Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phong Lưu Pháp Sư

Chương 315: Xích Huyết cung

Tác giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chọn tập

 

Hồng Nương Tử cùng ngồi chung một chỗ với Long Nhất và Nạp Lan Như Nguyệt, mà Thiểm điện Dong binh đoàn thì tự phân tán khắp nơi tìm chỗ nghỉ ngơi. Lúc này trời đang buổi trưa, tất cả mọi người từ không gian giới chỉ lấy ra lương khô cùng vật dụng, khiến cho địa phương vốn thanh vắng này nhất thời trở nên náo nhiệt.

Long Nhất với kinh nghiệm đói rét bơ vơ trong buổi lễ thanh hôn lần trước, lần này số thức ăn hắn mang theo cũng thật phong phú. Chỉ thấy từ không gian giới chỉ của hắn lôi ra 7, 8 món thức ăn, trên tay hắn vận một chút nội lực truyền vào, ngay lập tức món ăn được hâm nóng, mùi hương dần dần lan tỏa bốn phương.

-“Hồng Nương Tử, nếu không chê thì chúng ta cùng uống mấy ly rồi từ từ thưỏng thức chứ? Long Nhất cười hỏi.

-“Ta cũng đang có ý này, cho dù ngươi không nói, ta cũng sẽ rủ ngươi làm vài ly” Hồng Nương Tử hào sảng đáp, nàng đối với Long Nhất cũng không chút khách khí.

Long Nhất kêu Man Ngưu tới, rồi 4 người cùng ngồi vây lại bắt đầu thưởng thức món ăn. Hồng Nương Tử một thân xuôi nam ngược bắc nhiều năm, có thể nói kiến thức nàng cũng phi thưòng uyên bác, hơn nữa cũng có một hào khí phi thường, cho nên trong việc ăn uống cũng không quá câu nệ tiểu tiết. Mà Nạp Lan Như Nguyệt đối với hào khí của nàng ta cũng phát sinh hảo cảm, lời nói cùng vẻ mặt không hề tỏ vẻ xa lạ.

-“Hồng Nương Tử, ở Lôi thần cấm khu có phát hiện được cái gì mới không?” Long Nhất hứng thú hỏi, điều này làm hắn không tự chủ được mà nhớ tới cuộc sống mạo hiểm ở Hoang mãng thảo nguyên với bọn Man ngưu, tiểu tinh linh kia. Nếu có cơ hội, hắn nhất định phải đến Lôi thần cấm khu mà mở rộng tầm mắt một chút.

– “Dạo này cũng không biết có bao nhiêu Dong binh đoàn xông vào, nhưng tổn thất trầm trọng không tính hết được. Cho đến bây giờ cũng chưa có ai vượt qua được Tử Vong hoa hải” Hồng Nương Tử nhíu mày đáp.

-“Mấy Dong binh đoàn đó không tìm được con đường nào khác sao? Khu vực đó lớn như vậy, không chừng có con đường ra ở chỗ khác” Long Nhất nói, lúc trước tại quán rượu Mạo hiểm giả hắn cũng nói qua cho Hồng Nương Tử vấn đề này.

Hồng Nương Tử lắc đầu đáp:

-“Đến bây giờ cũng chưa nghe nói đến, bất quá nếu thật sự có người tìm ra củng chưa chắc họ đã công bố. Nhiệm vụ này mang tính cạnh tranh kịch liệt phi thường, một khi hoàn thành được, không chỉ nhận được phần thưởng mà danh tiếng cũa họ có thể được đề cao rất nhanh. Có thể nói đích đến tuyệt đại đa số Dong binh đoàn đều là hướng đến danh tiếng chứ không phải là kim tiền.

-“À, thì ra là như thế, chẳng qua suy nghĩ lại, nếu có đường ra hiển nhiên phải nguy hiểm phi thường, vì vậy đến nay không nghe nói có người nào tiến sâu vào Lôi thần cấm khu cả” Long Nhất gật đầu nói, trong lòng cũng khó nhịn được, nếu có thể đi xem thì thật quá đã mà.

Long Nhất đang khó chịu trong lòng, thì lúc này Man Ngưu lại giương đôi mắt trâu nhìn trừng trừng lão đại của mình mà vội vàng nói:

-“Thiếu gia, dù sao Lôi thần cấm khu này cách Nạp Lan Đế Quốc không xa, không bằng chúng ta cũng đi một chuyến đi”

-“Đến lúc đó hãy nói, nếu có cơ hội nhất định ta sẽ mang ngươi đi theo” Long Nhất trầm ngâm một chút rồi cười nói. Lúc này Thương lan đại lục thế cục ngày càng ác liệt, chỉ cần hắn cùng Nạp Lan Như Nguyệt đến được Thương Nguyệt thành, chiến tranh toàn diện có thể bộc phát, đến lúc đó tình huống gì xảy ra củng khó biết được.

Hồng Nương Tử nghe hắn nói mà cười khanh khách:

-“Tây Môn thiếu gia nếu muốn đi, không ngại cùng chúng ta đi chung chứ. Dù sao có nhiều người cùng tiếp ứng lẫn nhau cũng tốt phải không?”

Nàng nói như vậy cũng không phải muốn Long Nhất giúp nàng làm gì, chỉ là có thiện ý muốn giúp Long Nhất một chút. Mặc dù nghe nói Tây Môn nhị thiếu gia trở nên cường mạnh rất nhiều, nhưng nàng nghĩ nếu hắn có mạnh lên thì cũng không hơn trước bao nhiêu, nàng nói vậy coi như bán cho hắn chút ân tình đễ dễ gặp lại sau này thôi.

-“Trước hết xin nhận tấm thịnh tình này đã” Long Nhất cười cười đáp lại, ý tứ của nàng hắn cũng nhìn thấy được rồi.

Lúc này ánh mắt của Long Nhất dừng lại ở cây cùng lớn màu đỏ sau lưng Hồng Nương Tử, hắn có thể cảm nhận từ nó nguyên tố của hỏa hệ ma pháp đang dao động kịch liệt, như vậy hiển nhiên Hồng Nương Tử này cũng là một Hỏa hệ ma cung thủ, chỉ là không biết thực lực nàng ta đạt đến mức độ nào thôi. (Nd: Cung thủ =Hunter, Hỏa hệ ma cung thủ là cung thủ chuyên sử dụng năng lượng của lửa đề bắn tên, gống như MagicHunter  )

-“Tây môn thiếu gia hình như có hứng thú đối với cây Xích Huyết cung này của ta, chẳng lẽ Tây Môn thiếu gia cũng biết bắn tên?” Hồng Nương Tử vừa cười vừa nói. Cây Xích Huyết cung này của nàng là thần cấp vũ khí, một lần bắn ra là phá núi nổ đá, cũng có thể giúp cho hỏa hệ ma pháp tăng lên gấp đôi. Cây cung này mấy năm trước trong một lần thực hiện nhiệm vụ cấp S mà nàng may mắn có được.

-“Ta cũng từng vài lần săn bắn, không biết Hồng Nương Tử có thể cho ta mượn Xích huyết cung này một chút không?” Long Nhất hỏi mượn, nhưng lời vừa ra khỏi miệng hắn đã cảm thấy sự đường đột của mình. Ở Thương lan đại lục này binh khí là sinh mệnh của kẻ mạnh, tự nhiên sao có thể cho hắn mượn dùng được chứ.

Không ngờ ngoài ý liệu của Long Nhất, Hồng Nương Tử chỉ do dự một chút liền đem Xích huyết cung từ trên lưng xuống đưa cho hắn.

Long Nhất cầm lấy Xích huyết cung, chỉ cảm thấy tuy nặng nhưng lại có chút thuận thay. Nguyên liệu chế tạo chắc chắn có thêm vào Xích thiết quáng thạch, dùng phương pháp đặc thù mà chế tạo, hơn nữa tình mỹ vô cùng, phảng phất như là một tác phẩm nghệ thuật bất phàm.

-“Cũng nặng à, xem ra khí lực của nàng cũng lớn lắm đây” Long Nhất vừa hắc hắc cười vừa nhìn lướt qua những đường cong trên thân thể Hồng Nương Tử. Trong lòng hắn chợt nghĩ bộ ngực Hồng Nương Tử có thể lớn như vậy, duyên có là do thường xuyên dùng cây cung này đây?

-“Tây Môn thiếu gia lại đùa ta nữa rồi” Hồng Nương Tử nghiêm mặt trừng mắt nhìn hắn một cái, điện quang tỏa ra khiến sắc tâm Long Nhất lại động đậy.

Thấy Long Nhất chăm chú nhìn vào bộ dáng của Hồng Nương Tử, Nạp Lan Như Nguyệt không biết vì sao lại khó chịu trong lòng. Nàng nhấc chân hung hăng nhằm lưng Long Nhất mà dậm một cái khiến hắn ngã sấp về trước, rồi không ngừng nhằm hai bên eo hắn mà dẫm. Long Nhất kêu thảm một tiếng, vươn tay về sau chụp trúng đùi của Nạp Lan Như Nguyệt, hắn lặng lẽ vuốt nhẹ một cái khiến nàng đỏ cả mặt mà rút chân lại. Khi thấy hắn lồm cồm bò dậy liền hung hăng trừng mắt nhìn hắn

Động tác của hai người hiển nhiên là đã được Hồng Nương Tử nhìn thấy hết, nàng nhịn không được liền khẽ cười rộ lên.

Nạp Lan Như Nguyệt xấu hổ liếc Long Nhất:

-“Ngươi xem lâu như vậy, còn không mau đem trả lại cho người ta đi”

-“Không sao đâu, ta cùng muốn xem qua phong thái bắn cung của Tây Môn thiếu gia” Hồng Nương Tử cười đáp, ánh mắt nhìn Long Nhất mà trong lòng có chút chờ mong.

– “Hắn mà biết dùng cung à, ngươi đừng có nghe tên mặt dày đó” Nạp Lan Như Nguyệt nói.

-” Ai nói ta không biết dùng cung, phu quân nàng Mười tám loại binh khí dạng nào cũng tinh thông, cung tên thì càng trăm phát trăm trúng” Long Nhất bực mình hét lên, hắn đứng dậy, tay trái cầm cung, tay phải kéo dây muốn tại chỗ này biểu diễn một phen.

Hồng Nương Tử mỉm cười nhìn điệu bộ của hắn, có chút cảm giác sung sướng khi thấy người khác sắp gặp họa. Dây cung của Xích huyết cung phải có phương pháp đặc thù mới kéo lên được, bằng không mặc kệ ngươi sức mạnh cỡ nào cũng đừng hòng kéo nổi.

Tư thế chuẩn bị kéo cung củng Long Nhất làm mọi người chăm chú nhìn, một số thành viên Thiểm điện Dong binh đoàn biết chuyện trong lòng đều cười thầm, cho rằng lần này Long Nhất nhất định sẽ bị mất thể diện rồi.

Long Nhất bước một bước tạo thế chân trước chân sau thấp, khẽ quát một tiếng, tay phải kéo dây cung nhưng lại phát hiện hắn không kéo ra được một chút nào. Nếu chỉ kéo mà còn không kéo được thì còn mặt mũi nào về nhà vợ nữa chứ, Long Nhất ngầm vận nội lực ngạo thiên quyết, dùng tinh thần lực cường đđại xâm nhập vào bên trong cây cung. Hắn hét lớn một tiếng, cây xích huyết cung bỗng bừng lên một ngọn lửa, dây cung từ từ bị hắn kéo ra

Hồng Nương Tử cùng ngồi chung một chỗ với Long Nhất và Nạp Lan Như Nguyệt, mà Thiểm điện Dong binh đoàn thì tự phân tán khắp nơi tìm chỗ nghỉ ngơi. Lúc này trời đang buổi trưa, tất cả mọi người từ không gian giới chỉ lấy ra lương khô cùng vật dụng, khiến cho địa phương vốn thanh vắng này nhất thời trở nên náo nhiệt.

Long Nhất với kinh nghiệm đói rét bơ vơ trong buổi lễ thanh hôn lần trước, lần này số thức ăn hắn mang theo cũng thật phong phú. Chỉ thấy từ không gian giới chỉ của hắn lôi ra 7, 8 món thức ăn, trên tay hắn vận một chút nội lực truyền vào, ngay lập tức món ăn được hâm nóng, mùi hương dần dần lan tỏa bốn phương.

-“Hồng Nương Tử, nếu không chê thì chúng ta cùng uống mấy ly rồi từ từ thưỏng thức chứ? Long Nhất cười hỏi.

-“Ta cũng đang có ý này, cho dù ngươi không nói, ta cũng sẽ rủ ngươi làm vài ly” Hồng Nương Tử hào sảng đáp, nàng đối với Long Nhất cũng không chút khách khí.

Long Nhất kêu Man Ngưu tới, rồi 4 người cùng ngồi vây lại bắt đầu thưởng thức món ăn. Hồng Nương Tử một thân xuôi nam ngược bắc nhiều năm, có thể nói kiến thức nàng cũng phi thưòng uyên bác, hơn nữa cũng có một hào khí phi thường, cho nên trong việc ăn uống cũng không quá câu nệ tiểu tiết. Mà Nạp Lan Như Nguyệt đối với hào khí của nàng ta cũng phát sinh hảo cảm, lời nói cùng vẻ mặt không hề tỏ vẻ xa lạ.

-“Hồng Nương Tử, ở Lôi thần cấm khu có phát hiện được cái gì mới không?” Long Nhất hứng thú hỏi, điều này làm hắn không tự chủ được mà nhớ tới cuộc sống mạo hiểm ở Hoang mãng thảo nguyên với bọn Man ngưu, tiểu tinh linh kia. Nếu có cơ hội, hắn nhất định phải đến Lôi thần cấm khu mà mở rộng tầm mắt một chút.

– “Dạo này cũng không biết có bao nhiêu Dong binh đoàn xông vào, nhưng tổn thất trầm trọng không tính hết được. Cho đến bây giờ cũng chưa có ai vượt qua được Tử Vong hoa hải” Hồng Nương Tử nhíu mày đáp.

-“Mấy Dong binh đoàn đó không tìm được con đường nào khác sao? Khu vực đó lớn như vậy, không chừng có con đường ra ở chỗ khác” Long Nhất nói, lúc trước tại quán rượu Mạo hiểm giả hắn cũng nói qua cho Hồng Nương Tử vấn đề này.

Hồng Nương Tử lắc đầu đáp:

-“Đến bây giờ cũng chưa nghe nói đến, bất quá nếu thật sự có người tìm ra củng chưa chắc họ đã công bố. Nhiệm vụ này mang tính cạnh tranh kịch liệt phi thường, một khi hoàn thành được, không chỉ nhận được phần thưởng mà danh tiếng cũa họ có thể được đề cao rất nhanh. Có thể nói đích đến tuyệt đại đa số Dong binh đoàn đều là hướng đến danh tiếng chứ không phải là kim tiền.

-“À, thì ra là như thế, chẳng qua suy nghĩ lại, nếu có đường ra hiển nhiên phải nguy hiểm phi thường, vì vậy đến nay không nghe nói có người nào tiến sâu vào Lôi thần cấm khu cả” Long Nhất gật đầu nói, trong lòng cũng khó nhịn được, nếu có thể đi xem thì thật quá đã mà.

Long Nhất đang khó chịu trong lòng, thì lúc này Man Ngưu lại giương đôi mắt trâu nhìn trừng trừng lão đại của mình mà vội vàng nói:

-“Thiếu gia, dù sao Lôi thần cấm khu này cách Nạp Lan Đế Quốc không xa, không bằng chúng ta cũng đi một chuyến đi”

-“Đến lúc đó hãy nói, nếu có cơ hội nhất định ta sẽ mang ngươi đi theo” Long Nhất trầm ngâm một chút rồi cười nói. Lúc này Thương lan đại lục thế cục ngày càng ác liệt, chỉ cần hắn cùng Nạp Lan Như Nguyệt đến được Thương Nguyệt thành, chiến tranh toàn diện có thể bộc phát, đến lúc đó tình huống gì xảy ra củng khó biết được.

Hồng Nương Tử nghe hắn nói mà cười khanh khách:

-“Tây Môn thiếu gia nếu muốn đi, không ngại cùng chúng ta đi chung chứ. Dù sao có nhiều người cùng tiếp ứng lẫn nhau cũng tốt phải không?”

Nàng nói như vậy cũng không phải muốn Long Nhất giúp nàng làm gì, chỉ là có thiện ý muốn giúp Long Nhất một chút. Mặc dù nghe nói Tây Môn nhị thiếu gia trở nên cường mạnh rất nhiều, nhưng nàng nghĩ nếu hắn có mạnh lên thì cũng không hơn trước bao nhiêu, nàng nói vậy coi như bán cho hắn chút ân tình đễ dễ gặp lại sau này thôi.

-“Trước hết xin nhận tấm thịnh tình này đã” Long Nhất cười cười đáp lại, ý tứ của nàng hắn cũng nhìn thấy được rồi.

Lúc này ánh mắt của Long Nhất dừng lại ở cây cùng lớn màu đỏ sau lưng Hồng Nương Tử, hắn có thể cảm nhận từ nó nguyên tố của hỏa hệ ma pháp đang dao động kịch liệt, như vậy hiển nhiên Hồng Nương Tử này cũng là một Hỏa hệ ma cung thủ, chỉ là không biết thực lực nàng ta đạt đến mức độ nào thôi. (Nd: Cung thủ =Hunter, Hỏa hệ ma cung thủ là cung thủ chuyên sử dụng năng lượng của lửa đề bắn tên, gống như MagicHunter  )

-“Tây môn thiếu gia hình như có hứng thú đối với cây Xích Huyết cung này của ta, chẳng lẽ Tây Môn thiếu gia cũng biết bắn tên?” Hồng Nương Tử vừa cười vừa nói. Cây Xích Huyết cung này của nàng là thần cấp vũ khí, một lần bắn ra là phá núi nổ đá, cũng có thể giúp cho hỏa hệ ma pháp tăng lên gấp đôi. Cây cung này mấy năm trước trong một lần thực hiện nhiệm vụ cấp S mà nàng may mắn có được.

-“Ta cũng từng vài lần săn bắn, không biết Hồng Nương Tử có thể cho ta mượn Xích huyết cung này một chút không?” Long Nhất hỏi mượn, nhưng lời vừa ra khỏi miệng hắn đã cảm thấy sự đường đột của mình. Ở Thương lan đại lục này binh khí là sinh mệnh của kẻ mạnh, tự nhiên sao có thể cho hắn mượn dùng được chứ.

Không ngờ ngoài ý liệu của Long Nhất, Hồng Nương Tử chỉ do dự một chút liền đem Xích huyết cung từ trên lưng xuống đưa cho hắn.

Long Nhất cầm lấy Xích huyết cung, chỉ cảm thấy tuy nặng nhưng lại có chút thuận thay. Nguyên liệu chế tạo chắc chắn có thêm vào Xích thiết quáng thạch, dùng phương pháp đặc thù mà chế tạo, hơn nữa tình mỹ vô cùng, phảng phất như là một tác phẩm nghệ thuật bất phàm.

-“Cũng nặng à, xem ra khí lực của nàng cũng lớn lắm đây” Long Nhất vừa hắc hắc cười vừa nhìn lướt qua những đường cong trên thân thể Hồng Nương Tử. Trong lòng hắn chợt nghĩ bộ ngực Hồng Nương Tử có thể lớn như vậy, duyên có là do thường xuyên dùng cây cung này đây?

-“Tây Môn thiếu gia lại đùa ta nữa rồi” Hồng Nương Tử nghiêm mặt trừng mắt nhìn hắn một cái, điện quang tỏa ra khiến sắc tâm Long Nhất lại động đậy.

Thấy Long Nhất chăm chú nhìn vào bộ dáng của Hồng Nương Tử, Nạp Lan Như Nguyệt không biết vì sao lại khó chịu trong lòng. Nàng nhấc chân hung hăng nhằm lưng Long Nhất mà dậm một cái khiến hắn ngã sấp về trước, rồi không ngừng nhằm hai bên eo hắn mà dẫm. Long Nhất kêu thảm một tiếng, vươn tay về sau chụp trúng đùi của Nạp Lan Như Nguyệt, hắn lặng lẽ vuốt nhẹ một cái khiến nàng đỏ cả mặt mà rút chân lại. Khi thấy hắn lồm cồm bò dậy liền hung hăng trừng mắt nhìn hắn

Động tác của hai người hiển nhiên là đã được Hồng Nương Tử nhìn thấy hết, nàng nhịn không được liền khẽ cười rộ lên.

Nạp Lan Như Nguyệt xấu hổ liếc Long Nhất:

-“Ngươi xem lâu như vậy, còn không mau đem trả lại cho người ta đi”

-“Không sao đâu, ta cùng muốn xem qua phong thái bắn cung của Tây Môn thiếu gia” Hồng Nương Tử cười đáp, ánh mắt nhìn Long Nhất mà trong lòng có chút chờ mong.

– “Hắn mà biết dùng cung à, ngươi đừng có nghe tên mặt dày đó” Nạp Lan Như Nguyệt nói.

-” Ai nói ta không biết dùng cung, phu quân nàng Mười tám loại binh khí dạng nào cũng tinh thông, cung tên thì càng trăm phát trăm trúng” Long Nhất bực mình hét lên, hắn đứng dậy, tay trái cầm cung, tay phải kéo dây muốn tại chỗ này biểu diễn một phen.

Hồng Nương Tử mỉm cười nhìn điệu bộ của hắn, có chút cảm giác sung sướng khi thấy người khác sắp gặp họa. Dây cung của Xích huyết cung phải có phương pháp đặc thù mới kéo lên được, bằng không mặc kệ ngươi sức mạnh cỡ nào cũng đừng hòng kéo nổi.

Tư thế chuẩn bị kéo cung củng Long Nhất làm mọi người chăm chú nhìn, một số thành viên Thiểm điện Dong binh đoàn biết chuyện trong lòng đều cười thầm, cho rằng lần này Long Nhất nhất định sẽ bị mất thể diện rồi.

Long Nhất bước một bước tạo thế chân trước chân sau thấp, khẽ quát một tiếng, tay phải kéo dây cung nhưng lại phát hiện hắn không kéo ra được một chút nào. Nếu chỉ kéo mà còn không kéo được thì còn mặt mũi nào về nhà vợ nữa chứ, Long Nhất ngầm vận nội lực ngạo thiên quyết, dùng tinh thần lực cường đđại xâm nhập vào bên trong cây cung. Hắn hét lớn một tiếng, cây xích huyết cung bỗng bừng lên một ngọn lửa, dây cung từ từ bị hắn kéo ra

 

Chọn tập
Bình luận