Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Phong Lưu Pháp Sư

Chương 340: Xông vào Lôi Thần Cấm Khu

Tác giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chọn tập

 

Long Nhất bắt đầu chuyển động eo nhanh hơn, mặc dù chưa thật sự đi vào, nhưng lại có một loại khoái cảm kỳ lạ. Mà Nạp Lan Như Nguyệt đang mềm người nằm trên lồng ngực của hắn, cổ họng nàng phát ra những tiếng rên rỉ mê hồn.

-“Phu quân, ôm chặt thiếp” Nạp Lan Như Nguyệt rên rỉ nói. Nàng chỉ cảm thấy tại hạ thân đang có cảm giác trống rỗng, cả người nàng nóng như thiêu, tựa như cái lạnh của nước hồ nơi đây không thể dập tắt nó được. Nàng cảm thấy càng lúc càng trống rổng, cả người tự nhiên đã ôm lấy Long Nhất.

Long Nhất ôm chặt Nạp Lan Như Nguyệt, nhẹ nhàng nhào nặn hai bên tuyết đồn nhu nhuyễn mà đầy đặn của nàng, tiểu Long Nhất tại khe vực thần bí nhấp nhấp nửa như muốn vào nửa như không.

-“Không được, không được, phu quân” Nạp Lan Như Nguyệt cả người bắt đầu run rẩy, chiếc eo thon mềm mại như rắn bắt đầu nhịp nhàng phối hợp với tiết tấu của Long Nhất, nước đầm dưới sự tác động của hai người nổi sóng dao động mãnh liệt.

-“A. muốn chết thiếp sao” đột nhiên Nạp Lan Như Nguyệt hét lên một tiếng, thân thể mềm mại mãnh liệt run lên, trong mật động của nàng bắn ra một cổ nhiệt lưu, làm Long Nhất suýt chút nữa đã giương cờ đầu hàng.

Vô Song ở trong trướng bồng cả người run lên, bộ ngực phập phồng kịch liệt, trong tiết khố nàng đã ứơt đẫm, mặt nàng đỏ lên, tim đập mạnh, tâm linh trực tiếp bị đả kích một trận. Vô Song thở gấp, minh tưởng không thể tiếp tục được nữa, bàn tay nhỏ bé của nàng run rẩy hướng đến giữa hai chân, khi chạm vào khu vực cấm địa thần bí kia, nàng tự nhiên phát ra một tiếng rên nhẹ.

– “Hỗn đản” Vô Song khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện một tia cười, khuôn mặt có 1 phần xấu hổ mà có 9 phần phẫn nộ.

Lúc này Long Nhất cũng đã bế Nạp Lan Như Nguyệt lên bờ rồi tại đặt nàng xuống chỗ để quần áo.

-” Như Nguyệt, đêm nay trao hết cho ta đi” Long Nhất cúi người xuống bên tai nàng nhẹ giọng nói, một tay không thành thật đặt ngay ngọc nhũ như tuyết bạch của nàng mà nhào nặn thành các loại hình dạng.

Nạp Lan Như Nguyệt khẽ dạ một tiếng, cánh tay ngọc của nàng ôm lấy cổ Long Nhất, đôi môi có chút mê loạn mà hôn lên khắp khuôn mặt hắn.

Đã làm thì phải làm cho trót, Long Nhất cũng không hề lãng phí thời gian, hắn tách đôi chân ngọc của Nạp Lan Như Nguyệt ra, địa phương mê người đã hiện ra trước mắt.

-“Đừng nhìn” Nạp Lan Như Nguyệt thẹn thùng khép hai chân lại.

-“Không được, thân thể Như Nguyệt đẹp như vậy, ta càng phải thưởng thức cẩn thận mới được, nào, mở chân ra” Thanh âm Long Nhất lúc này đã mang theo chút khàn khàn của dục tính, ngón tay bắt đầu se se nhũ châu của nàng rồi nhấc lên, làm giai nhân nhất thời cuống quít rên rỉ.

– “Xem đi, xem đi, toàn bộ là của chàng, tất cả đều cho chàng” Nạp Lan Như Nguyệt giận dỗi rên lên, đôi chân ngọc chủ động mở ra, còn bàn tay nhỏ bé cũng đã chủ động vuốt ve từ trên lưng xuống dưới của hắn.

Long Nhất nghiêng người, chuẩn bị “trực đảo hoàng long”.

Chính lúc này, kết giới của Nạp Lan Như Nguyệt truyền đến một trận rung động mãnh liệt, rồi ba một tiếng, thánh quang kết giới đã bị phá.

Long Nhất cùng Nạp Lan Như Nguyệt đều chấn động, Long Nhất ôm lấy Nạp Lan Như Nguyệt đứng dậy, tiện tay cầm lấy mớ xiêm y nằm trên mặt đất khoác lên người nàng.

Một bóng trắng đã xuất hiện trước mặt hai người, chính là vẻ mặt tức giận của Vô Song, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện khuôn mặt nàng đang đỏ bừng, hô hấp cực kỳ dồn dập.

Thấy người đến là Vô Song, hai người thở dài một hơi, mà lúc này Nạp Lan Như Nguyệt thấy bộ dáng hai người mình, liền mắc cỡ kêu nhẹ một tiếng trốn vào trong lồng ngực của Long Nhất.

-“Tên hỗn đản ngươi, hiếp người quá đáng mà, có tin hay không ta cắt cái thứ ấy của ngươi đem đi nuôi chó” Vô Song nổi giận, con ngươi muốn phun lửa trừng mắt nhìn Long Nhất.

Long Nhất bực mình nhìn Vô Song, hắn nhất thời không nghĩ ra mình đã làm gì để nàng tức giận như thế, chỉ là trong miệng hắn cũng không biết nên nói cái gì cho thỏa đáng bây giờ.

Lúc này Nạp Lan Như Nguyệt đã qua cơn xấu hổ mà khôi phục lại bình tĩnh như lúc ban đầu, nàng vốn chuẩn bị cùng tình lang lên đỉnh vu sơn, ai ngờ thời khắc mấu chốt lại bị cắt đứt, trong lòng tự nhiên cảm thấy mất hứng.

-“Ta cùng phu quân ta hoan hảo ngươi cũng quản sao? Mặc dù ngươi cũng là nữ nhân của phu quân, nhưng ngươi có quyền gì mà ngăn cản chúng ta?” Nạp Lan Như Nguyệt không chịu yếu thế nói.

Vô Song khẽ nhấp hai ngụm không khí để bình phục tâm tình của mình rồi nghiến răng nói:

-“Ta đến bây giờ cũng chưa hề thừa nhận mình là nữ nhân của hắn, về phần tại sao ta ngăn cản hai người các ngươi, ngươi đi hỏi phu quân tốt của ngươi đi”

Long Nhất ngẩn người, đột nhiên linh quang chợt lóe, tựa như lúc mình và Vô Song có một thứ cảm ứng kỳ lạ nào đó, đặc biệt là khi mình cùng nữ nhân khác hoan hảo thì ngay lúc ấy nàng ta cũng sẽ cảm ứng được khoái cảm, chẳng lẽ vừa rồi đã.

Thấy vẻ mặt tựa như đã hiểu rõ ràng của Long Nhất, Vô Song cố gắng áp chế ý nổi giận trong lòng, lạnh lùng nói:

-“Sau này chỉ cần ta đang ở gần đấy, nếu ngươi dám quá đáng như vừa nãy, xem ta như thế nào thu thập ngươi”

Vô Song nói xong, liền lắc mình biến mất, chỉ để lại Long Nhất đang cười khổ không thôi và Nạp Lan Như Nguyệt đang mờ mịt trước lời của Vô Song.

-“Phu quân, cuối cùng thì là chuyện gì đã xảy ra vậy?” Nạp Lan Như Nguyệt hỏi.

Long Nhất đành phải buồn bực mà đem chuyện này nói ra một cách đơn giản nhất, xem ra phải nghĩ biện pháp mau chóng phục hồi trí nhớ cho Vô Song, bằng không thì thảm cho hắn rồi, mỡ treo đến miệng nếu không ăn được thì khác nào muốn lấy cái mạng già của hắn à?

Nạp Lan Như Nguyệt nghe xong hì hì nở nụ cười, nàng ghé sát bên tai Long Nhất nhẹ nhàng nói:

-“Phu quân, sau này mỗi ngày chúng ta đều ngủ cùng nhau đi”

Long Nhất trợn trắng mắt than:

-“Nàng muốn phu quân nàng biến thành thái giám sao”

– – – –

Buổi sáng trong rừng rậm nguyên thủy, không khí hết sức trong lành, cánh hoa và cỏ xanh đều lấp lánh những giọt sương, thêm ngọn gió mát nhẹ nhàng thổi tới, đây quả nhiên là khoảnh khắc đẹp nhất trong ngày.

Bốn người Long Nhất cũng đã chuẩn bị tốt. Khi nãy đã có hai toán người võ trang đầy đủ tiến vào Lôi Thần Cấm Khu, mặc dù nhiệm vụ SS cấp này từ lúc đưa ra đến nay đã làm chết không ít người, nhưng vẫn có những mạo hiểm giả khác cuộn cuộn tiến vào. Bí ẩn bên trong có sức hấp dẫn thật sự quá lớn, có thể làm cho con người đi vào mà không quản đến tính mạng của mình.

Long Nhất suy nghĩ một chút, từ trong không gian giới chỉ lấy ra bản đồ mà Hồng Nương Tử đã đưa cho hắn, bốn người liền vây quanh bản đồ mà nghiên cứu.

-“Ta quyết định từ hướng tử vong hoa hải đi tới, tình hình trong Tử vong hoa hải mọi người cũng đã biết rồi, hương hoa có kịch độc, bụi hoa có thể ăn thịt người, ngoài ra còn có nguy hiểm gì nữa không thì ta cũng không biết, nhưng giả thiết không có nguy hiểm gì khác thì ta nghĩ bằng thực lực chúng ta mà bay qua biển hoa này không thành vấn đề.” Long Nhất nói.

-“Nhưng nếu tại không trung gặp phải nguy hiểm thì làm sao bây giờ?” Nạp Lan Như Nguyệt hỏi.

-“Nếu vậy cũng không có biện pháp, ta nghĩ con đường mới trên bản đồ này chỉ ra cũng không phải dễ đi. Nó cách lối vào quá xa, thật hay giả còn chưa biết được, cho dù là thật, độ nguy hiểm sợ rằng so với Tử vong hoa hải cũng không kém hơn bao nhiêu” Long Nhất nói.

-“Ừm, vậy thì hướng Tử vong hoa hải mà xuyên qua đi” Nạp Lan Như Nguyệt không có ý kiến khác, mà Vô Song cũng không có ý kiến, về phần Man Ngưu càng tuân theo mệnh lệnh của Long Nhất.

-“Tốt, chúng ta xuất phát, đi xem thử Lôi Thần Cấm Khu này rốt cuộc có cái gì kinh khủng” Long Nhất hào khí vạn trượng vung tay lên, bốn người hướng lối vào Lôi Thần Cấm Khu mà tiến tới.

Lúc này tại nơi hạ trại bên ngoài Lôi Thần Cấm Khu, các đoàn mạo hiểm cũng đã thức dậy, chỉ là bọn họ đang đợi thời cơ hoặc đang chuẩn bị thu thập hành lý, thấy nhóm Long Nhất chỉ có 4 người chuẩn bị tiến vào Lôi Thần Cấm Khu, tất cả đều kinh ngạc vây quanh lại bàn tán không ngớt.

-“Có thấy chưa, nam nhân kia chính là Tây Môn nhị thiếu gia của Cuồng Long đế quốc, còn nữ nhân kia chính là công chúa Nạp Lan Đế Quốc cũng là thánh nữ mới thành hôn, mà Tây Môn nhị thiếu gia này ẩn tàng thực lực thâm sâu, ngày hôm qua hắn đem Quang minh giáo hội thủ hộ kỵ sỹ đã có “Lĩnh vực” đánh cho tè ra quần đấy” Một thanh niên người gầy gò nói với người bạn đang đứng kế bên hắn, kỳ thật hắn cũng chỉ là nghe người khác nói lại mà thôi.

-“Có phải thật không, chẳng lẻ hắn so với kiếm thánh còn lợi hại hơn?” một người nghi ngờ hỏi.

-“Ngươi là đồ óc heo, ngươi xem bọn họ 4 người xông vào Lôi Thần Cấm Khu, không có bản lãnh thật sự họ dám xông vào sao? Ngươi nghĩ họ và ngươi giống nhau sao?” thanh niên gầy gò khinh bỉ nói.

Mọi người nghe vậy thấy hắn nói hết sức có lý, bốn người mà dám xông vào Lôi Thần Cấm Khu không phải óc heo cũng không có bệnh bại não thì chắc chắn là có thực lực, mà 4 người này nhìn thế nào cũng không giống bị bại não, vậy chắc chắn là có cơ sở dựa vào. Vô luận thế nào đảm lượng này của họ cũng khiến người khác phải bội phục rồi.

Lúc này 4 người Long Nhất cũng đã tới gần lối vào Lôi Thần Cấm Khu, nhìn vào bên phải lối vào là một tấm bia đá khổng lồ có 4 chữ to như rồng bay phượng múa, Long Nhất chỉ cảm thấy từng tế bào trên toàn thân đều hưng phấn run người.

-“Chuẩn bị vậy là được rồi, chúng ta cùng đi vào” Long Nhất ổn định tâm tình trầm giọng nói. 4 người liếc nhau ăn ý, âm thầm ổn định tinh thần, ngay cả Vô Song đã đạt tới pháp thần cảnh giới cũng không dám có chút xem thường.

-“Vào” Long Nhất quát khẽ một tiếng, bốn người nhịp nhàng đồng thời phóng vào Lôi Thần Cấm Khu.

Long Nhất chỉ cảm thấy trước mắt mình tối sầm lại, rồi nhanh chóng sáng sủa trở lại, không có lôi điện trong không trung như hắn tưởng tượng, chỉ có một loại cảm giác khét lẹt cùng một loại áp bức khiến người khác không thể hít thở bình thường.

Lối vào Tử vong hoa hải chỉ có khoảng vài dặm, nhưng lại có tầng tầng lớp lớp thi thể cháy đen thui. Mà Long Nhất phát hiện thi thể không chỉ xếp thành một hàng thẳng tắp mà còn kéo dài nhìn không thấy điểm cuối. Hẳn là cũng có không ít người đã đi qua được.

-“Như thế nào lại không có lôi điện? Chẳng lẽ vận khí của chúng ta tốt đến vậy sao?” Nạp Lan Như Nguyệt nghi hoặc nói, nàng nắm chặt viên Kết giới châu mà không để ý rằng lòng bàn tay đã trở nên ẩm ướt.

-“Lôi điện không chừng còn chưa ăn sáng xong, chúng ta tranh thủ cơ hội này chạy nhanh qua, mọi người tùy thời chú ý tình huống” Long Nhất nói.

4 người xuất ra Tật phong thuật rồi hướng đến phía trước mà chạy như điên. Có lẽ 4 người đã gặp cơ hội tốt, khi chạy đến lối vào Tử vong hoa hải cũng không thấy xuất hiện một tia lôi điện nào.

Nhưng ngay khi sắp tiến vào thông đạo, bầu trời bỗng nổi gió mạnh, mây đen kéo tới. Ngay sau đó một tia chớp mang theo khí thế hủy thiên diệt địa bổ xuống.

 

Chọn tập
Bình luận