Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phong Lưu Pháp Sư

Chương 367: Thật lớn, thật trắng

Tác giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chọn tập

 

Tiếng kêu thê lương của Liễu Nhứ dọa cho 4 người Long Nhất giật mình một trận, phải vỗ ngực liên hồi trấn tỉnh lại rồi nhìn chằm chằm Liễu Nhứ, vừa rồi ai cũng nghe Liễu Nhứ nói câu này, chỉ khác là sắc mặt mỗi người mỗi khác mà thôi.

-“Đệ đệ biến thành muội muội? Nó có phải chính là con trai ta hay không? Nàng có lầm hay không vậy?” Long Nhất há rộng miệng ra mà hỏi.

-“Ta không nói chơi, ta cũng không hề nghĩ tới….” Liễu Nhứ sau khi lấy lại tinh thần liền đáp lời hắn.

-“Nàng làm sao biết được, để ta coi thử xem” Long Nhất vừa nói vừa bước lại gần.

-“Cái thứ sắc lang nhà ngươi, tránh xa muội muội ta càng xa càng tốt” Liễu Nhứ hất văng tay Long Nhất ra, ôm chặt Đầu to vào trong ngực mình tựa như sợ bị Long Nhất chiếm lấy tiện nghi vậy.

Long Nhất nhún nhún vai, nghi hoặc hỏi lại:

-“Chúng ta không biết thì thôi, nàng là tỷ tỷ nó vậy mà cũng không biết giới tính của Đầu to, nói ra thật không thể làm kẻ khác tin nổi”

Khuôn mặt Liễu Nhứ lúc này vì xấu hổ đã biến thành đỏ hồng, nàng đáp:

-“Ta cũng không rõ lắm, mẫu thân từ khi sinh ra nó đến khi nó lớn lên đều là hình dáng như vậy, căn bản nhìn không ra giới tính của nó, nhưng cha ta nhất mực nói nó là đệ đệ, thì ta cũng coi nó là đệ đệ”

Long Nhất không kìm được liền nở nụ cười, nguyên là Đầu to bị nhận lầm giới tính, trường hợp này thật là hy hữu khó gặp.

-“Tỷ tỷ, tỷ buông ta ra, ta sắp nghẹn chết rồi” Lúc này, Đầu to cố gắng nhấc đầu ra khỏi bộ ngực cao vút của Liễu Nhứ, vẻ mặt hết sức là buồn cười.

Long Nhất sờ sở cánh mũi, thấy Đầu to như bị vùi vào giữa hai ngọn núi cao vút đầy đặn thế này, cảnh tượng thập phần quái dị, làm cho hắn cười to vì đã bắt đầu liên tưởng tới .

Liễu Nhứ nhìn bộ dạng cười cợt của Long Nhất liền hừ lạnh một tiếng định vung tay tát hắn, nhưng chính lúc này Đầu to đã nhân cơ hội nhảy thoát ra khỏi bộ ngực của nàng rồi bám lấy ngực của Long Nhất, đoạn quay đầu cười hì hì nói:

-“Tỷ tỷ ôm ta không thoải mái bằng cha ôm ta, ngực của tỷ tỷ mểm mại quá khiến ta cứ bị chìm vào”

Phác xách, một tràng cười dữ dội vang lên không chỉ từ Long Nhất, Nạp Lan Như Nguyệt cùng Vô Song đã ôm ngực cười rộ lên, chỉ chừa mỗi tên Man Ngưu đang nghi nghi hoặc hoặc nhìn sự việc xảy ra mà gã không thể giải thích được, không hiểu Lão đại cùng đám đại tẩu vì sao lại cười như vậy.

Liễu Nhứ nghiêm mặt lại, bộ ngực phập phồng kịch liệt, hình dáng nàng bây giờ tựa như núi lửa sắp sửa bùng lên vậy.

Long Nhất vừa thấy bộ dạng nàng như vậy vội vàng cố gắng nén cười lại, mẫu bạo long này mà phát tác thì không dễ đùa đâu a, hắn nhẹ nhàng vỗ về lên lưng của Đầu to đang ôm chặt ngực mình, nhìn cô bé nhắm mắt lại thành vẻ mặt hưởng thụ một chút rồi nói:

-“Bây giờ mà gọi là Đầu to thì cái tên này không hợp chút nào, ta phải đặt cho con một cái tên khác mới được, Liễu Nhứ, muội muội này của nàng trước kia có tên gọi là gì không”

-“Nàng có một cái tên của Long tộc, chỉ có điều rất dài và khó đọc, khẳng định nhân loại các ngươi không đọc được, còn một cái tên của Thương Lan Đại lục thì chưa có” Liễu Nhứ đáp.

-“Không bằng kêu là Niếp niếp nha, nghe cũng thuận tai lắm” Nạp Lan Như Nguyệt nói.

-“Niếp niếp cái gì, nàng như vậy cũng nói được, thôi kêu là Bàn Nữu nha, con có chịu không, con gái ta” Long Nhất vỗ vỗ đầu của Tiểu bàn long hỏi.

-“Tốt à tốt à, Nữu nhân nghe hay hơn” Âm thanh non nót của Tiểu Bàn nữu mang theo sự giận dữ vang lên làm mọi người ngã ngửa, xem ra tiểu Bàn Nữu này có phẩm vị so với Long Nhất khác nhau rồi.

-“Không khó nghe, Nữu nhân nghe cũng thuận tai lắm, sau này con gái ta lớn lên thì kêu là Bàn Nữu, nhũ danh là Nữu Nhân” Long Nhất đắc ý cười to.

Liễu Nhứ nghe được muội muội mình có cái tên tục khí như vậy, mười phần không tình nguyện, nhưng Long Nhất cũng không cho nàng cơ hội kháng nghị liền bước vào không gian tử vong, còn mấy người khác cũng đã lục tục đi theo hắn.

Long Nhất vưa bước vào Tử vong không gian, trước mắt đang tối đen bỗng biến thành màu tím bạc, khắp tầm mắt đều là một màn sương mờ mịt màu tím bạc, trong người hắn bỗng có một cảm giác, trong không gian này ngoại trừ lượng nguyên tố lôi hệ ma pháp khổng lồ làm cho người khác phải cảm thấy sợ hãi ra thì không có một nguyên tố ma pháp nào khác cả, nếu tu luyện Lôi điện hệ ma pháp ở trong này, mức độ cảnh giới tăng cao so vơi hỏa tiễn còn nhanh hơn nữa.

Mơ hồ nhìn xung quanh một lát, Long Nhất bỗng có cảm giác mình đã bước vào cửa ải cuối cùng của Lôi thần cấm khu rồi.

-“A. Tê quá” Nạp Lan Như Nguyệt kinh ngạc hô lên một tiếng rồi vội vàng dùng Quang minh ma pháp tạo thành một tấm màn bảo vệ toàn thân mình, nàng vừa tiến vào đã cảm giác như có từng đạo thiểm điện rất nhỏ tê tê chạy khắp toàn thân.

-“Đây gọi là Lôi thần không gian, nguyên tố lôi hệ ma pháp đều hóa thành thực thể hết” Vô Song than nhẹ một tiếng, tại Lôi thần không gian này, ngoại trừ lôi hệ ma pháp sư cùng chiến sỹ, thủy hệ pháp thần như nàng cũng chỉ có thể tự tạo ra một chút ma pháp lực, nếu gặp vấn đề nguy hiểm sợ rằng nàng cũng trở thành gánh nặng cho Long Nhất thôi.

Long Nhất cẩn thận quan sát mọi nơi, bởi vì không gian này bị một làn sương mờ ảo bao phủ, khiến tầm nhìn của hắn giảm xuống còn mấy chục thước, hình như ở đây hoang vu không người sống, ngoại trừ sương khói ra thì không có thứ gì khác cả.

-“Mọi người đừng cách xa nhau, chúng ta từ từ tiến về phía trước” Long Nhất ra lệnh, hắn không thể không cẩn thận, Lôi thần không gian này chỉ sợ không có gì tốt lành chờ đón cả.

Long Nhất một mình đi thẳng tới trước, từng làn sương màu tím bạc nhẹ nhàng mơn trớn hai gò má hắn làm cho hắn nảy sinh một cảm giác cực kỳ thân thiết lẫn thoải mái, quả thật hắn và Lôi điện cực kỳ có duyên với nhau (ND: May mà chúng ta đều biết tiên kiếp của gã này không phải là . thợ điện   )

Đi một hồi lâu trong Lôi thần không gian, tựa hồ không có gì thay đổi cả, tuy Long Nhất vẫn một mực chú ý vào cái cảm giác kỳ là này, chỉ là chân hắn cứ vô ý mà bước tới.

Đúng vậy, vạn vật trên thế giới đều có tính mạng, nguyên tố ma pháp tự nhiên cũng không ngoại lệ, Long Nhất vừa vào Lôi thần cấm khu liền được Lôi điện tiến hành tẩy lễ thì cảm xúc luôn tràn đầy, đặc biệt là cảm xúc của hắn đối với nguyên tố Lội điện hệ ma pháp càng sâu sắc hơn cả.

Long Nhất vừa bước tới trước vừa chậm rãi nhắm mắt lại, hắn “phát hiện” màn sương màu tím bạc trong phạm vi quanh thân thể mình đã trở thành những nguyên tố tinh linh màu tím bạc đang cười đùa huyên náo, chúng nó vui vẻ vây quanh hắn ca xướng, đối với hắn tỏ vẻ rất thân thiện.

Long Nhất không tự chủ được cười rộ lên, ý niệm trong đầu cũng thôi thúc hắn cùng nhảy múa vui đùa với đám tinh linh nguyên tố này, cảm giác cực kỳ vui thích.

-“Đi lâu như vậy tựa hồ không phát hiện chút khác biệt nào, Long Nhất, ngươi nói coi chúng ta có khi nào đi lạc rồi không?” Vô Song nhìn cảnh vật hai bên không khỏi phát ra nghi vấn.

Long Nhất tựa như không nghe thấy gì, tựa như không có một chút phản ứng, hai chân vẫn không ngừng tiến về phía trước.

-“Phu quân, . a. Phu quân, chàng làm sao vậy? đừng dọa tiếp mà” Nạp Lan Như Nguyệt phát hiện ra có gì không đúng vội chạy lên phía trước Long Nhất, thấy hai mắt Long Nhất nhắm nghiền, khóe miệng cười cười lại thêm quanh mình hắn có một đạo ánh sáng màu tím bạc chiếu vào càng thêm phần quỷ dị, tựa như là người đang bị trúng tà vậy.

Nghe được tiếng kêu sợ hãi của Nạp Lan Như Nguyệt, Vô Song, Liễu Nhứ, Man Ngưu ba người cùng chạy tới phía trước, chỉ là Long Nhất vẫn không hề phát hiện ra, hai chân vẫn cứ đều đều bước về phía trước.

-“Lão đại, lão đại, ngươi mau tỉnh lại” Man Ngưu vội chạy tới chắn trước mặt Long Nhất.

Việc lạ xảy ra, Long Nhất cứ từng bước từng bước hướng về phía trước, Man Ngưu không tự chủ được vội bước tránh qua rồi đi song song với hắn, còn những người khác cũng phân vân không biết làm như thế nào.

-“Hay là đừng đánh thức hắn, ta xem hắn tựa hồ đã bước vào sâu trong ý thức hải rồi, ta cứ đứng một bên trông chừng hắn là được” Vô Song suy nghĩ một lát rồi nói, nàng sợ nếu lúc này mạnh bạo lay tỉnh hắn dậy thì không biết sẽ xảy ra hậu quả gì nữa.

Vì vậy, Long Nhất cứ vô thức bước về phía trước, những người còn lại đều khẩn trương bước theo bên hắn.

Long Nhất vẫn như cũ đang dùng ý niệm trao đổi với những tinh linh nguyên tố Lôi điện, chỉ là lúc này hắn có chút cảm giác bất ổn,.

-“Đông đệ*, cứu ta” Đột nhiên một tiếng hét lớn vang lên bên tai Long Nhất, làm cho hắn không tự chủ được run người một cái.

Thanh âm này.? Như thế nào lại quen thuộc như vậy? Tựa như. tựa như là thanh âm của Dư Hồng Nương tỷ tỷ, nàng bị làm sao vậy? Chẳng lẽ nàng tại Lôi thần cấm khu đã xảy ra chuyện gì rồi? Long Nhất trong lòng vạn phần lo lắng, hắn suy tính cực lực cũng không phát hiện ra Dư Hồng Nương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi.

Chính tại lúc này, trong ý thức của Long Nhất bỗng oanh một tiếng rồi kéo dài như vô hạn, xuyên qua một không gian bất đồng khác, rốt cuộc khi đến một sơn cốc hoang vu cũng đã “phát hiện” sự tình khiến hắn tức đến đỏ cả mang tai.

Một thân hỏa hồng giáp bó sát người của Dư Hồng Nương đã bị xé rách khắp nơi, làm lộ ra da thịt tuyết bạch dụ người, mà một tên nam nhân cường tráng đang điên cuồng xé từng mảng giáp của nàng, tựa hồ như một người đã mất đi lý trí vậy.

-“Diệp Trường Li, ngươi tỉnh lại đi, ngươi không thể đối xử với ta như vậy được” Dư Hồng Nương cắn chặt đôi môi đỏ mọng của mình, vẻ mặt bi phẫn, nàng vốn đã không còn hơi sức để giãy dụa nữa rồi.

-“Ta vồn rất tỉnh táo, ta thật sự rất tính táo, Hồng nương, ta yêu nàng nhiều năm như vậy, hôm nay chúng ta bị nhốt ở chỗ này không biết có đường sống sót ra ngoài hay không, trước khi chết ta nhất định phải yêu nàng, nếu không chiếm được trái tim nàng, ta cũng phải chiếm được thân thể nàng” Diệp Trưòng Li hai mắt hằn lên những mạch máu đỏ, như một dã thú điên cuồng gầm lên, xoạt một tiếng lại xé bay một mảnh giáp trên ngực Hồng Nương Tử, làm hiện ra một chiếc yếm có thêu đóa hoa hồng trắng nho nhỏ vốn không không thể che hết đôi ngọc nhũ ngạo nhân, hai viên ngọc hồng hồng đội lên chiếc yếm càng làm cho hắn thêm điên cuồng, hắn nắm lấy sợi dây đai của chiếc yếm rồi dùng sức kéo xuống.

-“Đông đệ, cứu ta” Dư Hồng Nương nhắm chặt hai mắt lại, khóe mắt chảy ra một giọt nước mắt trong suốt, trong thời khắc này, nàng chỉ nghĩ đến khuôn mặt tuấn tú với nụ cười xấu xa thường trực của Long Nhất, nàng trong đầu chỉ có một tia hy vọng duy nhất là thấy Long Nhất như một thiên thần hạ xuốn giúp nàng vượt qua được biển lửa này.

Tuy chỉ dùng ý niệm nhưng thấy như vậy Long Nhất cũng đã điên tiết, tên Diệp Trường Li súc sinh này, lúc trước còn tưởng hắn là một người như thế nào, cũng không nghĩ đến có ngày hắn trở nên ti tiện như thế, quả thật hận không thể dùng thiên lôi đánh chết hắn cho rồi.

-“Đánh chết hắn, đánh chết hắn” Long Nhất nghiến chặt răng, trong đầu hiện lên cảnh tượng một đạo thiên lôi từ trên trời bay xống đánh chết tên chó chết kia.

Tư lạp, Oanh, một tia chớp màu tím bạc to bằng cánh tay đột nhiên từ trên trời giáng xuống, không sai một ly đánh thẳng vào đỉnh đầu Diệp Trường Li đang xâu xé quần áo của Dư Hồng Nương, Chỉ thấy Diệp Trường Li nhất thời thân thể cứng đờ, điện quang tán loạn khắp nơi, rồi hắn ngã ngửa về phía sau.

Chỉ là khi hắn ngã ngửa về phía sau, bàn tay vẫn đang nắm chặt chiếc yếm không buông ra, khi hắn ngã xuống cũng là lúc chiếc yếm của Dư Hồng Nương hoàn toàn bị kéo tuột ra, một đôi ngọc nhũ cực kỳ đầy đặn hoàn toàn bại lộ giữa không trung, hai khỏa ngọc châu hồng hồng đón gió tung bay, cho dù kẻ hay tưởng tượng nhất cũng không thể tưởng tượng ra cảnh này một lần nữa. (ND: Tác giả thì hay rồi, chỉ khổ máy dịch giả như tui, từ hồi bắt đầu dịch PLPS đến giờ cứ bị chảy máu mũi hoài, giờ thêm bị viêm họng nữa, quả là số khổ do năm tuổi mà   )

“Oa, lớn thật, trắng thật” Long Nhất nhịn không được dùng ý niệm hô lớn.

 

Chọn tập
Bình luận