Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phong Lưu Pháp Sư

Chương 546: Trò chơi bắt đầu

Tác giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chọn tập

 

Giữa đêm. 

Cả Đằng Long thành đột nhiên giáng xuống một trận bão tuyết dữ dội. Gió lạnh thê lương cuốn theo những bông tuyết trắng xóa, gào rít như muốn giật tung những cánh cửa sổ co ro trong đêm. Nghiêm trọng hơn, những ngọn đèn ma pháp như gặp phải sự cố. Tất cả đèn trên đường đều tắt ngấm, đung đưa trong gió. Cả Đằng Long thành cơ hồ đều lâm vào cảnh tối tăm. Người dân trong thành đều quấn chặt chăn nằm trên giường nghe gió lạnh gào thét bên ngoài. Lúc này, bóng tối ngập tràn. Sợ rằng giơ tay trước mặt cũng không nhìn rõ năm ngón tay mình trong đêm tối. Mọi người đều tràn ngập sợ hãi bất an, tựa hồ trời sắp sập đến nơi vậy. Lúc này, trong hoàng cung cũng tĩnh lặng như tờ, thỉnh thoảng có một vài bóng dáng run rẩy của thị vệ tuần đêm, cơ hồ không thấy bất kỳ bóng dáng ai khác. Gã Long Chiến giả danh đang đi đi lại lại trong tẩm cung, vẻ mặt có vẻ bất an. Không thèm nhìn ánh mắt u oán của phi tử xinh đẹp nọ. Không biết tại sao tối nay hắn có cảm giác bồi hồi không yên. Mặc dù trong tẩm cung ấm áp như mùa xuân nhưng hắn lại có cảm giác trận trận hàn ý phát ra từ trong xương tủy. Hắn đánh hơi được khí vị không tầm thường trong không khí. Long Chiến hít dài hai cái, mặc thêm áo ngoài rồi trực tiếp ra khỏi tẩm cung, quát to một tiếng: “Người đâu” Một bóng đen vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt hắn, cung kính hỏi: “Bệ hạ có gì phân phó?” “Bên Tây Môn gia tộc có động tĩnh gì chưa?” Long Chiến trầm giọng hỏi. “Bẩm bệ hạ, thuộc hạ đã phái những thám tử tinh duệ nhất ngày đêm thám thính. Đến giờ vẫn chưa thấy xuất hiện điều gì dị thường.” Bóng đen đáp. “Thật sự không có gì dị thường sao?” Long Chiến nghĩ lại, hay là thần hồn nát thần tính, liền tiếp tục hỏi. “Vẫn không có gì dị thường. Bệ hạ không cần quá lo lắng.” Bóng đen đáp. Long Chiến thở phào một hơi tuy sự bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt. Nếu đối phương có động tĩnh gì thì mới là còn tốt. Đằng này đến một chút cũng không có mới khiến cho hắn càng thêm lo lắng. Người như hắn, trải qua không biết bao lần lăn lộn giữa ranh giới sinh tử, sẽ tuyệt đối tín nhiệm vào trực giác của mình. “Bệ hạ, cho dù Tây Môn gia tộc muốn động thủ trước cũng không thể là đêm nay. Đêm nay khắp nơi tối tăm, gió tuyết lại mạnh như vậy. Căn bản người đi sau cũng không nhìn rõ người đi trước. Hơn nữa, chúng ta đã bố trí ngoài thành mấy đạo quân. Cửa cung cũng thủ vệ kỹ càng. Tây Môn Nộ sẽ không ngốc mà nóng vội động thủ.” Bóng đen nọ dường như biết Long Chiến đang lo lắng vì cái gì, trầm ngâm phân tích. “Haizzz… Sao ta không biết. Chỉ là…có lẽ là do ta đa tâm.” Long Chiến than khẽ một tiếng. Nghĩ tới nghĩ lui thì mình cũng không lộ ra một chút sơ hở. Tây Môn Nộ muốn tấn công đêm nay thì thật là muốn tự mình đi tìm chết. Trong Tây Môn phủ. Long Nhất ngồi bên mép giường, dùng ánh mắt yêu thương ngắm nhìn đôi mi thanh tú đang say trong giấc ngủ của Thủy Nhược Nhan. Chỉ trong hai ngày nàng đã gầy đi trông thấy. Sắc mặt tái nhợt như mang trọng bệnh. Lúc này, cửa phòng đột nhiên kêu “két” một tiếng rồi bật mở. Nam Cung Hương Vân bưng một bát thuốc đi đến bên cạnh hắn. “Phu quân, trời lạnh lắm. Chàng uống bát Thanh Loan Đôn Tham Thang này đi.” Nam Cung Hương Vân nhẹ nhàng nói, đặt bát canh lên bàn.  Long Nhất cảm kích, nhìn Nam Cung Hương Vân mỉm cười, đứng dậy, ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn, mở bát canh nói: “Thật là thơm, chắc là nàng phải đun lâu lắm đây.”  “Uhm, đun chừng ba canh giờ. Phu quân, chàng nếm thử đi.” Nam Cung Hương Vân mừng rỡ cười nói. Long Nhất thổi thổi vài cái cho bớt nóng, một hơi cạn muỗng canh, tấm tắc khen: “Hương Vân thật sự nấu ăn rất ngon. Sao trước kia không chịu nấu cho ta ăn.” “Phu quân còn nói ư. Thời gian chàng ở trong nhà đếm được trên đầu ngón tay. Nếu chàng thích, thiếp mỗi ngày sẽ nấu cho chàng ăn.” Nam Cung Hương Vân liếc Long Nhất một cái, khẽ than. Long Nhất vươn mấy ngón tay vuốt ve khuôn mặt Nam Cung Hương Vân, sau đó hôn nhẹ lên trán nàng, nhẹ nhàng nói: “Là phu quân sai. Cho phu quân xin lỗi. Tới đây, ngoan ngoãn mở miệng ra, phu quân bón cho nàng.” Long Nhất múc một muỗng canh lên mà thổi, đặt bên cạnh bờ môi của Nam Cung Hương Vân, trong con mắt đen nhánh chứa chan tình ý nồng nàn. Nam Cung Hương Vân vui sướng trong lòng, không kiềm được sự niềm vui mà cười một tiếng. Khẽ hé mồm tận hưởng sự phục vụ của Long Nhất. “Thêm miếng nữa.” Long Nhất cười cười lại múc một muỗng nữa đưa tới, đợi đến khi Nam Cung Hương Vân hé miệng. Hắn lại nhanh chóng đưa muỗng canh vào miệng mình. “Bại hoại.” Nam Cung Hương Vân bĩu bĩu môi, trong lòng bất bình nói. Long Nhất nhích mày, hai tay vòng qua cổ Nam Cung Hương Vân mà dấn người lên, bờ môi chạm vào nhau, một cỗ khí tức thơm ngát ùa vào mũi, khiến người ngửi mà say lòng. “A.” Nam Cung Hương Vân không làm gì được, toàn thân cứ mềm nhũn ra, lại nhắm mắt lại mặc cho Long Nhất muốn làm gì thì làm. Lưỡi Long Nhất khẽ tách hàm răng đang ngậm chặt của Nam Cung Hương Vân, cỗ nhiệt thang thuận thế mà càng trở nên nóng hôi hổi. Người ngọc vì nín thở quá lâu mà phải nuốt xuống một chút, liền dứt khoát ngồi lên đùi Long Nhất. Thân thể mềm mại không chịu nổi mà ma sát lẫn nhau. Sau một lúc lâu, Long Nhất mới rời khỏi đôi môi ngọt ngào, ngắm nhìn thê tử mặt mày hồng nhuận, mị thái bức nhân lúc này của Nam Cung Hương Vân, khẽ cười nói: “Thế nào? Canh có ngon không?” Nam Cung Hương Vân thẹn thùng đánh một cái vào lồng ngực Long Nhất, thân thể ỉ ôi trong lòng hắn, cắn cắn tai Long Nhất nói: “Phu quân, chúng ta sang phòng bên cạnh.” Long Nhất trong lòng rung động một hồi, tiểu huynh đệ dựng thẳng đứng chọc vào giữa hai chân Nam Cung Hương Vân. Người ngọc trong lòng hắn nghiến chặt hàm răng, hít thở càng thêm dồn dập. “Bảo bối của ta, đêm nay không được.” ánh mắt Long Nhất chợt lóe lên, bàn tay vỗ vỗ bờ mông nõn nà kiều diễm của nàng. Nam Cung Hương Vân trong lòng thất vọng không nói ra lời. Nhưng nàng cũng là người hiểu chuyện nên không oán hận mà ngược lại còn khẽ cười nói: “Phu quân thiếu của thiếp một lần, lần sau nhất định phải bồi thường gấp đôi.” “Gấp mười phu quân cũng bồi thường. Chỉ sợ đến lúc đó bảo bối lại giơ tay đầu hàng.” Long Nhất khẽ cười nói. “Giơ tay đầu hàng nhất định phải là phu quân.” Nam Cung Hương Vân không phục nói. Nàng biết năng lực về cái mảng đó của Long Nhất. Nhưng làm đàn bà mà không thỏa mãn được nam nhân của mình khiến nàng cảm giác mình thật vô dụng. (ôi Hương Vân… sao nàng không làm vợ ta ) Chính lúc này, trong viện vang lên vài tiếng động có tiết tấu. Long Nhất lập tức buông Nam Cung Hương Vân trong lòng ra, nhìn vào mắt nàng, ôn nhu nói: “Hương Vân, thay phu quân chiếu cố tốt cho Nhược Nhan. Phu quân phải đi ra ngoài một lúc. Nếu xảy ra bất cứ chuyện gì nàng cũng đừng sợ. Đến lúc đó mẫu thân sẽ an bài hết thảy. Nàng hiểu chưa?” Nam Cung Hương Vân ý thức được sự việc không phải tầm thường. Khuôn mặt đang cười bỗng nhiên ngưng trọng, Nàng biết, Tây Môn gia tộc có một số việc nàng không có tư cách tham dự. Nhưng nàng biết, nếu không phải sắp phát sinh sự việc trọng đại thì Long Nhất sẽ không nói với nàng với ngữ điệu trịnh trọng như vậy. “Phu quân, chàng phải cẩn thận. Thiếp đợi chàng trở về.” Nam Cung Hương Vân không hề bối rối, gật gật đầu.  Long Nhất vui mừng, hôn lên trán nàng thật sâu rồi mở cửa ra ngoài. Kỳ thật hành động đêm nay ngoại trừ Long Nhất và mấy người tâm phúc, ngoài ra không có bất kì ai biết. Bởi vì đây là một lần hành động tuyệt mật, chỉ có một mình Long Nhất ra tay. Những người khác ngày mai mới có thể biết. Cẩn thận như vậy cũng chỉ vì đề phòng vạn nhất. Tây Môn gia tộc đã đứng giữa ranh giới sanh tử tồn vong. Trong bóng đêm mịt mờ, Long Nhất như một bóng ma xuất hiện tại lối vào bí mật của Cấm Thiên Giam Ngục.  Trong hoàng cung, ở một cung điện hoang phế. Mười bó đuốc rực lên màu xanh biếc có tác dụng chiếu sáng. Cả cung điện tràn ngập quỷ khí, thập phần dọa người.  Long Chiến đứng trong một ma pháp trận. Và còn có hơn mười tên Hắc Ám pháp sư ngồi xung quanh.  Bỗng nhiên, Long Chiến giơ lên một chiếc ma pháp trượng kì quái màu xanh biếc, trên đỉnh ma pháp trượng có đính một viên lam sắc ma hạch, tỏa ra một trận hào quang. Hơn mười ma pháp sư xung quanh lập tức lẩm nhẩm chú ngữ. Cả ma pháp trận tựa như có tính mạng mà bắt đầu động đậy. Đột nhiên, một màn hắc vụ bốc lên bao trùm lên tất cả. Nguyên lai Long Chiến đi đi lại lại trong tẩm cung, cảm giác bất an trong lòng càng lúc càng tăng khiến hắn quyết định nhanh chóng đi tới cung điện hoang phế này, cùng mới mười tên Hắc Ám pháp sư phối hợp thức tỉnh huyết linh trong thân thể Khinh Vụ và Phiêu Tuyết, khống chế các nàng ám sát Tây Môn Nộ và Tây Môn Vũ. Hắn tự cho rằng an bài đối với Khinh Vụ và Phiêu Tuyết là không chê vào đâu được. Tây Môn Nộ và Tây Môn Vũ đối với các nàng nhất định không có nửa phần phòng bị. Bởi vậy, hắn tin tưởng rằng chuyện này nhất định thành công. Hắn vẫn tâm niệm rằng, chỉ khi hắn và Tây Môn gia tộc động loạn thì mới dùng đến chiêu bài này. Như vậy cơ hội chiếm được cục diện cũng nắm chắc hơn vài phần. Nhưng bởi vì đêm nay trong lòng thấp thỏm bất an nên quyết định sử dụng các nàng. Lúc này, Khinh Vụ và Phiêu Tuyết đang nằm trên giường thì thào to nhỏ. Bên ngoài phòng là một kết giới siêu cường do Long Nhất bố trí. Vốn việc chăm sóc Thủy Nhược Nhan là do các nàng chiếu cố. Nhưng Long Nhất lại dặn các nàng không được ra khỏi phòng.  Đúng lúc này, hai nàng đồng thời chấn động kịch liệt. Huyết quan ẩn hiện toàn thân. Ý thức hải từng cơn đau đớn khiến các nàng không tự chủ được mà ôm đầu rên rỉ. Nếu các nàng có thể chứng kiến biến hóa này hẳn sẽ rất kinh ngạc khi thấy trên người mình nổi lên nhiều điểm đỏ. Những điểm đỏ này nhanh chóng hướng ý thực hải tụ tập, cuối cùng hình thành một thằng người mặt mày khó ưa màu huyết hồng, liều mạng muốn đột nhập vào trong ý thức hải của các nàng. Ngay lập tức, ma pháp trận Long Nhất đã bố trí tại ý thức hải Khinh Vụ và Phiêu Tuyết lập tức hoạt động. Mặc cho huyết linh kia tấn công thế nào cũng không thể xâm nhập được vào ý thức hải của các nàng. Ngược lại lại bị vây khốn trong trận. Chỉ khổ cho hai cô gái yếu ớt. Ý thức hải là địa phương yếu đuối. Một chút thương tổn cũng có thể khiến hai nàng chịu hậu quả không thể vãn hồi. Mặc dù huyết linh không cách nào tiếp cận ý thức hải hai nàng nhưng bọn chúng cũng hung hãn tấn công mang đến chấn động mà người bình thường khó có thể chịu đựng được. Điều này cũng là sơ sót mà Long Nhất đã không tính toán đến. Huyết linh dường như bị vây hãm đã trở nên nóng nảy, công kích vào ma pháp trận càng ngày càng mãnh liệt cũng khiến hai nàng đau đớn lăn lộn trên giường. “Đau, đau quá. Thiếu chủ… cứu bọn thiếp.” Hai nàng kêu gào thảm thiết. Tại thời khắc khẩn yếu, người đầu tiên hai nàng nghĩ đến là Long Nhất, có thể hiểu vị trí của Long Nhất trong lòng các nàng. Giống như rất nhiều người trong thời khắc gặp phải nguy hiểm thì người đầu tiên nghĩ đến là mẫu thân. Chỉ tiếc kết giới bên ngoài cách âm khiến không ai nghe được các nàng kêu thảm. Trong cung điện hoang phế nọ, Long Chiến cùng mười Hắc Ám pháp sư trong lòng vô cùng hoảng loạn. Huyết linh không có tác dụng nằm ngoài dự liệu của chúng. Nhưng bọn chúng cũng không thể không ngâm chú. Dưới tình huống không thành công, một khi đình chỉ ngâm chú thì pháp lực sẽ lập tức bị cắn trả. Đến lúc đó, tinh thần lực sẽ chịu tổn thương rất lớn. “Đáng chết, tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ Huyết linh cài vào cơ thể bọn chúng sớm đã bị Tây Môn gia tộc phát hiện, đã sớm phòng bị rồi sao? Ngoại trừ giết chết hai ả đó ra còn có cách nào có thể khống chế được Huyết linh chứ?” Long Chiến trong lòng lo lắng càng thêm bất an. Dự cảm chuyện này tất phải có biến sự. Khinh Vụ và Phiêu Tuyết sắc mặt cắt không còn giọt máu. Một tiếng rên rỉ cũng không còn sức mà kêu. Hai người đau đớn chỉ biết đập đầu vào tường (lại nhớ đến bài tán gái của mình: đập đầu vào ngực em chết đây ), trên trán máu chảy ròng ròng. Nhưng lại có một tầng năng lượng bảo vệ bên ngoài. Chỉ có da thịt bị thương, không thể ảnh hưởng đến tính mạng. Huyết linh càng lúc càng trở nên điên cuồng. Ma pháp trận trong ý thức hải hai nàng cũng chậm rãi nhốt chặt chúng lại, muốn đem toàn bộ Huyết linh này chế trụ. “Phiêu Tuyết, ta chịu không nổi nữa. Ngươi giết ta đi.” Khinh Vụ thảm thiết nói. Lúc này trong phòng không còn vật gì hoàn hảo. Cả chiếc giường lớn cũng sớm đã sập xuống. Phiêu Tuyết không thể đi lại như Khinh Vụ. Nàng đành ngã ra bàn, thân thể bắt đầu co giật. Nhưng chết lúc này cũng là một loại hy vọng xa vời. Đau đớn vẫn tồn tại hiện hữu dọc theo từng sợi dây thần kinh trong đại não. Đúng lúc này. Một trong mười gã ma pháp sư đang ngâm nga những câu chú khó hiểu đột nhiên đau đớn kêu lên, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể đổ ập xuống, lập tức như một phản ứng dây chuyền, mười ma pháp sư lần lượt thổ huyết ngã xuống. Ngay cả Long Chiến ngồi giữa ma pháp trận cũng xuất hiện tơ máu nơi khóe miệng. Nhưng hắn chỉ có tác dụng phụ trợ cho nên bị lực lượng phản hồi cũng không lớn. Trong ý thức hải của Khinh Vụ và Phiêu Tuyết, đám Huyết vụ cũng kêu thảm rồi nháy mắt tiêu tán. Hai nàng lập tức hồi tỉnh. Thứ cảm giác đau đớn như bị vạn châm chọc vào não nhất thời biến mất như chưa từng xuất hiện. Đến đó thì hai nàng mới cảm giác được thân thể mệt mỏi, ý thức mất dần mà “hạnh phúc” ngất đi. Long Nhất lặng lẽ đi vào Cấm Thiên Ngục, thấy Mộ Dung Thục Ngọc mặc một thân trường sam bó sát, cùng Mộc Hàm Yên nhìn vào thượng giam đồ chỉ (bản đồ) nói gì đó. “Vũ, đây là Cấm Thiên Ngục giam đồ chỉ. Bên trong còn có ghi chép về phạm nhân.” Mộ Dung Thục Ngọc vừa thấy Long Nhất, lập tức đưa đồ chỉ cho Long Nhất. Long Nhất vừa nhận đồ chỉ từ tay Thục Ngọc, con mắt lập tức sang ngời, mỉm cười với Mộ Dung Thục Ngọc rồi cao hứng nói: “Hảo Ngọc nhi, làm tốt lắm.” Cấm Thiên Ngục vô cùng lớn. Bên trong giam giữ phạm nhân có thực lực cũng bất đồng. Mà Mộ Dung Thục Ngọc cũng phân chia phạm nhân theo cấp bậc khiến Long Nhất có thể dễ dàng quyết định thả người nào trước người nào sau. Dù sao đường thông đạo ra khỏi ngự thư phòng cũng không lớn. Hắn phải để những phạm nhân thực lực cao cường ra trước làm tiên phong. Sau đó những người còn lại sẽ lên tiếp không ngừng, từng chút từng chút mở rộng không gian. Nếu để bọn họ tán loạn khắp nơi thì rất nhanh sẽ bị giết chết. Chỉ có đưa bọn họ tụ tập lại thì mới có thể xuất ra thực lực lớn nhất. “Kỳ thật đây cũng là chủ ý của Hàm Yên tỷ. Ngươi phải cảm ơn tỷ ấy mới đúng.” Mộ Dung Thục Ngọc nói. Long Nhất quay sang nhìn hướng Mộc Hàm Yên, thấy nàng cười mị hoặc, liền nhanh chóng ôm nàng hôn một cái thật sâu. Khi nụ hôn vừa dứt, ánh mắt hắn tinh quang chợt lóe, hắc hắc cười nói: “Trò chơi bắt đầu.”

 

Chọn tập
Bình luận
× sticky