Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phong Lưu Pháp Sư

Chương 258: Mèo rình

Tác giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chọn tập

Sau khi cùng Cừu Phục ước định ngày tháng xong, Ngu Phượng liền rời binh doanh đi xử lý sự vụ trong gia tộc, còn Long Nhất tiếp tục ở lại Vô Song binh doanh theo dõi việc huấn luyện binh sĩ.

Kể cũng lạ, ở cùng một quân doanh nhưng Long Nhất ra hiếm gặp đại ca Tây Môn Thiên vốn là phó quân đoàn trưởng. Về nhà cũng vậy, trừ phi trở về nhà ăn cơm cùng nhau, ngoài ra cơ hồ không thấy được bóng dáng.

Trên đường trở về Long Nhất quyết định ghé qua Ỷ Hương lâu để tìm hiểu một chút tình hình, nhưng lại không ngờ khi đi ngang Lệ Nhân phường phát hiện đại tẩu Lưu thị dẫn theo hai người thị nữ đi vào bên trong. Hắn còn phát giác cách đó không xa có một nam một nữ đang theo dõi, hẳn chính là người của Tây Môn Nộ.

Long Nhất dừng lại ở giữa không trung một chút, rồi tiếp tục bay về phía trước, cho rằng ả đi mua những vật phẩm của nữ nhân. Nhưng được một đoạn, Long Nhất không thể không xuất hiện nghi vấn. Lưu thị giờ phút này là đối tượng hiềm nghi trọng điểm, mà lão bản nương Hàm Yên của Lệ Nhân phường cũng đang trong vòng điều tra, hai người bọn họ không phải một nhóm chứ?

Nghĩ vậy, Long Nhất cấp tốc quay trở lại. Lúc này trời sắp tối, tốc độ của Long Nhất cơ hồ không ai có thể nhìn rõ được. Hắn lén lút bám vào mái nhà, lúc trước tại Mễ Á công quốc hắn từng dùng phương pháp này nhìn trộm Mễ Á hoàng hậu và tiểu hồ nữ Bối Toa ở Túy Hương lâu.

Xác định được vị trí, Long Nhất không một tiếng động khoét một lỗ nhỏ, vừa nhìn vào nhận ra ngay đích xác là đại sảnh bán nội y ở tầng trên của Lệ Nhân phường. Lúc này có hơn mười vị quý tộc phu nhân trẻ trung đang chọn lựa quần áo, thỉnh thoảng cầm lấy những mảnh nhỏ tí xíu ướm lên trên người, thật là khêu gợi xuân sắc.

Long Nhất rất nhanh nhận ra bóng dáng của Lưu thị, đồng thời phát hiện nữ tử theo dõi cũng đang trà trộn trong đó.

Lưu thị tựa hồ cũng không phát giác, nhìn kiểu dáng nàng chọn lựa, chính là đang mua nội y. Sau khi lựa chọn cả nửa ngày, Lưu thị cầm lấy một bộ nội y phấn hồng trong mờ, ngượng ngùng cười cười, xoay người lại nói với hai thị nữ: “Các ngươi ở chỗ này, ta vào phòng mặc thử đồ.”

Nhìn Lưu thị uốn éo phong đồn đi về phía phòng thử đồ, Long Nhất do dự, có nên đi theo tới cùng không? Ả dù sao cũng chính là đại tẩu của mình, bây giờ cũng chỉ là hoài nghi mà thôi, rình coi ả thử đồ trong lòng cảm thấy không ổn.

Mắt thấy Lưu thị đóng cánh cửa phòng thử đồ, Long Nhất cũng bất chấp không thể quản quá nhiều. Vì nếu ả ta quả thực có vấn đề thì phòng thử đồ không nghi ngờ gì chính là một nơi kín đáo, là chỗ mà ả có thể dễ dàng lộ ra dấu vết nhất.

Long Nhất vô thanh vô tức lần đến nóc phòng thử đồ, từ từ mở một cái lỗ nhỏ. Trong phòng Lưu thị đang bắt đầu cởi y phục, từng mảnh từng mảnh rơi xuống, hiện ra da thịt trắng như tuyết. Trong khoảnh khắc, trên người ả chỉ còn một mảnh nội y màu đen che phủ trên người, cũng chính là sản phẩm tình thú nội y của Lệ Nhân phường.

“Oa, thật tệ. Xem ra đại ca mấy năm nay không thèm quan tâm tới đàn bà cũng có nguyên do đây.” Long Nhất liếm liếm môi trong lòng thầm nói. Lưu thị này toàn thân nội y màu đen hết sức hấp dẫn a, chỗ riêng tư nửa ẩn nửa hiện, kiểu hở mà không phô này chính là phong cách hấp dẫn nam nhân nhất.

Lưu thị đứng trước ma pháp kính trong phòng ngẩn người thẫn thờ hồi lâu, bàn tay trắng trẻo nhỏ bé đặt vào dây đai nội y ở khẽ kéo, một đôi ngọc nhũ phong mãn bật ra. Có lẽ nguyên nhân là do đã cho bú mớm nên ngọc nhũ của ả còn căng tròn mượt mà hơn cả thiếu nữ, đầu nhũ không có màu hồng phấn của thiếu nữ mà gần với màu nâu hơn.

Long Nhất đánh mắt đi chỗ khác, bình tâm tĩnh khí. Nhìn dáng điệu của Lưu thị tựa hồ cũng không có gì khác thường, nhưng nếu bỏ đi thì hắn lại sợ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Suy nghĩ một chút, cuối cùng Long Nhất quyết định đè nén tội “ác” muốn ngắm nhìn lại. Mặc dù cơ thể gần như không một mảnh vải của Lưu thị thật sự hấp dẫn, nhưng so với những nữ nhân của hắn thì còn thua xa. Tối thiểu thân hình của Lãnh U U và Ngu Phượng cũng hơn ả không ít.

Lúc này Lưu thị tháo chiếc lá tam giác ở hạ thân xuống, quay về phía gương làm dáng, đối với thân hình của mình cực kỳ tự tin. Quả thật, đối với nữ nhân đã sinh nở mà thân hình còn giữ được như vậy thì quả là đẹp, chuyện này đúng là không dễ dàng gì.

Lưu thị cấm lấy bộ phấn sắc nội y mặc lên người, trong phòng liền toát ra một vẻ phong tình khác thường. Lúc này Long Nhất đột nhiên phát hiện Lưu thị không cởi bộ phấn sắc nội y ra nữa, mà trực tiếp mặc y phục vào, còn bộ nội y màu đen vẫn còn treo trên tường.

Sau khi mặc chỉnh tề, Lưu thị không để ý tới nội y màu đen còn lưu lại, trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài. Long Nhất trong lòng vừa động, khóe miệng lộ ra nụ cười. Nếu hắn đoán đúng, Lưu thị lưu lại nội y màu đen nhất định có gì đó mờ ám.

“Ta đã mặc đồ, ghi nợ tên ta lại rồi tới Tây Môn phủ thanh toán.” Lưu thị ưu nhã nói rồi dẫn hai thị nữ đi ra, nữ tử theo dõi ả hiển nhiên không phát hiện gì, vờ than thở một hồi rồi cũng đi ra.

Lúc này, một nữ nhân viên bán hàng dáng người thanh tú tiến đến lấy đi nội y màu đen treo trên tường.

“Tây Môn gia tộc này hoang phí thật, thiếu phu nhân mỗi lần đến đều mặc đồ mới, bỏ đồ cũ lại.” Một nữ nhân viên khác thấy người bạn cầm bộ quần áo đi ra, không khỏi hâm mộ nói.

“Đúng vậy, người có tiền thật là tốt.” Nữ nhân viên cầm nội y cười đáp.

“A tỷ, dù sao thiếu phu nhân cũng không cần nữa, hay là đưa cho ta đi.” Nữ nhân viên kia cười đề nghị.

“Hứ, thân hình của ngươi có thể so với Tây Môn thiếu phu nhân sao? Huống hồ nếu để cho lão bản biết thì chúng ta dám chắc không có cái mà ăn đâu.” Nữ nhân viên cầm nội y vừa cười đáp vừa đi vào một đầu khác của đại sảnh.

Long Nhất lần theo trên mái nhà, cảm giác được nữ nhân viên ngừng lại, hắn liền dùng đầu ngón tay *****c một lỗ nhỏ nhìn xuống. Đây là một phòng nhỏ để đồ linh tinh, nữ nhân viên vứt nội y vào bên trong thùng rồi liền lui ra ngoài.

Long Nhất không hề khinh cử vọng động, đáy lòng có chút hưng phấn, cứ theo dấu vết, không biết sẽ *****ng nhân vật lớn cỡ nào.

Một lát sau, trên vách tường phòng chứa đồ đột nhiên không một tiếng động xuất hiện một ô cửa bí mật, lão bản nương Hàm Yên mặc một bộ xiêm y lục sắc bó sát người đi ra, đi thẳng tới bên thùng đồ lấy bộ nội y màu đen ra, sau đó trở lại cánh cửa bí mật, phòng chứa đồ liền khôi phục lại nguyên dạng.

“Quả nhiên là có vấn đề.” Long Nhất thầm nghĩ trong lòng, lén đi theo Hàm Yên tới viện tử phía sau Lệ Nhân phường, chính là chỗ ở của Hàm Yên.

Vào khuê phòng, Hàm Yên trong miệng niệm chú ngữ, bố trí một không gian kết giới rồi mới yên tâm ngồi xuống. Nàng cầm lấy nội y Lưu thị để lại nhìn tới nhìn lui nhiều lần, sau đó nắm lấy chiếc “gọng kính” màu đen xé ra. Một mảnh lụa gần như trong suốt rơi ra.

Hàm Yên cầm mảnh lụa xem xét cẩn thận, mặt hơi biến sắc, nàng nắm chặt lấy mảnh lụa trong tay, định hủy đi vật ấy, đột nhiên phía sau gáy giống như bị muỗi đốt một cái, liền mất đi tri giác.

Long Nhất nhẹ nhàng hạ xuống, nhìn Hàm Yên nằm hôn mê dưới đất, nhếch mép cười. Thật là một con cá lớn a, Hàm Yên cùng Lưu thị, Lưu thị cùng bóng đen có khí tức hắc ám đó, Long Nhất ngửi thấy một âm mưu to lớn. Lưu thị rốt cuộc là người của Long Chiến hay là thuộc phe nào khác, Long Nhất hiện tại cũng không được rõ ràng lắm. Nhưng hắn nghĩ hết thảy mọi chuyện sẽ rất nhanh rõ ràng thôi.

Long Nhất lấy mảnh lụa mỏng trong tay Hàm Yên, lông mày không tự chủ được nhíu lại. Trên mảnh lụa toàn là những hình vẽ ký hiệu lạ lùng, có quỷ mới hiểu được chúng có nghĩa gì, nghĩ rằng đây chính là mật ngữ của tổ chức Lưu thị và Hàm Yên, chỉ có bọn họ mới có thể hiểu được mà thôi.

Long Nhất trầm tư trong chốc lát, bóng người chợt lóe lên liền biến mất trong phòng. Hắn cấp tốc bay về phía Ỷ Hương lâu tìm Như Ngọc. Sau khi sai nàng ta phục chế lại một bản liền qua trở về trả lại mảnh lụa vào tay Hàm Yên. Ngón tay búng ra, bóng người cũng liền như quỷ dị biến mất.

Hàm Yên hé mắt tỉnh lại, lắc lắc đầu lẩm bẩm nói: “Ta vừa bị làm sao vậy? Sao đột nhiên lại phân tâm như vậy?”

Suy nghĩ trong chốc lát, Hàm Yên lắc đầu, tay nàng vừa dụng lực, mảnh lụa trong tay liền hóa thành tro tàn.

“Thiếu chủ, mặt trên đều là mật ngữ, nhất thời cũng không hiểu được nó có nghĩa gì, chúng thuộc hạ sẽ cố gắng sớm làm cho rõ ràng.” Như Ngọc cung kính nói với Long Nhất.

“Ttin tức trên đó vô cùng trọng yếu, vô luận dùng phương pháp gì cũng phải dịch nó cho ta. Đúng rồi, thân phận Hàm Yên đã điều tra được rồi chứ?” Long Nhất ngồi xuống ghế, tay xoay xoay chén trà.

“Thuộc hạ bất tài, thân phận Hàm Yên bị che bởi mặt ngoài, còn chân chính thân phận thì … chưa tra ra được.” Như Ngọc hết sức lo sợ đáp.

“Ừm, chuyện này cũng không thể trách các ngươi, tiếp tục điều tra đi, kiểu gì cũng phải lưu lại chút dấu vết có thể lần ra chứ.” Long Nhất từ tốn nói.

“Dạ, thiếu chủ.” Như Ngọc khom người đáp.

Lúc này, hai nha đầu Khinh Vụ cùng Phiêu Tuyết bưng hoa quả điểm tâm tới, ánh mắt nhìn Long Nhất vẫn có một chút sợ sệt. Ngày đó hai nữ hài tử đã sợ đến nỗi thiếu chút nữa hóa điên, từ đó sự kiêng căng và tùy hứng của các nàng đã thay đổi không còn như xưa nữa.

“Thiếu chủ, thuộc hạ đã chuẩn bị nước nóng, người đã vất vả cả ngày rồi, không bằng hãy đi tắm một phen, thuộc hạ sẽ tự mình xuống bếp nấu cho thiếu gia vài món.” Như Ngọc cung kính nói.

Như Ngọc vừa nói, Long Nhất mới cảm giác thấy người thật khó chịu, tại binh doanh lăn lộn cả ngày, trên người tự nhiên sẽ không sạch sẽ, liền cười cười gật đầu.

“Khinh Vụ, Phiêu Tuyết, đi hầu hạ thiếu chủ tắm rửa.” Như Ngọc uy nghiêm ra lệnh rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Khinh Vụ và Phiêu Tuyết sắc mặt tái nhợt. Hầu hạ thiếu chủ tắm rửa, tấm thân thanh bạch e rằng khó giữ, nhưng đây mệnh lệnh của Như Ngọc các nàng không dám không nghe, bởi vì từ sau sự kiện lần trước, Như Ngọc vốn coi hai nàng như thân muội tử liền đối với hai nàng rất nghiêm khắc, phạm sai lầm sẽ chiếu phạt không tha.

Hai nàng khiếp sợ đi theo sau Long Nhất, bàn tay nhỏ xinh hơi run rẩy cởi y phục cho Long Nhất, lộ ra thân thể cường tráng, khí thức nam tính dễ ngửi tỏa ra làm cho tim hai nàng đều đập loạn lên.

Long Nhất cũng không buồn để ý. Hắn quả thật hơi mệt mỏi, cần ngâm mình trong nước nóng. Hắn hạ người xuống bồn nước nóng, hai mắt bắt đầu nhắm lại, trong đầu vẫn không ngừng suy nghĩ, hắn đem toàn bộ các thế lực và những uy hiếp tiềm tàng trong Đằng Long thành lần lượt sắp xếp lại.

Khinh Vụ cùng Phiêu Tuyết thấy Long Nhất không hề khinh bạc hai nàng giống như tưởng tượng về hình ảnh của một tên sắc quỷ, mà mắt nhắm lại, những vết nhăn nhỏ làm cho khuôn mặt tuấn mỹ có thêm vài phần u buồn, làm cho hai nàng nhìn thấy có chút đau lòng.

Cắn răng, Khinh Vụ và Phiêu Tuyết cởi áo ngoài ra, bỏ áo dưới đất, chỉ để lại mảnh nội y nhỏ bước vào bồn tắm cầm khăn chà lên thân thể cường tráng của Long Nhất. Mặc dù thân thể Long Nhất không giống những nam nhân lực lưỡng dọa người bình thường, nhưng mỗi đường nét đều thể hiện một sức mạnh bùng nổ, điểm này hai nàng thông qua xúc giác cảm nhận rõ ràng.

Mặc dù Long Nhất mải mê suy nghĩ, nhưng bản năng của thân thể vẫn có. Khi tay hai nàng run rẩy giúp hắn thanh tẩy hạ thể, tự nhiên có phản ứng sinh lý, tiểu huynh đệ dữ tợn vươn lên làm cho hai nàng khiếp sợ, sợ Long Nhất sẽ nhảy vào hai nàng mà làm loạn.

Nhưng rõ ràng Long Nhất lại không làm vậy. Hắn từ đầu đến cuối đều nhắm mắt, điều này làm cho hai nàng thở phào một hơi nhưng trong lòng lại có chút phẫn nộ. Sở dĩ phẫn nộ do tâm lý kỳ quái của nữ hài tử thôi. Bạn nghĩ xem, các nàng bình thường được vương công quý tộc chiều chuộng tâng bốc, tự nhiên tự cho mình rất cao, nhưng hai nàng giờ cơ hồ lõa thể hầu hạ Long Nhất, mà Long Nhất hoàn toàn không có chút phản ứng nào, như thế hai nàng không tức giận sao được. Nhưng càng giận thì càng nghĩ Long Nhất so với người khác có bất đồng, liền nhìn chằm chằm Long Nhất đánh giá từ trên xuống dưới.

Hồi lâu, Long Nhất ngừng mạch suy nghĩ, mỗi lần hắn gần như đã nắm bắt được một chút đầu mối, thì cảm giác này lại lập tức biến mất. Nghĩ nhiều vô ích, hắn liền đánh rắm bỏ qua. Chỉ cần giám thị những thế lực lớn này, không sợ bọn họ gây ra sóng to gió lớn gì. Hắn mở hai mắt sáng rực ra, khiến cho hai nàng đang chăm chú quan sát hắn hoảng đến nhảy dựng lên, hai tai đỏ bừng tới mức gần như trong suốt.

“Nhìn lâu như vậy, có phát hiện gì không?” Long Nhất cười hắc hắc nói, con mắt sắc mị nhìn chằm chằm thân thể gần như lõa lồ của hai nàng, từ vóc dáng đến làn da của hai nàng đều là thượng đẳng, không nhìn thật phí.

Khuôn mặt hai nàng đỏ bừng không dám nói gì, đối với Long Nhất, trong lòng các nàng vẫn còn rất sợ hãi.

Ào một tiếng Long Nhất đứng lên khỏi bồn tắm. Hai nàng sợ đến phát run, tưởng rằng Long Nhất định làm gì với bọn họ. Nhưng không nghĩ rằng Long Nhất bước ra khỏi bồn tắm, mặc áo choàng rồi đi ra ngoài. Đối diện với hai ngọc thể linh lung thơm ngát của hai thiếu nữ, Long Nhất không phải không muốn , nhưng muốn là một chuyện, làm lại là chuyện khác, hắn còn chưa phải loại vô sỉ đến vậy.

Khinh Vụ cùng Phiêu Tuyết bốn mắt nhìn nhau, đều hoảng sợ. Trong lòng nghĩ không ra có phải đã khiến thiếu chủ nổi giận, trái tim cũng không khỏi có chút mất mát.

Ra khỏi phòng tắm, thức ăn còn nóng hổi đã được Như Ngọc chuẩn bị sẵn sàng. Nhìn thấy những thức ăn cực kỳ hấp dẫn này, Long Nhất kinh ngạc nói: “Như Ngọc, những món này thực sự là do ngươi làm?”

“Vâng, thiếu chủ.” Như Ngọc nhẹ nhàng đáp, ngữ khí cũng có chút tự hào.

Long Nhất nếm thử, khen ngợi: “Thủ nghệ quả thật rất giỏi, cùng một cấp bậc với mẫu thân ta.”

“Thiếu chủ thích thì có thể thường xuyên tới đây thưởng thức.” Như Ngọc cười nói.

Trong chốc lát, Khinh Vụ và Phiêu Tuyết cũng ăn mặc chỉnh tề đi ra, nhìn Long Nhất càn quét sạch sẽ đồ ăn, trong lòng chẳng biết là có tư vị gì.

PHONG LƯU PHÁP SƯ

 

Chọn tập
Bình luận