Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phong Lưu Pháp Sư

Chương 612: Minh Ma Đại Tướng

Tác giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chọn tập

 

Tạp Nhĩ chỉ cảm thấy toàn thân đông cứng. Khí tức âm hàn của tử vong trong sát na khiến hắn như ở chín tầng u minh, trong nháy mắt tưởng rằng mình đã là một tử thi.

“Oanh” một tiếng, một ngân sắc cự chùy thật lớn mang theo điện quang chói mắt đánh văng một kích ra ngoài. Tạp Nhĩ từ tay tử thần trở về toàn thân vô lực ngã gục tại chỗ, nuốt từng ngụm khí, từ đầu đến chân đều phát run lên, cảm giác như vừa từ cõi chết trở về.

Lúc này Long Nhất cùng Ma Thi đang đại chiến với nhau. Ngân tử sắc cùng hắc sắc quấn lấy nhau dây dưa không dứt, đại thụ cùng cây cỏ xung quang gặp phải hai cỗ khí bàng đại đều thành bụi phấn, đất đá bên ngoài bị cuốn bay trông như một vùng lốc xoáy.

Long Nhất vũ động lôi thần cự chùy, cảm thụ lực lượng mênh mông trong nội thể. Trong lòng giờ không như trước kia làm cho hắn thật sảng khoái, những nỗi bực dọc cũng theo đó mà tuôn ra. Ma Thi này lực công kích cơ bản với hắn không cùng một đẳng cấp, nhưng lực phỏng thủ biến thái lại làm cho Long Nhất phải chấn kinh. Dưới sự công kích của hắn, Ma Thi tuy có chút chật vật nhưng vẫn ngang nhiên khiêu khích.

Long Nhất biến thành ngân tử sắc với đôi mắt điện quang lưu động. Trong nháy mắt Ma Thi đánh xuống. Nếu không còn mặc nổi Lôi Thần Sáo Trang thì kẻ thua chính là Long Nhất chứ không ai. Đồng thời hắn cũng hiểu được Ma Thi này cùng thần bài chắc chắn có điểm mấu chốt.

“Mấy tên gia hỏa các ngươi, ra đây nhanh.” Long Nhất kêu to một tiếng. Trong hắc ám thứ nguyên không gian, Cuồng Lôi Thú, Tiểu Hổ Tiểu Tam cùng với Long Nhị còn có Lục Dực Thiên Sứ cốt giá tử theo lệnh triệu hoán mà đi ra.

Toàn thân ngân tử lông mao – Cuồng Lôi Thú, Tuyết bạch uy mãnh – Tiểu Tam, hắc cốt khải giáp cùng huyến sắc liêm đao – Long Nhị, thẩm phán chi mâu – Lục Dực Thiên Sứ. Hơn nữa còn có lưỡng Hỏa Kỳ Lân, có một vòng vây siêu việt như vậy, Long Nhất thuận thế đi ra một bên.

Long Nhất thu hồi Lôi Thần Sáo Trang, vỗ vỗ lên khuôn mặt thất thần của Tạp Nhĩ.

“Long Nhất, chúng nó…” Tạp Nhĩ lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này, đầu óc nhất thời không sao tiêu thụ nổi. Trong thời gian ngắn mà có quá nhiều thứ phát sinh khiến hắn đến nói cũng không xong.

“Ma sủng của ta đấy, ngó được chứ!” Long Nhất hắc hắc cười, thuận tay lấy khối thần bài từ Tạp Nhĩ. Xét theo bản chất của nó, khối thần bài này đích thực quang minh thuộc tính không thể nghi ngờ. Vậy mà trung gian lại có một điểm hắc quang lướt qua.

Tạp Nhĩ vừa mới tỉnh táo lại một chút liền lâm vào trạng thái ngốc trệ. Cái tên quái thai này lại mang thần thú làm vật cưng…

Long Nhất dùng một chút tinh thần lực lượng thâm nhập vào bên trong. Quang minh khí tức vô cùng nồng hậu xung quanh hắn, lỳ lạ là hắc điểm kia như chơi trò trốn tìm không cho hắn điều tra.

Mà lúc này Ma Thi bị chúng thần thú vây công càng lúc càng lo âu. Hắn cực lực tưởng rằng có thể đột phá vòng vây, nhưng thần thú của Long Nhất đâu phải vật trang trí.

Long Nhất xem như đã lần ra một chút manh mối, điểm hắc sắc quang mang trong thần bài cùng Ma Thi chắc chắn có điểm liên hệ a. Khóe miệng nổi lên một tia cười giảo trá, dùng tinh thần lực bố hạ một cái thiên la địa võng. Sau đó chậm rãi vây chặt lại, để xem nó còn trốn đi đường nào.

Hắc điểm không ngừng tìm kiếm lối thoát, cuối cùng bị tinh thần lực của Long Nhất vây trụ lại.

Đang lúc Long Nhất đắc ý, đột nhiên mi tâm chấn động, tử vong khí tức âm lãnh bất ngờ phá tan tinh thần võng nhắm thẳng mi tâm đánh tới. Nếu không phải Long Nhất có tinh thần lực lượng đủ cường đại, thiếu chút nữa là hắn phải trả giá đắt rồi.

Trên lưng Long Nhất mồ hôi đầm đìa, để bảo toàn tính mạng mà ngay cả nội lực cũng phải dụng tới. Giờ mới phát hiện ra hắc điểm này rõ ràng là một linh hồn mất đi nhục thể, không còn cái nào khác đành trốn trong thần bài nhờ quang minh năng lượng thuần tĩnh bảo tồn không tiêu tán. Vừa rồi vận hết sức tưởng có thể đột phá tiến vào ý thức hải của Long Nhất mà tái sanh. Một khi tinh thần lực lượng bị phá hủy, thân thể này đành nhường lại cho kẻ khác.

« Xú tiểu tử, buông ta ra. » Hắc điểm phát ra thanh âm khàn khàn chói tai truyền vào ý thức hải Long Nhất.

“Thả ngươi? Hắc hắc, trước tiên nói cho ta biết ngươi là cái thứ gì vậy?” Long Nhất lạnh lùng cười. Việc này làm hắn nhớ tới Hắc ám chi thần khi trước, chỉ có điều lúc trước tâm hắn có chút tôn trọng, dù sao tên gia hỏa này cũng từng giúp hắn không ít, còn mấy lần cứu mạng hắn. Mà người này lại làm hắn vô cùng thống hận, còn muốn cướp đoạt thân thể của hắn.

“Ta là Thiên Ma Vương, thuộc một trong tam ma tướng quân danh hiệu Minh Ma Đại Tướng, ngày ta giáng thế, ngươi vẫn còn là một con kiến. Hắc hắc…” Linh hồn trong thần bài cuồng vọng cười to.

“Tên gia hỏa này thật chẳng biết sống chết.” Long Nhất dùng tinh thần lực lượng hóa thành châm hình, ngàn vạn kim châm hướng tới hắc điểm công kích.

Điều làm Long Nhất thấy kỳ quái chính là, tên Minh Ma Đại Tướng kia bị tinh thần lực của Long Nhất công kích vẫn không hề hấn gì. Hắn chỉ có thể cấm trụ mà không thể làm thương tổn, thật là phiền hà hết sức.

“Thiên Ma Vương ta bất tử chi thân, bằng vào lực lượng của ngươi có thể làm gì được ta sao?” Minh Ma Đại Tướng cười to, thật là đắc ý, đại khái là ở trong thần bài quá lâu, miệng lưỡi khi có dịp là nói không dứt được.

Long Nhất cảm thấy thật là phiền phức, dùng tinh thần lực lượng chặt đứt liên hệ.

Phía bên kia, Ma Thi bị chúng thần thú vây công, lực công kích chỉ còn một nửa. Trước những trận công kích dày đặc và cường đại, cho dù khả năng phòng ngự cao đến đâu thì muốn chống cự cũng là điều không tưởng. Trên khải giáp đã xuất hiện nhiều vết rách.

Long Nhất đoán được Ma Thi này chính là bản thể của Minh Ma Đại Tướng quân. Lại nhìn bạch cốt từ trên xuống dưới, trong đầu hắn tự vẽ nên một bức tranh.

Mười vạn năm về trước, một vị thần cấp quang minh hệ cùng Minh Ma Đại Tướng đại chiến kịch liệt. Lưỡng tướng thực lực tương đương, đánh đến thiên hôn địa ám. Cuối cùng đều phải xuất tuyệt chiêu đồng quy vu tận. Thi hài của vị thần cấp quang minh hệ hóa thành bạch cốt, còn thi thể Minh Ma Đại Tướng vô hình chung trong điều kiện này lại xảo hợp thành Ma Thi, linh hồn trong sát na âm soa dương thác bị hút vào bên trong thần bài. Thân thể của Minh Ma Đại Tướng có chút đặc tính, làm cho linh hồn lẫn thể xác của hắn có khả năng phòng ngự kinh nhân. Linh hồn tại thần bài mười vạn năm bất diệt, thân thể hóa thành Ma Thi mười vạn năm bất hoại.

Lúc này Long Nhị phát động công kích tối cường đại, huyết sắc liêm đao mang theo một trận tinh phong đánh về phía khe nứt trong khải giáp của Ma Thi.

Một tiếng bạo kích vang lên, Ma Thi thân thể cứng đờ, không cam tâm điên cuồng hét lên một tiếng. Khải giáp rơi ra từng mảnh, âm hàn hắc sắc vụ khí hùng dũng tỏa ra. Chúng thần thú lui ra né tránh, lớp sương mù này làm chúng không thoải mái tí nào. Chỉ có Long Nhị vẫn đứng đấy, hưởng thụ hắc sắc vụ khí bị hút hết vào trong cơ thể.

Đợi đến khi hấp thu xong, khải giáp trên cơ thể dày thêm một cách đáng ngạc nhiên. Hai mắt lóe ra hồng mang, thân biến thành tàn ảnh xuất hiện trước mặt Long Nhất, mở miệng hô: “Đại ca”.

Long Nhất vỗ vỗ kiện giáp của Long Nhị, trong lòng cũng có chút kinh dị. Âm thanh máy móc của Long Nhị trước đây giờ mượt mà hơn rất nhiều. Xem ra hắn đã tiến bộ không ít. Đến một ngày thực lực hắn đạt đến cấp bậc nhất định, so với nhân loại cơ bản không cùng một đẳng cấp, có thể sánh ngang với thần cấp.

Lúc này Tiểu Tam cùng Cuồng Lôi Thú đều có chút thành tựu, thích thú chạy quấn quanh chân Long Nhất. Đặc biệt phải kể đến Tiểu Tam, hắn đang đứng một bên chảy nước miếng, bạch sắc đồng tử nhìn Long Nhất ra vẻ đáng thương, kêu ô ô một tiếng.

“Tên phàm ăn nhà ngươi, cho ngươi một miếng thịt nướng, giải khuây một chút.” Long Nhất khẽ gõ vào đầu Tiểu Tam.

Tạp Nhĩ đi đến bên Long Nhất, kinh hãi nhìn vào đám thần thú chơi đùa, nhìn vào Long Nhị cùng Lục Dực Thiên Sứ bất động phía sau Long Nhất, rồi nhìn lại Long Nhất như thể một vị thần, cung kính lẫn kính sợ.

“Tạp Nhĩ, ta xem ngươi như bằng hữu, mong ngươi không làm ta thất vọng.” Long Nhất cười nói, mặc dù biết rằng hôm nay Tạp Nhĩ đã phát hiện thực lực của hắn, không thể có được đúng nghĩa bằng hữu huynh đệ. Có lẽ trừ Man Ngưu, Long Nhất biết vô luận chính mình biến thành thế nào đi chăng nữa, trong lòng Man Ngưu cũng vẫn có suy nghĩ đơn giản xem hắn là đại ca, không vì thực lực hay địa vị của hắn mà thay đổi. Có câu hữu sở đắc liền hữu sở thất (có được thì cũng sẽ mất được), cao thủ thường cô độc, quả thật không phải vọng ngữ.

Tạp Nhĩ trầm mặc một chốc rồi gật đầu, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi.

Long Nhất cười cười không nói gì. Hắn nắm chặt trung thần bài, nhớ lại cảm giác quỷ dị tại thánh linh sa tộc, không hiểu sao trong lòng có chút bất an.

Lúc này Tiểu Ba chạy đến vị quang minh hệ thần cấp trước mặt, ngửi ngửi, đồng tử chợt lóe, quang minh lực từ cốt giá bị Tiểu Ba hút vào. Điểm này cũng giống như Long Nhị, chỉ cần có thức ăn hoặc thứ để hấp thu thì tuyệt đối không tha.

Long Nhất lắc đầu, dù sao cũng đã chết rồi, còn sót lại lực lượng trong cơ thể mà bỏ đi thật lãng phí, chi bằng đế Tiểu Tam hút vào còn có điểm hữu dụng.

Mai táng tên thần cấp này ở đây, tùy tiện lập một cái bia, coi như bày tỏ một chút ơn nghĩa.

Các thần thú đột nhiên hống to lên. Từ chỗ của Long Nhất và Tạp Nhĩ lan ra càng lúc càng xa, nham thổ giao nhau, phía trước là vô tận những cơn sóng nước, xuất hiện một đám quái vật thân dài mấy thước, bọn quái điểu có da thịt hỏa hồng này bay thành vòng tròn giữa không trung, trông giống như những sát thủ trên mặt nước.

“Địa hạ hải?” Long Nhất ngửi được vị mặn của biển, kinh ngạc.

 

Chọn tập
Bình luận