Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phong Lưu Pháp Sư

Chương 411: Gạt người chết không cần bồi thường

Tác giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chọn tập

 

Lời kia của Long Nhất vừa thốt ra, Âu Nhã Lạp, Dực nhân tộc trưởng cùng mấy vị trưởng lão liền lên cơn nổi giận, mà mấy người đứng sau Long Nhất đều che miệng cười, các nàng quá hiểu về hắn, một lời nói ra không làm kẻ khác giật mình thì không thèm nói, hắn nói thoải mái vì có ai quản nổi hắn đâu chứ.

-“- Ngươi. cái đồ tiểu tử thúi đại nghịch bất đạo này, dám tiết độc Phong thần, các ngươi đừng nghĩ đến việc còn sống mà rời khỏi đây”- Dực nhân tộc trưởng sắc mặt xanh mét chỉ tay vào Long Nhất mắng.

-“Ta đương nhiên phải đi, không những vậy còn sống rất tốt nữa, hôm nay không còn sống để đi ra ngoài sợ rằng chỉ có người khác”- khóe miệng Long Nhất khẽ nhếch lên, trên đôi lông mày đã hiện lên một đường sát khí.

Dực nhân tộc trưởng cũng không di chuyển, một đạo ánh sáng màu xanh từ dưới đất trồi lên rồi tạo thành một màn chắn bao phủ xung quanh, tên tộc trưởng đắc ý cười to:

-“Chúng ta đi, các ngươi ở lại từ từ hưởng thụ bữa tiệc lớn do chúng ta vì các ngươi mà chuẩn bị đi”

Dực nhân tộc trưởng vừa mới nói xong, một đạo hư ảnh từ không trung phía sau hắn xuất hiện rồi ngưng tụ chân khí lại thành một tia chớp bắn tới ngay cổ hắn.

Nhưng thực lực tên Dực nhân tộc trưởng này cũng không phải giả, thực lực quả nhiên cũng rất cao cường, nhắn đã nhận ra nguy hiểm, cũng không quay đầu lại mà nhanh như gió tránh về phía trước.

Tư đích một tiếng thể hiện ra thanh âm da thịt đứt rách, Dực nhân tộc trưởng mặc dù rất muốn tránh, nhưng là vẫn bị Long Nhất chém một đường sài sau lưng.

-“- ngươi. như thế nào làm được?”- Dực nhân tộc trưởng vừa quay đầu lại nhìn, chính là thấy tàn ảnh của Long Nhất từ từ tiêu tán tạo thành một quang cảnh hết sức đẹp mắt.

-“Ta đã sớm nói rồi, hôm nay không còn sống để ra ngoài là kẻ khác”- Long Nhất hắc hắc cười rồi dùng càn khôn đại na di, tốc độ nhanh chóng đạt tới cực hạn, ma đấu khí cùng nội lực kết hợp làm lực công kích của hắn nâng lên một tầng mới, có thể dễ dàng làm cho tên Dực nhân tộc trưởng luống cuống tay chân, lông trên đôi cánh bị ma đấu khí của Long Nhất tước ra bay đầy trời.

Lúc này, Âu Nhã Lạp cùng mấy vị trưởng lão mới hồi phục tinh thần cùng đồng thời nhảy vô Long Nhất, lúc này mới tạo con đường thoát thân cho tên Dực nhân tộc trưởng.

-“- Các ngươi trước tiên cứ vây lấy hắn, ta đi ra ra ngoài kêu bọn họ tấn công vào”- Dực nhân tộc trưởng vội vàng nói rồi móc ra một cái quyển trục, một cái truyển tống pháp trận cỡ nhỏ xuất hiện trên mặt đất, hắn lập tức bước vào ngay.

-“- không gian cấm cố”- Chính lúc thân hình tên Dực nhân tộc trưởng sắp biến mất thì một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên khắp sơn động, hết thảy tựa hồ như bị đông cứng lại, thân hình tên Dực nhân tộc trưởng vừa lóe lên rồi một lần nữa lại xuất hiện, trên mặt hắn vẫn còn mang theo vẻ kinh hãi, mà Vô Song đang lơ lửng giữa không trong lạnh như băng đang nhìn hắn.

Phanh phanh, Long Nhất tụ một thân nội lực rồi đánh văng những kẻ đang vây hắn ra xa, bàn tay to thoáng một cái, tam đại thần thú lập tức xuất hiện, không cần Long Nhất nhiều lời đã phát động công kích.

Ngọn thánh hỏa thiêu nhiêu từ Hoả kỳ lân cùng với hai đạo thiểm điện tím bạc từ Cuồng Lôi thú như hai vòi rồng bắn ra, tên Dực nhân tộc trưởng kia chưa kịp kêu một tiếng đã bị phân giải thành những phân tử, tình cảnh y như lúc Long Nhất xuyên qua thời không khi trước, chỉ bất quá không biết tên tộc trưởng này còn mạng để đến thế giới khác hay không thôi.

-“Được rồi, con ruồi vo ve hoài cũng đã bị đập, ta nghĩ chúng ta bây giờ có thể từ từ ngồi xuống uống chút nước ăn miếng bánh từ từ nói chuyện rồi, Âu Nhã Lạp vu sư cùng các vị trưởng lão, các ngươi còn muốn làm gì nữa đây?”- Long Nhất vừa nhìn đám dực nhân đang trợn mắt há hốc mồm trước sự việc xảy ra mà nói, rồi hắn từ từ tìm một cái ghế còn nguyên vẹn ngồi xuống.

-“Ngươi. ngươi giết chết tộc trưởng của chúng ta….”- Âu Nhã Lạp vừa run rẩy chỉ tay vào Long Nhất vừa nói.

-“Không có nha, ta thiện lương đến nỗi một con kiến cũng không đành lòng giết thì như thế nào lại đi giết người? Tộc trưởng các ngươi chỉ là được Phong thần triệu hồi đến thần giới của nàng mà thôi”- Long Nhất cười híp cả mắt đáp.

-“Ngươi. ngươi…”- Trong lúc nhất thời Âu Nhã Lạp nói không ra lời, mà lúc này nàng mới chú ý đến 3 con thần thú đã đưa Dực nhân tộc trưởng vào chỗ chết, tinh tế đánh giá một phen, đột nhiên kinh hô lên:

-“Hoả kỳ lân, Cuồng Lôi thú, còn có Quang minh thánh thú, điều này sao có thể?”

-“Cái gì không thể, ta đã nói với nàng rằng Phong thần là nữ nhân của ta, các ngươi cứ hết lần này đến lần khác đều không tin”- Long Nhất cười nói, từ tử hưởng thụ sự xoa bóp không nặng không nhẹ của tiểu hồ ly Bối Toa.

Âu Nhã Lạp cùng mấy vị trưởng lão ngơ ngác nhìn Long Nhất, vốn bọn họ tuyệt đối tưởng rằng lời Long Nhất thuần túy là lời nói vô căn cứ, nhưng giờ đã gặp được tam đại thần thú, bọn họ không còn kiên trì mà bắt đầu dao động, đó chính là những thần thú do chủ thần phái xuống trần, chúng nó có thể nào nghe mệnh lệnh từ một người bình thường sao, biến thành ma sủng của một người bình thường sao.

-“Xem bộ dáng cùng vẻ mặt của các ngươi kìa, ta nói vậy còn chưa rõ sao, các ngươi không biết thần giới có 7 vị chủ thần sao?”- Long Nhất khẽ nhếch mép, lúc này hắn đã dựa hẳn bả vai vào bộ ngực của Bối Toa, một cảm giác mềm mại co dãn đàn hồi từ từ truyền đến.

Trên mặt Bối Toa từ từ xuất hiện một ráng mây đỏ, nhưng không hề né tránh, ngược lại còn kéo bả bai bên kia của hắn áp vào bộ ngực của mình, rồi kéo đầu của hắn đặt vào giữa ngực mình rồi bắt đầu xoa bóp.

Âu Nhã Lạp cùng mấy vị trưởng lão nghe được câu hỏi của Long Nhất đều cùng gật đầu. Mà Vô Song các nàng cũng lắng nghe hắn nói, chủ yếu là các nàng muốn nghe thử Long Nhất có thể chế ra một cái lý do kỳ lạ nào đó hay không.

-“Kỳ thật trong bảy vị chủ thần thì Phong thần cùng Lôi Thần có quan hệ tình nhân, bọn họ yêu nhau phi thường, nhưng là có một ngày nọ Hỏa Thần đột nhiên nhảy vào biểu lộ tình cảm với Lôi thần, mà Lôi thần vốn là có tính đa tình, Phong thần xinh đẹp vô cùng nhưng Hỏa Thần cũng không kém, chàng đối với cả hai người đều cũng ham muốn, nhưng Phong thần cùng Hỏa Thần đều là chủ thần của thần giới, không cam tâm cùng chia xẻ chung một nam nhân. Vì vậy minh tranh ám đấu, sóng gió mãnh liệt khiến cho thần giới gà bay chó chạy, cũng vì vậy mà gây thành đại họa”- Long Nhất ảo não thở dài nói, vẻ mặt cùng ánh mắt như nhìn về ký ức xa xăm.

-“Các nàng gây thành đại họa gì?”- Âu Nhã Lạp thấy Long Nhất ngừng lại không khỏi tò mò hỏi.

-“Cái này. đó là điều cơ mật của thần giới, há có thể tùy tiện nói ra, mọi người chỉ cần biết là các nàng phạm phải một sai lầm nghiêm trọng, khiến cho thần giới đều muốn dùng thiên phạt để trừng phạt các nàng, thiên phạt chính là cơ cấu để giám sát thần giới, mà Lôi thần chàng ta quyết định một mình gánh chịu hết mọi trừng phạt này, nói ra hậu quả cũng do hắn mà ra, sau đó Lôi thần bị thiên phạt khiến cho chân thân tan biến, linh hồn chuyển nhập về nhân gian để chịu khổ, không qua được bảy bảy bốn mươi chín cửa ải thì không thể trở về làm thần lại được”- Long Nhất nói tiếp, mấy nữ nhân phía sau hắn nghe được cũng có cảm giác đắng miệng.

Thần sắc Âu Nhã Lạp biến hóa, nàng ngẩn ngơ hỏi:

-“Nói như vậy ngươi chính là chuyển thế của Lôi Thần ngày đó bị thiên phạt sao?”

-“Vu sư tiểu thư, nàng thật sự là quá thông minh, không hổ danh là tín đồ trung thành của Phong thần, chuyện ẩn mật như vậy cũng bị nàng đoán trúng”- Long Nhất hắc hắc cười nói.

-“- Tây Môn thiếu gia, ngươi nói ngươi là lôi thần, có chứng cớ gì không”- một vị Dực nhân tộc trưởng lão hỏi, mặc dù trong lòng họ có 7 phần tin tưởng, nhưng cũng không dám tin hoàn toàn.

-“Những thần thú này không phải là chúng cứ sao?”- Long Nhất chau mày nói.

-“Như vậy trừ thần thú ra, Tây Môn thiếu gia còn có chứng cứ nào khác để chứng minh không?”- Một dực nhân trưởng lão khác hỏi.

-“Đương nhiên là có, các ngươi cẩn thần nhìn xem là được”- Long Nhất nghiêm mặt, toàn thân đột nhiên phát ra một đạo ánh sáng màu tím bạc nhàn nhạt. Nếu không phải trong đầu hắn đang tính toán thu phục sự tín nhiệm của bọn Dực nhân tộc thì hắn làm sao mà chịu tốn công tốn sức làm mấy chuyện này cơ chứ.

Mọi người đều mở to hai mắt, chỉ thấy được quang mang màu tím bạc đang lơ lửng vờn quanh thân thể Long Nhất, nhưng nhìn một hồi vẫn không phát hiện chân tướng sự việc gì,.

Đột nhiên Long Nhất quát khẽ một tiếng, giữa 2 hàng lông mày đột nhiên xuất hiện một hố đen quỷ dị, một đạo ánh sáng máu tím mãnh liệt phát ra, Lôi thần thần bài trong ý thức hải của Long Nhất từ giữa hai hàng lông mày của hắn hiện ra rồi xoay tròn giữa không trung.

Đông vài tiếng, Âu Nhã Lạp cùng mấy vị Dực nhân trưởng lão đều cùng quỳ xuống, lúc này trong lòng bọn họ không còn hoải nghi gì nữa, vửa nghĩ lại mình vừa mới đối địch với một chủ thần, mà hắn lại là tình nhân của Phong thần mà mình thờ phụng, trên trán mồ hôi lạnh không ngừng túa ra.

Long Nhất vừa thu lại Lôi thần thần bài vừa đem khí thế vừa nãy phát tán đi, chỉ nhẹ nhàng ngồi nguyên trên ghế mà nhịp nhịp chân, một lúc sau lại từ từ hưởng thụ mùi hương cùng bàn tay ngọc đang nhẹ nhàng xoa bóp.

-“Các ngươi đứng lên đi, bây giờ ta còn chưa tựu lại chân thân của Lôi thần, 49 cửa ái khó khăn kia còn chưa xông qua hết, các ngươi có bằng lòng giúp ta không?”- Khóe miệng Long Nhất lộ ra một nụ cười tà ác, cảm giác sai khiến được kẻ khác thật sảng khoái, hơn nữa những kẻ này còn hoàn toàn tin tưởng không chút nghi ngờ, loại cảm giác này thật quá mỹ diệu, chẳng trách trên thế gian này có nhiều tên thần côn như vậy (ND: Thần côn = từ này dùng chỉ mấy kẻ dựa hơi thần thánh, ở ta hay gọi là mấy kẻ buôn thần bán thánh  ).

-“Lôi thần có lệnh, không thể không tuân, cho dù cả Dực nhân tộc này có đem hết tất cả ra cũng không tiếc”- Một tên Dực nhân trưởng lão vội vàng nói, hắn không ngu ngốc, đây chính là một cơ hội trời cho, Dực nhân tộc có thể thiết lập được quan hệ với thần vậy sau này tại Thương Lan Đại lục còn không phải muốn gió có gió, muốn mưa có mưa sao, huống hồ vị Lôi thần này vẫn còn trong kiếp nạn, thể hiện lòng trung thành lúc này so với lúc khác tất nhiên hữu hiệu hơn nhiều lắm.

Long Nhất cười hắc hắc nói:

-“Tốt lắm, chỉ có điều sau này không nên gọi ta là Lôi thần, thay bằng đó cứ kêu là thiếu gia đi”

-“Dạ, thiếu gia”- Mấy vị Dực nhân trưởng lão cùng kêu lên, chỉ có Âu Nhã Lạp có chút trù trừ.

-“Vu sư tiểu thư, nàng không phải là còn nghi vấn chứ?”- Long Nhất nhíu mày hỏi.

-“Không có, chỉ là không có tộc trưởng nên không biết cần làm cái gì bây giờ?”- Âu Nhã Lạp khẽ cắn môi hỏi.

-“Tộc trưởng? Không phải đã nói là hắn không sao rồi à? Hắn vừa mới được Phong thần triệu đến thần giới rồi, sau này nàng chính là tộc trưởng, hiểu chưa? Nàng đừng nói đến việc đó nàng cũng không làm được chứ”- Long Nhất thản nhiên nói, hắn biết chỉ cần Âu Nhã Lạp cùng mấy tên Dực nhân trưởng lão này liên thủ, vậy còn chuyện gì không thể giải quyết sao.

-“Vậy y theo sự phân phó của thiếu gia”- Vài tên Dực nhân trưởng lão cùng kêu lên, rồi cùng cùng lúc dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Âu Nhã Lạp, làm cho nàng cũng không biết nên làm như thế nào cho tốt nữa.

Âu Nhã Lạp cắn răng một cái, khom người ứng tiếng rồi nói tiếp:

-“Không biết thiếu gia muốn Dực nhân tộc chúng ta làm cái gì?”

-“Các ngươi hẳn đã biết thế cục tại Thương Lan Đại lục rồi, điều cần các ngươi làm là giúp Tây Môn gia tộc thống nhất cả Thương Lan Đại lục, như vậy là bỏ đi cái giới hạn của các quốc gia, sau này sẽ không còn chiến tranh nữa, hiểu chưa?”- Long Nhất uy nghiêm nói, trong đôi mắt đen lấp lóe tinh quang. Trong lòng hắn bắt đầu tính toàn làm sao khai thác tối đa hiệu quả từ đám Dực nhân tộc thần kỳ này.

 

Chọn tập
Bình luận