Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phong Lưu Pháp Sư

Chương 125: Mưu tính

Tác giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chọn tập

 

Dịch: Aficio Long Nhất vẫy tay chuyển thân rời khỏi, không thèm ngoái lại chút nào nhìn mười tên dong binh thuộc Thiên Lang dong binh đoàn đang nằm gào khóc trên mặt đất. Lý tưởng và hiện thực tóm lại là có sự khác biệt quá lớn. Chúng muốn đánh cho Long Nhất tới mẹ hắn cũng không nhận ra, kết quả là lại bị người ta tẩn cho thành một lũ đầu heo.

Long Nhất không cần phải hỏi xem rốt cuộc là ai đưa ra cái nhiệm vụ nhằm chơi xỏ mình. Trong lòng hắn đã đoán ra là ai rồi, ngoại trừ cuộc đột kích bất ngờ của Lâm Na đêm qua ra, hắn có gặp ai đâu. Nha đầu này chắc thực sự là có tiền đây, một nghìn tử tinh tệ tiền thưởng để đánh cho hắn thành một dúm? Hơn nữa lại còn đưa nó thành một nhiệm vụ cấp B nữa, nên biết hoang mãng thảo nguyên Di Thất Chi Thành cũng mới chỉ là nhiệm vụ cấp A mà thôi.

Long Nhất hiểu, Thiên Lang dong binh đoàn vừa xong chỉ là loại tôm tép, sau này còn những dong binh đoàn quy mô khủng bố cũng tìm hắn để kiếm chuyện. Chỉ cần đánh được một người là đã có thể hoàn thành nhiệm vụ, so với đa phần các nhiệm vụ thập tử nhất sinh khác rõ ràng là thoải mái hơn nhiều. Long Nhất tịnh không sợ dong binh đoàn nào tham tiền mà phát sinh xung đột với hắn. Hắn cũng rất vui lòng báo cho chúng biết một nghìn tử tinh tệ tịnh không phải là món hời, chỉ là hắn không thích vô duyên vô cớ bị kẻ khác chơi xỏ.

Xem ra tiểu nữu đó còn chưa được giáo huấn đầy đủ. Long Nhất nghĩ trong lòng, trực chỉ đi về hướng Thánh Ma học viện.

Mĩ nữ nổi danh như Lâm Na, hành tung đương nhiên là được nhiều người để mắt tới. Nghe ngóng một chút, Long Nhất liền biết tiểu nữu hiện đang lên lớp cho học sinh sơ cấp ma pháp hệ. Cái này có chút ngược với dự đoán của Long Nhất, không nghĩ rằng nàng ta còn là giáo sư nữa.

Long Nhất đi tới một phòng học, ghé một mắt ngó vào thấy được đích thực Lâm Na với mái tóc dài đỏ như lửa đang đứng trên bục giảng giảng bài. Phòng học này không còn một chỗ trống, thậm chí còn có nhiều người đứng ở đằng sau, trong đó còn có xen vào cả học sinh cao cấp ma pháp hệ nữa. Đương nhiên, họ tới đâu phải là để nghe cái tri thức lý luận cơ sở này, thuần túy là tới vì mĩ nữ thôi.

Lúc này, vừa hay Lâm Na đang giảng về chú ngữ của Hỏa Cầu thuật cùng nguyên lý cua nó. Nàng nói: “Các học sinh. Hỏa Cầu thuật được xem là ma pháp sơ cấp nhất của hỏa hệ ma pháp. Mặc dù lực sát thương có hạn, nhưng độ hữu dụng thì vô cùng lớn. Ban đầu các bạn chỉ có thể khá nhất là phóng ra một hỏa diễm to bằng đầu người, đợi tinh thần lực cùng ma lực của các bạn tăng cường, liền có thể đạt được kích cỡ lớn hơn nhiều.”

“Thưa giáo sư Lâm Na. Vậy giáo sư thi phóng một chiêu cho tôi xem.” Bên dưới lớp có người thỉnh cầu.

“Không vấn đề.” Lâm Na đáp ứng.

“Hỡi hỏa thần vĩ đại, xin ban cho tín đồ trung thành lực lượng. Hỏa Cầu thuật.” Lâm Na niệm chú ngữ. Từng ngón tay trên ngọc thủ thon thon của nàng xòe ra, một đợt mồi lửa tử giữa các ngón tay bùng lên, nhưng trong nháy mắt bị dập tắt.

Lâm Na sững người. Khuôn mặt xinh đẹp có chút ngượng ngùng, nhưng trong nháy mắt hồi phục lại. Nàng nói: “Vừa rồi giáo sư chỉ cho các bạn thấy được tình hình ban đầu khi thi phóng, để Hỏa Cầu thuật có thể xuất hiện, tiếp theo giáo sư sẽ thi phóng Hỏa Cầu thuật đích thực.”

“Hỡi hỏa thần vĩ đại, xin ban cho tín đồ trung thành lực lượng. Hỏa Cầu thuật.” Lâm Na vừa giơ tay ra, kết quả vẫn y nguyên, mồi lửa sinh ra lập tức bị dập tắt.

Trong một lúc, cả bên dưới không có một tiếng động nào. Nhưng Lâm Na ngượng ngùng chỉ muốn chui xuống đất. Lẽ nào bản thân đạt tới cảnh giới ma đạo sĩ rồi mà không ngờ phóng không ra Hỏa Cầu thuật cấp một, nhất định là có kẻ làm trò quỷ. Lâm Na nhìn khắp bốn phía, bất chợt thấy Long Nhất đang đứng bên ngoài phòng học dùng nhãn thần chế nhạo nhìn nàng.

Xác định được vừa xong là do Long Nhất động thủ cước, bởi vì Hỏa Cầu thuật uy lực đúng là quá nhỏ bé, dùng tinh thần lực bóp cho một cái là bị tiêu diệt ngay. Chỉ là Lâm Na thi phóng ma pháp cũng có ma pháp ba động, do đó nàng lúc ấy không phát giác ra được. Hơn nữa nàng còn nghĩ rằng bản thân có vấn đề nữa.

Lâm Na trước mắt đông đảo học sinh đùng đùng bỏ ra ngoài, lửa giận ngùn ngụt đứng ngay bên cạnh Long Nhất. Đột nhiên thấy tặc nhãn của hắn nhìn trực tiếp vào vùng ngực nàng, nhất thời nhớ lại điều bỉ ổi hắn đã làm với nàng tối đó, không ngăn nổi lùi lại hai bước.

“Đi với ta.” Long Nhất lãnh đạm nói. Giọng nói là mệnh lệnh không cần phải nghi ngờ.

“Tại sao ta phải đi cùng ngươi. Ngươi nghĩ ngươi là ai cơ chứ? Đồ dâm tặc đáng chết.” Lâm Na nâng mặt lên, làm cao nhìn Long Nhất. Nàng không tin rằng hắn dám động thủ trong Thánh Ma học viện.

“Không đi? Lẽ nào ngươi muốn ta trước mắt học sinh của ngươi, lấy ra từ trên mình ngươi nội y của Lệ Nhân phường. Ta khẳng định là bọn họ cũng rất muốn biết giáo sư Lâm Na mặc loại nội y gì đó.” Long Nhất cười he he, díp con mắt lại. Ý đồ uy hiếp không cần nói cũng hiểu được.

“Ngươi dám.” Lâm Na già trái non hạt nói.

“Trên đời này còn có chuyện ta không dám làm sao? Ngươi có tin là ta ngay lập tức động thủ không?” Long Nhất nhíu đôi mày kiếm lại.

Lâm Na căm hận trừng mắt nhìn Long Nhất. Nàng không dám đánh cuộc. Nàng tin rằng tên hỗn đản này nói được làm được. Nếu như thực sự ngay trước mặt học sinh mà bị lôi ra nội y thiếp thân thì nàng đâu còn mặt mũi nào mà ở lại Thánh Ma học viện nữa. Thế là nàng quay lại phòng học nói vài câu, rồi đi cùng Long Nhất, khiến cho rất nhiều học sinh đều như không tin vào mắt mình. Quả ớt cay xè này thế mà cũng có lúc đi sau lưng nam nhân, nhất thời các loại tin đồn truyền miệng lan khắp Thánh Ma học viện.

“Ngươi cuối cùng muốn làm gì?” Trên đường, Lâm Na đề phòng hỏi.

“Ta muốn làm cái gì ngươi vẫn còn chưa rõ ràng sao? Có lẽ, ngươi nên cùng ta tới Dong binh công hội để xác nhận một lượt.” Long Nhất lãnh đạm nói.

Sắc mặt Lâm Na biến đổi, nhãn thần lóe lên. Nàng nói: “Ta… ta không hiểu ngươi đang nói cái gì. Gia gia của ta tìm ta có việc. Ta phải đi đây.”

Đại thủ của Long Nhất như thiểm điện tóm lấy cổ tay khiết bạch như ngọc của Lâm Na, cười nói: “Ngươi đích thực không hiểu ta nói gì sao? Vậy cái nhiệm vụ đánh cho ta thành dạng đầu heo có phải là của ngươi hay không?”

“Không phải.” Lâm Na trả lời rất nhanh.

“Thực sự không phải?” Long Nhất cười hỏi lại.

“Ta nói không phải thì là không phải. Ngươi mau thả ta ra. Đồ dâm tặc đáng chết. Còn không thả là ta kêu cứu bây giờ. Gia gia của ta có thể đang ở trong học viện đó.” Lâm Na dùng sức để vùng vẫy ra.

“Phổ Tu Tư à? Ta sợ lắm đó. Còn thả ngươi à? Ta cũng chẳng muốn ở cùng ngươi.” Long Nhất cười he he buông tay Lâm Na ra. Tuy vậy, khi nàng còn chưa có phản ứng gì, hắn đã vỗ vào kiều đồn của nàng.

“Ngươi…” Lâm Na thở hổn hển, muốn hét lên, chợt nghĩ tới cái gì đó liền như thỏ con bỏ chạy mất.

Long Nhất cười, nhìn vào hình ảnh sau lưng Lâm Na, tay phải theo thói quen đưa lên vuốt râu. Hắn muốn đến là đến, muốn đi là đi. Dù cho gia gia của Lâm Na có là Viện trưởng Thánh Ma học viện đi chăng nữa, nhưng ngân quỹ của học viện cũng là do bộ Tài chính của Mễ Á công quốc quản lý. Lâm Na có thể tùy tùy tiện tiện rút ra một nghìn tử tinh tệ để xử trí một người sao? Hắn không tin. Có lẽ Phổ Tu Tư có thể rút ra được, nhưng Lâm Na tuyệt đối không thể.

Trong khi Long Nhất cười he he hai tiếng, hắn đột nhiên nghĩ ra được một biện pháp tuyệt diệu, đảm bảo khiến cho Lâm Na cùng với gia gia của nàng phải ngậm bồ hòn làm ngọt.

Long Nhất ra khỏi Thánh Ma học viện, liền phát hiện bị người theo dõi. Nghĩ rằng mình bị một dong binh đoàn nhắm phải, hắn cười thầm trong bụng. Dong binh đoàn này tới vừa hay, đích thực là tùy theo tâm ý của hắn.

PHONG LƯU PHÁP SƯ

 

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky