Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phong Lưu Pháp Sư

Chương 384: Kinh hiện dực nhân tộc

Tác giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chọn tập

 

Long Nhất rất nhanh phân tích trong lòng một lần, hiểu được năm cao thủ này tới vì Phượng Hoàng gia chủ, bởi vì Như Nguyệt đã nói qua, Phượng Hoàng gia chủ khi tìm đến nàng thì người đầy tro bụi, xiêm y rách nát, dường như bản thân mới trải qua đánh nhau kịch liệt, mà có thể khiến những cao thủ như thế tới đối phó ngoại trừ mình thì sợ rằng chỉ có Phượng Hoàng gia chủ.

Mặt sau của Phượng Hoàng lữ điếm có một tiểu viện tử, chỉ có những thành thị quy mô lớn mới có, chủ yếu nơi ở của Phượng Hoàng gia tộc là mặt trước, mặt sau là nơi ở và làm việc của hạ nhân, không ai nghĩ Phượng Hoàng gia chủ lại nghỉ ngơi ở chỗ này.

Long Nhất không một tiếng động ẩn thân tại một chỗ tối trong tiểu viện, tinh thần mở ra cẩn thận dò xét, cảm giác được năm hơi thở mong manh đó đang nhanh chóng tới gần.

Bỗng nhiên Long Nhất nheo mắt lại, trên tường không thấy hình ảnh của kẻ nào, nhưng hắn cảm giác được hai người đột nhiên xuất hiện tại góc sân của tiểu viện, còn ba người khác thì đang bao quanh phòng và một thì ở phía trên.

“Phượng Hoàng gia chủ chọc tức người nào mà lại bị người ta phái nhiều cao thủ đuổi theo quyết không tha như vậy.” Long Nhất thầm nghĩ trong lòng, năm người này tốc độ cực nhanh, thực lực tuyệt đối xếp thứ hạng cao tại Thương Lan đại lục, nhưng lại không nghe nói qua tại Thương Lan đại lục có đám người như vậy a. Điều đó có nghĩa là những người này mai danh ẩn tính, không thường qua lại tại Thương Lan đại lục, theo lí mà nói thì loại người như thế này sẽ không dễ trêu chọc người khác, vậy là chính Phượng Hoàng gia chủ trêu chọc người ta.

Long Nhất vẫn án binh bất động, cuối cùng thấy ẩn nấp tại góc sân sáng của là hai bóng người nhanh như tia chớp bay tới trước của phòng ngủ của Phượng Hoàng gia chủ, tốc độ quả nhiên nhanh như quỷ mị.

“Hết sức vô lý, chẳng nhẽ là Thiên sứ?” Long Nhất trừng mắt nhìn hai thân ảnh trước cửa phòng Phượng Hoàng gia chủ, mặc dù không thấy rõ chân diện mục, nhưng hắn phát hiện sau lưng hai người kia đều có một đôi cánh dài.

Lúc này Long Nhất cảm giác được khí tức năm người đột nhiên tản ra, rồi đồng thời phát động công kích, kết giới của Phượng Hoàng gia chủ trong nháy mắt bị phá tan.

Oanh hai tiếng, của phòng ngủ bị nổ tung, Phượng Hoàng gia chủ nhanh như tia chớp bay vọt đến, cự kiếm trong tay chém ra mang theo hỏa diễm đấu khí hướng tới hai dực nhân có cánh dài.

Hai dực nhân này không có lùi mà lại tiến tới, đồng loạt lấy binh khí ra nghênh tiếp, đó là hai cây trường mâu màu xanh.

“Khí tức quen thuộc, như thế nào lại có phong hệ ma pháp nguyên tố ba động, phong hệ cùng ma đấu khí?” Long Nhất vừa nhìn thấy hai dực nhân chém ra đấu khí thanh sắc, trong lòng không khỏi giật mình.

Phượng Hoàng gia chủ cùng hai người liều mạng ngạnh tiếp, tất cả đều rơi vào giữa tiểu viện, mà lúc này lại có ba gã dực nhân cánh dài từ trong phòng lao ra. Một người trong số đó cùng với hai gã dực nhân ban đầu tạo thành hình tam giác vây quanh Phượng Hoàng gia chủ. Mặt khác hai người còn lại bay vòng tròn trên không trung, giương cự cung nhắm vào Phượng Hoàng gia chủ.

“Nhân loại, hãy giao trả thánh vật cho dực nhân tộc chúng ta, chúng ta sẽ tha chết cho ngươi.” Một thanh âm già nua vang lên.

“Thánh vật gì? không phải ngươi muốn miệt thị Phượng Hoàng gia tộc ta, thánh vật của các ngươi trong mắt ta chẳng là gì cả.” Phượng Hoàng gia chủ hừ lạnh một tiếng nói.

“Ai trộm đi thánh vật của chúng ta, trong lòng mọi người đều đã rõ. Ngươi nếu không hoàn trả, vậy đừng trách chúng ta không khách khí.” Một gã dực nhân khác nói, thanh âm dường như cũng có tuổi, khó trách thực lực lại cao như vậy.

Phượng Hoàng gia chủ không có trả lời, đưa cự kiếm tới phát động công kích, trong lúc nhất thời làm năm người thấy bối rối. Năm tên dực nhân này tịnh không nghĩ đến cho người khác biết được tình huống phát sinh nơi này, cho nên để lại một người tạo ra kết giới phong tỏa toàn bộ khí tức bên trong.

“Nguyên lai là dực nhân tộc hơn nhiều năm qua chưa từng lộ diện, không nghĩ còn có những cao thủ như thế, cũng không biết Phượng Hoàng gia chủ trộm thánh vật gì của bọn họ?” Long Nhất lẩm bẩm trong lòng. Nói vậy là Phượng Hoàng gia chủ đã lấy thánh vật gì đó không rõ, những thứ bình thường sợ rằng Phượng Hoàng gia chủ sẽ không để vào mắt.

Đấu khí của Phượng Hoàng gia chủ không phải là sơ cấp Phượng hoàng đấu khí, so với trước thì cao hơn một tầng, nhưng Long Nhất đã sớm nhìn ra đối mặt với thiên la địa võng của dực nhân tộc, Phượng Hoàng gia chủ nhất định thất bại.

Cảnh tượng hiện ra, Phượng Hoàng gia chủ kêu lên một tiếng đau đớn, vai trái bị năng lượng phong hệ tiến bắn xuyên qua, lảo đảo thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống trên mặt đất.

“Hãy giao thánh vật của chúng ta ra đây, bằng không ngươi chỉ có một con đường chết.” Một thanh âm trong trẻo vang lên, thanh âm này cùng với thanh âm già nua lúc đầu là của cùng một người.

Long Nhất vừa nghe thanh âm thiếu nữ này truyền đến từ trên không trung của một cung thủ dực nhân. Chỉ là năm tên dực nhân này đều dùng ngụy trang, căn bản là không thấy rõ hình dạng. Tuy nhiên Long Nhất hoài nghi, thực lực của dực nhân cao như vậy có lẽ nào lại là thiếu nữ?

Hỏa diễm trên người Phượng Hoàng gia chủ chợt lóe lên, vai trái đang chảy máu lập tức ngừng lại. Keng, tiếng của thanh cự kiếm rơi xuống đất vang lên, bà dịu dàng nói: “Tây Môn Vũ, ngươi xem như vậy đã đủ chưa, còn không ra đây cho lão nương.”

Phượng Hoàng gia chủ vừa nói xong khiến cho năm tên dực nhân đang vây chặt quanh mình khẩn trương hơn, hai gã dực nhân lập tức xoay vòng rất nhanh trong tiểu viện, nhưng cự cung trong tay vẫn nhắm vào Phượng Hoàng gia chủ.

Long Nhất vuốt vuốt mũi mỉm cười, hiện thân từ phía sau một cây cột trụ, bên cạnh Phượng Hoàng gia chủ xuất hiện thân ảnh của Long Nhất.

Năm gã dực nhân nhất loạt kinh hãi, Long Nhất ở ngay trước mũi bọn họ thế nhưng bọn họ đến một chút cảm giác cũng không có. Hơn nữa vừa rồi Long Nhất mới thể hiện thực lực khiến cho bọn họ kinh hãi, cố kị.

“Ngươi là ai? Bà ta là thế nào với ngươi?” thanh âm dực nhân có chút khẩn trương, lo lắng hỏi.

“Ta chính là ta, nữ nhi của bà ta là nữ nhân của ta. Nói cách khác bà ta là trượng mẫu nương của ta.” Long Nhất mỉm cười trả lời, sau đó hỏi lại: “ngươi là ai?”

“Ta là dực nhân tộc vu sư Âu Nhã Lạp, bà ta đã trộm thánh vật của dực nhân tộc, ngươi có thể bảo bà ta trả lại?” Dực nhân này nhận thấy sự nguy hiểm của Long Nhất nên dùng ngữ khí nhẹ nhàng yêu cầu.

“Cái này … … Phượng Hoàng gia chủ, bà thật sự mượn thánh vật của dực nhân tộc?” Long Nhất chuyển thân hỏi Phượng Hoàng gia chủ, nhưng hắn không dùng từ trộm mà dùng từ mượn.

Phượng Hoàng gia chủ lạnh nhạt nói: “Ta chỉ là ngẫu nhiên xông vào lãnh địa của dực nhân tộc bọn họ. Kết quả bọn họ liền vu cho ta lấy trộm thánh vật, quả thực ta không có làm.”

Long Nhất cười trong lòng, hắn không có tin Phượng Hoàng gia chủ không có lấy cái gì khác. Nhưng thứ nhất Phượng Hoàng gia chủ là trượng mẫu nương của hắn, không giúp bà ta thì giúp ai a. Thứ hai Long Nhất cũng không phải chính nhân quân tử gì cả, thánh vật của dực nhân tộc chắc chắn phải là đồ tốt, nếu không Phượng Hoàng gia chủ không sẽ không động tâm.

“Ta nghĩ các ngươi nhất định là hiểu lầm. Bà ta không có lấy cái gì đó, các ngươi hãy đi đi. Tội danh xâm nhập tư gia với ý đồ giết người này ta cũng không so đo với các ngươi.” Long Nhất nghiêm giọng nói.

“Vu sư, không cần phải cùng bọn chúng nói những lời thừa, nếu không giáo huấn bọn họ thì bọn họ sẽ không giao thánh vật ra đâu.” Một gã dực nhân cất giọng khàn khàn nói.

“Gã dực nhân này, không nói thì không có ai bảo là ngươi câm đâu. Thanh âm khó nghe như vậy không nên nói ra. Vu sư các ngươi tự biết nên làm thế nào cho phải.” Long Nhất nhếch môi cười nói. Nghe được những thanh âm tuyệt vời từ Vu sư của dực nhân tộc, giờ nghe thanh âm từ dực nhân này không khỏi cảm thấy có chút khó chịu.

“Ngươi … …” Gã dực nhân này không khỏi tức giận. Nếu không phải vị Vu sư trêng không trung ra dấu hắn dừng lại, nói không chừng hắn đã hùng hổ lao tới.

“Nếu không đưa ra thánh vật, chúng ta chỉ còn cách động thủ.” Vu sư dực nhân tộc có chút chần chừ. Không biết vì cái gì trực giác nàng cảm thấy kẻ đứng trước mặt năm người thật bất hảo, mặc dù điều này có chút không thể hiểu được.

“Mời động thủ, nếu như động khẩu trước rồi mới động thủ là tốt nhất.” Long Nhất cười dâm đãng, có chút nóng lòng muốn nhìn được chân diện mục của Vu sư dực nhân tộc này, hy vọng đừng làm cho hắn thất vọng mới được.

Vu sư Âu Nhã Lạp cắn răng, ra dấu hiệu tấn công, bàn tay nhỏ nhắn đang nắm cự cung liên tục bắn ra, vài đạo phong hệ tiễn hình thành từ các góc độ bất đồng bắn về phía Long Nhất. Trên mặt đất, vài tên dực nhân dùng trường mâu cùng đồng thời phong tỏa đường lui của Long Nhất, quả nhiên là phối hợp rất ăn ý.

Long Nhất cười hắc hắc, thân hình phóng lên cao, hai tay đánh tan những mũi phong tiễn, trong chớp mắt nhằm phía Vu sư Âu Nhã Lạp bay tới, trảo thủ như tia chớp nhắm tới nàng.

Khí lưu vang lên, bàn tay Long Nhất xuyên qua thân ảnh của Âu Nhã Lạp, lưu lại trong không khí là tàn ảnh. Âu Nhã Lạp tốc độ rất nhanh nhưng tốc độ của Long Nhất cũng không chậm, một kích không trúng lập tức chuyển hướng, thân hình quỷ dị quay ngoắt lại, lui về phía sau.

“A … …” Âu Lạp Nhã kinh hô, thân hình di chuyển lắt léo, cự cung không thể tiếp tục xạ tiễn, thở hồng hộc, tí nữa thì đâm vào một gã dực nhân bên cạnh.

“Vu sư, người không có việc gì chứ.” Bốn gã dực nhân đồng loạt hỏi.

“Không … … không có việc gì.” Âu Nhã Lạp bình phục tâm tình nói.

Long Nhất cười hắc hắc giữa không trung, đưa tay phải lên một cách say mê, cười tà dị nói: “thật sự là mềm mại, lại giữ mùi hương, hơn nữa còn không nhỏ, cảm giác thật tuyệt.”

Thân hình Âu Nhã Lạp run lên, mắt như có lửa, trước ngực vừa mới bị nhân loại vô sỉ này xâm phậm, điều này khiến nàng xấu hổ và uất ức không thôi. Nhìn vẻ mặt Long Nhất, hơn nữa lại còn lời nói, Phượng Hoàng gia chủ tự nhiên cũng hiểu được. Xú tiểu tử này tính tình không đổi, hơn nữa đến chỗ nào cũng không quên đùa giỡn nữ hài tử, đợi lát nữa ta không thể không giáo huấn hắn.

“Kết trận, Phong thần lĩnh vực.” Âu Nhã Lạp nghiến răng nói.

Nghe được lời nói của Vu sư Âu Nhã Lạp, ba gã dực nhân trên mặt đất như một luồng thanh quang bay lên bầu trời, lấy Âu Nhã Lạp làm trung tâm bày thành thế trận kỳ quái.

“Phong thần lĩnh vực, cũng có chút ý nghĩa, nhưng không biết so với Lôi Thần lĩnh vực thì như thế nào?” Long Nhất lẩm bẩm nói, bình thản chờ đợi năm người liên hợp phát động Phong thần lĩnh vực.

 

Chọn tập
Bình luận
× sticky