Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phong Lưu Pháp Sư

Chương 519: Nháo sự

Tác giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chọn tập

 

Bỗng nhiên Long Nhất vùng ra từ trong lòng Mộ Dung Thục Ngọc, đứng lên, khẩn cấp nhảy ra khỏi giường phóng đi.

Âm thanh đóng cửa lao phòng truyền lại. Mộ Dung Thục Ngọc lẳng lặng chưa có hồi phục tinh thần lại. Tên gia hỏa này đi đầu thai hay sao mà vội vã như vậy? Đến nói một lời cũng không kịp nói đã vội chạy đi.

Ngay lúc này thì cửa thiết lao lại mở ra. Long Nhất lao đến, cũng không đợi Mộ Dung Thục Ngọc kịp phản ứng, liền ôm chặt lấy nàng, lưu lại một tiếng cảm ơn rồi lại xông ra ngoài.

“Tử quỷ này.” Mộ Dung Thục Ngọc thì thào mắng một câu, nhưng trong lòng cũng cảm thấy một mùi vị ngọt ngào.

Long Nhất quay lại Tây Môn phủ liền tự mình bế quan trong mật thất, lấy từ trong không gian giới chỉ ra một bộ sách, chính là những quyển sách đã lấy từ Thánh điện.

Ban đầu nghe đến Cửu âm luyện hồn trận, Long Nhất chỉ nghĩ là nó được xây dựng dựa trên hắc ám luyện hồn thuật. Sau khi tựa trong lòng Mộ Dung Thục Ngọc liền phát giác ra cái tên Cửu âm luyện hồn trận này hình như đã gặp qua ở đâu.

Về bộ sách ma pháp trận đã thất truyền từ lâu tại Thương Lan đại lục. Lưu truyền tới hậu thế cũng đều không trọn vẹn, không được đầy đủ. Lần trước tại Thánh điện thu được không ít sách về ma pháp trận. Chỉ là lúc ấy hắn mới chỉ đọc qua nên đã nhìn thấy cái tên Cửu âm luyện hồn trận này.

Long Nhất với tốc độ cực nhanh đọc các bộ sách về ma pháp trận, rốt cục ở trong một quyển cao cấp ma pháp trận đồ giải cũng tìm được cái tên Cửu âm luyện hồn trận. Đây là một cấm trận của hắc ám hệ ma pháp trận. Mặt trên có văn tự màu đỏ nói rằng bởi vì đây là một ma pháp trận cực kỳ tà ác nên chỉ tham khảo chứ không nên sử dụng. Nếu sử dụng trận pháp này luyện chế huyết linh thì sẽ trở thành kẻ địch của cả đại lục.

Trên cuốn sách kể lại chi tiết phương pháp luyện chế, nhưng lại không có phương pháp phá giải huyết linh, khiến cho Long Nhất thất vọng không thôi.

Long Nhất vừa nhìn thấy một bộ sách, hai mắt đột nhiên sáng ngời. Trong cuốn sách này không có giới thiệu như các cuốn sách khác mà là một cuốn sách nói một cách bao quát về toàn bộ ma pháp trận. Cẩn thận đọc kỹ, với trí nhớ của Long Nhất cùng tốc độ đọc sách, việc đọc sách này không làm mất nhiều thời gian của hắn.

Nhìn Long Nhất đắm chìm trong hải dương sách, tìm tòi đọc hiểu về nguyên lý chính của ma pháp trận, Long Nhất đã đạt được mục đích, chỉ có thể dùng hai từ khiếp sợ mà hình dung. Về ma pháp trận, Long Nhất chỉ đọc vài quyển sách không đầy đủ nên đối với ma pháp trận thấy vô cùng thần bí và phức tạp.

Hiện tại nhìn thấy một cuốn sách hệ thống như vậy liền say mê đọc cuốn cấu thành ma pháp trận kỳ diệu này, những phù văn khiến hắn cơ hồ không thể tự kiềm chế.

Khi Long Nhất từ mật thất đi ra thì đã là sáng sớm ngày thứ hai. Cũng có thể nói hắn đã ở tại mật thất ngây ngốc suốt một ngày một đêm. Tuy nhiên hắn không có chút uể oải nào cả. Ngược lại thân thể còn khỏe mạnh hơn.

“Vũ nhi, ngươi có điều tra ra điều gì không?” Tây Môn Nộ nhìn vẻ mặt xuân phong đắc ý của Long Nhất liền hỏi. Phải biết rằng mấy ngày trước hai phụ tử chỉ vì chuyện có giết hay không giết Khinh Vụ và Phiêu Tuyết mà ầm ĩ.

“Có chút thông tin, nhi tử đã biết Long Chiến động tay động chân trên người Khinh Vụ và Phiêu Tuyết. Cho nên phụ thân yên tâm đi.” Long Nhất cười nói.

“Như thế thì rất tốt. Hôm nay ta còn có một việc trọng yếu giao cho ngươi.” Tây Môn Nộ cũng hiểu rõ Long Nhất. Nếu hắn nói có thể giải quyết thì chắc chắn sẽ làm được.

“Phụ thân hãy nói đi.” Long Nhất liền bảo.

“Theo Thiên Võng báo cáo thì các thế lực của Long Chiến đã bắt đầu xuất động. Phía bắc Quang Minh thành có chút bất an, ngươi tự thân đi một chuyến. Chuyện Quang Minh thành tuyệt đối không cho phép có sai sót.” Tây Môn Nộ trầm giọng nói.

Long Nhất nhanh chóng hỏi Tây Môn Nộ là chuyện gì. Quang Minh thành là đại thành thị tại bắc bộ biên cảnh của Cuồng Long đế quốc, không chỉ có mậu dịch tập trung mà còn là thành thị quân sự trọng yếu. Phía bắc cách đó vài trăm dặm trước kia là thuộc bản đồ của Ngạo Nguyệt đế quốc.

Nếu như Băng Phong thành bị phá, quân đội Cuồng Long đế quốc sẽ phải quay trở lại Quang Minh thành. Nếu lúc này quân sư khống chế được Quang Minh thành thì sẽ có vấn đề lớn, rất không ổn.

Cuồng Long đế quốc Bạch Vân thành có Cáp Lôi bị Long Nhất khống chế. Nếu như Bạch Vân thành có thể ổn định thì sự tranh giành quyền lực của Tây Môn gia tộc tại đây sẽ đạt được thắng lợi cuối cùng.

Trên đường lớn, Long Nhất mặc quần áo bằng lụa trắng đi lại giữa đám đông. Đi theo bên cạnh hắn là hai thiếu niên mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, còn cách phía sau hắn 10 bước là một người toàn thân phát ra hàn ý, đó chính là Lệ Thanh.

“Thiếu gia, chúng ta đi đây đây?” Khinh Vụ mặc nam trang, nhẹ giọng hỏi. Bên ngoài trước mặt ngoại nhân nàng không thể gọi Long Nhất là thiếu chủ, vì vậy liền gọi hắn là thiếu gia.

“Cứ đi thì các ngươi sẽ biết.” Long Nhất thản nhiên nói.

Không lâu sau nhóm người Long Nhất đi tới địa điểm nổi tiếng của Đằng Long thành. Khinh Vụ, Phiêu Tuyết nhìn thấy con đường này vô cùng quen thuộc, khuôn mặt chợt trở nên trắng bệch, hiển nhiên nhớ tới cơn ác mộng hai năm trước.

Đi không lâu nữa Long Nhất liền quyết định dừng lại tại một thanh lâu, Ỷ hồng ôi thúy lâu. Đó cũng chính là Ỷ Hương lâu trước đây.

“Thiếu … …thiếu gia… …” Phiêu Tuyết nắm chặt ống tay áo Long Nhất, trước mắt như toàn máu tươi, lửa cháy lớn, tiếng kêu thê lương tuyệt vọng, tất cả đều rõ ràng phảng phất như mới phát sinh hôm qua.

Đứng trên lầu đón khách, Oanh Oanh Yến Yến thấy nhóm người Long Nhất đi vào người nào cũng tuấn mỹ bất phàm, vội vàng chào mời.

Long Nhất vỗ nhẹ vào bàn tay nhỏ nhắn của Khinh Vụ cùng Phiêu Tuyết, tiến vào trong Ỷ hồng ôi thúy lâu.

Lão bản nương với chiếc eo nhỏ nhắn, bộ mông to, nhanh chóng đi lên đón tiếp. Một nhóm người đang ăn cơm, mỗi người với con mắt bất hảo nhìn Long Nhất. Hắn được lão bản nương tự thân tiếp đón, điều đó cho thấy thân phận hắn không phải tầm thường.

“Tây Môn thiếu gia, cơn gió nào thổi ngài tới đây.” Lão bản nương thật sự xinh đẹp, khi nói chuyện thì bộ ngực rung lên mãnh liệt.

Nhưng bên cạnh Long Nhất toàn là nữ nhân xinh đẹp tựa thiên tiên. Cho nên nữ nhân như vậy hắn sẽ không thèm liếc mắt một cái.

“Ta tới tìm mẫu thân của Hoa Thúy Nương.” Long Nhất trực tiếp nói ra một câu, sau đó đi lên trên lầu. Lần trước đã tới đây một lần nên hắn biết khuê phòng mẫu thân Thúy Nương ở đâu.

Sắc mặt lão bản nương biến đổi, vội vàng đi theo lên nói: “Oh, Tây Môn thiếu gia, mẫu thân Thúy Nương đang có khách, bây giờ thật sự không tiện gặp a. Nếu không ta gọi Hi Hồng bồi tiếp ngài.”

Long Nhất nhíu mày, Lệ Thanh ở phía sau liền nhấc lão bản nương sang một bên, nhất thời xao động ồn ào một trận.

 

Chọn tập
Bình luận
× sticky