Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phong Lưu Pháp Sư

Chương 561: tái nhập băng nguyên

Tác giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chọn tập

 

Sau khi Ngạo Nguyệt đế quốc hoàn toàn bị tiêu diệt liền đựơc chia làm 5 tỉnh thuộc cuồng long đế quốc. Hiện thời đã nhanh chóng khôi phục sức kinh doanh, các hàng quán mọc lên như nấm sau mưa. Những lưu dân khốn khó mất nhà khi chiến loạn cũng đã bắt đầu quay về xây dựng lại cuộc sống mới, cả đế quốc bắt đầu hưởng một khung cảnh thái bình hưng thịnh.

Lúc này đã vào giữa tháng 7, khí trời dần dần nóng bức, nhưng ở cực bắc băng nguyên vẫn bị cái giá lạnh bao quanh như cũ, phóng mắt nhìn ra chỉ thấy ngàn dặm băng tuyết như một thế giới màu trắng tựa như không có điểm kết thúc.

Lúc này trong cấm khu cực kỳ hiếm thấy được một sinh mạng nào, thứ nhất bởi ví hoàn cảnh ác liệt, thứ hai là bởi vì nơi này thật sự không có cái gì bảo vật có thể tìm ra, cho nên không có mội đội mạo hiểm nào ăn no không có việc gì làm mà chạy vào đây chịu khổ.

Đương nhiên, dựa theo quy luật tự nhiên, băng nguyên rộng lớn không thể nào không có bảo vật, chỉ bất quá bình thường không ai tìm được mà thôi, tỷ như hàn phách ngàn năm, thánh vật băng lăng quả của thuỷ hệ ma pháp sư. đều là bảo vật của băng nguyên cả.

Qua một trận gió tuyết gào thét, hoa tuyết cuồn cuộn đầy trời, giữa không khí lạnh như băng lại rực rỡ lấp lánh tựa như một chùm pháo hoa do các ma pháp sư tạo ra vậy

-“Oa, thật xinh đẹp a.” Thuỷ Tinh hưng phấn vừa kéo tay Sa Mạn vừa lớn tiếng kêu lên.

-“Rất đẹp, nghĩ không ra trên thế giới còn có loại địa phương này.” Sa Mạn cũng than mãi không thôi.

-“Tốt lắm, đừng có thở dài nữa, đợi qua được mười ngày nửa tháng các nàng sợ rằng sẽ kêu khổ không ngừng, bây giờ mọi người nghỉ ngơi một chút đi.” Long Nhất phất tay hạ lệnh nghỉ ngơi, rất nhanh dụng khối băng đắp ra một cái băng ốc ngăn trở gió lạnh.

Đoàn người này chính là đoàn người Long Nhấ từ đằng long thành đưa tới, bởi vì Vô Song đã lâu quá mà vẫn chưa quay về. Cho nên Long Nhất liền đợi sau khi quốc sự ổn định mới đến xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Theo tới có Ngu Phượng, Lệ thanh, Man ngưu, Thuỷ Tinh, Sa Mạn, Mễ Đế Nhĩ, Cách lỗ tây á, còn có chị em nhà Liễu Nhứ, những người còn lại toàn bộ đều ở lại Đằng long thành.

Không phải do Long Nhất thiên vị, mà do sau khi phụ thân Tây Môn Nộ của hắn lên ngôi liền bị bao vây bởi chính sự, mẫu thân Đông Phương Uyển của hắn rơi vào cảnh cô đơn, vì vậy nói cách nào cũng khơng cho phép Long Nhất đem hết một đoàn thê thiếp du ngoạn. Mà sở dĩ mang theo Ngu Phượng là bởi vì cần Phong tuyết thần điêu của nàng dò đường, bằng không tại địa phương băng nguyên quỷ quái này rất dễ dàng bị lạc phương hướng.

Bất quá đối này chúng nữ cũng không có nửa câu oán hận, vốn mỗi người mang theo một thân phận khác nhau, cũng không tiện để người bên ngoài nhìn vào. Về phương diện khác Long Nhất trải qua mấy tháng nghiên cứu đối với truyền tống ma pháp trận cũng có chút thành tựu, trải qua nhiều lần thí nghiệm, trong một lần ngẫu nhiên gặp cơ hội làm cho hắn nghiên cứu ra truyền tống ma pháp trận có thể đến nhiều điểm khác nhau. Vì vậy hắn tại một bí thất lớn trong hoàng cung thiết lập một cái truyền tống ma pháp chủ trận, hắn có thể tại nhiều địa phương, nhiều chỗ thiết định điểm ma pháp phân trận, chỉ cần có đủ ma tinh thạch để duy trì ma pháp trận vận chuyển, vô luận hắn tại địa phương nào ở thương lan đại lục cũng có thể muốn về là về. (ND: Oh Yeah, anh bây giờ đã là Thái tử rồi, tha hồ mà tham ô tất cả ma tinh thạch của cả để quốc )

Long Nhất hôm nay dùng văn tự thương lan đại lục để dịch hết văn tự từ cuốn “địa ma pháp trận đại toàn” lấy được từ thánh điện Dĩ thất chi thành rồi giao cho ma pháp sư công hội của cuồng long đế quốc để bọn họ tiến hành nghiên cứu. Trong vòng một năm tiến hành một mạng lưới truyền tống trận trải khắp các thành thị lớn trong Thương Lan Đại lục, trong vòng 5 năm mạng lưới truyền tống trận bao trùm tất cả các thành thị lớn nhỏ trong toàn thương lan đại lục. Không thể không nói đây là một công trình có ý nghĩa lớn lao cỡ nào, có truyền tống ma pháp trận, khoảng cách trở nên không quan hệ khẩn yếu. Vô luận đối với quân sự hay là đối với cuộc sống đều là một cái ảnh hưởng rất lớn. Bất quá truyền tống ma pháp trận khẳng định không phải người nào cũng dùng được, bởi vì cần có ma tinh thạch để duy trì sự vận chuyển của ma pháp trận nên không thể không thu phí, còn thu cao cỡ nào thì đã là câu hỏi mà không cần câu trả lời.

Ngồi trong băng phòng, đoàn người Long Nhất bắt đầu lấy ra rượu ngon rồi hưởng dụng.

-“Phụ thân, Nữu Nhi không muốn ăn ma hạch. Nữu Nhi muốn ăn thịt heo nướng.” Nữu Nhi ngồi trong lòng Long Nhất sau khi ăn xong 3 con hoả thỏ được phân cho, nhìn những mỹ thực trên tay chúng nhân mà nuốt nước miếng, tuy nói tay nàng đang cầm mấy khoả A cấp ma hạch do Long Nhất đưa cho, nhưng là ma hạch mặc dù cũng có thể bổ sung năng lượng cho nàng nhưng nào có hấp dẫn bằng mỹ thực được.

-“Con bé tham ăn này, trong không gian giới chỉ làm gì mà chứa được nhiều đồ ăn như vậy chứ, muốn ăn thì phải do chính mình đi tìm.” Long Nhất nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đang giận dỗi của Nữu Nhi, muốn mang theo đủ thức ăn cho nàng thì mang theo cả núi đồ ăn cũng không đủ.

-“Để cho bọn Tiểu Tam đi theo Nữu Nhi đi tìm đồ ăn nha.” Nữu Nhi hai mắt sáng ngời, nàng cũng là kẻ thông minh, có Tiểu Tam bọn chúng hỗ trợ nàng không có thể ngồi hưởng thành quả sao?

-“Tiểu quỷ thông minh .” Long Nhất nhẹ nhàng gõ gõ lên cai trán của Nữu Nhi, từ hắc ám thứ nguyên không gian đem bọn tiểu Hổ, Hỏa kỳ lân và Cuồng lôi thú gọi về, băng nguyên này sinh vật rất ít ỏi, nếu có cũng là những sinh vật hết sức cường hãn, bất quá nếu có mấy đại thần thú này đi theo thì hắn mới không lo lắng trong lòng nữa.

Tiểu hổ đi ra liền có vẻ hết sức hưng phấn, lập tức cùng phong tuyết thần điêu của Ngu Phượng thân thiết náo loạn một hồi, đến khi Long Nhất ra lệnh, liền lưng chở cô bé mặt hoa da phấn Nữu Nhi chạy ra khỏi băng ốc, trong nháy mắt liền biến mất khỏi tấm mắt của mọi người.

-“Ha Ha, chúng ta tiếp tục uống rượu, sau đó ngủ một giấc đợi chừng nào bão tuyết đi qua thì tiếp tục lên đường.” Long Nhất cười nói.

-“Kỳ quái, tại sao chúng ta đi lâu như vậy mà mặt trời còn không có xuống núi.” Cách lỗ tây á tò mò hỏi.

-“Không kỳ quái, bây giờ là mùa hè, hẳn nhiên sẽ có hiện tượng vô cùng thú vị chỉ có ở băng nguyên, nói cách khác có hơn mười ngày hoặc là mấy tháng đều là ban ngày, lần trước ta và Phượng nhi tới khi là mùa đông, liên tục hơn mười ngày đều là ban đêm.” Long Nhất vừa nói vừa cùng Ngu Phượng liếc nhau, nhớ lại tình cảnh lúc đầu tại băng nguyên cùng chung hoạn nạn sanh tử, chỉ cần ăn ý cười với nhau, hết thảy đều không cần nói.

-“Thật là kỳ quái, không nghĩ tới băng nguyên đi chơi lại gặp cảnh vui như vậy, tại long đảo cũng nhìn không thấy được” Cách lỗ tây á hưng phấn nói, lần này đến thương lan đại lục hắn kiến thức được một thế giới loài người rộng lớn với một cuộc sống tràn đầy màu sắc làm cho hắn muốn ở luôn không về. Tiếc rằng sau khi đi băng nguyên thì cũng là lúc hắn phải quay về.

-“Chơi đùa, ngươi chỉ biết chơi đùa, có muốn bồi tiếp lão tỷ ta chơi một chút hay không, tên vô dụng .” Mễ Đế Nhĩ hung bạo xách lỗ tai Cách lỗ tây á một cái khiến hắn oa oa kêu to, cũng không phải do tính tình nàng quá đáng, mà là do khi ở Đằng Long Thành hắn cùng Thuỷ Tinh nha đầu kia đấu một phen, kết quả là tiểu tử thúi này nhìn thấy nụ cười của Thuỷ Tinh liền bị mất phương hướng, bị nàng ta một cước đá văng mấy trăm thước, thật là bị hắn làm mất mặt mà. (ND: Tội nghiệp, tội nghiệp, chú em vợ trong tương lai lại mê mẩn cô em vợ trong tương lai khác, phen này Long Nhất nhức đầu vì có thêm một tên em vợ mê gái nữa rồi )

-“Yêu, đệ đệ vô dụng, tỷ tỷ cũng tốt hơn sao, thần Long nhất tộc bất quá cũng chỉ vậy thôi.” Sa Mạn thấy thế ở một bên mỉa mai.

-“Ngươi nói lại lần nữa xem, có phải muốn động thủ hay không ?” Mễ Đế Nhĩ nghe vậy đứng dậy dùng ánh mắt căm tức nhìn Sa Mạn, bộ ngực không ngừng phập phồng. Nên nhớ nàng cũng là đệ nhất phách vương long của Thần long nhất tộc vậy mà lần nào hai nnàg cũng đánh đến lưỡng bại câu thương, ai cũng không chiếm được tiện nghi, trải qua mấy lần đánh nhau long trời lở đất cũng không có người chiến thắng.

– “Động thủ thì động thủ, cho là ta sợ ngươi sao” Sa Mạn đứng bật dậy, bộ ngực đang phập phồng kia so với Mễ Đế Nhĩ cũng không phân to nhỏ được.

Long Nhất cũng chỉ biết im lặng gặm nốt cái đủi hỏa thỏ (ND: Anh chỉ biết câm nín nghe tiếng.  ). Chậm rãi nhấm nháp chén bách hoa nhưỡng, một đôi sắc nhãn như dán chặt lên hai bộ ngực đang phập phồng của hai nàng tại hai nàng. Hai mẫu bạo long này không chỉ có thực lực tương đương đương, ngay cả vóc người đều là nóng bỏng giống nhau như vậy, xúc cảm trên tay từ lần trước đến giờ vẫn làm cho hắn cảm thấy thú vị vô cùng.

-“Đều muốn làm loạn cái gì, nếu ăn no không có chuyện gì làm thì tự đi tu luyện đi.” Liễu Nhứ liếc Long Nhất một cái rồi thản nhiên nói. Thấy tên hư hỏng này gặp chuyện thì mặc kệ, ngược lại dùng ánh mắt dâm đãng nhìn chằm chằm bộ ngực của hai vị biểu muội, trong lòng nàng vừa bực mình lại vừa buồn cười. Cái tên hư hỏng này sợ rằng cả đời cũng không thay đổi được cái tật xấu này.

Khiến người khác ngạc nhiên là một khi Liễu Nhứ đã mở miệng, Sa Mạn và Mễ Đế Nhĩ đều trừng mắt nhìn nhau một cái rồi im lặng ngồi xuống, không có mở miệng nữa, một vật hàng một vật thật không sai, xem ra mẫu bạo long phải do mẫu bạo long trông nom mới được.

-“Không biết Bì Ai Nhĩ trưởng lão trở lại ma long đảo chưa? Hắn sẽ không đem chuyện của chúng ta nói ra chứ.” Thuỷ Tinh chống cằm nói.

-“Yên tâm đi, ta xem mặc dù hắn tính tình hơi hâm hâm. Nhưng cũng là một con rồng biết thủ tín” Long Nhất cười nói.

-“Đương nhiên. Bì Ai Nhĩ trường lão thiết diện vô tư, bằng không phụ hoàng cũng sẽ không phái hắn tới bắt chúng ta.” Sa Mạn nói:

Long Nhất nhún nhún vai, nói:: “Ta xem Tiểu Tam bọn chúng nhất thời sẽ tìm không được sinh vật sống đâu. Các ngươi tự do hoạt động đi, cần tu luyện thì tu luyện, cần đi ra ngoài đi dạo thì đi ra ngoài đi dạo, nhớ kỹ không nên rời đây quá xa, vạn nhất lạc đường thì rất khó tìm được đường ra.”

Long Nhất nói xong liền mang theo Ngu Phượng đi đi ra ngoài. Lần nữa đi tới băng nguyên này . Đột nhiên nhớ ra rất nhiều chuyện cũ, hắn rất muốn cùng Ngu Phượng trọng ôn một cái cảm giác lúc đầu nầy .

Liễu Nhứ nhìn bóng lưng Long Nhất và Ngu Phượng, trong lòng khe khẽ thở dài. Nam nhân này đã khiến cho lòng nàng xao động. Nhưng vô luận là chính mình hay là hắn, tựa hồ đều khó có thể chuyên tâm vào một đoạn cảm tình này, chính mình là bởi vì lòng có sở niệm, cha mẹ vẫn chưa được cứu ra, mà hắn là bởi vì lưu tình khắp nơi, trái tim sớm đã không biết phân cắt thành nhiều ít bao nhiêu phần, quan hệ hai người thủy chung vẫn như che một tầng sương mỏng. Có khi như dựa vào lồng ngực ấm áp của hắn, cảm thấy hắn như của riêng mình. Nhưng có khi nhìn hắn cùng những nữ nhân khác vừa tán tỉnh vừa cười huyên náo, thì cảm giác được hắn với mình lại có một khoảng cách rất xa xôi.

Lúc này hai chị em Mễ Đế Nhĩ và Thuỷ Tinh, Sa Mạn đều đã đi ra ngoài, Liễu Nhứ lắc đầu tìm một góc nhỏ tại băng ốc rồi ngồi xuống xếp bằng bắt đầu tu luyện, bởi vì ngày đêm tu luyện, thực lực của nàng tăng lên được rất nhanh, so với Mễ Đế Nhĩ và Sa Mạn mạnh hơn rất nhiều, nhưng là so với long tộc trưởng lão cũng là kém hơn một đoạn, nếu không có cái gì kỳ ngộ, nàng phải khổ tu trên trăm năm có lẽ mới có thực lực để cùng long tộc trưởng lão liều mạng .

Long Nhất cùng Ngu Phượng bước lên ngọn núi cách băng ốc không xa, ánh mặt trời lạnh lẽo chiếu lên người bọn họ, xa xa nhìn lại tựa như một bức tranh xinh đẹp từ trong thần thoại vĩnh hằng.

Hai người đều không nói, từ từ hưởng thụ lại những đoạn hồi ức cùng chung hoạn nạn của hai người, chuyện qua đã nhiều năm, băng nguyên cũng vẫn còn nguyên vẹn như băng nguyên lúc đầu, người vẫn còn đây, nhưng tâm cảnh đã không như xưa rồi.

-“Thiếp sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ nơi này, vĩnh viễn nhớ kỹ băng tuyết này, ……” Ngu Phượng lẩm bẩm nói, nơi này là nơi đã chứng kiến cảnh nàng cùng Long Nhất chung hoạn nạn.

-“Ta còn nhớ rõ lúc đầu ta bởi vì tìm lâu mà không thấy như ý băng tằm mà quay sang nàng để trút giận, nàng không cảm thấy bị ủy khuất sao?” Long Nhất khẽ nắm lấy bờ vai Ngu Phượng, lúc ấy sinh mệnh Vô Song tựa như sợi chỉ mỏng, thân thể càng ngày càng yếu đi, nhưng đi hơn 10 ngày mà cả cái bóng của băng tằm cũng không thấy, trong lòng khó chịu liền quay sang Ngu Phượng vô tội để trút giận.

– “Ủy khuất, như thế nào lại không ủy khuất, nhưng là sau khi ủy khuất . Thiếp lại cảm thấy cao hứng, thiếp biết con người của chàng, nếu thiếp không phải là người của chàng thì chàng không bao giờ có thái độ như vậy cả” Ngu Phượng khẽ cười nói, đôi mắt phượng phát ra từng tia ôn tình, nếu không phải nàng liều chết đi theo, nàng thế nào nhận được tình yêu của Long Nhất. Huống hồ kinh nghiện của nàng cùng Long Nhất là độc nhất vô nhị, là những kỷ niệm trân quý cả đời cũng đáng giá.

Long Nhất nhìn nụ cười ấy, không nói gì nữa, chỉ là nhìn đến xuất thần.

Cũng không biết qua bao lâu, sắc trời so với vừa rồi rõ ràng tối hơn một chút, nhưng mặt trời lại vẫn ở trên trời như cũ, theo thời gian thì lúc này hẳn là lúc đêm khuya rồi.

“Phu quân, chúng ta giống như trước đây kiếm một cái băng động nghỉ ngơi một chút đi.” Ngu Phượng đột nhiên ngẩng đầu, đôi phượng nhãn chan chứa xuân tình, một cặp nhũ phong dựa vào cánh tay của Long Nhất mà khẽ cọ.

Long Nhất trong lòng nóng lên, nhớ lại cái đêm đầu tiên cùng Ngu Phượng ngủ chung khi đến băng nguyên, Bàn tay to đang khẽ nắm lấy bờ vai của Ngu Phượng không khỏi trượt xuống dưới rồi thắng gấp ở vùng đồi núi mềm mại của nàng.

Hai người tâm tình đều động, đang định tại băng dưới chân núi tìm một cái khe băng nào đó rồi dựng một trướng bồng hảo hảo thân thiết thân thiết, nhưng lúc này một trận động đất truyền đến, một tiếng thét chói tai đầy hưng phần của Nữu Nhi cùng với tiếng rống của 3 con thần thú đã từ xa xa vọng lại.

Long Nhất cùng Ngu Phượng phi thân lên trời, từ trời cao thấy được hơn mười con gấu tuyết thân cao gần chục thước đang bị Nữu Nhi đuổi theo.

Đây là băng nguyên cự hùng, ma thú thủy hệ cấp cao loại A cấp, là sinh vật trong truyền thuyết tại băng nguyên khả năng tác chiến có thể phát huy đến thực lực của siêu cấp ma thú thuỷ hệ loại S cấp, lần trước Long Nhất đến băng nguyên cũng chưa từng thấy được, không nghĩ tới lại bị Nữu Nhi và Tiểu hổ moi ra được, mà không những 1 con mà là một bầy khiến Long Nhất chỉ biết im lặng lắc đầu.

Với uy thế thần thú, băng nguyên cự hùng chỉ có vừa uất ức vừa bị truy đuổi nhằm kiếm đường thoát thân, ai biểu bọn chúng so với đám thần thú kia chênh lệch không chỉ một cấp bậc chứ.

-“Phụ thân, phụ thân, con tìm được rất nhiều thịt nè, Nữu Nhi đói rồi.” Nữu Nhi đang cưỡi lên lưng Tiểu hổ từ xa chạy tới, thoắt cái đã nằm gọn trong lồng ngực Long Nhất, hưng phấn chỉ chỉ vào hơn mười đầu băng nguyên cự hùng mà nói, tựa hồ trong mắt của nàng chúng chỉ là những tảng thịt có thể ăn mà thôi.

Lúc này Tiểu hổ gầm một tiếng rống giận, hơn mười đầu băng nguyên cự hùng run rẩy dừng chân, đường lui đã bị hỏa kỳ lân cùng cuồng lôi thú phong kín, chỉ đành đứng vây quanh che chở cho 4 con băng nguyên cự hùng còn chưa trưởng thành bên trong.

– “Ma thú có linh tính à.” Long Nhất nhìn vào đôi mắt chứa đầy bi ai cùng phẫn nộ của bầy băng nguyên cự hùng, trong lòng không khỏi có chút ngạc nhiên.

 

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky