắc cười đầy ẩn ý nói.

Địa tinh trưởng lão thu lại nét cười, nhìn tộc trưởng địa tinh tộc ở đằng xa thở dài đáp: “Gã vẫn còn trẻ, sau này mới có thể dần dần hiểu rõ được.”

Long Nhất và Phong Linh nhìn nhau với ánh mắt quái dị, hỏi: “Gã vẫn còn trẻ? Râu tóc mọc dài thế kia, cũng đủ làm gia gia ta rồi.”

“Địa tinh tộc chúng ta tuổi thọ bình quân lớn hơn con người vài lần, tộc trưởng mới có hơn sáu mươi tuổi, đương nhiên vẫn còn trẻ.” Địa tinh trưởng lão giải thích.

Long Nhất trong lòng không khỏi có chút bất bình, sao tuổi thọ con người lại ngắn vậy chứ, còn đám dị tộc tất cả đều có thể sống lâu. Bất quá nghĩ lại chúng không thể so sánh với trí tuệ cùng tính sáng tạo của con người, hắn mới không nghĩ ngợi gì nữa.

Đúng lúc đó, mặt đất đột nhiên rung chuyển một trận, đám địa tinh đang cao hứng vui vẻ thưởng thức mĩ vị bị chấn động đến ngã nhào xuống đất. Một tiếng rống trầm thấp như tiếng sấm ì ùng từ đâu đó trong lòng đất truyền tới, tiếng rống mang theo bá khí khiến Long Nhất và Phong Linh không khỏi cảm thấy khẩn trương trong lòng, lồng ngực thắt lại giống như bị một khối đá lớn đè lên.

 

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky