Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phong Lưu Pháp Sư

Chương 473: Nhân ngư tộc tín vật

Tác giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chọn tập

 

Là việc đã có từ thời xa xưa, không ai mà không biết, đó là một loại cảm giác có thể làm cho người ta vĩnh viễn không muốn tỉnh lại, chỉ muốn chìm đắm trong đó cho đến khi biển cạn đá mòn, đó chính là cảm giác của Long Nhất và Lưu Ly đang phiêu lãng theo cơn sóng triều cảm thấy lúc này.

Phải nói nụ hôn cũng có cảnh giới, ngươi tình ta nguyện cả hai đồng lòng là nhân hòa, hoàn cảnh đẹp là địa lợi, thời gian thích hợp là thiên thời, nụ hôn này bao gồm cả thiên thời địa lợi nhân hòa, vô luận là về mặt tinh thần hay thân thể đều có một sự hưởng thụ cực cao.

Nơi này biển trời vô cùng, thanh khiết đến hòan hảo, hơn nữa trong tâm lại là hai khối lửa nóng, bảo làm sao mà người ta không say mê cho được?

Thời gian tựa hồ ngừng lại, như đọng lại nơi hai đầu lưỡi đang quấn quít lấy nhau, như là sẽ không được như vậy nữa.

Nhiệt độ từ từ lên cao, tình dục bắt đầu khích động, Long Nhất cuốn lấy cái lưỡi thơm tho của Lưu Ly, bàn tay xoa bóp trên cái mông đầy đặn của nàng, tiếp theo dò xét vào bên trong mảnh vải vàng quấn quanh hông, cảm giác êm ái mượt mà nơi tay nói cho Long Nhất biết, dưới lớp vải mỏng của Lưu Ly là lớp lông mượt mà, trong lòng dục vọng càng dâng cao.

“Tiểu mỹ nhân ngư, nàng không mặc đồ lót sao” Long Nhất dời môi, trầm thấp cười nói.

Lưu Ly thở ra làn hương nóng bỏng, mặt như bốc lửa, cơ thể vốn có nhiệt độ thấp hơn cơ thể loài người lúc này lại như sôi lên, đôi mắt mê ly nhẹ giọng hừ hừ nói: “Cái đuôi của người ta vừa mới hóa thành hình người, đồ lót kiếm đâu ra”.

Bàn tay của Long Nhất lọt vào giữa hai đùi của Lưu Ly, hắc hắc cười nói: “Không mặc là tốt nhất, càng đỡ phiền phức”.

Thân thể mềm mại của Lưu Ly nhất thời như không còn sức, đã mất lực kháng cự mà vốn cũng không muốn kháng cự sự xâm lược của Long Nhất, nàng vốn tối nay đã định dành cái ngày đầu tiên trưởng thành này cho Long Nhất, vốn chính là tập tục từ xưa của nhân ngư tộc truyền lại .

Một tay của Long Nhất ôm Lưu Ly tay kia hư không vung lên, thủy hệ ma pháp nguyên tố khổng lồ xuất ra, tạo nên một tầng rèm nước màu lam, tối nay, đây sẽ là nơi bọn hắn động phòng, lấy biển làm giường, sự lãng mạn lúc này mới bắt đầu.

Quần áo của mỹ nhân ngư cực kỳ gợi cảm. Chỉ mỏng manh một lớp, kéo nhẹ một cái đã rớt xuống, đôi gò bồng đảo đầy đặn, hình dáng hoàn mỹ, hết sức gợi tình, hai đầu vú căng cứng như muốn bật ra khỏi bầu ngực, cùng với làn da trắng nõn như là băng tuyết ngạo nghễ nổi bật lên. Cao quý xinh đẹp làm kích phát dục vọng mãnh liệt trong lòng Long Nhất.

Long Nhất vươn ma trảo bao trùm lấy cặp vú hoàn mỹ này, không kiêng kỵ mà vuốt ve, nhìn chúng biến hóa thành đủ loại hình dạng dưới tay mình, đối với nam nhân quả thực là sự khắc sâu về mặt thị giác.

Phụ nữ quả thật là động vật cảm tính, chỉ cần tình cảm khắc sâu, cũng là một loại hưởng thụ, mà nam nhân đa số là động vật cảm quan. Kích thích về mặt thị giác có thể mang đến khoái cảm mãnh liệt.

“Thiếu gia…” Tiểu mỹ nhân ngư mê ly rên rỉ, sự vuốt ve của Long Nhất gây cho nàng từng trận khoái cảm dâng trào, giống như bị rớt vào cơn sóng triều, linh hồn cũng tựa hồ như tung bay lên.

Tiếng rên rỉ của tiểu mỹ nhân ngư giống như là một loại thuốc kích thích, dục vọng của Long Nhất tức khắc tăng cường tới đỉnh điểm, hắn không ngừng dùng lưỡi liếm lên hai đầu ngọc nhũ, mà hai tay đã linh hoạt bỏ đi lớp vải cuối cùng trên người tiểu mỹ nhân ngư.

Một nhát trùng kích có lực. Tiểu mỹ nhân ngư thân thể mềm mại như cứng đờ, vươn cánh tay ngọc ôm chặt lấy Long Nhất, trên mặt tản ra sự hạnh phúc. Rất đau rất đau, nhưng trong thân thủ cảm thụ được sức nóng của Long Nhất, sự kết hợp giữa thân và tâm lại làm cho Lưu Ly sung sướng khoái cảm, thân thể thống khổ nhưng tinh thần lại hạnh phúc quả thật khó diễn tả thành lời.

Âm thanh của tình dục lúc này mới ngân vang, tinh quang bắt đầu mập mờ, từ từ ẩn đi. Chậm rãi biến mất…

Sắc trời cũng đã mờ mờ đi, Lưu Ly dựa vào vai của Long Nhất, chân ngọc gác lên đùi của Long Nhất, cùng Long Nhất nhìn lên bầu trời, giường nước theo sóng biển mà bập bềnh, mà mặt biển tuyền một màu xanh lam, cảm giác hết sức thoải mái.

Long Nhất ánh mắt nhàn nhã nhìn bầu trời, như nhìn tới một nơi cực kỳ xa xăm. Hiển nhiên lại bắt đầu ngẩn người. Lưu Ly lẳng lặng nằm ở trong lòng tình nhân cũng không có quấy rầy. Chỉ là đang đắm chìm trong hạnh phúc của mình.

“Lưu Ly, nàng có nhớ Hải Dương thành không?” Long Nhất đột nhiên lên tiếng hỏi.

“Ừm” Lưu Ly gật đầu. Xoay người nói: “Mặc dù đã bị đày ra ngoài, nhưng đó cũng là nguồn gốc của hải tộc ta, ta từ đó mà phiêu đãng các nơi, nhưng cũng rất muốn về lại thăm, chỉ là Bích Phỉ a di nói Thất âm tỏa hồn của ta phải luyện đến đệ lục âm mới được trở về”.

Long Nhất vỗ về lên má của Lưu Ly cười nói: “Đệ lục âm thì tính là gì, nàng bây giờ đã luyện đến đệ tứ âm, có thể đến khi thế cục Thương Lan đại lục ổn định thì nàng cũng đã đạt tới rồi, đến lúc đó ta cũng rảnh rồi, có thể cùng với các nàng trở về có được hay không?”

Lưu Ly nghe vậy khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời tỏa ánh sáng, vội vàng gật đầu không ngớt, tươi cười sáng như ánh mặt trời, làm cho Long Nhất cũng ngây người.

Long Nhất cười vui, nhưng nụ cười của hắn là cười xấu, cười lạnh, cười chán ghét. Mà hắn cũng thích nhìn phụ nữ bên cạnh hắn tươi cười, mai lan xuân cúc, đều có.

Nhưng hắn thích nhất là nụ cười của Vô Song, biểu tình của nàng hết sức thu vào trong, nhưng thỉnh thoảng trước mặt hắn cũng lộ ra một nụ cười nhẹ, như ánh mặt trời ngày xuân, vẻ mặt lập tức sinh động hẳn lên], làm cho người ta nhớ mãi không thôi.

Nụ cười của Lưu Ly lại có phong vị khác hẳn, sáng lạn tùy ý, không có kiêng kỵ biểu đạt sự vui sướng của bản thân, mang theo nét đặc biệt của đại dương, không có bất cứ tạp chất nào, làm cho người ta nhìn qua lập tức bị hấp dẫn.

“Thiếu gia, ta với người cùng lên bờ được không?” Lưu Ly ngồi dậy làm nũng nói.

“Lên bờ?” Long Nhất có chút động tâm, nhưng người trong hải tộc luôn luôn sợ hãi lục địa, cũng giống như loài người sợ hãi biển rộng sâu không lường được vậy.

“Ta bây giờ có thể dùng hai chân để đi, không ai biết ta là người trong hải tộc đâu” Lưu Ly chỉ vào hai chân trong suốt thon dài của mình mà nói.

“Nàng nếu lên bờ, Bích Phỉ a di của nàng có đồng ý không?” Long Nhất cười hỏi.

“Khẳng định sẽ không đồng ý” Lưu Ly có chút giận hờn.

“Ta đồng ý” Ngay lúc này, cách đó không xa có một mái tóc màu lam từ trong nước trồi lên, lên tiếng chính là Bích Phỉ vẫn xem Long Nhất không vừa mắt.

Long Nhất ngẩn ra, vội vàng mặc quần áo vào, may mà còn có lớp rèm nước nên chỉ thấy bóng người mà thôi.

Đợi đến khi hai người mặc quần áo xong đi ra khỏi lớp rèn nước, liền thấy được Bích Phỉ cùng Tiểu Thước đang lơ lửng ở trên mặt nước nhìn bọn họ, khuôn mặt hai người cũng hơi ửng hồng, nghĩ đến cũng biết chuyện tốt Long Nhất cùng Lưu Ly vừa làm.

“Bích Phỉ a di, người thật sự đồng ý?” Lưu Ly bơi tới bên cạnh Bích Phỉ vui vẻ nói.

Bích Phỉ trìu mến nhìn công chúa nhân ngư tộc do một tay mình chăm sóc, than nhẹ vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nói: “Con đã trưởng thành, dựa theo quy củ của Nhân ngư tộc, muốn làm cái gì cũng được, a di sẽ không ngăn cản con, chỉ là thế giới loài người phức tạp vượt xa sự tưởng tượng của con và ta, a di chỉ sợ con không quen thôi”.

“Con biết, nhưng chỉ cần bên cạnh có thiếu gia, Lưu Ly cái gì cũng không sợ” Lưu Ly kiên quyết nói, nhìn Long Nhất ánh mắt tràn đầy sự tín nhiệm.

Bích Phỉ mỉm cười gật đầu, xoay người về phía Long Nhất nói: “Lưu Ly ta giao cho ngươi, hy vọng ngươi bảo vệ nó cho tốt, nó bây giờ không chỉ là phụ nữ của người, mà còn là hy vọng của Nhân ngư tộc chúng ta, ngươi có hiểu không?”

Long Nhất trịnh trọng gật đầu đáp ứng nói: “Ta rất rõ, ngươi cứ yên tâm đi, tuyệt sẽ không để cho Lưu Ly mất một sợi tóc nào”.

“Vậy là tốt rồi” Con ngươi màu lam của Bích Phỉ mơ hồ có chút ẩm ướt, nàng bây giờ sở dĩ thái độ đối với Long Nhất tốt hơn rất nhiều cũng là bởi vì Lưu Ly đã đem tất cả trao cho hắn, là phụ nữ của hắn mà không phải là thị nữ, đó là nguyên nhân trực tiếp khiến nàng thái độ thay đổi.

“Công chúa, người phải bảo trọng” Tiểu Thước từ phía sau đi tới, nàng không giống như Bích Phỉ có thể kềm nén tâm tình, vừa nói liền bật khóc lên.

Lưu Ly vốn là người cảm tính, vừa thấy Tiểu Thước khóc cũng không cầm được nước mắt, làm cho Long Nhất ở một bên dở khóc dở cười, đây cũng không phải là sinh ly tử biệt, huống hồ Lưu Ly chỉ là đi theo hắn đến Thương Nguyệt thành mà thôi, chỉ cần Lưu Ly muốn trở về thì lúc nào mà chẳng được.

Chủ tớ hai người ôm nhau khóc, mà Bích Phỉ cũng lén lút đến bên cạnh Long Nhất, ý bảo hắn đi ra xa một chút.

“Tìm ta có việc gì đặc biệt không?” Long Nhất cười nhìn Bích Phỉ, nói thật, lúc đầu đối với nàng ác ý thuần túy là bởi vì nàng muốn tính mạng của hắn, nhưng sau đó hắn cxung bình thường trở lại, đứng ở lập trường của Bích Phỉ mà nói nàng cũng không có làm sai, mọi việc đều là vì bảo vệ cho Lưu Ly mà thôi, nàng chỉ có thể dùng hết mọi biện pháp để ngăn chận tất cả các mối nguy hiểm có thể làm nguy hại đến Lưu Ly, nghĩ thông suốt điểm này, Long Nhất đối với Bích Phỉ cũng từ ác ý chuyển sang bội phục, đương nhiên gặp mặt cũng chỉ là thích chọc tức nàng, đùa giỡn với nàng ta, tất cả đều là do bản tính mà thôi.

Bích Phỉ đưa tay phải ra khỏi mặt nước, đưa nắm tay tới trước mặt Long Nhất rồi mở ra, đó giống như là một miếng vẩy cá màu vàng, bên trong mơ hồ lộ ra năng lượng dao động.

“Đây là tín vật của Nhân ngư tộc, bây giờ giao cho ngươi giữ, bên trong phong ấn thượng cổ pháp trận, ngươi bây giờ có được thân thể của Lưu Ly, máu huyết giao dung, chỉ cần biết chú ngữ sẽ dẫn động được pháp trận trong đó, vào lúc thật sự nguy cấp mới được sử dụng” Bích Phỉ đem chú ngữ nói cho Long Nhất, sau đó liền cầm cái vảy cá màu vàng này đặt vào tay Long Nhất.

Long Nhất ngẩn ra, muốn nói lại thôi, đã bị Bích Phỉ phất tay cắt đứt, nàng nói: “Đừng hỏi tại sao? Giao cho ngươi giữ là tốt rồi”.

Long Nhất nghe vậy cũng không chối từ, còn chối từ sẽ lại có vẻ làm kiêu.

“Ngươi phải chiếu cố Lưu Ly cho tốt, ta trông cậy vào ngươi” Bích Phỉ bất ngờ hướng về phía Long Nhất cười cười, rất đẹp.

“Ta sẽ, người cứ yên tâm” Long Nhất vừa thấy Bích Phỉ tươi cười, trong lòng lại có cảm giác kỳ quái, tại sao lời của nàng nghe qua lại có chút như là giao phó một đứa trẻ mồ côi ở trong đó.

 

Chọn tập
Bình luận
× sticky