Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phong Lưu Pháp Sư

Chương 472: Mỹ nhân ngư thành niên liễu

Tác giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chọn tập

 

Luồng sáng màu trắng vừa nhập thể, toàn thân Long Nhất liền bị một tầng ánh sáng màu tím từ trong cơ thể xuất ra, cùng với luồng sáng màu bạc kia xoay chuyển không ngớt.

Gầm… Một tiếng hổ gầm vang lên, con cọp Tiểu Tam đột nhiên xuất hiện, tứ chi vừa chạm đất, đã ngửa đầu gầm to, cả Quang Minh Giáo đường đột nhiên chấn động, mọi người đang thành kính cúng bái phía dưới còn tưởng rằng động đất, vội vàng chạy ra ngoài.

Một người một hổ ở trong phòng, bạch quang tán loạn, thật như là thần nhân hiện thế.

Long Nhất vuốt đầu Tiểu Tam, biết nó bởi vì cảm ứng thần bài mới xuất hiện, chỉ là Quang Minh thần vì sao lại đưa thần bài cho mình chứ?

Long Nhất đang suy nghĩ, Tra Nhĩ Tư trang nghiêm lạnh nhạt nói: “Quang Minh thần bài này đối với ta hiện tại cũng không có tác dụng gì mấy, đưa cho ngươi cũng không sao, thời gian nhập thể của ta đã hết, ngươi bây giờ hãy đi ra ngoài đi”.

Long Nhất cảm thấy nghi hoặc, nhưng cũng không nói gì thêm liền dẫn Tiểu Tam đi ra khỏi phòng.

Phành một tiếng, cánh cửa đá phía sau đóng chặt lại, Long Nhất quay đầu, trong lòng đầy sự hoài nghi, hắn vỗ vỗ đầu Tiểu Tam, lẩm bẩm nói: “Tiểu Tam, ngươi là Quang Minh thánh thú, tại sao nhìn thấy chủ nhân của ngươi lại không chút phản ứng? Chẳng lẽ nguyên nhân là do nhập thể sao?”

Tiểu Tam mắt nghi hoặc nhìn Long Nhất, nhẹ nhàng gầm nhẹ lên hai tiếng, lập tức thân thiết liếm bàn tay Long Nhất đang vuốt ve nó.

Sóng biển trùng trùng đánh vào ghềnh đá, tựa hồ như đang kể lại chuyên xưa của đại dương thần bí.

Long Nhất ngồi trên một tảng đá hướng ra biển, trên tay cầm một nhánh cây vẽ vẽ lên mặt đá.

“Quang Minh thần, hắn rốt cuộc có phải là Quang Minh thần không?” Long Nhất cố sức suy nghĩ về vấn đề này, theo lý mà nói tất nhiên là không có sai, thần vực kinh khủng nọ. Siêu cấp quang nhận, thực lực tuyệt đối vượt xa một Quang Minh pháp thần, trừ Quang Minh thần ra, còn có ai có thể đạt tới trình độ này chứ?

Chỉ là Long Nhất cảm giác thấy có chút không phù hợp, tại sao Tiểu Tam đối với hắn lại không chút phản ứng nào? Nói bởi vì là nhập thể tựa hồ có chút khiên cưỡng, hơn nữa Quang Minh thần kia khi chứng kiến Tiểu Tam lại có chút kinh dị, cũng không có lộ ra ánh mắt vốn phải có. Trừ phi con cọp Tiểu Tam này căn bản không phải là Quang Minh thánh thú, nhưng nói vậy cũng không thông, nếu không phải là Quang Minh thánh thú thì tại sao đối với Quang Minh thần bài lại có phản ứng mãnh liệt như thế chứ?

“Đau cả đầu…” Long Nhất gõ gõ vào đầu mình thì thầm nói. Lúc này Quang Minh thần bài cũng như Lôi thần thần bài cũng đang xoay tròn bập bềnh trong Quang hệ ma pháp thức hải, hắn rõ ràng cảm giác được Quang Minh ma pháp nguyên tố trong cơ thể mình tăng cường lên rất nhiều.

Long Nhất có chút phiền muộn, từ khi đến thế giới này cho đến giờ, hắn vẫn tưởng rằng mình nắm giữ được vận mệnh của bản thân, độc lập ở trần thế, nhưng hắn lúc này mới phát giác, hắn đã lún sâu vào dị thế này. Hắn căn bản không thể một mình một cõi, đầu tiên là sự trói buộc về tình thân, hồng nhan trói buộc, làm cho hắn cuốn vào Thương Lan đại chiến, cũng là người chủ đạo thúc đẩy nó. Nghĩ lại mới thấy hắn và thế giới này có biết bao nhiêu là mối liên hệ, truyền thuyết thần giới, Hải Dương thành. Long đảo thần bí, làm cho hắn một lần lại một lần nữa vùi lấp trong mê võng.

Đinh đông, đinh đông, đột nhiên, tiếng đàn dễ chịu từ ngoài khơi phiêu hốt truyền đến, nưh suối nguồn chay xuống, lại như tiếng ngọc leng keng, làm cho người ta bất tri bất giác quên đi sự phiền não. Làm cho người ta cảm thấy sảng khoái.

Long Nhất lúc này cũng cảm giác như vậy, hắn mỉm cười, nhắm mắt lắng nghe, nghĩ không ra thì cứ mặc kệ nó đi, cũng sẽ có một ngày rõ ràng thôi mà.

Tiếng đàn du dương, tuyệt vời như múa lượn trong không trung, rực rỡ sang lạn. Long Nhất đứng lên. Thân hình như đại bàng giương cánh, phóng về phía tiếng đàn. Trong đại dương người có thể đàn như vậy trừ Lưu Ly ra thì không còn người nào khác.

Long Nhất đạp sóng mà đi, trong lòng nhẹ nhàng đi rất nhiều. Hắn không khỏi nghĩ tới, trong đêm như thế nếu cùng Lưu Ly mà uyên ương hí thủy trong đại đương hẳn là một chuyện phi thường sung sướng.

Không lâu sau, Long Nhất ngừng lại, lẳng lặng lơ lửng ở trên biển, hắn có chút vui mừng lẫn sợ hãi nhìn cảnh sắc kỳ dị cách đó không xa, chỉ thấy một tầng màn nước màu bạc tạo thành một vòng tròn, theo tiếng đàn mà xoay tròn, trong tấm màn nước màu bạc đó lấp lóe tinh quang, ánh sáng như những vì sao chiếu rọi trên mặt nước.

Lờ mờ trong đó, một bóng lưng tuyệt đẹp như ẩn như hiện, tay múa lượn, tiếng đàn tuyệt diệu từ đó mà lan truyền ra ngoài.

Một lúc lâu sau, khúc nhạc đã dứt, nhưng âm thanh tuyệt diệu cảu nó vẫn như đang văng vẳng bên tai, làm cho lòng người nảy sinh vô vàn ý vị.

Tấm rèm nước xoay tròn chậm rãi ngừng lại, theo âm thanh mà từ từ hạ xuống, đầu tiên đập vào mắt mà một mái tóc màu vàng rực, mùi thơm thoang thoảng theo gió biển mà đến, thật sự có cảm giác đặc biệt.

“Lưu Ly, nàng đàn quá tuyệt vời, nhanh đến đây để thiếu gia hôn một cái nào” Long Nhất vổ tay cười nói, nếu như có thể mỗi ngày đều được nghe nàng đàn một đoạn thì quả thật là một loại hưởng thụ vô cùng sung sướng.

Lưu Ly quay đầu, môi cong lấp loáng, vui vẻ lúc lắn người, đẹp hết sức tự nhiên.

Long Nhất mắt lộ dâm quang, không, là mắt lộ thần quang nhìn Lưu Ly miệng cười như hoa, mà vẫy lại.

Cô gái tuyệt đẹp như thế lại là thị nữ của hắn, ngẫm lại cũng chỉ có sự tiếc nuối duy nhất là chỉ có thể động tay một chút, chứ không thể chân chính mà “làm thịt” nàng ta được.

“Thiếu gia, người nhắm mắt lại đi” Lưu Ly thần bí cười cười nói, luồng sáng bày màu xung quanh người chợt hóa thành một đạo cầu vồng.

Nhắm mắt lại? Không phải là có gì ngạc nhiên chứ, là cái gì đây? Không lẽ là hôn trộm bổn thiếu gia sao, Long Nhất trong lòng thầm nghĩ, có chút chờ mong nhắm hai mắt lại, nhưng tinh thần lực lại phóng ra ngoài quan sát.

Long Nhất “thấy” Lưu Ly trồi lên trên mặt biển, thân thể nhẹ nhàng bay đến, mái tóc theo sự di chuyển của nàng mà tung bay, ôn nhu mơn trớn khuôn mặt Long Nhất, làm cho Long Nhất trong lòng nhè nhẹ dâng trào cảm giác.

“Thiếu gia, người mở mắt ra đi” Thanh âm Lưu Ly có chút run rẩy.

Long Nhất vừa nghe lập tức mở bừng hai mắt, đập vào mắt chính là ánh mắt khẩn trương mà kỳ vọng của Lưu Ly. Long Nhất ngẩn ra, ánh mắt nhìn xuống phía dưới, thấy được vòng eo cùng cánh tay nhỏ bé của Lưu Ly đang nắm chặt lấy nhau, hiển nhiên rất là bất an, bất quá hôm nay nàng ăn mặc rất là gợi cảm, vòng bụng trắng nõn trơn bóng kia quả nhiên là cực phẩm.

Chờ một chút, Long Nhất đột nhiên chớp chớp hai mắt, trợn mắt nhìn cặp chân trắng nõn của Lưu Ly đang phơi ra bên ngoài, mượt mà thon dài trắng nõn như ngọc, một đôi chân tinh khiết trong suốt như thạch anh, năm ngón chân thẹn thùng co lại, cực kỳ đáng yêu. Cặp chân đẹp như vậy quả là nhân gian ít có, nhưng cũng không phải là không có, các phụ nữ của Long Nhất mỗi người chân đều có chỗ đẹp riêng, chỉ là Lưu Ly là mỹ nhân ngư, mỹ nhân ngư làm sao lại có chân chứ?

Tự dưng, Long Nhất không khỏi nhớ ra câu chuyện thần thoại về nàng tiên cá ở kiếp trước, hắn không khỏi sắc mặt đại biến nắm lấy hai vai của Lưu Ly, vội hỏi: “Là chuyện gì xảy ra vậy? Đuôi của nàng tại sao lại biến thành chân người?”

Lưu Ly tựa hồ bị phản ứng của Long Nhất làm cho sợ hãi, nàng nước mắt lưng tròng mà nói: “Ta… ta nghĩ người sẽ thích chứ?”

Long Nhất lúc này mới phát hiện giọng nói của mình tựa hồ có chút quá đáng, vì vậy hít sâu một hơi òa hoãn lại nói: “Cái đuôi của nàng biến thành hai chân ta đương nhiên thích, chỉ là nàng là mỹ nhân ngư, mỹ nhân ngư đương nhiên trời sinh là có đuôi chứ không có chân, ta không hy vọng nàng vì để cho ta thích mà làm ra chuyện gì thưởng tổn đến nàng”.

Lưu Ly nghe thấy Long Nhất bởi vì lo lắng cho nàng mới vậy chứ không phải là không thích, mặt lại lần nữa khôi phục vẻ tươi cười, nàng nhẹ giọng nói: “Ta sao lại tự thương tổn đến mình?”

“Vậy nàng… vậy chuyện gì đã xảy ra?” Long Nhất ngắm đôi chân của Lưu Ly, không khỏi nuốt nước miếng, Lưu Ly lúc này bên hông chỉ quấn một miếng vải màu vàng, chỉ che một chút cặp đùi, thật sự là mê người đến cùng cực.

Lưu Ly thẹn thùng rụt lại chân ngọc, không chịu nổi ánh mắt của Long Nhất, nàng nhẹ giọng nói: “Thật ra nhân ngư tộc chúng ta khi trưởng thành cái đuôi cũng có thể biến thành hai chân, chỉ là sau khi biến thành chân sẽ không dùng được ma pháp của nhân ngư tộc, cũng không có ảnh hưởng gì, mà hôm nay… là ngày ta trưởng thành”.

“Phải không? Vậy là tốt rồi, thì ra hôm nay là ngày tiểu mỹ nhân ngư của ta trưởng thành” Long Nhất có chút ngạc nhiên, ôn nhu đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của Lưu Ly.

Lưu Ly mở to cặp mắt xinh đẹp nhìn Long Nhất, cũng không biết nghĩ tới cái gì, mặt đột nhiên đỏ lên.

“Tiểu mỹ ngư của ta, nàng làm sao vậy?” Long Nhất tò mò, không khỏi hỏi tới.

Lưu Ly lắc đầu, dùng hai tay che gương mặt đỏ bừng.

Lúc này Long Nhất lại càng kỳ quái, hắn khẽ kéo cánh tay bé nhỏ của Lưu Ly ra, một tay nâng nhẹ cằm của nàng lên, dùng thanh âm trầm thấp nói: “Nói nhanh lên một chút, nếu không thiếu gia sẽ đánh vào mông bây giờ”.

Lưu Ly kêu lên hai tiếng, đầu vùi vào trong ngực của Long Nhất, nhắm mắt lại mơ màng nói: “Thiếu gia, Lưu Ly bây giờ có thể sinh con cho người rồi”.

Ặc… Long Nhất kinh ngạc, nuốt nước miếng thiếu chút nữa là sặc, tiểu mỹ nhân ngư nói có thể sinh con cho hắn, ý tứ này không phải nói là nàng có thể cùng hắn điên loan đảo phượng sao, cùng hưởng ngư thủy chi hoan sao.

“Thiếu gia…” Lưu Ly vốn thẹn thùng đợi Long Nhất đáp lại, nhưng hồi lâu Long Nhất giống như là hóa đá không hề phản ứng.

“Trời ạ, còn chờ cái gì nữa” Long Nhất tự mắng một câu, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Ly lên đặt lên đôi môi đỏ mọng của nàng một nụ hôn nồng cháy.

 

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky