Trên mặt Hàm Yên lộ vẻ phức tạp, mỉm cười nhẹ giọng nói: “chúng ta đã xem thường ngươi.”
Long Nhất một mặt tiếp tục hưởng thụ hấp lực từ hạ thể của Hàm Yên, trong lòng không tự chủ được hiện lên một tia sát khí. Hắn bây giờ đã ý thức được việc để cho Hàm Yên biết mình không bị trúng bùa chú là một sai lầm nghiêm trọng. Long Chiến tưởng rằng khống chế được hắn, sẽ xếp đặt bố cục, có thể tưởng tượng được rằng Long Chiến khẳng định coi đây là yếu tố trọng yếu, đến lúc đó hắn sẽ tương kế tựu kế khiến cho Long Chiến ngã ngựa lật thuyền. Nhưng chuyện này nếu bây giờ để Long Chiến biết được, hắn liền có thời gian sắp xếp bố cục lại một lần nữa, nghĩ ra những phương pháp âm hiểm, đối với hắn mà nói thì thập phần bất lợi.
“Ngươi muốn giết ta?” Hàm Yên cũng là xem sắc mặt của hắn, có thể cảm nhận được sát khí trên khuôn mặt Long Nhất.
“Đích xác là ta có ý nghĩ này.” Long Nhất tàn nhẫn tới mức đáng sợ, đối với địch nhân hắn tuyệt sẽ không nương tay, cho dù là đàn bà cũng không ngoại lệ.
Hàm Yên hai chân đồng thời kẹp chặt eo Long Nhất, biết Long Nhất một khi đã nói đến thì tất nhiên sẽ làm được. Cảm giác có chút ngớ ngẩn, nam nhân này trong miệng nói muốn giết nàng nhưng lại đang cùng nàng thân mật.
“Mmm… … nếu ta cam đoan không nói chuyện ngươi không có bị hạ chú ra ngoài, ngươi có thể buông tha ta?” Hàm Yên rên rỉ một tiếng, dần dần cảm giác được khoái cảm do Long Nhất mang tới.
“Ngươi cam đoan ta không thể tin được. Ta chỉ biết sự việc này nếu truyền ra, Tây Môn gia tộc chúng ta sẽ phải trả một giá rất lớn.” Long Nhất không một chút do dự cự tuyệt.
“vậy là không có biện pháp, ngươi vẫn cứ muốn giết ta. Bất quá ta có thể có một thỉnh cầu?” Hàm Yên than nhẹ một hơi, khóe miệng dường như xuất hiện một sự mỉm cười.
“thỉnh cầu gì?” Long Nhất nhíu mày.
Hàm Yên vươn cánh tay ngọc, ôm chặt lấy Long Nhất, nhẹ giọng nói bên tai hắn: “trước khi ta chết, hãy để ta vui sướng một chút.”
… Long Nhất ngẩn ra một chút, đột nhiên phát hiện nữ nhân này so với nữ nhân khác hoàn toàn bất đồng. Nàng nếu không không phải như vậy thì nhất định là thần kinh không bình thường. Bất quá Long Nhất đối với vấn đề này, nữ nhân cũng không nên quá ỷ lại.
“ngay cả yêu cầu này ngươi cũng không thể đáp ứng? hay là ngươi căn bản không làm được.” Hàm Yên mỉm cười kích thích Long Nhất.
“Đừng có khích động ta, mặc dù đây là lần đầu tiên của ngươi, nhưng trong xương tủy ngươi còn là một dâm phụ, ngươi hưởng thụ đó là…” Long Nhất hắc hắc cười nói.
Long Nhất bắt đầu sử dụng tới thập bát ban võ nghệ, không chỗ nào là không kích thích tới những nơi mẫn cẩm ở toàn thân Hàm Yên, khiến nàng lúc thì ôn nhu xuân phong, khi thì mãnh liệt như mưa to. Loại đàn bà này thật sự là bình thường thì khiến nam nhân không dậy nổi. Mật huyệt này như một cái khóa thít chặt lại, Long Nhất sử dụng nội lực khó khăn lắm mới đứng vững, không có phún xuất mà bỏ mạng.
Khung cảnh dâm mị trở nên kịch liệt. Hàm Yên bắt đầu từ từ thả lỏng, toàn thân da thịt màu tuyết trắng trở nên màu phấn hồng, những giọt mồ hôi trở nên trong suốt càng khiến cho nàng trở nên xinh đẹp động lòng người.
Đột nhiên một loạt thanh âm vang lên từ đôi môi đỏ mọng của Hàm Yên, những ngón tay của nàng như trảo ngư quấn chặt lấy Long Nhất, toàn thân không ngừng rung động, run rẩy, cơ thể như căng ra. Nàng cảm thấy linh hồn từ trong cơ thể phiêu xuất, lơ lửng, thần trí trở nên có chút mơ hồ. Cả phòng bắt đầu tràn ngập một mùi thơm kỳ dị, kích thích mũi.
Thật lâu sau, thân thể Hàm Yên từ từ buông lỏng, ba hồn sáu phách bắt đầu quay về, nàng thản nhiên thở ra một hơi hương khí, mở hai mắt nhìn Long Nhất nói: “Loại cảm giác này thật tuyệt diệu. Bây giờ dù có chết cũng không hối tiếc, ngươi động thủ đi.”
Long Nhất ngẩn ra, nội tâm đột nhiên xuất hiện một khe hở. Hắn và nàng vừa mới chấm dứt uyên ương giao hoan, hẵn còn thỏa mãn. Thế mà bây giờ lại định động thủ chấm dứt tính mạng nàng, hắn có chút hoảng hốt, liệu mình có thể?
Long Nhất hướng bàn tay nắm lấy cổ Hàm Yên, lúc trước hắn kết liễu tính mạng của mẫu nữ hồ tộc, nhưng tình hình hôm nay lại không giống với lúc đó.
Chậm rãi xiết chặt bàn tay, Long Nhất cảm giác được cổ Hàm Yên đang trở nên cứng ngắc, chỉ cần hắn dùng sức một c hút, chiếc cổ xinh đẹp này liền trở nên nát bấy, nụ cười mị hoặc này sẽ biến mất khỏi thế gian.
Giết? không giết? Long Nhất lúc này mới phát hiện bản thân mình không tàn nhẫn đến vậy. Giết một người vừa mới thực sự cùng mình hoan ái thật quá khó. Huống hồ tình huống vi diệu tuyệt vời này không dùng lời nói hết được, chỉ là nghĩ tới nàng có thể sẽ nói sự tình mình không bị hạ chú ra ngoài, trong tâm hắn liền lạnh lại.
Ke ke ke, trong ý thức hải vang lên vài tiếng cười, một bóng đen chậm rãi thành hình trong đó.
“Ngươi chỉ là một đứa trẻ, ngươi không phải sát thủ, do vậy ngươi nhất định sẽ không giết nàng.” Bóng đen đột nhiên nói.
Vì cái gì?” Long Nhất hỏi trong lòng.
“Nữ nhân này đối với có ích rất lớn. Nàng khẳng định sẽ không lộ sự tình này ra ngoài, ta đã nói nhiều như vậy rồi, phải ngủ thôi, ta đi ngủ thôi.” Bóng đen vừa nói xong liền không thấy tăm hơi đâu nữa.
“lão quỷ, huynh đệ, ngươi hãy nói cho rõ ràng a.” Long Nhất thầm hô trong lòng, nhưng bóng đen nọ như biến mất tăm hơi không chút tiếng động.
“gia gia, cái quỷ gì, ngươi cố tình chơi ta phải không?” Long Nhất do dự một chút, bàn tay đang nắm cổ Hàm Yên buông ra.
Hàm Yên nghi hoặc nhìn Long Nhất, nàng vừa cảm giác được sát khí nồng đậm trên người hắn, như thế nào đột nhiên lại buông tha nàng. Chẳng lẽ thật sự bị mình mê hoặc? Hàm Yên trong lòng đắc ý thầm nghĩ.
“không giết ngươi, ta tạm thời tin ngươi sẽ không lộ sự tình ra ngoài.” Long Nhất thở một hơi dài, kỳ thật hắn tin bóng đen trong cơ thể mình chứ không phải tin Hàm Yên.
“ngươi cần phải nghĩ cho rõ ràng, ta và ngươi trong lúc đó ở hai trận thế đối địch.” Hàm Yên cười nói.
“đã nói không giết là không giết, ngươi nói nhảm nhiều như vậy làm gì.” Long Nhất không chút tức giận nói. Đột nhiên phát hiện tiểu huynh đệ của mình ở lại trong cơ thể Hàm Yên bắt đang từ mệt mỏi bắt đầu trở nên cứng nhắc và nóng như lửa.
“Hì hì, kì thật ngươi muốn giết ta cũng giết không được, không tin? Trừ phi… …Hàm Yên cảm nhận được nội hỏa trong cơ thể, cười quyến rũ nói.
“trừ phi cái gì?” Long Nhất vừa thấy vẻ mặt tự tin của Hàm Yên, bắt đầu có điểm tin tưởng lời nói của bóng đen, nữ nhân này cũng không đơn giản có thể bị hắn giết.
Hàm Yên vòng tay ôm lấy cổ Long Nhất, đôi môi đỏ mọng liếm nhẹ tai hắn, hướng tai hắn thổi một hơi rồi ôn nhu nói: “trừ phi… … ngươi giết ta.”
Long Nhất hô hấp nhất thời nhanh hơn, đãng phụ này so với hồ ly tin ngàn năm còn mị hoặc hơn, hắn cắn răng nói: “hôm nay ta sẽ giết ngươi.”