Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phong Lưu Pháp Sư

Chương 260: TẬP HUẤN

Tác giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chọn tập

 Cuộc sống ngày rồi qua ngày trôi đi, bình lặng. Đặc biệt từ buổi tối ngày đó đến giờ, Lệ Thanh càng tỏ ra lạnh lùng như một khối băng đích thực, sự cô độc đã làm hắn già đi cả mấy chục tuổi.

Ngược lại, Bắc Đường Vũ càng ngày càng thay đổi như một người khác, lúc nào cũng bám theo sau Long Nhất,

Dường như khi nghe hắn giảng giải về khóa trình quân sự, nàng ngay lập tức quên hết đi chuyện xấu hổ trước kia của mình.Ở binh doanh hay ở trong nhà đều không ngừng quấn quít quanh hắn, liên tục hỏi về các vấn đề chiến lược, binh chủng,. Về phương diện này, cả hai bên đích thực tạo nên một cặp hoàn hảo, càng lúc nàng càng nhận thức được kiến thức của mình so với Long Nhất quả đúng là chênh lệch một trời một vực. Tự đáy lòng đối với hắn cũng đã nảy sinh một thứ cảm tình khó tả.

Ngày qua ngày thấm thoát trôi đi.

Mười ngày sau,Ngu Phượng cáo biệt Long nhất để cùng với Cừu Phục đi Hỏa Diệm Sơn làm rõ chân tướng sự việc 1000 năm trước của Liệt Diễm sơn trang. Xem ra lúc này nàng kỳ thật rất muốn để cho Long Nhất bồi nàng thêm một lượt nhưng hắn tựu không thể thoát ra được ngay a.

“Tỷ phu, Tỷ phu, chờ ta” Nam cung nỗ hớt hải đuổi theo Long Nhất.

“Cung nỗ, sáng sớm như vậy ngươi tới đây để làm gì” Long Nhất nghi hoặc hỏi rồi nhớ ra mười ngày nay hắn chưa gặp tỷ đệ Nam Cung Hương Vân.

“Đương nhiên để cùng với ngươi đi binh doanh rồi, cha ta đã quyết định cho ta đi theo ngươi học lăn lộn chiến trường” Nam Cung Nỗ hưng phấn cười đáp.

“Ngươi quả thật muốn theo ta sao, nhỏ như ngươi ta e rằng không thể chịu được khổ đâu hắc hắc” Long Nhất cười lớn,

“Cái gì? Nam Cung Nỗ ta đây liệu không chịu được, Bắc Đường tỷ tỷ không phải đi theo ngươi cùng học sao? Tỷ là phận nữ, các cô gái có khả năng học há ta lại không học được?” Nam Cung Nỗ giả bộ hướng về Long Nhất nhưng đích thực là nhắm vào Bắc Đường Vũ.

Long nhất cười lớn đáp : “hắc hắc, Bắc Đường Tỷ Tỷ của ngươi không chịu được mấy ngày hôm trước còn khóc sướt mướt kìa, khẳng định ngươi và nàng ta không khác nhau chút nào”

“Tây Môn Vũ, ngươi chớ có hồ ngôn loạn ngữ, ta khóc lúc nào” Bắc Đường Vũ phát tinh thần lực trừng mắt nhìn Long Nhất 1 cái. Quả thật lúc vừa mới huấn luyện, do quá gian khổ so với những gì nàng trải nghiệm trước kia nên nàng không nhịn được bèn bật khóc một mình, không ngờ bị Long Nhất phát hiện.

“Được, cho là ngươi không có khóc, ngươi có thể nói cho tiểu tử này thủ hạ của ta chịu bao nhiêu khổ cực, Một khi vào binh doanh ta mặc kệ ngươi là tiểu hài tử của Nam Cung Thế Gia hay là ma pháp sư gì gì, nhất nhất xử theo đúng quân luật, không đạt được mục tiêu tất sẽ bị trừng phạt” Long Nhất nổi lên một khuôn mặt nghiêm nghị.

“Nỗ đệ, những gì hắn nói tuyệt không sai, ngươi nhất định phải xác định rõ rảng, đừng tưởng ngươi là ma pháp sư mà được huấn luyện đặc biệt, những ma pháp sư ở binh doanh đều phải theo binh lính tập luyện, chẳng biết được bên nào khổ nhiều hơn bên nào đâu” Bắc Đường Vũ giảng giải cho Nam Cung Nỗ một hồi, nhớ đến khi mới bắt đầu khóa trình ma quỷ của Long Nhất, nàng không kiên trì được trong buổi đầu tiên, tựu phải vài ngày mới có thể đuổi theo kịp.

“Không cần hai người lo lắng, tao đã quyết rồi, nếu người khác có thể làm được, há ta lại không thể” Nam Cung Nỗ kiên định đáp.

“Nếu như vậy thì cùng theo chúng ta đi” Long Nhất vừa cười vừa nói. Hắn đảo mắt nhìn thấy Nam Cung Nỗ tỏ ra một khí thế áp đảo, nếu được thao luyện quân đội bài bản hiển nhiên sẽ không tệ, chỉ cần hắn nhất mực kiên trì là được. Nghĩ đến đây Long Nhất liền thúc ngựa tiến tới.

“Tỷ Phu, Ta không hiểu sao gần đây ngươi không ghé qua nhà ta thăm tam tỷ?” trên đường Nam Cung Nỗ bất chợt hỏi Long nhất.

“Vì cái gì?” Long Nhất cười hỏi lại

“Ta thấy Tam tỷ mấy ngày nay gầy đi nhiều, tỷ ấy mỗi ngày đều uống trà thay cơm, suy nghĩ vu vơ, có đôi khi lầm bầm ta nghe được là tên ngươi, khẳng định là bệnh tương tư rồi” Nam Cung Nỗ nghiêm trang đáp

Long Nhất cười lớn: “Hắc hắc, nhà nàng ấy và ta không cách xa nhau, nếu tưởng nhớ ta sao không đến thăm a?”

“Cái này ta thật không biết, tất cả các nữ hài tử đều hành xữ rất kì quái, có quỷ mới biết được nàng ta trong lòng nghĩ cái gì” Nam Cung Nỗ giả giọng người lớn đáp.

Dừng ngựa lại, Long Nhất cười mắng Nam Cung Nỗ ” Tiểu quỷ nhà ngươi nói hình như kinh nghiệm thật không ít a, nói thật xem, đã khi phụ được bao nhiêu cô nương rồi”

Nam Cung Nỗ gãi đầu một hồi liền vươn ba ngón tay, có chút giận dữ: ” Thật sự không quá ba nàng a”

“Vậy để tỷ phu ta chỉ giáo ngươi vài chiêu thâu bắt mỹ nữ a hắc hắc” Long Nhất cười lớn, trong lòng thầm nghĩ, tiểu tử này thật có tiền đồ, còn bé như vậy mà đã làm khổ ba cô nương lận hắc hắc.

“Được quá” hai mắt Nam Cung Nỗ lập tức hiện 2 luồng sáng, hắn biết thừa thực lực tán gái của Long Nhất thật sự cực kì lợi hại a.

Lúc này Bắc Đường Vũ kéo ngay Nam Cung Nỗ ra một bên, tức giận mắng hắn một câu: ” Tiểu tử ngươi học gì không học, đi học cái thứ bẩn thỉu của tên tiểu phôi đản kia, coi chừng ta nói cho bá phụ”

“Bắc đường vũ, ngươi ngoài việc mách lẻo liệu còn làm được gì” Long Nhất cũng tức giận mắng lại,

Ba người rất nhanh tiến về phía binh doanh, hôm nay đích thị Long Nhất phân chia ra để thao luyện, khả dĩ hắn muốn tạo uy thế, có như vậy thì hắn mới yên lòng mà quản.

Long Nhất xếp Nam Cung Nỗ vào đội ngũ ma pháp sư trung cấp, liền bắt đầu một ngày tập huấn. Tập huấn chỉ có hai bài: Chạy việt dã* cùng với võ trang ẩn núp ( nguyên chữ hán : Phụ trọng việt dã, tại hạ chưa dich được)

Rèn luyện thể lực đích thị cực kì quan trọng, mục đích để tăng cường khả năng cận chiến của nhóm ma pháp sư, mặt khác có thể giảm bớt trọng trách của binh lính phải gánh vác. Nhưng tựu bọn họ bản thân rất thiếu kiên trì, muốn thành công thật là thập phần khó khăn. Ngày đầu tiên không có một ai đến đích đúng thời gian. Cơ hồ là gần đến nơi đã kiệt sức, ác thay giám đốc huấn luyện phía sau không chút nào lương tay, quản đám ma pháp sư

Đến nơi đến chốn.

Nhưng cũng đã qua một thời gian dài,

Không thế không nói đến thành quả bỏ ra thật không uổng phí, sau bao ngày vất vả và mệt mỏi, hôm nay đã có gần một nửa đám ma pháp sư đạt được chỉ tiêu, còn lại tuy không đạt được nhưng cũng tiến bộ không ít. Thể chất tăng cường mang lại một điểm mạnh lớn, bọn họ cũng đều có thể cảm nhận được điều này do những tiến bộ này đều thể hiện một cách cực kì rõ ràng.

Mặt khác, Long Nhất tiền thế đã được tham khảo qua một thể chế thưởng phạt của Quân đội, hơn nữa hắn muốn thể hiện với binh lính là hắn so với các quan võ khác đều hơn ít nhất là một bậc nên đã áp dụng một qui chế đào thải. Mỗi tháng hắn tổ chức một cuộc thi, nếu thủ hạ ở cấp bậc dưới khiêu chiến và có thể thắng liền ngay lập tức thay thế cấp bậc trên, không hạn chế cấp bậc – kể cả đại nguyên soái ( Nhưng hiển nhiên trong Binh Doanh không có ai địch lại Long Nhất ). Như vậy sẽ kích thích được binh lính có tính cạnh tranh cao, không ngừng nỗ lực phấn đấu để tiến bộ. Mục đích chính hắn muốn là binh lính phải biết vượt qua chính mình, hắn nghĩ đó mới là áp lực lớn nhất. Nếu cứ tiếp tục trong một thời gian dài, Vô Song doanh há chẳng lên đến thiên hạ đệ nhất doanh? Long Nhất nghĩ đến đây không khỏi hưng phấn.

Nói đến Nam Cung Nỗ, đối với môn tập thể lực này, Nam Cung Nỗ hoàn toàn kiên trì đến tận cùng, mặc dù không đạt được mục tiêu nhưng cũng không đên nửa đường đã bỏ cuộc. Ngay sau đó đến môn võ trang ẩn núp mà hắn lại từ chối thì hỏng mất. Hôm nay võ trang ẩn núp được chọn ở một rừng cây thông mà xung quanh toàn cỏ dại, địa hình rất thích hợp để tập luyện. Sau một thời gian dài ẩn trang, Nam Cung Nỗ thật sự cảm thấy rất khó chịu, toàn thân lạnh như băng, mồ hôi ướt đầm đìa. Xung quanh toàn cỏ, hiển nhiên côn trùng có không ít, cuối cùng bị một con chích vào cổ một phát, hắn không chịu nổi bèn đưa tay lên gãi, tức thì bị giám đốc quan quân quở mắng. Từ bé đến lớn Nam Cung Nỗ được chiều chuộng đã quen, sau khi bị người khác mắng không chịu được bèn dùng thủy cầu thuật pháp công kích, nào ngờ bị cả bọn tẩn cho một trận nên thân.

Long Nhất vừa hay tin liền đi qua, sau đó tịnh không có trách giám đốc quan quân mà còn trách phạt Nam Cung Nỗ bởi bản tính hung hăng. Lúc ấy Nam Cung Nỗ tủi thân liền bật khóc, quên hết lúc sáng tuyên thệ là sẽ không rơi lệ, điều này thể hiện rõ dù sao hắn cũng vẫn chỉ là một đứa nhỏ mười ba tuổi.

Đến trưa, Nam Cung Nỗ mệt rã rời bỏ cả điểm tâm, ngồi gục sang một bên thở dốc.

“Nam tử hán, ngươi thật có bản lãnh đó à nha? Cũng không biết ai khi sáng vỗ ngực nói nhất định kiên trì đến đích vậy hắc hắc” Long Nhất cười lớn ngồi xuống cùng Nam Cung Nỗ.

Nam Cung Nỗ mặt đỏ gay, nhớ tới lời hứa hồi sang, nhưng hắn thực sự cũng chưa bao giờ nghĩ huấn luyện lại khắt khe đến như vậy.

Long Nhất vỗ nhẹ vào lưng Nam Cung Nỗ vài lần, một đoàn khí nhu hòa lập tức truyền vào lưng hắn. Vài đạo khí kình tức thì giúp hắn lấy lại sức.

“Tỷ phu, ta từ nhỏ đến lớn chưa từng bị người khác khi phụ, thật sự khẩu khí khó có thể nhỏ được” Nam Cung Nỗ nói một cách chân thành, đều đã quên hỏi vì sao tỷ phu của hắn có thể sở hữu Quang hệ ma pháp.

“Thật sự tiềm lực của ngươi không hề nhỏ, nếu có một ngày năng lực của ngươi vượt qua những binh sĩ khác ngươi chắc chắn có thể thay ta rồi. Ngươi bây giờ có bỏ cơm há có tác dụng gì, đến đợt huấn luyện sau không có sức thì thật là ngốc à. Không có khí lực liệ có thể địch lại ai, nếu vậy ngươi rời khỏi đây càng sớm càng tốt nha” Long Nhất nở ra một nụ cười thường lệ.

“Ta quyết không lùi, bây giờ sẽ đi ăn cơm” Nam Cung Nỗ quật cường đứng lên đáp

“Bây giờ ở đâu còn có cơm cho ngươi ăn, binh lính mệt mỏi liệu để lại vài hạt cơm sao hắc hắc, hôm nay ta cho ngươi là ngoài lệ, đã để lại một chút a, còn không mau ra” Long Nhất nói một cách sảng khoái và chỉ ra chỗ chén lớn cơm phía xa.

“Cám ơn tỷ phu”, Nam Cung Nỗ thể lực tiêu hao trầm trọng, vội vàng nhận lấy bắt cơm.

Như chưa hết cục tức trong lòng, hắn cố gặn hỏi: “Được rồi tỷ phu, ta vửa rồi chỉ là hơi thái quá, nhưng cái tên kia vì cái gì mà nặng lời với ta, khẳng định hắn xem ta không vừa mắt a” Nam Cung Nỗ vừa ăn trong miệng vừa lộ ra ngoài mặt vẻ bất bình.

Long Nhất nghiêm túc đứng lên đáp: “Ẩp nút đích thực mục đích chính là không cho địch nhân phát hiên, chờ thời cơ cho bọn chúng một kích trí mạng, vừa rồi ngươi bại lộ hành vi ẩn núp, không chỉ ngươi bị nguy hiểm mà còn kéo theo các chiến hữu nữa, sâu xa hơn còn ảnh hưởng đến cả bố cục chiến tranh, Ngươi nói có nghiêm trọng không?

Nam Cung Nỗ cuối cùng đã thông, đáp: ” Ta hiểu rồi tỷ phu, ta nhất định rồi sẽ không làm cho ngươi thất vọng “

“Hiểu được là tốt rồi, còn sau này tại binh doanh tiệt không được gọi ta là tỷ phu, cứ xưng hô như các binh sĩ khác, bất luận kẻ nào cũng không tránh được, ngươi phải hiểu trong chiến tranh không có chỗ cho tình cảm” Long Nhất cười nói.

“Tuân lệnh tướng quân” Nam Cung nỗ một tiếng hét lớn, thi hành quân lễ rồi chạy vào giữa đám binh lính

“Tiểu tử này, thao luyện tốt tất sẽ cực tiến” Long nhất tự nhủ trong lòng, lập tức nở nụ cười.

Một ngày huấn luyện kết thúc rất nhanh, sau khi giải tán Long Nhất bên tả bên hữu mang theo Nam Cung Nỗ và Bắc Đường Vũ thi triển Tật Phong Thuật về phía Tây Môn phủ.

“Tỷ phu, ngươi đưa ta trở về đi” Nam Cung Nỗ ngẩng đầu lên khẩn cầu

Lon Nhất ngẩn người ra, biết được tiểu tử này đich thực muốn hắn kiếm Nam Cung Hương Vân đây mà. Bất quá hắn ngẫm lại dù sao nàng cũng là hôn thê của hắn, lâu ngày không gặp đúng là không phài a.

Bắc Đường Vũ há không hiểu ý của tiểu tử Nam Cung kia, nhìn theo bóng hai người, tự đáy lòng có chút mất mát khó tả, vẫn biết Nam Cung Hương Vân và hắn là hôn thê, hắn đi là điều hiển nhiên, chỉ là trong lòng có chút cảm giác khó chịu. Rốt cục Long Nhất trong lòng nàng vị trí ra sao?

“Vũ Nhi” một câu nói nghe rất ôn nhu nhằm vào hướng Bắc Đường Vũ làm nàng bừng tỉnh.

“Mẫu thân, người như thế nào mà tới được đây” Bắc Đường Vũ nhìn về phía cách đó không xa một cỗ xe ngựa hào hoa, bên trong có một ánh mắt điềm đạm chứa chan tình cảm nhắm thằng về phía mình, nàng cao hứng chạy gấp về phía cỗ xe ngựa.

“Đứa nhỏ của ta thật là đáng thương, ngươi chịu khổ thật không ít những ngày qua rồi” Bắc Đường phu nhân vuốt ve khuôn mặt trắng hồng của Bắc Đường Vũ nở một nụ cười thương tiếc.

“Mẫu thân, người gặp nhi phụ thân có biết không” Bắc Đường Vũ hòi một cách ngờ vực

Bắc Đường phu nhân lắc đầu, than vãn : ” Phụ thân nhà ngươi thật sứ quái đản, ta tức đến mức không còn muốn nhìn mặt hắn nữa. Mặc dù vẫn rất thương yêu ngươi nhưng lại sợ ảnh hưởng đến gia tộc, cho nên,,”

“Ta biết, mẫu thân” Bắc Đường Vũ kiên định đáp lại,

“Tốt lắm, con đừng lo lắng thái quá, phụ thân chỉ là bất đắc dĩ thôi. Mà ta xem con vừa rồi tỏ ra có chút hảo cảm với Tây Môn Vũ à nha” Bắc Đường phu nhân cười lớn.

“Cái gì chứ, ta thật sự không có mà” Bắc Đường Vũ ôm lấy ngực mẫu thân làm nũng, vừa rồi nàng đối với Tây Môn Vũ đã bị mẫu thân phát hiên, khuôn mặt chuyển sang một màu hồng đậm thật là đẹp a.

“Lại còn chối ư, mẫu thân cũng là người từng trải, thích là thích, có gì không tốt mà không nhận” Bắc Đường phu nhân cười lớn, qua giọng nói có thể tưởng tượng lúc còn trẻ cũng là một thiếu nữ giàu tình cảm.

“Thích cái gì . vài ngày sau hắn sẽ cùng Nam Cung tam tiểu thư kết hôn, trong lòng hắn liệu có con trong đó ư?” Bắc Đường Vũ thẹn cúi đầu xuống lẩm bẩm từng chữ như díu vào lưỡi.

“Nếu thích thì cứ tranh thủ đi, con có phải là kì vọng Tây Môn Vũ đồi với ngươi một lòng một dạ ư?” Bắc Đường phu nhân đáp

“Thật sự con cũng nghĩ vậy, nhưng con thật không có khả năng, chỉ hy vọng hắn trong lòng có con, dù là vị trí gì cũng được rồi. Nhưng tựu hắn đối với con không có chút ý tứ gì” Bắc Đường Vũ hít một hơi sâu rồi thở dài.

“Con ta là một nữ nhân xinh đẹp như vậy, ta tựu không tin tiểu tử háo sắc nọ lại không thích, nếu con muốn trong lòng hắn chiếm được vị trí mẫu thân thật không phải không có biện pháp” Bắc Đường phu nhân trầm ngâm trong chốc lát rồi nói.

“Biện pháp?” Bắc Đường Vũ nừa vui nừa ngờ hỏi

Bắc Đường phu nhân nhẹ giọng cười, nói thì thầm vào tai nàng, tức thì nàng đứng vọt lên,

bắc đường [phu nhân] [nhẹ giọng] [cười], phụ tại [nữ nhân] đích [cái lổ tai] thượng [nhẹ giọng] đích cô [đứng lên].

“A. chuyện này sao có thể làm được mẫu thân” Bắc Đường Vũ khuôn mặt nhỏ nhắn đã hồng nay lại đỏ lựng lên, thật là .

“Nương nói nếu nhi làm theo nhất định thành công, vì hạnh phúc của mình cố mà gan dạ lên 1 chút. Nương đã đi ra ngoài một thời gian, nếu không trở về phụ thân con sẽ nghi ngờ. Con cứ cố gắng, ta đều biết nữ nhân khi yêu có tâm trạng thế nào mà” Bắc Đường phu nhân vỗ vỗ lên đầu đứa con gái yêu rồi rời khỏi, để lại cô nàng với bộ mặt thất thần đứng ngây ra

PHONG LƯU PHÁP SƯ

 

 

Tác giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch

Dịch: zzkatsuyazz

Biên dịch & biên tập: zzkatsuyazz

Nguồn:2T

Bắc đường phu nhân về đến Bắc Đường phủ, thẳng bước tiến về phía thư phòng của Bắc Đường Hùng.

“Thế nào rồi? Mọi sự đều làm như ta đã căn dặn?” Bắc Đường Hùng ngước đầu lên, đứng dậy kéo ghế lại để phu nhân của mình ngồi xuống – thần sắc tỏ ra rất hồi hộp.

“Ta đã nói với Vũ nhi rồi, nhưng lão gia, làm như vậy với Vũ nhi thật sự có được không?” Bắc Đường phu nhân vừa nói vừa bấm chặt tay mình lại.

Bắc Đường Hùng chậm rãi đưa thê tử hắn đặt tại chiếc ghế khảm hình biểu tượng của Bắc Đường gia tộc, chính mình cũng ngồi xuống kéo tay bà mà âu yếm. Bắc Đường phu nhân cảm nhận được sự thân mật này không tránh khỏi khuôn mặt bị như bị lửa đốt đỏ bừng.

“Chúng ta đã là vợ chồng nhiều năm như vậy nàng lẽ nào không tin ta ư? Vũ nhi đích thực say đắm tên Tây Môn Vũ không chút hoài nghi, con như vậy đối với gia tộc là hoàn toàn đúng, cứ như vậy chính con và chúng ta mới có lợi được. Chỉ cần con kết hôn với tây môn gia, mối kết minh hai nhà không phải tốt sao?” Bắc Đương Hùng nói rõ quan điểm, một mặt mân mê thân thể Bắc Đường phu nhân đồng thời trong mắt hiện lên một tia sắc lạnh.

“Nếu thật sự được như vậy ta đây cũng an tâm, không suy nghĩ nhiều về chuyện này nữa. Lão gia.” Bắc Đường phu nhân nói chưa dứt câu liền rên lên một tiếng nhẹ, cặp ngọc phong của bà đã nằm gọn trong tay Bắc Đường Hùng, liên tục bị nhào nặn ra hình dạng này nọ. Vì đã lâu không có cảm giác này, bây giờ thật sự rất là sung sướng a, hồn phách đã bay đi không biết đến nơi nào rồi.

Bắc Đường Hùng thi hành trảo thủ khắp người thê tử của mình, khóe miệng nở một nụ cười hiểm độc, chỉ là Bắc Đường phu nhân đã không chú ý nhiều đến ánh mắt của y rồi.

“Lão gia, không. không được, . đây là thư phòng” Bắc Đường phu nhân trong cơn dục vọng khẽ đẩy phu quân của mình ra

Bắc Đường Hùng nào có tha cho bà, lập tức xé đôi cả quần áo bà ra, chiếc thương sắc nhọn đã sẵn sàng đi vào bất cứ lúc nào. Căn phòng lúc này tràn đầy không khí dâm tà.

Lại nói đến Long Nhất đang mang theo Nam Cung Nỗ rất nhanh, chả mấy chốc đã đến cửa Nam Cung phủ. Hắn bước chân vào liền có cảm giác xa lạ. Nam Cung Nỗ liền trực tiếp kéo tay Long Nhất hướng về phía khu vực của Nam Cung Hương Vân. Nở một nụ cười ma mãnh: “Tỷ phu, ngươi độc thân tiến đến đi, Tam tỷ khẳng định cao hứng không ngất mới lạ, ta đi chơi đây” Nói vừa dứt câu, tên tiểu quỷ này đã chuồn chuồn ra xa không để lại bất kì thân ảnh nào.

Long Nhất do dự trong chốc lát, hắn tự giễu mình cười cười: “bây giờ chính mình đến nói thế nào đây?” hắn đem tâm trạng băn khoăn này bước từng bước nhẹ đến trước sân chính.

Xa xa, Long Nhất đã phát hiện bóng dáng Nam Cung Hương Vân ngồi ở bên cạnh dòng suối nhỏ, nước chảy vờn quanh, cảnh sắc đúng là tuyệt thế tô điểm vào nét đẹp của nàng. Đầu tóc nàng đen mượt xõa xuống dài ngang hông, khuôn mặt thanh tú phảng phất chút bực bội. Nhìn Nam Cung Hương Vân lúc này Long Nhất có cảm giác khác với trước đây, hắn thực sự cảm thấy hai tỷ đệ nàng ta giống hệt nhau – hoạt bát náo động, hơn nữa cá tính lại rất đường hoàng. Ngược lại bây giờ nàng lại tỏ ra rất điềm đạm, thật là không giống a. Nghĩ đến đây Long Nhất không gây tiếng động áp sát ngay sau lưng nàng, nàng vẫn đang nhìn chằm chằm xuông giòng suối và tưởng tượng ra khuôn mặt một người:

“Tây Môn Vũ, ngươi là tên phôi đản bại hoại, ta hận ngươi đến tận xương tủy” Nam Cung Hương Vân không biết nghĩ đến chuyện gì mà lại lớn tiếng mắng to, đại khái cả Nam Cung phủ đều có thể nghe rõ.

“Nàng vì cái gì mà hận ta, ta đã đắc tội gì với nàng hắc hắc” Long Nhất chợt giở giọng m**** mai

“Ngươi đương nhiên là . a . ngươi như thế nảo .” Nam Cung Hương Vân giật thót mình quay lại, chỉ thẳng tay vào Long Nhất. Nàng lấy tay dụi mắt thật kỹ rồi xác định đứng trước mặt nàng đúng là tên bại hoại mà nàng vừa đề cập đến mà. Theo bản năng, nàng nhảy dựng lên về phía sau, lùi về gần phía dòng suối nhỏ.

Long Nhất lúc này nào có thể để cho nàng lùi tiếp, hắn liền bước tới vòng bàn tay to ra sau lưng nàng đỡ lấy tấm lưng ong mềm mại, tiếp theo kéo mỹ nữ trở về lòng mình rồi nở một nụ cười trơ trẽn. Khoảng cách 2 người lúc này bất quá không quá một tấc, Nam Cung Hương Vân mở cặp mắt to hoảng loạn chằm chằm nhắm thẳng vào mặt hắn.Long Nhất hít một hơi sâu thanh hương trên cơ thể nàng rồi thể hiện một khuôn mặt thật là dâm đãng,

“A . Sắc Lang” Nam Cung Hương Vân sửng sốt bừng tỉnh hét lên, lập tức hung hăng đẩy Long Nhất ra xa. Nào ngờ nàng quên mất sau lưng là dòng suối nhỏ , thân thể theo quán tính rơi tõm xuống. Chật vật quay lại bờ, mặc dù thể chất rất tốt nhưng cả người ướt nhẹp khó tránh khỏi gió lạnh, thân thể mềm mại bất chợt run lên.

“Này, chuyện không liên quan gì đến ta, là chính nàng muốn đẩy ta ra a” Long Nhất tỏ vẻ vô tội

“Ngươi rõ ràng là cố ý mà, tên biến thái” Nam Cung Hương Vân tức giận mắng lớn rồi nhằm phía phòng của mình chạy gấp

Long Nhất cười lớn rồi tức thì đuổi theo, lúc này nàng chẳng phải giống như đã thuộc về chính mình rồi ư.

Trong khuê phòng, Nam Cung Hương Vân rút trong tủ ra một bộ quần áo mới, đương muốn cởi bỏ quần áo trên người thì phát hiện vẻ mặt của tên đại phôi đản Long Nhất đứng ở trong phòng.

“Ngươi. Ngươi tiến đến có mục đích gì. Khuê phòng của nữ nhân ngươi có thể tùy tiện vào ư? Nếu không muốn chết thì đi ra ngoài nhanh”. Nam Cung Hương vân tiến đến đẩy mạnh Long Nhất ra phía cửa rồi đóng chặt lại.

PHONG LƯU PHÁP SƯ

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky