Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phong Lưu Pháp Sư

Chương 526: Cự Long

Tác giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chọn tập

 

Long Nhất một mình từ bên trong giáo đường tại Quang Minh thành đi ra, tuyết bên ngoài đã ngừng rơi, tín đồ trong Quang Minh thành đang vô tư giúp giáo đường xúc tuyết.

Nhìn cảnh lao động khí thế sục sôi này, Long Nhất khẽ cười một tiếng, không khỏi hồi tưởng tới hồi trước tại cửa giáo đường này dây dưa với Ngu Phượng, không nghĩ tới thời gian thoáng một cái đã qua hai năm rồi.

Long Nhất quay đầu lại nhìn đại giáo đường xây bằng cẩm thạch, nghĩ tới bức tượng Quang Minh thần bám đầy bụi bặm ở trong căn mật thất, lòng luôn cảm thấy có điểm quái dị. Bức tượng Quang Minh thần đó trừ vật liệu bất đồng ra cũng chả có gì đặc biệt, chỉ là vì sao bức điêu tượng này bị đặt trong căn mật thất mà ngay cả Khải Lâm thánh tế tự cũng không biết nhỉ? Còn có sự việc quỷ dị phát sinh khi ở trong thạch thất đó, đều khiến cho Long Nhất có một nút thắt không thể giải trong lòng, hắn tuyệt đối không tin những việc ấy đều là ảo giác của mình.

Ti Bích bị lưu lại trong giáo đường, nói ra thì Khải Lâm càng giống sư phó của Ti Bích hơn Chu Địch, hai người ở một chỗ cảm giác so với Chu Địch còn thân mật hơn nhiều. Hai người họ vì lâu như vậy không gặp mặt, khẳng định có rất nhiều lời muốn nói, Long Nhất tự nhiên là không phản đối.

Long Nhất đi dạo vòng quanh đại quảng trường ở trước giáo đường, đang lúc muốn về Phượng Hoàng lữ điếm, đột nhiên nhìn thấy một tên hộ vệ Quang Minh thành cưỡi độc giác mã chạy hướng thành chủ phủ sát với giáo đường, vừa xuống ngựa liền nói với hai tên thị vệ trước cửa nói:” mau bẩm báo cho thành chủ, thiếu gia về rồi, lập tức sẽ tới nơi.”

Thị vệ canh cổng kia vừa nghe thấy liền vội va chạy vào, không lâu sau liền nghe thấy trong thành chủ phủ vang lên thanh âm bận rộn.

Long Nhất mỉm cười, quả là đúng lúc mà, tiểu tử Ngân Kiếm kia cũng về kịp rồi.

Hơn trăm cỗ xe ngựa chất đầy hàng hóa làm thành một đoàn dài tiến vào Quang Minh thành, đi đầu chính là một cỗ xe ngựa cực kỳ sa hoa sang trọng, do sáu con độc giác mã tráng kiên màu trắng kéo, thân xe toàn thể là do đá quý tạo thành.

Ngân Kiếm một thân áo lụa màu bạc. Thắt đai lưng màu vàng, đang vung tay hỏi thăm người đi đường. Tên tiểu tử mấy năm trước làm người ta đau đầu sau khi đi theo Long Nhất đã thay đổi rất nhiều, bất tri bất giác liền lấy Long Nhất làm gương, ngay cả ăn mặc cũng giống. Hôm nay hắn đã là thương nhân được hoan nghênh nhất tại Quang Minh thành, bởi vì chỉ có hắn có bản lĩnh có thể từ Hoành Đoạn sơn mạch chở tới hàng loạt đặc sản của thú nhân tộc. Cách đối nhân xử thế cũng đã thu liễm hơn nhiều.

“Tiểu tử thúi này, không ngờ so với thiếu gia ta còn phong độ hơn, được rồi.” Long Nhất thầm chửi trong lòng, ngón tay hơi cong lại, chớp mắt bắn ra hai luồng nội lực đánh tới hướng Ngân Kiếm.

Quang mang màu vàng đất trên thân Ngân Kiếm lóe lên, phòng ngự kết giới khi chân khí đánh lên người liền khởi động, nhưng Long Nhất sớm đã dự đoán được, nội lực Ngạo Thiên quyết của hắn có thể phá tất cả kết giới trong thiên hạ. Lực đạo vừa đủ, nội lực xuyên qua kết giới tới chính giữa đùi Ngân Kiếm khiến hắn theo phản xạ quỳ gối xuống.

Không tự chủ được, Ngân Kiếm từ chỗ cũ đứng bật dậy, hai chân hướng đít ngựa hung hăng đá tới, sau đó bộ dạng nhếch nhác té lên bàn đạp của xe ngựa. Độc giác mã hoảng sợ hí vang, không ngờ lại bắt đầu vung chân chạy như điên. Nhất thời toàn bộ con phố vang lên tiếng hí, người ngã ngựa đổ lọa thành một mớ lộn xộn.

Trong một gian thư phòng bên trong thành chủ phủ, Ngân Kiếm xoa xoa đầu gối đang tê rần u oán vọng hướng Long Nhất, nói:” thiếu chủ. Người ác quá đấy, sao có thể đối đãi như vậy với thủ hạ trung thành của người?”

“Ngươi dựa vào cái gì mà bảo là ta?” Long Nhất cười ha ha hỏi.

“Ngoại trừ thiếu chủ ra còn ai có bản lĩnh làm thuộc hạ thê thảm như vậy, thộ hể phòng ngự kết giới cấp mười của thuộc hạ không ngờ chẳng có chút hiệu quả” Ngân Kiếm nói.

“Bớt nói nhảm đi, nghe nói ngươi ở Hoành Đoạn sơn mạch làm loạn tới mức mưa to gió lớn, lẽ nào một chút tin tức hữu dụng cũng không dò ra?” Long Nhất hỏi.

“Thiếu chủ. Gần đây bên Hoành Đoạn sơn mạch cực kỳ bình tĩnh, tên Bỉ Mông tộc trưởng kia cũng chẳng có động tác gì, trừ ngày ngày bận rộn giao phối thì chả làm việc gì khác. Bất quá.” Ngân Kiếm có chút do dự nói.

“Bất quá cái gì?” Long Nhất hỏi.

“Lần trước thuộc hạ cùng Bối Toa đi tới Bỉ Mông tộc, nghe Bị Mông tiểu công chúa nói Bỉ Mông tộc trưởng mấy ngày này không biết thần thần bí bí cùng ai tiếp xúc, nhưng khi thuộc hạ dùng đến một con cờ trong tay để nghe trộm, tên Bỉ Mông tộc trưởng kia lại không có động tĩnh gì” Ngân Kiếm nói, bởi vì không có tin tức gì, cho nên lúc trước cũng không có bẩm báo.

Long Nhất nhướng mày, tên Bỉ Mông tộc trưởng này dã tâm phi thường lớn, hắn tuyệt đối không cam tâm cả đời ẩn núp tại Hoành Đoạn sơn mạch, mười thì có tám chín phần là nhân lúc Cuồng Long đế quốc nội loạn thì đục nước béo cò.

“Thiếu chủ, thuộc hạ thấy thời gian cũng không sớm nữa, phụ thân thuộc hạ ắt hẳn đã về rồi, lúc này hẳn là đang chờ đợi sốt ruột lắm đây” Ngân Kiếm nhìn sắc trời ngoài cửa sổ nói.

“Vậy thì đi đi, đúng lúc ta cũng có việc cần an bài một chút.” Long Nhất nói với Ngân Kiếm liền đứng dậy ra khỏi thư phòng.

Quang Mình thành chủ Ngân Đãng từ đời ông cha tới này đều thuộc phe Tây Môn gia tộc, cũng là từ dưới sự bảo hộ của Tây Môn gia tộc từ từ khoách trương, từ một tiểu quý tộc hồi trước được tới thế gia như hôm nay, đối với Tây Môn gia tộc là tuyệt đối một mực trung thành, mà nhị thiếu gia Tây Môn Vũ của Tây Môn gia tộc sớm muộn gì cũng là người chèo lái Tây Môn gia, đối với hắn tự nhiên là ân cần vô cùng.

Huống hồ một khi Tây Một gia tộc đoạt quyền thành công, liền trở thành bá chủ toàn bộ Thương Lan đại lục, mà Ngân gia hắn cũng được như thể nước lên thì thuyền lên, nói không chừng có thể từ địa phương đi tới thành đô, tới khi Bắc Đường gia tộc đối lập với Tây Môn gia tộc bị trừ bỏ, thì Tây Môn gia tộc sẽ là hoàng tộc, như vậy Ngân gia của hắn trở thành một trong tứ đại thế gia đời mới cũng không phải là một mộng tưởng không thể với tới.

Long Nhất cũng không quá thích thú với loại yến hội nịnh bợ này, cho nên qua loa uống vài chung rượu liền kéo Ngân Đãng ra giao một chút việc, lập tức cùng Ngân Kiếm ra khỏi thành chủ phủ hướng Thưởng Kim thợ săn tửu ba.

Long Nhất cũng không tiến vào chuyên khu của tửu quán, mà tìm một góc ở đại sảnh đang chìm trong bầu không khí sôi động ngồi xuống, vừa nghe dũng sĩ hiển hách vừa nghe người khác buông lời rắm thối, cũng vẫn có thể xem như là một việc vui.

“Cái gì? Các ngươi không tin, lão tử nếu lừa các ngươi sẽ cởi trần truồng bò trong thành một vòng.” ở vị trí cách Long Nhất không xa một tên chiến sĩ bộ dạng giống dong binh mặt đỏ tía tai đập bàn đứng lên, thu hút vô số ánh mắt khắp nơi.

“Thạch Đầu Tam, ngươi khoác lác nó vừa thôi, mắt lé như ngươi mà cũng có thể nhìn thấy Cự Long ư, không phải là gặp trong mộng chứ” một tên khác chế nhạo nói, mấy tên ở bàn khác sôi nổi phụ họa theo.

Long Nhất vừa nghe hai chữ Cự Long, lập tức dỏng tai lên.

 

Chọn tập
Bình luận