Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phong Lưu Pháp Sư

Chương 644: Tin tức của Thổ Thần

Tác giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chọn tập

 

Linh vụ tinh linh nóng lòng muốn sống, miệng cứ không ngừng làm ầm ĩ cả lên.

Long Nhất nghe mà ánh mắt càng lúc càng sáng, cuối cùng mở miệng cười to. Xem ra chuyến này nhặt được bảo vật.

Linh vụ tinh linh có thể ngưng tụ cũng có thể tiêu tán, mặc dù lực công kích chẳng ra cái rắm gì, tuy nhiên với hắn mọi kết giới đều vô thị tồn tại. Khi hóa thành linh vụ thì bất khả truy tung. Nếu không có ý đồ đoạt xác bị chế trụ, trên cơ bản rất khó bị phát hiện khống chế, dùng hắn làm do thám tin tức đúng là một chủ ý tuyệt vời a.

Làm Long Nhất hân hỉ hơn chính là, trỗ trú thân của tinh vụ linh tinh, thạch đầu thần bí có thể làm một đầu thần khí phòng ngự cực kỳ lợi hại. Văn lý thần bí có thể hấp thu vũ trụ thiên địa chi lực hóa thành phòng ngự, theo linh vụ tinh linh nói, ngay cả thất đại chủ thần cũng không có khả năng phá khai phòng ngự của thần bí thạch đầu.

Long Nhất nghe xong hảo sự, nào còn có nửa điểm do dự, liền trích máu ở ngón tay, niệm khởi huyết khế chú ngữ. Chỉ thấy trên không trung xuất hiện một cái huyết sắc ma pháp phù, lập tức nhập vào mi tâm Long Nhất cùng linh vụ tinh linh, trong phút chốc hắn liền cảm giác được một cổ thần thức đáng kinh ngạc của kẻ khác nằm ở bên trong ý thức của chính mình, nếu không phải cổ thần thức này đã bị hắn dùng huyết khế khống chế, chỉ sợ Long Nhất phải kinh ngạc bàng hoàng cả ngày.

Cổ thần thức này thực sự không biểu hiện ra bất cứ chỗ nào cường đại, nhưng lại luôn khiến cho Long Nhất có một cảm giác cường đại tới mức không có cách nào chống chọi, có lẽ lúc trước chủ nhân của cổ thần thức lưu lại này thực lực cường đại đạt đến trình độ nghịch thiên đoạt địa, điều này làm cho Long Nhất cảm giác may mắn không thôi.

“Đoàn thần thức này nhất định là do phụ thần lưu lại, bằng không tuyệt không lừa được ta.” Mặc Vận hừ hừ nói, ngữ khí mang theo một chút vừa thẹn vừa giận.

“Mặc Vận, thế giới này quả thật tồn tại sáng chế thần?” Long Nhất hỏi.

“Đó là đương nhiên, phụ thần sáng tạo cả thế giới, đây là việc không thể dị nghị.” Mặc Vận không chút do dự nói.

“Nhưng … Mười năm trước tại thời điểm bị hắc ám không gian cùng năng lượng bảo hộ lần này chế trụ, ta mới theo ngươi cảm giác được vũ trụ tinh thần sản sinh tiến hóa. Cũng bởi vì một chút lĩnh ngộ này mà thực lực của ta tiến nhanh.” Long Nhất lắc đầu nói.

“Đó là, ngươi chỉ mới lĩnh ngộ được nửa điểm của phụ thần mới có thể tiến bộ đến thế.” Mặc Vận tự hào nói.

Long Nhất bất đắc dĩ cười khổ hai tiếng. Định phản bác, nhưng rồi giữ lại trong lòng. Ngữ khí của Mặc Vận chứng tỏ nàng ta đối với thế giới do một tay sáng chế thần sáng tạo tín nhiệm không thể nghi ngờ. Vậy thì tại sao ở nơi đây hắn lĩnh ngộ thiên địa pháp tắc? Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề!

“Mặc Vận. Ngươi gặp sáng chế thần lần nào chưa?” Long Nhất trầm ngâm trong chốc lát, hỏi.

Mặc Vận lắc đầu, nói: “Không có. Từ khi ta có kí ức thì đã là một trong thất đại chủ thần. Ngàn vạn năm tháng cứ thế thoáng chốc qua đi, sự tình trước kia có chút mơ hồ không rõ.

“Nhưng ngươi vì cái gì khẳng định là sáng chế thần sáng tạo ra các ngươi cùng cả vũ trụ?” Long Nhất hỏi tiếp.

“Là ta tự biết như thế. Ngươi hoài nghi chính là làm ô nhục phụ thần. » Mặc Vận thanh âm lạnh lùng. Trực tiếp chạy mất không thấy tung tích.

Long Nhất sờ mũi cười khổ hai tiếng. Trong lòng thầm nghĩ, cái gì là cái gì a.Sáng chế thần thần bí như thế. Theo lý mà nói thất đại chủ thần là những sinh mệnh đầu tiên do hắn tạo ra. Vì cái gì ngay cả bọn họ đều chưa từng gặp mặt. Thật sự là bất bình thường. Kẻ khác vô pháp tin tưởng.

Linh vụ, tiểu tử ngươi ra đây.” Long Nhất trong lòng không vui, lêu lên một tiếng.

Mê vụ trước mắt tụ lại, ngưng thành hư ảnh một tiểu hài tử, lấy lòng hắn, nói: “Tiểu tử xin nghe, chủ nhân có gì phân phó?”

“Ngươi không phải nói khối quái thạch này có thể trở thành phòng ngự thần khí sao? Nói cho thiếu gia biết dùng như thế nào?” Long Nhất hỏi.

Lúc này, trong ý thức Long Nhất xuất hiện một đoạn tin tức. Tâm niệm vừa động, khối thần bí cự thạch quang mang chợt lóe, thu nhỏ lại cỡ lòng nắm tay,bay đến bàn tay Long Nhất.

“Thiên địa vô cực, vũ trụ hồng hoang, phòng!” Long Nhất miệng niệm chú ngữ. Trước mắt tối sầm, như một lần nữa rơi xuống trung ương vũ trụ, bốn phía đều là những ngôi sao đang phát sang, những ngôi sao này nhất định trải theo một dải liên tiếp, thật là tráng lệ.

“Đây là đâu?” Long Nhất không khỏi có chút kỳ quái, hỏi.

“Hồi chủ nhân, đây là bên trong cự thạch thần bí. Chỉ cần tránh ở trong này, cho dù thiên băng địa liệt cùng không thể thương tổn nơi này đến một phân.” Linh vụ đắc ý đáp.

Nguyên lai thần bí thạch đầu này là một cái mai rùa a, kia chính mình chẳng phải trở thành con rùa rút đầu sao? Long Nhất tự cười chính mình. Ngẫm lại so với kết giới ma pháp sư không sai biệt lắm, chẳng qua nhân gia còn có thể công kích, còn mình tránh trong đây thì làm được gì chứ? Cho dù phòng ngự của thạch đầu này là thiên hạ vô địch, nhưng mất đi khả năng công kích khiến Long Nhất cảm thấy có chút tiếc nuối. Nếu đều có thể phòng ngự lẫn công kích, chẳng phải nói thiên ma vương cũng không đáng để vào mắt sao.

Long Nhất cười to, quả nhiên đều là sinh vật tham lam vô đáy, dục vọng vĩnh vô chi cảnh a, dục vọng thì ai cũng có a.

Đang lúc Long Nhất muốn rời, hắn đột nhiên phát hiện bên trong tảng đá, những ngôi sao sắp sếp lại với nhau mang theo trong đó là một loại huyền cơ không thể nói ra. Đó là một loại cảm giác khả hội bất khả ngôn.

Trong lúc nhất thời, Long Nhất tiến vào một loại ý cảnh huyền ảo không thể tự kềm chế. Tựa hồ tinh thần muốn nói cho hắn một chút gì đó. Nhưng khi muốn bắt lấy lại đột nhiên biến mất vô ảnh vô tung. Thời khắc Long Nhất sắp lĩnh hội được một chút, cảm giác này lại biến mất không thấy.

Long Nhất đâm chiêu từ trong thạch đầu đi ra, ngơ ngác đứng đó bất động, như hóa thành một tòa ngàn năm thạch điêu.

Thật lâu sau, Long Nhất giật mình lấy lại tinh thần, đánh giá không gian bị mê vụ bao phủ. Bên trên tất cả đều là từng căn thạch nhũ, ngẫu nhiên có vài thạch nhũ rơi xuống, bên cạnh là một cái địa để khê lưu, không biết uốn lượn bao nhiên ngàn dặm.

Sau khi linh vụ tinh linh chỉ điểm, Long Nhất nhảy xuống địa để khê lưu , qua vài trăm thước hắc ám khê đạo thì cảnh vật trở nên sáng sủa, đi qua một cái động rộng hơn mười thước tiến vào.

Long Nhất biết đây là do địa để áp lực tạo thành, những dòng chảy hướng đến bên trong hồ tại minh châu quần sơn, cũng là do linh tuyền phát ra.

Đột nhiên Long Nhất nghĩ đến một vấn đề, từ nay mất đi thần bí cự thạch, hồ này còn có thế tràn ngập linh khí hay sao? Nước trong hồ còn có thể xưng là thánh thủy hay sao?

“Mệnh, đây đều là mệnh a.” Long Nhất ha ha cười khẽ, nếu trong hồ không tràn ngập linh khí, hắn cũng sẽ không xuống tìm được địa để không gian, cũng không tìm được linh vụ tinh linh cùng thần bí cự thạch. Hắn tìm được thần bí cự thạch nói không chừng tại trường khuynh thế hạo kiếp có thể phát huy tác dụng. Nếu không có cự thạch, lưu lại thánh thủy không có quá nhiều tác dụng, như vậy thụ nhân tộc cũng không có gì tổn thất.

Long Nhất vừa đưa ra một cái kết luận, tâm tình thoải mái đi nhiều, theo động khẩu phá thổ mà ra khỏi đáy hồ.

Khi Long Nhất từ trong hồ thoát ra thì nhìn thấy toàn bộ thụ nhân, trong đó có mấy ngàn thụ nhân trên ngàn tuổi, đều theo lênh tộc trưởng từ khắp các nơi của Minh châu quần sơn tụ tập tới.

“Thiếu gia…” Tiểu Y có chút suy yếu, chạy vội đến, gắt gao ôm lấy Long Nhất, ôn nhu nói. Bên trong hồ nếu không phải Tiểu Y mạnh mẽ dự trắc cũng sẽ không bị phản phệ.

Tiểu Y cùng Long Nhất có khế ước cảm ứng, nhưng khi hắn tiến vào địa để không gian thì phản ứng liền mất đi, gấp đến mức chút nữa hóa điên. Giờ thấy Long Nhất vẫn đang khỏe mạnh trước mặt, không khỏi thở dài một hơi, nội tâm buông thỏng.

Lúc này, thụ nhân tộc trưởng Mộc Hòe đi tới, hỏi: “Lôi thần tôn kính, chẳng biết có thu hoạch được gì dưới đáy hồ không?”

“Thu hoạch thì có, chỉ có điều không tìm được thổ thần thần bài.” Long Nhất có chút thất vọng nói.

“Lôi thần không cần lo lắng, ta đã triệu hồi toàn bộ tộc nhân bảo hộ minh châu quần sơn, sẽ có thổ thần thần bài tin tức cũng không chừng.” Mộc Hòe an ủi.

“Mong rằng như thế.” Long Nhất nhún nhún vai, trong lòng kêu gọi Mặc Vận, nhưng đường đường hắc ám thần đại nhân đang chứa đầy khí bên trong, một điểm đáp lại cũng không có.

Thụ nhân tộc trưởng Mộc Hòe bên hồ triệu khai thụ nhân tộc đại hội, hỏi thổ thần thần bài tin tức.

Căn cứ Long Nhất nói nơi nào có thổ thần thần bài nơi đó có kỳ hoa dị thảo, mấy thụ nhân trong chốc lát tổng kết hơn trăm điểm, làm Long Nhất trợn trắng mắt, muốn tìm từng chỗ một, chắc phải đến năm khỉ tháng ngựa mới ra a.

Đang lúc Long Nhất thu gọn lại phạm vi có thể xuất hiện thổ thần thần thần bài nhất, thì có một thụ nhân đột nhiên nói; “Muốn nói kỳ hoa dị quả, ta từng nghe một con thiên ma sư từ phương hương bình nguyên nhắc tới. Tại phương hương bình nguyên, trong thánh địa của man nhân có một khỏa thần thụ. Khỏa thần thụ này không ra hoa cũng không kết quả, nhưng lá cây có thể trị bách bệnh giải bách độc, nhưng phải dùng mĩ thực cung phụng, bằng không lá cây chỉ mà một lá cây bình thường.”- “Còn có việc này? Khỏa thụ kia mà biết ăn cái gì? Chẳng lẽ là một thụ nhân tộc không đầy đủ?” Mộc Hòe tộc trưởng kinh ngạc nói.

“Không phải thụ nhân, bất quá kỳ quái chính là mỗi lần cung phụng mỹ thực đều biến mất vô ảnh vô tung, nghe man nhân nói là kẻ xưng thụ thần đã ăn chúng.” Thụ nhân kia nói.

Long Nhất đối với một số kỳ văn dị sự cũng cực có hứng thú, trong lòng đã có chủ ý, vô luận là thổ thần thần bài có tồn tại hay không, cũng nhất định phải tìm hiểu.

Thụ nhân kia hiển nhiên nhìn ra ý định của Long Nhất, bổ sung: “Man nhân phi thường dã man, kể từ thần ma đại chiến mười vạn năm trước, bọn họ nhiều thế hệ đều sinh hoạt tại phương hương bình nguyên cằn cỗi. Bọn họ không ra ngoài, cũng không cho ngoại nhân tiến vào lãnh địa của họ. Bởi vì bọn họ có lực lượng đáng sợ, không thế lực nà dám chọc vào. Dù sao thì phương hương bình nguyên cằn cỗi, thật sự không có bất cứ tư nguyên nào tồn tại.”

“Một vùng đất cằn cỗi, sao lại gọi là phương hương bình nguyên?(bình nguyên thơm ngát)” Long Nhất nghi hoặc hỏi.

“Cái này… ta cũng không biết.” Thụ nhân kia nói.

Lúc này, trong ý thứ hải Long Nhất đột nhiên xuất hiện thân ảnh Mặc Vận, nàng ta chỉ nói một câu rồi biến mất. Nàng ta nói, không ai tham ăn bằng tên thổ thần.

 

Chọn tập
Bình luận