Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phong Lưu Pháp Sư

Chương 661: Phách thần Long Nhất xuất tràng

Tác giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chọn tập

 

Núi non liên tiếp bao phủ một mảng xanh ngắt ở bên trong, kỳ hoa dị thảo ở giữa, thỉnh thoảng có thể thấy một vài động vật nhảy ra kiếm ăn chơi đùa.

Long Nhất ngồi ở một gốc cây đại thụ cao hơn trăm thước, nhìn núi non hùng vĩ trải dài, trong lòng không khỏi có chút phiền muộn. Sau khi An Cát Lạp rời đi, hắn liền đi vòng theo hướng nam, cũng đã đi tới trước Thổ thần khu vực.

Sau khi cùng Chưởng quản giả Thủy thần khu vực Duy Nhĩ Bối Lạp mật đàm, quan điểm của hắn liền có biến hóa nghiêng trời lệch đất. Lúc trước hắn nghĩ rất đơn giản, nghĩ rằng chỉ cần có thất đại chủ thần thần bài ở trong tay, lại tu luyện hỗn độn thần công, thu phục lực lượng thần giới hẳn là vô cùng dễ dàng. Nhưng hiện tại hắn đã biết thần giới cùng thế giới nhân loại bình thường giống nhau, cũng tràn ngập âm mưu cùng quyền lực.

“Thế giới như bàn cờ, chúng sinh là quân cờ. Ở Thương Lan đại lục ta là người chơi cờ, ở thần giới cũng đồng dạng như vậy.” Long Nhất nhảy dựng lên, tin tưởng tràn trề, thất thải quang mang trên người ẩn hiện, giống như thiên nhân.

Mục tiêu của Long Nhất thật sự rất đơn giản, làm cho bản thân mình cùng những người mình yêu thương không bị thương hại, có thể tùy tâm sở dục trong cuộc sống, đặt chân đến mọi nơi trên thế giới. Điều này tựa hồ rất đơn giản nhưng trên thực tế lại khó đạt được tại thế giới này. Tùy tâm sở dục? Nếu không đứng ở trên đỉnh thế giới, như thế nào mà tùy tâm sở dục?

Vô luận là ai chỉ cần chặn bước hắn, hắn sẽ không ngại nhiễm máu tươi trên người. An Nhĩ Pháp Đặc cũng tốt, An Cát Lạp cũng được, không ai có thể ngăn cả hắn.

Thần giới thần thánh chi địa. Đó là nơi duy nhất thượng cổ thần giới lưu lại không biết bao nhiêu triệu năm trước. Đó là nơi thần giới thủ lĩnh cử hành hiến tế. Khu vực vinh danh. Mười vạn năm trước thần ma đại chiến, thất đại chủ thần không rõ tung tích. Thần thánh chi địa mười vạn năm rồi chưa có mở ra.

Chưởng quản giả khu vực Thủy thần, nhất cấp thần Duy Nhĩ Bối Lạp kia truyền ra tin tức người có thất thải thần ấn làm cho cả thần giới sôi lên. Trong khoảng thời gian ngắn thông cáo đã truyền tới mỗi góc thần giới, truyền nhân của Sáng thế thần, Phách thần Long Nhất xuất hiện. Trong lòng mỗi thần tộc đều vô cùng kích động, bọn họ khát vọng Long Nhất dẫn dắt bọn họ ra khỏi cục diện phân liệt suy nhược đã lâu.

Truyền tấn yêu cầu chưởng quản giả bảy chủ thần khu vực cùng 5865 thành chủ các tòa thành tề tụ tại Thần thánh chi địa, chờ đợi Phách thần Long Nhất sai phái. Nếu ai không đến đều trở thành phản nghịch của thần giới.

Thần giới phong vân đột khởi. Chẳng những các thành chủ này tới thần thánh chi địa, còn có vô số tử dân thần giới cũng kết bạn đi tới, muốn thấy phong thái Phách thần Long Nhất.

Trong đại điện rộng rãi, một thần bí nhân cả người bao phủ trong đạm quang ngồi trên thánh y, trước mặt hắn là một thủy tinh cầu, bên trong hiện ra hình ảnh thiên sứ quân đoàn đang sếp thành hàng.

Đúng lúc này cửa điện oanh một tiếng bị đẩy ra. An Cát Lạp dáng vẻ mệt mỏi hổn hển tiến vào.

“Ô Cách Tề ngươi điên rồi. Ngươi có biết hậu quả của việc làm như vậy hay không?” An Cát Lạp hét lớn.

“Hậu quả? Hậu quả tự nhiên là ngươi và ta nắm trong tay cả thần giới. Long Nhất có tính là gì? Ha ha. Ngươi và ta đều là những thượng cổ thần giới may mắn còn tồn tại. Cái gọi là truyền nhân Sáng thế thần kia xuất hiện đã đem thành quả nhiều năm xây dựng của chúng ta biến thành nước chảy mây trôi. Ngươi cam tâm sao?” Ô Cách Tề thản nhiên nói.

“Đối với chúng ta chẳng lẽ không phải vì thống nhất thần giới để cho thần giới không phải tiếp tục phân liệt sao? Nếu Long Nhất có thể làm được, cũng như chúng ta đã làm tốt. Chúng ta có thể buông tay?” An Cát Lạp nói.

“Ha ha ha. An Cát Lạp. Ngươi chẳng lẽ bị tiểu tử kia làm cho đầu óc hôn mê? Đừng quên ngươi cùng ta cùng đường. Ngươi trong lòng cũng có dã tâm giống ta. Những lời này lấy cớ nói ra cho ai nghe?” Ô Cách Tề ngửa đầu cười to. Đạm quang trên người chợt thu vào trong cơ thể. Đó là một gã thiên sứ có tám cánh màu trắng, thoạt nhìn bộ dáng giống người ba mươi tuổi, diện mạo so với thiên sứ bình thường còn muốn tuấn tú hơn. Chỉ là trong mắt hiện lên vẻ âm trầm cùng điên cuồng khiến kẻ khác kinh hãi không thôi.

An Cát Lạp nắm chặt tay, hừ lạnh một tiếng.

Ô Cách Tề cười to, không thấy có động tác gì đã tiến sát đến trước mặt An Cát Lạp, hắn để sát đầu vào, nhẹ giọng nói: “An Cát Lạp, chỉ cần ngươi gả cho ta, vợ chồng chúng ta cùng chưởng quản thần giới. Đó là chuyện tình tuyệt vời cỡ nào. Nghe nói ngươi vào Sáng thế thần điện, hẳn là mang theo không ít điển tịch trong đó. Chấn hưng thần giới không phải dễ dàng sao? Dựa vào cái gì lại để cho một tiểu tử ngoại lai ngồi trên đầu chúng ta?”

“Đừng có nằm mơ. Long Nhất có đủ thất đại chủ thần thần bài cùng hỗn độn thần công, thất hệ thần thể đã thành. Hắn chỉ cần kêu một tiếng cả thần giới đều hưởng ứng. Bằng vào mấy trăm vạn thiên sứ quân đoàn, như thế nào đấu cùng hắn?” An Cát Lạp có chút chán ghét lui ra phía sau vài bước, lạnh lùng nói.

“Ha ha, cho nên chỉ cần hủy diệt hắn là tất cả đều trở về như cũ.” Ô Cách Tề cười nói.

“Thực lực hiện tại của hắn cho dù ta và ngươi có liên thủ cũng không giết được.” An Cát Lạp nói.

“Chúng ta giết không được nhưng có người có thể.” Ô Cách Tề không ngừng cười âm trầm nói.

An Cát Lạp ngẩn người ra, lập tức sắc mặt đại biến cả kinh nói: ” Ngươi… …ngươi muốn… …không được, ta sẽ không cho ngươi làm như vậy.” Nói xong thân hình nàng chợt lóe lên, hướng cửa điện lao đi.

Bỗng nhiên mấy trăm đạo quang trụ phóng lên cao, đem An Cát Lạp vây vào giữa.

“Đừng vờ ngớ ngẩn. An Cát Lạp, ngươi ở nơi này nghỉ ngơi đi, chờ ta giải quyết hết thảy mọi chuyện sẽ thả ngươi ra.” Ô Cách Tề ôn nhu nhìn An Cát Lạp, thân hình chợt nhạt dần cho đến khi hoàn toàn biến mất trong không khí.

Thần thánh chi địa bên trong thần giới là một mảng hỗn độn. Là do hỗn độn năng lượng nguyên thủy của vũ trụ tạo thành một không gian, từ trước cũng chỉ có thất đại chủ thần cùng nhau mới có thể mở ra.

Nhưng lúc này bên ngoài Thần thánh chi địa có vô số thần tộc tiến đến hòng chiêm ngưỡng phong thái của Phách thần thần tộc. Rất nhiều người vừa nhận được tin tức liền ngày đêm kiêm trình chạy tới đây. Đương nhiên trong đó có bao nhiêu người có ý định xấu thì cũng không ai biết được.

Chưởng quản giả của thất đại chủ thần khu vực đều đã đến. Bọn họ phân biệt là Hỏa thần khu vực A Nhĩ Pháp Đặc, Thủy thần khu vực Băng Cơ, Phong thần khu vực Duy Nhĩ Bối Lạp, Thổ thần khu vực La Tân, Quang minh thần khu vực Mại Sâm, Hắc ám thần khu vực U Minh, Lôi thần khu vực Lôi Bạo. Ở chung quanh bọn họ là hơn năm nghìn thành chủ lớn nhỏ của thất đại khu vực, lại có không ít chức vụ đã có thần phong hào thần tộc cũng tụ tập lại. Chỉ là những thần tộc này còn có hơn vạn. Nếu nói chưởng quản giả của thất đại khu vực như bảy cái cột chống lên trời chống đỡ thần giới thì những người vây quanh chờ đợi này có các bối cảnh khác. Có thể nói nòng cốt lãnh đạo của cả thần giới đều ở trong này.

Chưởng quản giả thất đại chủ thần khu vực trong lúc đó cũng chia thành các phái dừng lại. Thủy thần khu vực Băng Cơ cùng Phong thần khu vực Duy Nhĩ Bối Lạp và Thổ thần khu vực La Tân rõ ràng là ở một phe. Quang minh thần khu vực Mại Sâm cùng Lôi thần khu vực Lôi Bạo hỗ trợ lẫn nhau. Hỏa thần khu vực A Nhĩ Pháp Đặc cùng Hắc ám thần khu vực U Minh tựa hồ đều trung lập.

“Duy Nhĩ Bối Lạp, ngươi hãy nói một chút, Phách Thần Long Nhất là dạng người như thế nào? Thực lực của hắn như thế nào?” Băng Cơ vừa thấy Duy Nhĩ Bối Lạp liền nhanh chóng hỏi. Chưởng quản giả Thổ thần khu vực La Tân đứng bên cạnh cũng có vẻ mặt tò mò. Sáng thế thần kia chính là Phụ thần thần tộc của cả thần giới, địa vị cao vô cùng. Hiện tại truyền nhân Sáng thế thần xuất thế, trong lòng bọn họ hiển nhiên là hưng phấn, mang theo chút khẩn trương, hy vọng hắn là một nhân vật vô cùng cường hãn. Đương nhiên ngoại trừ một số người.

Trong đầu Duy Nhĩ Bối Lạp hiện ra đôi mắt đen của Long Nhất khiến nàng tuân lệnh, hồi hộp, cùng với thực lực sâu không thể dò, bèn nói: “Hắn tuổi còn trẻ, cũng giống Phụ thần có thất hệ thần thể cùng bảy khối chủ thần thần bài, thực lực không phải ta có khả năng nhìn thấu.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Phách thần đại nhân thống nhất thần giới, nhất định sẽ tái hiện vinh quang ngày đó. Nếu thần ma đại chiến năm đó có Phụ thần ở đấy, ma nhân làm sao có thể chiến thắng.” Băng Cơ kích động nói.

Mà A Nhĩ Pháp Đặc trong lòng lại bất an không yên. Lúc trước còn nghĩ đến Long Nhất là người thừa kế của Hỏa thần Sĩ Diễm, không nghĩ tới lại là truyền nhân của Phụ thần. Hắn ngầm chọn sự tình này, một khi bị tố giác thì thật là nguy. Hắn thật không ra làm sao, lúc trước lựa chọn con đường này trong lòng liền có giác ngộ thất bại. Nhưng thê tử xinh đẹp cùng hai nhi nữ khiến hắn không bỏ xuống được, vạn nhất liên lụy đến bọn họ thì hắn dẫu có chết cũng không thể nhắm mắt.

A Nhĩ Pháp Đặc nhìn thấy cách đó không xa là vẻ mặt hưng phấn, líu ríu nói chuyện với các bạn của Mễ Tây Ny, trong lòng yên lặng thở dài. Nha đầu ngốc này, đến bây giờ còn không biết nam nhân nó mang về là truyền nhân của Phụ thần. Nếu nó biết, chỉ sợ càng hưng phấn hơn, đến lúc đó nếu nó biết phụ thân mình lại tham dự mưu đồ cướp lấy quyền khống chế cả thần giới, không biết có thể thừa nhận hay không? Chỉ chuyện cho tới bây giờ hắn đã không thể nào quay đầu lại.

Bỗng nhiên trong không khí truyền đến từng đợt năng lượng dao động, loại năng lượng này nhẹ nhàng mà thân thiết, khiến tất cả thần tộc ở đây đều cảm thấy như có làn gió mùa xân thổi tới, lạp tức kích động, run rẩy đứng lên.

“Phách thần đại nhân tới. Phách thần đại nhân tới… …” Mấy chục vạn thần tộc kia thì thào trong miệng, mỗi người đều thành kính quỳ xuống. Bọn họ không sợ quỳ nhầm người, cả thần giới ngoại trừ Phụ thần cùng với truyền nhân bên ngoài của người, có ai lại có loại năng lượng dao động thân thiết và rộng lớn như vậy?

Trên bầu trời xuất hiện thất thải quang mang nhàn nhạt, quang mang càng lúc càng thinh, trong chớp mắt chiếu sáng cả không trung. Mấy ngày vừa rồi Diệu nhận chi đô đều trở nên ảm đạm không ánh sáng.

Bên ngoài thần thánh chi địa, thành chủ các nơi đều quỳ xuống hơn phan nửa, sau đó giống như căn bệnh lay lan, các thành chủ khác không có chức vị cùng các cấp thần đều quỳ xuống. Sau đó chưởng quản giả thất đại chủ thần khu vực cũng quỳ xuống. Ở đây chỉ thấy một mảng đông nghìn nghịt thần giới phủ phục cúi đầu. Rất nghiêm túc và vô cùng ngoạn mục.

Trong thất thải thần quang, một bóng người dần dần hiện lên, hỗn độn thần lực huyễn hóa thành áo giáp bên ngoài thân, tỏa ra lực lượng vô biên, bình hòa khiến cho kẻ khác chỉ có thể cúi đầu quỳ bái.

Long Nhất đứng ở trên không, thân hình hóa thành hình người cao mười trượng, đôi mắt tối đen nhìn quét qua đám thần tộc đông nghìn nghịt dưới đất kia. Hắn là một nhân loại, tại đây lại tạo thành tín ngưỡng đã có ngàn vạn năm, trở thành tín ngưỡng của thần tộc. Trong nháy mắt hắn thấy hùng tâm vạn trượng.

“Con dân của ta, đều đứng lên đi.” Thanh âm hùng hậu tang thương của Long Nhất mang theo vòng sóng bảy màu truyền ra bên ngoài.

Tất cả thần tộc đều ngẩng đầu, dùng ánh mắt sùng kính, cuồng nhiệt nhìn Phách thần Long Nhất, truyền nhân của Sáng thế thần. Hắn sẽ là người đứng đầu mới của Thần giới, dẫn dắt thần giới bọn họ đi tới vinh quang của ngày xưa. Bọn họ rất tin, không hề nghi ngờ.

 

Chọn tập
Bình luận