Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phong Lưu Pháp Sư

Chương 553: Cho thiếp một đứa con

Tác giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chọn tập

 

Như Nguyệt nhìn người trước mặt nàng đang mỉm cười, trong long hân hoan không nói nên lời. Trong đôi mắt đẹp tựa ánh sao xa, tình ý dâng trào, kiều mỵ ướt át, tiến lên hai bước ôm lấy cổ hắn.

“Có nhớ ta không?” Long Nhất nhẹ nhàng ôm lấy thân thể nàng, ôn nhu nói.

“Có.” Nạp Lan Như Nguyệt khẽ trả lời, tựa hồ cảm giác ôm hắn như vậy vẫn chưa đủ, hai tay đu trên cổ hắn, hai chân quặp lên hông hắn, giống như một đại bảo bối mang trên người hắn.

Long Nhất lùi về phía sau hai bước, ngồi xuống chiếc giường mềm mại. làm thành bộ dáng tứ chi tương triền, tựa hồ dù có thế nào đi chăng nữa cũng không thể tách rời hai người. Hắn ôm chặt Nạp Lan Như Nguyệt, tay vuốt ve khuôn mặt đang trìu mến nhìn hắn mỉm cười, làn môi đỏ mọng mê người, hít sâu một hơi, liền áp môi lên môi nàng, hôn một nụ hôn thật sâu.

Hai người thân thân thiết thiết một lúc, liệt hỏa dâng tràn, dường như không thể kiềm chế. Một bên cuồng nhiệt, một bên vẫn thăm dò trên thân thể đối phương… Dường như tất cả mọi thứ xung quanh đều không tồn tại.

“Tỷ tỷ, tỷ phu. Các người có thể thu liễm một chút không?” Tiểu la lỵ thấy hai người không them để ý đến sự hiện diện của nàng, coi nàng tựa không khí, cực kì bất mãn. Càng lúc càng thấy động tác hai người thêm cuồng bạo, liền không nhịn được, bĩu môi lên tiếng.

Nạp Lan Như Nguyệt tỉnh lại từ trong cơn kích tình, quần áo lăng loạn, sắc mặt đỏ bừng, xuân tình tràn ngập trong mắt. Bộ dáng này nếu để người ngoài nhìn thấy chắc hẳn sẽ không khó khăn để đoán nàng ở bên trong làm những chuyện gì.

“Tiểu la lỵ, cái này mà cũng ghen. Bây giờ đem tỷ phu ngươi cho ngươi toàn quyền sử dụng đấy.” Nạp Lan Như Nguyệt không hề hoảng hốt, đứng lên theo Long Nhất, sửa sang lại y phục, cười nói.

Nạp Lan Như Mộng cười hì hì, không đợi được nữa, nhảy vào lòng Long Nhất, tiểu đầu dựa vào ngực hắn, hưởng thụ khí tức nam nhân xung quanh nàng.

“Tỷ phu, ngươi lại làm chuyện xấu.” Đột nhiên thân thể Nạp Lan Như Mộng căng cứng lại, ngẩng đầu lên, mang theo một tia hổ thẹn nói. Rõ rang nàng cảm giác ở nơi tư mật của nàng có một cây ngạnh bang côn tử đâm vào.

Long Nhất cười khổ không nói được gì. Hắn cũng không phải thái giám. Vừa rồi cùng Nạp Lan Như Nguyệt bát nhát như vậy, phía dưới không thể không kháng nghị a.

Ngắm nhìn tiểu la lỵ trong lòng, thời gian vừa rồi kể ra cũng phát triển không ít. Cái mông nhỏ cũng dần dần có hình, bộ ngực cũng lớn lên chút ít. Từng thứ từng thứ, lại càng làm cho tiểu huynh đệ hắn càng thêm hùng tráng, khó có thể khống chế.

Nạp Lan Như Mộng thấy Long Nhất cười khổ, lại càng làm loạn hơn, cặp mông tròn trịa ma sát lên xuống. Khuôn mặt vẫn còn trẻ con kia lại mang đầy mị ý, lè lưỡi liếm khóe miệng, hơi thở như lan nói:” tỷ phu, huynh có muốn không?”

Vẻ mê hoặc đó khiến cho Long Nhất nhiệt huyết sục sôi, thú tính đại phát. Lại làm cho Nạp Lan Như Nguyệt ở bên cạnh kinh ngạc trợn mắt há mồm, muội muội này đã biết câu dẫn nam nhân từ lúc nào rồi, không biết nó học từ đâu ra nữa.

Long Nhất nắn bóp bộ ngực mới nhú của Nạp Lan Như Mộng. Sau đó nhẫn nhịn dục hỏa ôm nàng đặt sang một bên, mặc dù hận không thể thịt nha đầu điên này, nhưng lúc này dân chúng đang vây bên ngoài. Với lại sắp tới Tây Môn phủ rồi, hắn còn chưa phóng đãng tới mức này.

Không lâu sau. Cỗ xe tới trước cửa Tây Môn phủ đệ, Tây Môn Nộ nhận được tin cũng đã dẫn một đám tâm phúc đang đứng đợi ở đó. Lấy lễ tiết cao quý nhất của Cuồng Long đế quốc tiếp đãi đoàn người Nạp Lan Như Nguyệt. Mặc dù Nạp Lan Như Nguyệt là con dâu của ông, nhưng dù sao thân phận của nàng vẫn là nữ hoàng Nạp Lan đế quốc, những lễ tiết cần thiết này là không thể thiếu.

Trời đã tối, đường phố Đằng Long thành vẫn đông đúc như cũ, vô cùng náo nhiệt. Ban đêm tại Đằng Long thành đã lâu không có náo nhiệt như thế này rồi. Đây là bởi vì ngày tân hoàng đăng cơ đã gần kề, các chủng tộc và thương nhân khắp Thương Lan đại lục ùn ùn kéo tới. Mà về phần tòa thành rộng lớn phồn hoa như Đằng Long thành cũng không thể chứa nổi nhiều người như thế này, xung quanh đã mọc lên rất nhiều lều trại. Các chủng tộc cư xử với nhau rất hòa thuận.

Lúc này tại Tây Môn phủ, Long Nhất và Nạp Lan Như Nguyệt đang kịch chiến mấy trận. Những động tác điên loạn và nhưng âm thanh mê người vang lên, hai thân thể trần truồng ôm lấy nhau dưới ánh đèn hồng càng phát ra mấy phần dâm mỹ.

Khi mây tan mưa tạnh, Nạp Lan Như Nguyệt hóa thành một dòng xuân thủy nằm rạp trên ngực Long Nhất, mắt nhắm hờ, mị thái bức nhân. Bầu ngực trắng nõn theo hô hấp mà phập phồng, đây thật là một bức tranh có thể khiến người ta điên cuồng.

Một lúc lâu sau, Nạp Lan Như Nguyệt mới từ trong dư vị cao trào mà lấy lại tinh thần. Nàng mệt mỏi nằm trên người Long Nhất, làn môi hơn nhấp nhấp, đôi mắt long lanh nhìn Long Nhất. Ngón tay đang vẽ mấy vòng tròn trên ngực Long Nhất.

“Nguyệt Nhi, còn chưa ăn no sao? Có cần phu quân làm thêm lần nữa không?” Long Nhất nhìn đôi mắt thâm tình quyến luyến của Nạp Lan Như Nguyệt. Bàn tay vuốt ve sống lưng còn mượt hơn tơ của nàng, cảm giác trơn mịn và những đường cong động lòng người khiến hắn mê mẩn vạn phần. (Pro, trâu bò đừng hỏi)

Nạp Lan Như Nguyệt u oán lườm Long Nhất một cái, bộ ngực bạo mãn cạ cạ vào người Long Nhất, dịu dàng nói:” phu quân, chàng quên là hứa với thiếp điều gì rồi à?”

Long Nhất ngớ ra, nhíu mày trầm tư một lúc lâu, bất đắc dĩ lắc đầu.

Nạp Lan Như Nguyệt tức giận hung hăng cắn Long Nhất một cái, nói:” phu quân hứa với nhân gia đợi chiến tranh kết thì.thì sẽ cho nhân gia một đứa bảo bảo mà.” Nói xong, ánh mắt Nạp Lan Như Nguyệt thẹn thùng, trong mắt lại phát ra khát vọng muốn làm mẹ. Nàng cho rằng, một cuộc đời hoàn chỉnh của một người đàn bà đó là làm con người ta, làm vợ người ta, và sau đó là làm mẹ người ta. Mà khát vọng làm mẹ sau khi một người đàn bà đã đạt tới sự hoàn toàn thành thục của sinh lý và tâm lý liền trở nên vô cùng cấp bách.

Nghe câu nói này của Nạp Lan Như Nguyệt, Long Nhất đã nhớ ra. Kỳ thật không chỉ có mình Nạp Lan Như Nguyệt có ý nghĩ này, hắn đã từng đồng ý sau khi chiến tranh kết thúc sẽ sinh con. Việc sinh con nối dõi này không biết Đông Phương Uyển đã cằn nhằn bao nhiêu lần rồi, thậm chí còn cương quyết muốn kiểm tra hàng họ của hắn xem có vấn đề gì không. Nếu không tại sao nhiều con dâu như vậy mà không có cái bụng nào có động tĩnh chứ.

“Phu quân, có được không? Thiếp rất muốn một đứa bảo bảo, vì nó là nòi giống của sinh mệnh chàng và thiếp.” Nạp Lan Như Nguyệt lắc người Long Nhất thâm tình nói.

“Được, đã vậy thì cần phải nỗ lực lớn, chúng ta phải gieo hạt thật nhiều mới được.” Long Nhất véo mặt Nạp Lan Như Nguyệt cười xấu xa nói, cũng tới lúc sinh con rồi. Hôm nay Thương Lan đại lục đã ổn định, các tộc cũng không còn tranh giành với nhau, lại nói muốn để cho dòng máu của mình được lưu lại, hắn cũng có chút khát vọng rồi. Hai kiếp làm người còn chưa hưởng qua cảm xúc làm cha nó ra thế nào.

“Vậy còn chờ gì nữa, xấu xa.” Nạp Lan Như Nguyệt thấy Long Nhất đáp ứng, vui sướng trực tiếp đè lên hắn. Không lâu sau, trong phòng lại vang vọng tiếng rên say lòng người, Rất lâu cũng không tiêu tán.

Hoa mai đã nở mấy lần, Nạp Lan Như Nguyệt không chịu được nữa đã ngủ thiếp đi. Long Nhất lại không hề buồn ngủ, ban đêm yên tĩnh luôn làm cho người ta dễ dàng nghĩ lung tung. Hắn thậm chí còn nghĩ ngợi hão huyền về cuộc sống sau này, lúc đó hắn vẫn ngọc thụ lâm phong như vậy, kiều thê mỹ quyến vây quanh mình, con cái phấn điêu ngọc trác chơi đùa trước mặt, đứa nào cũng ngọt ngào gọi phụ thân.

Bất tri bất giác, khóe miệng Long Nhất nở một nụ cười hạnh phúc. Lập tức phát giác ra, hắn vỗ lên trán mình, có thể là bị lời nói của Nạp Lan Như Nguyệt ảnh hưởng rồi, cũng có khả năng đây là cuộc sống hắn luôn mong muốn.

Long Nhất nhẹ chân nhẹ tay dậy khỏi giường, mặc xong quần áo liền ra khỏi phòng.

Đêm tối mát lịm, đã sắp tảng sáng, mọi người sau một đêm cơm no rượu say đều đã chìm vào giấc mộng. Khói lửa ngoài thành bay lượn lờ.

Long Nhất theo thói quen phi thân lên mái nhà, xây nên một thế giới cho riêng mình. Đã tới cái thế giới này nhiều năm rồi, từ khủng hoảng tới làm quen rồi tới hòa nhập, những điều trải qua đều như một giấc mộng. Có lúc hắn rất hoài nghi bản thân mình có phải đang nằm mộng hay không, một giấc mộng rất chân thật. Nhưng tiền thế đối với hắn đã như nước chảy mây trôi, rất nhiều việc thậm chí còn không nhớ nổi, chỉ còn lại một chút mơ hồ.

Mỗi lần ngắm nhìn bầu trời mênh mông bát ngát, Long Nhất luôn có một cảm giác nhỏ bé tới không ngờ. Vũ trụ quá lớn mà nhân loại quá nhỏ, cho dù đám chủ thần kia chăng nữa cũng chỉ như một hạt bụi trong vũ trụ mà thôi.

Long Nhất vươn tay, dường như muốn nắm những ngôi sao trong vũ trụ vào trong bàn tay. Trong đó có một tinh cầu màu lam cực kỳ sinh đẹp gọi là địa cầu

Đột nhiên, một làn hương thơm ngát quen thuộc theo gió đêm thổi tới, Long Nhất đặt tay xuống, liền nhìn thấy Tinh Linh nữ vương đang cười với hắn.

“Nữ vương bệ hạ, không ngủ được sao? Chi bằng cùng nhau uống rượu thưởng trăng nhé?” Long Nhất cười cười ngồi dậy, không ngờ lúc này lại có cơ hội ở riêng với Tinh Linh nữ vương, hắn tất nhiên là hoan hỉ dị thường.

Tinh Linh nữ vương ưu nhã ngồi bên Long Nhất, nói:” ngươi tại sao lại nằm đây một mình tới ngẩn ra vậy? Vừa rồi nghĩ về cái gì đó?”

Long Nhất làm ảo thuật từ trong không gian giới chỉ lấy ra một bình Bách Hoa Nhưỡng và hai cái chén ngọc, nghe vậy ngừng tai một chút cười nói:” đêm ngủ không được, đang nghĩ tới một vấn đề vô cùng thâm ảo, tỷ như vũ trụ rốt cục là lớn tới mức nào, vì sao thế giới này lại tồn tại, vì sao lại chia ra đàn ông đàn bà, vì sao chỉ có nam ở với nữ mà nam không thể ở với nam, nữ không thể ở với nữ. (Có thể đấy chứ  )

“Cũng chỉ có ngươi mới nghĩ tới những vấn đề lung tung này thôi, con người ta sống vui vẻ là được rồi, hà tất phải tự làm phiền bản thân chứ?” Tinh Linh nữ vương cười khẽ nói.

“Vui vẻ là được rồi? Chỉ cần vui vẻ, không làm tổn thương tới người khác có thể quẳng đi nhưng ràng buộc về đạo đức và luân lý không?” Long Nhất nốc cạn chén rượu, ánh mắt dán vào Tinh Linh nữ vương. Tinh Linh nữ vương cầm chén rượu mà run rẩy, suy nghĩ trở nên rối bời.

 

Chọn tập
Bình luận
× sticky