Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phong Lưu Pháp Sư

Chương 90: 3P Trá Hình

Tác giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chọn tập

 

Hoành đoạn sơn mạch đứng hiên ngang giữa khoảng trời đất, nguy nga hùng vĩ,quái thạch lởm chởm, cao không thấy đỉnh, uốn lượn hàng ngàn dặm.Mọi người đều cho rằng đây là điểm cực tây của Thương Lan đại lục .

Long Nhất nhìn lên ngọn núi chia cắt bầu trời,chim bay không tới, khí thế hùng hồn vĩ đại khiến hắn cảm thán không thôi. Nếu nói tinh linh sâm lâm đầy chim cao tiếng hót, hoa tỏa hương thơm là tuyệt thế mỹ nhân, thì hoành đoạn sơn mạch chính là nam nhân của nàng, thậm chí có thể coi như nam nhân xứng đáng nhất, có bản sắc nhất. Long Nhất thầm nhủ : “giá như ta đứng từ đỉnh cao nhất nhìn khắp Thương Lan đại lục , thật đáng tự hào biết bao”

Linh khí sông núi hun đúc nên con người, sự dũng mãnh và phóng túng của thú nhân có lẽ là quà tặng mà hoành đoạn sơn mạch ban cho họ.

“Man Ngưu, bộ lạc của ngươi còn cách đây xa lắm không?” Long Nhất đột nhiên hỏi.

“Không xa, ở đằng kia thôi, lão đại muốn đến thăm qua chỗ chúng ta chứ?” Man Ngưu chỉ tay rồi hỏi lại.

Long Nhất lắc đầu, vỗ nhẹ lên vai Man Ngưu : “Man Ngưu, ngươi quay lại bộ lạc đi, không cần đi cùng bọn ta đến băng nguyên đâu.”

Man Ngưu giật mình, vội nói: “Lão đại, tạo sao không để ta đi cùng, có phải ta đã làm sai việc gì chăng?”

” Không phải. Vùng băng nguyên quá nguy hiểm, công lực còn chưa đủ, chi bằng ở lại chịu khó luyện tập Kim Chung Tráo và Phục Ma Côn mà ta đã dạy. Đại hội luận võ của Man Ngưu tộc các ngươi sắp cử hành đó. Ta chờ được uống rượu hỉ của ngươi.” Long Nhất cười đáp.

Man Ngưu lặng im một hồi rồi gật đầu nói: “Hiểu rồi. Lão đại à, ta nhất định chăm chỉ tập luyện, tuyệt đối sẽ không trở thành gánh nặng của ngươi nữa.”

Từ biệt Man Ngưu, bên cạnh Long Nhất ngoài Vô Song chỉ còn lại Lãnh U U. Bọn họ phải men theo dãy núi về phía bắc, rồi lại vượt qua biên giới trải dài của Ngạo Nguyệt đế quốc mới có thể tới được băng nguyên, nơi được gọi là thế giới thuần khiết băng lãnh.

Dưới chân núi ngoại trừ đôi chỗ bằng phẳng hiếm có, còn lại là đồi núi chập trùng, ma thú đẳng cấp khác nhau ẩn hiện, kể ra cũng tương đối nguy hiểm.

Ba người Long Nhất bay lơ lửng trong không trung, hai nàng một trái một phải, nam anh tuấn nữ tươi xinh tựa như thần tiên quyến thuộc.

Nhớ lại khi Long Nhất bay lên, Vô Song và Lãnh U U đã giật mình kinh hãi. Tại sao vậy? Bởi vì hắn còn chưa đạt tới cảnh giới đại ma pháp sư, làm sao có thể bay lên được?

Thực ra Long Nhất lúc đó dùng Phi Tường thuật sáng tạo ra từ phong hệ ma pháp, so với Phiêu Phù thuật dễ sử dụng hơn nhiều, ma lực hao phí không lớn mà bay được cao hơn, nhanh hơn. Chỉ cần ma lực hắn không cạn kiệt thì có thể luôn luôn bồng bềnh trên không.

Long Nhất luôn lấy làm lạ về việc cảnh giới của mình bị ngưng trệ ở cao cấp ma pháp sư. Đáng lý ra, ma lực của hắn phải có đột phá từ sớm rồi, ma pháp nguyên tố trong ý thức hắn hiện giờ cực kỳ dày đặc, cho dù không đạt đến ma đạo sư nhưng tối thiểu cũng phải là ma đạo sĩ chứ. Long Nhất nghĩ mãi không ra, cũng từng đặt câu hỏi cho Vô Song, người có thực lực của đại ma đạo sư. Tuy nhiên, nàng cũng không thể đưa ra câu trả lời thỏa đáng.

Đột nhiên, Vô Song đang bay thì sắc mặt trở nên trắng bệch, thân thể bắt đầu run lên.

Long Nhất thấy tình thế không ổn, lập tức ôm lấy eo lưng Vô Song, hạ xuống phía dưới.

“Vô Song, nàng làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào?” Long Nhất vội vàng hỏi.

Vô Song nhẹ nhàng đẩy Long Nhất ra, thần sắc trở nên u ám đáp: “Ta cảm thấy tinh thần lực và ma lực của mình ngày một hư nhược, hiện giờ đến sử dụng Phiêu Phù thuật cũng rất khó khăn.”

” Vô Song, đừng lo lắng, đợi chúng ta lấy được huyết dịch của Như Ý Băng Tàm, trớ chú trong cơ thể muội sẽ tan biến.” Lãnh U U ân cần đến bên an ủi.

“Đúng rồi Vô Song, có ta ở đây, nàng nghĩ còn có điều gì khó khăn ư. Như Ý Băng Tàm chỉ là đồ trong túi thôi.” Long Nhất cười nói.

Vô Song xoay người, đôi mắt trong veo như nước hồ thu chăm chú nhìn Long Nhất và Lãnh U U, rồi chợt mỉm cười, khẽ nói: “Cảm ơn!”

“Cảm ơn gì chứ? Giữa chúng ta đâu cần phân biệt, hôm nay trời cũng tối rồi, chi bằng nghỉ ngơi một đêm ngày mai lại tiếp tục lên đường.” Long Nhất cười hì hì, thành thực mà nói, hắn còn chưa quen được với bầu không khí này.

Dựng xong lều, nhóm lửa trại, Long Nhất làm món thịt nướng sở trường nhất của mình. Kể cũng lạ, nữ nhân bên cạnh hắn người người đều là tiểu thư khuê các chẳng biết chút gì về nữ công gia chánh. Họ mà có dám nấu Long Nhất cũng nào dám ăn.

Long Nhất dựa lưng lên một cây đại thụ, cắn một miếng thịt nướng uống một hớp Bách Hoa Tửu, tư vị đó thật là dễ chịu không cần phải nói thêm. Trước khi lên đường, Bách Hoa Tửu được Lộ Thiến Á cẩn thận cất vào trong không gian giới chỉ. Khi làm loại rượu này, tinh linh tộc lấy hàng trăm loại hoa làm nguyên liệu, cùng với suối nước tinh khiết của tinh linh sâm lâm, tạo nên hương vị thanh nhã thuần khiết, rượu vào dư vị còn phảng phất đọng lại trên đầu lưỡi ba ngày không tan. Quả thực không hổ với danh xưng vua của mọi loại rượu.

Đêm về khuya, Vô Song ngồi bên vách núi. Khuôn mặt thánh khiết của nàng ửng hồng, tiếng rên rỉ dâm dục nơi tâm linh tựa như ngàn vạn con kiến bò trong lòng, cảm giác buồn buồn tê tê khiến nàng không thể khống chế được dục vọng bản thân. Nàng rất muốn bắt ý thức của mình ngủ say, nhưng lại nhận ra rằng bản thân không làm nổi. tinh thần lực và ma lực bị xói mòn khiến ý chí nàng càng ngày càng yếu đuối, khiến nàng cơ hồ mất đi phương hướng giữa dòng xoáy tình dục này.

Vô Song nghiến chặt răng, ngọc thủ run rẩy đưa xuống chỗ giữa hai chân, nơi đó sớm đã ẩm ướt. khi ngón tay nàng chạm tới nơi riêng tư vô cùng mẫn cảm ấy, nàng không ngăn được toàn thân rung động. khoái cảm tựa nước triều dâng như muốn nhấn chìm nàng, xuân lộ ứa ra càng nhiều hơn thấm đẫm cả tiết khố.

“Hỗn đản, dâm tặc, xú gia hỏa.” Vô Song lẩm bẩm thóa mạ, mắt ngập tràn lệ thủy. Ngọc thủ khẽ mân mê giữa hai chân, cảm giác ấy vừa khiến nàng hổ thẹn vừa khiến nàng thêm lún sâu vào nó, kiểu gì thì toàn bộ đều quy về lỗi của hắn.

Bên trong lều, Long Nhất đang kề giữa hai chân của Lãnh U U mà chuyển động liên hồi, đôi ngọc nhũ vun cao của nàng như sóng biển vỗ bờ theo tứng nhịp từ cơn gió Long Nhất mang lại. mồ hôi hai người tuôn ra, rơi xuống từng giọt, thanh âm rên rỉ uyển chuyển hòa vào tiếng va chạm, tât cả vẽ nên một bức tranh cực kỳ dâm mị.

“Hỗn đản, dâm tặc, xú gia hỏa.” Vừa lúc đó, Long Nhất đột nhiên nghe thấy âm thanh thóa mạ vừa e thẹn vừa tức giận, nghe thanh âm dường như là của Vô Song, bởi vậy động tác của hắn bất giác ngừng lại.

“Phu quân, đừng, đừng ngừng lại!” Lãnh U U đã dạt tới thời khắc mấu chốt, thấy Long Nhất đột nhiên ngừng lại, đôi mắt đẹp mơ màng hé mở, không vừa ý khẽ lên giọng.

Long Nhất chỉ còn cách tiếp tục vất vả cày bừa, trong lòng dã dậy lên mối nghi hoặc, thanh âm đó vẻ như không phải ảo giác.

Thêm vài lần tấn công mãnh liệt, thân thể mềm mại của Lãnh U U bắt đầu giật giật, ngọc dịch ấm áp từ khe suối tuôn chảy liên hồi, hai tay hai chân nàng như vòi bạch tuộc quấn chặt lấy cơ thể Long Nhất, thân hình vặn vẹo như thể gặp phải lửa.

Chính vào lúc này, Long Nhất tựa hồ nghe thấy một âm thanh rên rỉ như có như không. Hắn cúi đầu nhìn, chỉ thấy Lãnh U U toàn thân đỏ hồng mắt nhắm nghiền, ý thức hoàn toàn đắm chìm trong dư âm trận triều cường, nhưng mà, thanh âm đó tuyệt đối không phải phát ra từ nàng .

“A, Long Nhất, cái tên hỗn đản nhà ngươi.” Một âm thanh mang theo tiếng run rẩy đầy xuân ý lại vọng tới, lần này Long Nhất nghe được rất rõ ràng là giọng nói của Vô Song. Nhưng sao lại có thể như vậy được? Hắn nhớ hắn đã thiết lập một cách âm kết giới rồi. suy đi nghĩ lại, Long Nhất mới phát hiện ra âm thanh đó căn bản không phải nghe được từ tai mà trực tiếp xuất phát từ trong đầu.

Ngực Vô Song nhấp nhô liên hồi, ngọc thủ từ giữa hai chân rút ra ướt đẫm, vào lúc tiết thân sau khi trùng kích, ngoại khố nàng in lên thành một vòng thủy dịch.

Vô Song nghiến chặt răng, trong lòng dậy lên nhục cảm cường liệt kèm theo sự xấu hổ, cặp mắt phủ đầy một màn sương khói mờ mờ. Nàng tạo ra một kết giới rồi thay đổi toàn bộ y phục, nét mặt tuy bình tĩnh trở lại, nhưng nội tâm cuồn cuộn hàng ngàn cơn sóng lớn.

“Vô Song, khuya vậy còn chưa ngủ sao?” tiếng Long Nhất đột nhiên vang lên từ sau lưng Vô Song, khiến kẻ trong lòng đang có ma quỷ như nàng bị dọa giật bắn.

Vô Song quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn, nàng rất muốn nói, nếu không phải do ngươi cái tên khốn kiếp hoang dâm vô độ này, ta làm sao mà ngủ được chứ? Nhưng nàng vẫn không mở miệng.

Long Nhất bị Vô Song lườm mà không hiểu tại sao, lại nhận thấy sắc mặt nàng đỏ hồng, vì vậy mà quan tâm hỏi thăm: “Mặt nàng sao lại đỏ như vậy, bị bệnh ư?” Nói rồi đưa tay đặt lên bờ trán thanh khiết của nàng.

Tim Vô Song đập mạnh, đột nhiên nàng nhớ lại chính cánh tay này của hắn mới rồi còn ve ve vuốt vuốt tình tình ái ái trên thân thể nữ nhân khác, trong lòng không hiểu vì sao lửa giận phừng phừng. nàng hừ lạnh một tiếng gạt tay Long Nhất ra, lặng yên không nói.

Long Nhất nhíu mày, hình như mình đâu có đắc tội với nàng, sao nàng lại tỏ ra khó chịu như vậy? Chẳng lẽ “hảo bằng hữu” mỗi tháng một lần của nàng đã đến? Nếu như vậy thì có thể thông cảm được.

“Vô Song, vừa rồi nàng mắng ta phải không?” Long Nhất ngồi xuống bên cạnh Vô Song.

Vô Song ngẩn người ra, nhưng vẫn im lặng như cũ.

“Hỗn đản, dâm tặc, xú gia hỏa.” Long Nhất bắt chước giọng điệu của Vô Song, hay ở chỗ là giống một cách hoàn hảo.

Vô Song kinh ngạc quay lại nhìn Long Nhất,hồi lâu mới bất giác cười khì.

“Nàng mắng vậy thật hả? Nhưng tiếng nói của nàng sao có thể vang lên trong đầu ta được, chẳng lẽ sự tâm tính tương thông của chúng ta đã đạt dến trình độ này?” Long Nhất thấy Vô Song đổi sắc cũng không khỏi bật cười.

“Đúng, đúng là ta mắng ngươi đó, ngươi bị thóa mạ vậy là đáng kiếp.” Vô Song thu lại dáng vẻ tươi cười, lạnh lùng đáp.

“Ta đã trêu nàng hay ghẹo nàng sao? Sao lại đáng bị mắng chửi chứ.” Long Nhất bất lực hỏi lại, trong lòng không khỏi cảm khái. Nữ nhân này đúng là trở mặt như lật bàn tay, so với Tứ Xuyên kiếp trước còn nhanh hơn.

“Ngươi, ngươi biết rõ giữa chúng ta có tâm linh cảm ứng, mà mỗi tối còn làm chuyện xấu, ngươi bảo đáng hay không đáng?” Vô Song đỏ bừng mặt, không dám đối diện với ánh mắt của Long Nhất.

Giờ thì đến lượt Long Nhất ngơ ngơ ngẩn ngẩn, chẳng lẽ mỗi lần hắn cùng với Lãnh U U và Lộ Thiến Á tình tứ, Vô Song đều cảm ứng được? Vậy há chẳng phải là 3P ( 3 người ) trá hình hay sao.

 

Chọn tập
Bình luận