Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phong Lưu Pháp Sư

Chương 187: Một đêm đầm ấm : tieuminhtieuBiên dịch & biên tập

Tác giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chọn tập

 

Dịch: hoangthuong

Biên dịch & biên tập: Long Nhất

Long Nhất nhận thấy Tây Môn Vô Hận hay cáu gắt ầm ĩ với hắn. Trước lúc vụ tắm táp diễn ra còn đối với hắn vui vẻ thân thiết nhưng sau đó không ngờ lại trở nên lãnh đạm lạnh nhạt. Mỗi lần ánh mắt hai người gặp nhau nàng lại hừ lạnh quay đầu về phía khác, khiến trong lòng Long Nhất không khỏi cười khổ không thôi. Nha đầu này, mình có trêu chọc ả sao?

Đoàn người càng lúc càng vào sâu trong Ma ảo sâm lâm. Trong thời gian này Đại đầu quái đã hoàn toàn hòa nhập vào đội ngũ bọn họ. Nó đặc biệt rất thích dính chặt lấy Long Nhất, hắn đi đâu nó theo đấy, quả đúng là như bóng với hình.

Sau khi được mây mưa tắm gội Lăng Phong tâm tình càng lúc càng tốt, thường nhân lúc mọi người không chú ý ngấm ngầm chọc ghẹo Long Nhất, có lúc thì nhéo tay hắn, lúc lại ném sang cái nhìn sắc lẻm.

Bóng tối bao trùm vạn vật, từ trong trướng Long Nhất đứng dậy ra ngoài đi dạo bâng quơ. Vừa bước ra đã nhìn thấy Tây Môn Vô Hận ngồi trên thảm cỏ gần đó, miệng mấp ma mấp máy, tay thon hung hăng bứt đám cỏ non dưới chân.

“Nhị ca chết bầm, nhị ca thúi, đồ xấu xa, đồ quỷ chết dẫm, muội đánh chết huynh, đánh chết huynh.” Tây Môn Vô Hận vừa bứt ngọn cỏ vừa lẩm bẩm.

Long Nhất tức thì trán vã mồ hôi. Không biết mình đã làm chuyện gì khiến cho đại tiểu thư này không vui vậy. Hắn nhẹ nhàng bước tới sau lưng Tây Môn Vô Hận, thấp giọng cười nói: “Hóa ra ta còn có nhiều danh hiệu như vậy a, thế mà trước kia ta không biết a.”

Tây Môn Vô Hận hừ lạnh một tiếng, lại xoay mình tiếp tục lấy lưng ong nghênh đón hắn.

Long Nhất thở dài, đặt mông ngồi xuống cạnh Tây Môn Vô Hận, hỏi: “Đến đây, nói cho nhị ca biết, nhị ca đã làm gì khiến công chúa nhà ta tức giận vậy?”

“Huynh chọc tức muội, muội ghét huynh.” Tây Môn Vô Hận bĩu môi nói.

“Quay lại đây nhìn ta nào.” Long Nhất dỗ dành.

“Không” Tây Môn Vô Hận giận dỗi cự tuyệt.

Long Nhất vươn hai tay ra ôm lấy gương mặt xinh tươi của Tây Môn Vô Hận, xoay đầu nàng lại đối diện mình, hắc hắc cười nói: “Công chúa nhà ta không biết từ bao giờ thành tiểu trư vậy, xem ra cái miệng xinh xắn này cũng treo được đến hai bình dầu chứ chả chơi.”

Tây Môn Vô Hận đẩy tay Long Nhất ra, một trận phấn quyền trút lên người Long Nhất, yêu kiều nói “Đáng ghét, đáng ghét, nhị ca xấu.”

Bàn tay to lớn của Long Nhất giữ lấy tay thon của Tây Môn Vô Hận, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, tiểu muội, mau nói cho nhị ca, nhị ca có chỗ nào làm muội giận vậy?”

Tây Môn Vô Hận nghe ngữ khí ôn nhu của Long Nhất thôi không làm loạn nữa, cặp mĩ mục u oán nhìn Long Nhất, nói: “Nhị ca, huynh toàn trêu hoa ghẹo nguyệt, vậy huynh có còn nhớ tới thâm tình của Linh nhi đối với huynh không?”

Long Nhất liền ngây người. Hóa ra là chuyện này. Hắn tự hỏi lòng mình, không khỏi có chút xấu hổ. Đúng vậy, sau khi Long Linh Nhi ra đi hắn rất ít khi nhớ tới nàng.

“Nhị ca không hề quên nàng, thực đấy. Muội có phải vì chuyện Phong Linh mà tức giận a?” Long Nhất hỏi.

Tây Môn Vô Hận gật đầu, cái đầu nhỏ dựa vào vai Long Nhất, nhích thân thể sát lại gần hắn, lẩm bẩm nói “Muội cũng không biết tại sao lại tức giận, trong lòng cảm thấy không thoải mái. Huynh có nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy, một ngày nào đó liệu có quên muội không?”

Long Nhất bật cười, Tây Môn Vô Hận thật vẫn là cô nhóc con a. Hắn vuốt mái tóc mềm mại như tơ của nàng, cười đáp: “Sao có thể vậy? Muội là tiểu muội ta, cho dù nhị ca có bao nhiêu hồng nhan, trong lòng nhị ca muội vĩnh viễn vẫn là người quan trọng.”

“Thật vậy chứ? Nếu như…” Tây Môn Vô Hận trong lòng Long Nhất ngấm ngầm mỉm cười. Nàng vừa buột miệng định nói ra liền ngưng lại kịp, hai má ửng hồng. Nàng vốn định nói nếu nàng không phải là thân muội muội của hắn, Long Nhất liệu có coi nàng ta như hồng nhan tri kỉ của hắn không?

“Nếu như sao?” Long Nhất kì quái hỏi.

“Không, Không có gì, huynh có nhớ nhà không?”Tây Môn Vô Hận hoảng loạn vội thay đổi chủ đề. Ý niệm kì quái không tuân theo luân thường đạo lý ấy khiến tâm lý nàng ta cực kì bất an.

Nhà? Long Nhất chấn động. Nhà tức là Tây Môn gia tộc à? Long Nhất cẩn thận suy nghĩ, nhận thấy trong lòng đích thực có một cảm giác nhớ nhung kì dị. Mặc dù linh hồn là một người khác, nhưng huyết dịch lưu chuyển trong thể nội hắn thủy chung vẫn là dấu tích của Tây Môn gia tộc.

Long Nhất gật đầu nói: “Nhớ chứ, rời nhà đã một năm rưỡi, không biết phụ thân và mẫu thân có khỏe không?”

Tây Môn Vô Hận đột nhiên trầm mặc không nói. Lúc này, Long Nhất cảm thấy trước ngực ẩm ướt, nâng cằm nàng lên mới phát hiện nàng đang lệ rơi đầy mặt.

“Tiểu muội? Muội sao vậy? Nhớ nhà sao?” Long Nhất ôn nhu lau nước mắt trên gương mặt Tây Môn Vô Hận, nhẹ nhàng hỏi.

Tây Môn Vô Hận gật đầu, sụt sịt nói: “Muội nhớ mẫu thân, rất nhớ người.”

Long Nhất ngây người, trong kí ức mẹ của Tây Môn Vô Hận đã mất nhiều năm. Nhất thời hắn không biết nói gì để an ủi nàng, chỉ nhẹ nhàng vỗ nhẹ lưng ong.

“Nhị ca, huynh biết không? Muội lúc trước rất hận huynh, ghen tị với huynh. Huynh xấu xa tồi tệ như vậy nhưng cái gì cũng có. Phụ thân đối với huynh vô cùng sủng ái, nhưng đối với muội cùng đại ca lại không nóng không lạnh. Huynh còn có mẫu thân thương yêu bảo vệ, mẫu thân muội lại đã mất quá sớm. Muội thường hay nghĩ, vì sao trời cao lại bất công vậy.” Tây Môn Vô Hận không thể khống chế tình cảm của mình, nức nở nói.

Long Nhất nghe vậy trong lòng cảm thấy đau xót. Đúng vậy, Tây Môn Vô Hận dù là đại tiểu thư trong Tây Môn gia tộc, ăn ngon mặc đẹp không thiếu gì, cái thiếu duy nhất là tình thân. Hắn cũng không hiểu rõ, trong nhà chỉ có một kim chi ngọc diệp như vậy, ngay cả nắm trong tay cũng sợ rơi mất, ngậm trong miệng cũng sợ tan mất, sao phụ thân lại đối với nàng lãnh đạm như vậy?

“Ngoan nào, tiểu muội đừng khóc nữa. Sau này nhị ca sẽ yêu thương muội, ai cũng không thể khi phụ muội.” Long Nhất ôm Tây Môn Vô Hận vào lòng vỗ về an ủi.

“Nhị ca, huynh cả đời cũng đều luôn thương yêu muội chứ?” Tây Môn Vô Hận thổn thức hỏi.

“Đương nhiên là suốt đời. Ai dám khi phụ muội, nhị ca đảm bảo sẽ đánh cho hắn tơi bời hoa lá, răng rơi đầy đất.” Long Nhất vỗ ngực bảo chứng.

“Nếu nhị ca khi phụ muội thì làm sao?” Tây Môn Vô Hận đang khóc cũng phải bật cười hỏi.

“Nhị ca sao có thể khi phụ muội chứ?” Long Nhất cười nói.

“Sao không thể? Trước kia huynh thường hay khi phụ muội, sao không tự đánh mình cho răng vãi đầy đất đi, hi hi.” Tây Môn Vô Hận khúc khích cười.

Long Nhất tức thì hai mắt trắng dã. Chuyện trước kia đâu phải lão tử ta làm, hắn nhéo cái mũi nhỏ của Tây Môn Vô Hận, cười nói “Khóc khóc cười cười, cún con tồ dầm.”

“Đáng ghét, huynh mới là cún con ấy?” Tây Môn Vô Hận không kịp nói hết đã vội vàng rúc vào lòng Long Nhất, đem nước mắt nước mũi chùi sạch cả lên y phục Long Nhất.

“Á, y phục ta vừa mới thay xong a, tiểu nha đầu này chán sống rồi a.” Long Nhất làm bộ hung thần ác sát, hai tay không ngừng cù Tây Môn Vô Hận.

Tây Môn Vô Hận cười khanh khách tránh né. Hai người chọc ghẹo nhau lăn cù trên thảm cỏ.

Đột nhiên, thân thể Tây Môn Vô Hận cứng đờ, khuôn mặt ửng hồng nhìn Long Nhất. Long Nhất cũng vội vàng hồi thủ. Vừa rồi không cẩn thận chạm vào vùng thịt mềm mại phía trên của nàng, khiến hắn có chút ngượng ngùng.

“Xú nhị ca, dám chiếm tiện nghi của người ta.” Tây Môn Vô Hận cong môi giận dỗi nói. Nói thì nói thế, nhưng nàng vẫn đổi bên rồi lại tựa vào người Long Nhất, ai bảo bên kia có nước mắt cùng nước mũi của nàng chứ.

Lăng Phong ở gần đó theo dõi cảnh huynh muội tình thâm một hồi, trong lòng lại thấy có chút quái lạ. Nàng là nữ nhân, trực giác nữ nhân thông thường rất chính xác. Có thể Long Nhất đối đãi với Tây Môn Vô Hận thân tình như một thân muội muội đích thực, nhưng nàng lại cảm thấy tình cảm Tây Môn Vô Hận đối với Long Nhất có chút vượt ngoài quỹ đạo.

“Rất đầm ấm, không phải sao?” Phía sau đột nhiên vang lên thanh âm của Thủy Nhược Nhan.

“Thì sao? Thủy Nhược Nhan giáo sư không phải cũng có khát vọng vậy sao? Vai của ta có thể cho nàng mượn dùng tạm.” Lăng Phong không để lộ dấu vết lên tiếng chọc ghẹo.

Thủy Nhược Nhan liếc qua đôi vai gầy mỏng của Lăng Phong một cái, khinh khỉnh nói: “Cậu ba hoa ít thôi, bộ dạng cậu e rằng đến một cành trúc còn đỡ không nổi.”

“Hắc hắc, bờ vai Long Nhất chắc cũng đủ rộng rãi chứ nhỉ?” Lăng Phong cổ quái cười chọc lại.

Gương mặt Thủy Nhược Nhan ửng hồng, nhưng vẫn nghênh đầu đáp: “Không sai, bờ vai hắn ấm áp hơn cậu nhiều.”

Lăng Phong nhìn Thủy Nhược Nhan, trong ánh mắt lướt qua chút sầu não. Nàng sớm đã biết Thủy Nhược Nhan rất có cảm tình với Long Nhất, nhưng lại chưa từng quang minh chính đại nói ra như vậy. Là nữ nhân của Long Nhất, tâm lý nàng tự nhiên là rất không thoải mái.

“Hồng nhan tri kỉ của Long Nhất nhiều như vậy, Thủy Nhược Nhan giáo sư phải nỗ lực nhiều vào.” Lăng Phong cười cười nói, quay mình trở về trướng.

Thủy Nhược Nhan cảm thấy kì quái cùng ngượng ngùng. Ngữ khí Lăng Phong có gì đó không đúng a, tựa như là uống nhầm dấm. Chẳng lẽ hắn đối với Long Nhất.Thủy Nhược Nhan nghĩ đến đây không khỏi lạnh người, không lẽ đấy là nguyên nhân hắn không thèm để ý tới Nhân Nhân mĩ lệ ôn nhu sao?

Thủy Nhược Nhan cũng không nghĩ nhiều, chỉ nhìn bóng hình Long Nhất nơi xa thở dài. Tên xú gia hỏa này mấy ngày nay toàn giả vờ giả vịt khờ khạo với nàng. Nàng đã biểu lộ rõ ràng như vậy, hắn lại không có chút phản ứng, chẳng lẽ vẫn còn muốn một nữ hài tử tự mình nói trắng ra với hắn mới được hay sao.

Một đêm với mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng rồi cũng trôi qua. Tây Môn Vô Hân đêm qua còn tức tối cáu gắt cũng đã thân mật với Long Nhất hơn, lại còn cùng với Đại đầu quái tạo thành cái đuôi của Long Nhất.

Một đoàn người cứ như vậy dần dần đi sâu vào trong, nhưng cho đến tận giờ vẫn không phát hiện ra tung tích Long tộc. Mấy ngày gần đây, Tây Môn Vô Hận đều gọi Đại đầu quái là con của Long Nhất, thỉnh thoảng lại tự ngôn tự ngữ với Đại đầu quái rồi chỉ Long Nhất bảo đấy là phụ thân của nó.

Đối với đứa con Tây Môn Vô Hận cưỡng ép ban cho này, Long Nhất có chút khóc cười không được nhưng trước sự áp bức của tiểu muội đành phải nhận đứa con xấu xí này. Mà Đại đầu quái tự hồ đã quen với việc được gọi là con như vậy, mỗi lần Long Nhất gọi con ơi là lại lóc chóc lăn mình đến.

Chuyện đấy kể ra cũng chưa là cái gì, sau này còn phát sinh một việc khiến đám người Long Nhất chấn kinh như bị sét đánh, tất cả khủng khiếp nhìn nhau như gặp quỷ.

 

Chọn tập
Bình luận