Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phong Lưu Pháp Sư

Chương 178: Bóng đen trong não : tieuminhtieuBiên dịch & biên tập

Tác giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chọn tập

 

Dịch: hoangthuong

Biên dịch & biên tập: Long Nhất Long Nhất vận nội lực hết sức cắn mạnh, không ngờ dễ dàng cắn ngập vào trong thớ thịt của Hỏa kì lân, một dòng dịch thể nóng bỏng tràn vào miệng hắn, không biết là tiên huyết hay giống gì.

Long Nhất quả thực cực kỳ may mắn. Thớ thịt ở vùng gốc sừng Hỏa kì lân chính là nhược điểm duy nhất của nó. Dịch thể ấy kì thực không phải huyết dịch, mà là tinh hoa tu luyện của Hỏa kì lân, cũng là nơi cung ứng năng lượng hỏa hệ cho con thần thú này. Long Nhất đương nhiên không biết nhiều như vậy, ý thức của hắn đã rơi vào trạng thái bán hôn mê, chỉ biết hung hăng cắn chặt không rời.

Hỏa kì lân điên cuồng rống lên, năng lượng nó khổ khổ cực cực mới tu luyện được lại bị một tên giống người này hấp thu, đơn giản là tội ác không thể tha thứ. Toàn thân Hỏa kì lân phát ra ngọn lửa trong suốt, nó muốn đem hồn phách cùng nhục thể tên nhân loại trên lưng thiêu thành tro bụi.

Trong cơn thống khổ cả về nhục thể lẫn linh hồn Long Nhất càng nghiến chặt răng, và khi phát hiện mỗi lần nuốt một ngụm dịch thể thì nỗi đau đớn trên người lại giảm đi vài phần, hắn bắt đầu điên cuồng uống lấy uống để.

Hỏa kì lân bạo nộ, cắm đầu phóng thẳng xuống dòng dung nham rực lửa.

“Đừng, Long Nhất.” một tiếng thét đau đớn như xé lòng xé dạ vọng tới, tiếp đó Phong Linh hiện ra ở đầu thông đạo. Dù đã ở xa nhưng nàng vẫn cảm thấy mặt đất chấn động và nghe thấy tiếng rống tức giận của Hỏa kì lân, cuối cùng không thể yên tâm âm thầm quay lại, ai ngờ vừa mới tới cửa động đã chứng kiến tấn bi kịch đó.

Thần sắc Phong Linh ngây dại, sụp xuống đất. Nàng bi phẫn, trái tim đau đớn như bị xé nát thành từng mảnh, đến nỗi ngay cả nước mắt cũng không thể chảy ra một giọt.

Giữa không trung, Cuồng lôi thú bị đánh dập vào tường đã gắng gượng bay ra. Thân hình nó đã thu nhỏ lại chỉ bằng chú cún con, hạ xuống bên cạnh Phong Linh, thè lưỡi liếm miệng vết thương trên mình. Cuồng lôi thú hướng về dòng nham thạch đang sục sôi bên dưới kêu ô ô hai tiếng. Nó cũng chẳng hề lộ ra chút thần thái bi thương. Bởi vì có quan hệ huyết khế nên nó có thể cảm thụ được chủ nhân của nó vẫn còn sống.

Phong Linh chầm chậm đứng dậy, đột nhiên điên cuồng phóng ma pháp xuống dòng dung nham, những vụ nổ làm cho dung nham bắn lên tung tóe.

“Súc sinh, trả Long Nhất lại cho ta.” Phong Linh cuồng loạn gào thét.

Qua một lúc lâu, Phong Linh sức cùng lực kiệt, dòng dung nham vẫn không có một chút động tĩnh. Phong Linh đôi môi run run, cặp mắt xanh biếc biến thành ảm đạm.

“Không thể, Long Nhất không thể chết.” Nàng lẩm nhẩm nói, gắng sức tự thuyết phục mình.

“Không thể, không thể.” Phong Linh lắc đầu, những tình huống với Long Nhất từ khi biết hắn đến nay hiện ra trong đầu như một màn kịch. Lúc mới bắt đầu làm quen đã thân thiết, đến sau này như huynh đệ uống bát rượu to ăn miếng thịt lớn, thao thao bất tuyệt chuyện nữ nhân, hai người cùng ôm nhau ngủ, vừa khẩn trương vừa xấu hổ khi đang tắm thì hắn mơ mơ hồ hồ xông vào, từng cảnh từng cảnh nối tiếp nhau xuất hiện trước mắt Phong Linh, khiến nàng gục xuống trong chớp mắt.

Những tiếng lẩm nhẩm của Phong Linh đang thất hồn lạc phách, nếu để ý lắng nghe sẽ thấy nàng không ngừng kêu gọi tên Long Nhất.

Nếu đã không thể sống cùng nhau đến đầu bạc, vậy cùng tới hoàng tuyền tương phùng. Ý niệm này vừa lóe lên trong đầu Phong Linh, liền biến ngay thành hành động.

Nàng bước tới hai bước, tung mình nhảy xuống dòng dung nham cuồn cuộn. Nàng nhắm chặt đôi mắt, giang rộng hai tay, cứ như vậy không quay đầu nhìn lại, không chút do dự nhảy xuống, nơi khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào như mật, tựa hồ nơi nàng đang lao xuống không phải là dòng dung nham chết người mà là vòm ngực ấm áp vững chãi của Long Nhất.

Đột nhiên, thân hình Phong Linh đang rơi xuống chợt khựng lại, rồi như tên lửa bay ngược lại. Phong Linh nghi hoặc mở mắt ra, lọt vào mắt lại là Cuồng lôi thú chỉ bằng nắm tay, nó đang mở to mắt khải ái nhìn nàng, kêu lên ô ô hai tiếng.

Phong Linh sững sờ, nàng nhớ rõ mình rõ ràng đã nhảy xuống, sao lại trở về động khẩu, không lẽ tên tiểu gia hỏa này lấy nàng ra đùa nghịch, hoặc giả tất cả chỉ là một giấc mộng, nàng chính đang trong mộng cảnh. Cũng bởi Cuồng lôi thú bị Hỏa kì lân đánh văng vào vách động trước đó nên Phong Linh chỉ nhìn thấy đoạn cuối Hỏa kì lân mang theo Long Nhất chìm sâu vào trong dung nham, sau đó tinh thần hoảng hốt, căn bản không hề phát hiện ra Cuồng lôi thú.

Phong Linh cấu vào má thấy rất đau, vậy đây không phải là giấc mộng rồi. Nàng không ngăn được nỗi buồn dâng lên trong lòng, đứng dậy định nhảy xuống nữa nhưng vạt áo đã bị Cuồng lôi thú cắn chặt giữ lại.

Phong Linh buông mình sụp xuống, quay đầu nhìn Cuồng lôi thú, không ngờ nhận thấy trong ánh mắt nó lại biểu lộ thần sắc an ủi, không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Dần dần đầu óc nàng cũng trở lại bình thường, nàng chăm chú nhìn ngắm đánh giá Cuồng lôi thú. Trước giờ nàng chưa từng nhìn thấy tên tiểu gia hỏa này, chẳng lẽ nó lại từ không khí xuất hiện ở đây, chẳng lẽ nó là thú cưng của Long Nhất?

Đột nhiên, thân hình Phong Linh chấn động, đôi mắt lộ xuất thần sắc vui sướng phát cuồng, lẩm nhẩm nói “Long Nhất chưa chết, Long Nhất chưa chết.” Bởi vì nàng phát hiện trên đỉnh đầu Cuồng lôi thú là một hồng sắc huyết ấn hình dạng như giọt nước, rõ ràng đó là huyết khế trong truyền thuyết, nếu như tiểu gia hỏa này đúng là đồ ma quỷ của Long Nhất thì hắn mà chết, nó nhất định cũng không thể sống, mà bây giờ nó vẫn còn múa may quay cuồng ở đây thì chẳng phải rõ ràng là tên chết bầm đó vẫn chưa chết sao?

Phong Linh vui quá hóa khóc. Lúc mới rồi đau khổ như vậy mà nước mắt không chảy ra được vậy mà lúc này không ngờ lệ tuôn tràn mi. Nàng ôm Cuồng lôi thú vào lòng, phảng phất giống như vừa nắm được cọng rơm cứu mạng, giờ đây nó chính là hi vọng cuối cùng của nàng.

oOo

Long Nhất liều mạng nuốt lấy nuốt để dòng dịch thể phun ra từ mô thịt của Hỏa kì lân. Chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt nỗi thống khổ cả về linh hồn lẫn thể xác của hắn. Nhưng đột nhiên Hỏa kì lân lại lao đầu vào dòng dung nham nóng bỏng tới hàng nghìn độ, không cần đến một giây, hắn không có tinh thần lực cùng nội lực phòng ngự sẽ bị tan ra đến cặn bã cũng chẳng còn.

Nhưng vào lúc Long Nhất vừa chạm vào dòng dung nham, trên làn da của hắn đột nhiên bao phủ một tầng hắc khí, bức ra hết hỏa tuyến đang quấn chặt trên người, dòng dung nham sôi sục cũng như ngọn lửa trong suốt trên mình Hỏa kì lân không ngờ cũng không làm hắn tổn thương chút nào.

Nỗi thống khổ đột ngột giảm mạnh, Long Nhất vô thức nhả răng ra, còn mô thịt nơi gốc sừng Hỏa kì lân cũng nhanh chóng khép miệng lại, không để lại chút dấu vết nào.

Giữa lúc đó, trước mặt Long Nhất dường như xuất hiện một bóng đen, đôi mắt đen quỷ dị đang nhìn hắn, nhưng các bộ phận khác lại hư hư ảo ảo không thể nhìn rõ.

“Ngươi là ai?” Long Nhất yếu ớt hỏi, ý thức có chút mông lung, hắn có cảm giác như đã từng thấy qua đôi mắt đen ấy.

“Ngươi không cần biết.” Thanh âm của bóng đen phiêu hốt như từ bốn phương tám hướng truyền tới, không thể phân biệt rõ được là trai gái già trẻ.

“Ngươi đã cứu ta?” Long Nhất hỏi tiếp.

“Còn phải hỏi sao? Tên ngốc nhà ngươi.” Bóng đen đáp vẻ giễu cợt, quang mang trong đôi mắt đen như mực lưu chuyển như gợn sóng lăn tăn.

Long Nhất nhíu mày, lập tức tĩnh tâm lại, đè nén lòng hiếu kì, nhắm mắt im lặng. Nhưng khi ý thức Long Nhất vừa sa vào bóng tối, một cỗ lực lượng khác thường lại đánh thức hắn. Vừa mở mắt, hắn phát hiện vẫn là bóng đen mờ ảo đó.

“Ngươi không muốn biết ta là ai sao? Vì sao lại xuất hiện trong ý thức hải của ngươi?” Bóng đen hỏi.

Long Nhất ngớ người, hóa ra hiện tại hắn đang ở trong ý thức của mình, chẳng trách lại có cảm giác kì quái như thế.

“Ngươi muốn nói thì tự nhiên sẽ nói, hỏi hay không có khác gì.” Long Nhất không chút khách khí nói.

Bóng đen trầm lặng cả nửa ngày trời, sau mới cười hà hà hai tiếng, nói: “Thú vị thật, được rồi, coi như ngươi đã hỏi ta, nhưng ta sẽ không cho ngươi biết.”

“Ta không quan tâm ngươi là ai, nhưng ngươi không được sự đồng ý của ta đã chui vào thân thể ta, thực là đáng ghét, cảm phiền mời ngươi chui ra ngay cho.” Long Nhất nghĩ tới chuyện trước mặt bóng đen này mình chẳng còn lấy nửa điểm riêng tư liền phẫn nộ, không biết bí mật sâu kín nhất của mình đã bị hắn biết chưa?

“Nếu như ta rời đi, chỉ sợ ngươi sẽ hồn phi phách tán lập tức. Ngươi yên tâm, ta tịnh không ở nhờ trong thân thể ngươi, chỉ vì muốn cứu ngươi nên mới phải bất đắc dĩ tiến vào, cũng không có hứng thú quan sát ý nghĩ của ngươi.” Bóng đen tựa hồ biết được Long Nhất đang lo lắng điều gì liền nói thẳng tuột ra. Thực ra hắn quả thật cũng muốn biết Long Nhất nghĩ gì, nhưng hắn phát hiện ra ý chí Long Nhất vô cùng kiên cường, hắn căn bản không thể tra xét nổi.

Long Nhất nghe thấy mới an tâm một chút, không có nguy hiểm nữa, đầu óc hắn bắt đầu trở nên linh hoạt, cái bóng đen này không phải sống nhờ trong thân thể mình, vậy khẳng định là sống nhờ trong vật gì đó trên người mình, xem bộ dạng bóng đen này cũng không chỉ là một hồn phách không có thực thể, chẳng lẽ là lúc trước tại ma huyễn sâm lâm bắt được cái âm linh kia, nhưng Long Nhất rất nhanh liền loại bỏ phán đoán này.

Long Nhất nhìn đôi mắt đen quỷ dị của bóng đen, luôn cảm thấy như đã thấy qua ở đâu đó. Đột nhiên hắn kinh hãi la lên: “Là ngươi, con mắt trên Thiên ma thạch đó là ngươi phải không, là ngươi ở nhờ trong thiên ma thạch rồi.”

“Xem ra ngươi cũng không ngốc, không sai, là ta.” Bóng đen cười khùng khục nói, âm thanh đó khiến người khác dựng đứng cả tóc gáy.

“Ta ngốc, ngươi còn đáng thương hơn. Bị người khác giam giữ trong trong Thiên ma thạch cũng không ít năm ha.” Long Nhất hắc hắc cười.

Bóng đen không nói gì, khẽ thở dài một cái khiến Long Nhất càng khẳng định suy đoán của bản thân.

“Đã gặp cũng là có duyên, huynh đệ, ngươi không cần lo lắng, đợi ta sau khi đạt tới cảnh giới pháp thần của vong linh hệ, kiếm một thân xác khôi phục cuộc sống cho ngươi cũng không phải là vấn đề.” Long Nhất hắc hắc cười, không ngờ còn xưng huynh gọi đệ với bóng đen.

Bóng đen run lên, đột nhiên cười lớn, âm thanh phiêu phiêu hốt hốt quỷ dị khiến người nghe cảm thấy khó chịu như không có trọng lượng.

“Ngươi biết tại sao ta bảo ngươi ngốc không? Bởi vì bản thân ngươi luôn tự cho mình thông minh.” Bóng đen cười nói.

Long Nhất không nói gì, người tốt bụng không cần báo đáp.

“Đồ trẻ nít, ngươi biết không? Ngươi ôm ngọc quý mà không biết dùng, không ngờ lại ngốc nghếch ngạnh đấu với thánh thú Hỏa kì lân, nếu không phải có ta, ngươi sớm đã hồn phi phách tán rồi.” Bóng đen nói.

“Ngọc quý?” Long Nhất nghĩ nát óc cũng không ra bản thân có bảo vật gì mà có thể khiến tên gia hỏa cường hãn Hỏa kì lân đó phải cúi đầu, ngay cả Cuồng lôi thú cũng không đánh lại nói, vậy thì cái gì có thể chế trụ được hắn nhỉ?

 

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky