Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phong Lưu Pháp Sư

Chương 573: Tiềm nhập thần long đảo chủ

Tác giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chọn tập

 

Mễ Đế Nhĩ cùng Cách Lỗ Tây Á không có xuất hiện, bốn người Long Nhất liền đến nhà Tinh Tinh. Cũng may tại long tộc, các gia tộc đều có lãnh địa riêng, dưới tình huống bình thường sẽ không dễ dàng tới thăm nhau, ở lại trong này cũng không cần lo lắng bị long tộc phát hiện. Túy Lộ thư viện.

Đặc Lôi Toa cùng Lưu Ly ngồi trên chiếc ghế dưới mái hiên nhà, vừa tán gẫu với nhau, vừa nhìn hai bóng người một lớn một nhỏ đang chơi đùa ầm ĩ trong vườn, lộ ra nụ cười hân hoan.

“Mấy trăm năm nay, ta lần đầu tiên nhìn thấy Tinh Tinh vui vẻ như vậy. Long Nhất thật giống tiểu hài tử.” Khuôn mặt Đặc Lôi Toa cười hạnh phúc, ánh mắt ôn nhu. Lúc này nàng thực sự cảm thấy cám ơn mấy người này đã đến đây, khiến cho cả đảo tràn ngập tiếng cười vui.

“Có đôi khi hắn là một đứa nhỏ, đương nhiên giống như một tiểu hài tử.” Lưu Ly uống một ngụm rà, ánh mắt nhìn theo bóng Long Nhất, chỉ cần ở bên cạnh hắn, nàng liền thấy an tâm, nghĩ rằng trên đời này không hề cô đơn, khổ đau. Hắn là một người rất khác thường, nơi nào có hắn thì mãi mãi có tiếng cười. Hắn luôn ngụy trang bản thân, miệng nói luôn mồm khiến cho người ta vừa yêu vừa hận. Nhưng trong ánh mắt hắn hiện lên sự cô đơn, nàng biết trong lòng hắn có mọi người. Có lẽ tâm hồn hắn thật sự mong mảnh dễ vỡ.

“Nếu không phải ngươi nói với ta, ta thật không nghĩ tới hắn là người ở phía sau thống nhất Thương Lan đại lục, một tay gánh cả giang sơn nhưng lại không muốn bị giang sơn trói buộc.” Đặc Lôi Toa đưa mắt nhìn Long Nhất đang mỉm cười tươi sáng như ánh mặt trời trong vườn, có chút không hiểu được. Hắn biết chiến tranh tàn không, muốn thống nhất Thương Lan đại lục không biết phải chết bao nhiêu người, chảy bao nhiêu máu. Trải qua tất cả những chuyện như vậy, vì sao hắn vẫn có nụ cươi tươi sáng như thế.

“Hắn mong mỏi linh hồn tự do, có chút phong túng, không kiềm chế được tâm linh.” Lưu Ly cười nói. Ánh mắt mê ly, đây là nam nhân của nàng, trong lòng tỷ muội bọn họ không ai có thể thay thế nam nhân này.

Đặc Lôi Toa nhìn ánh mắt say mê của Lưu Ly, nhẹ nhàng mỉm cười lắc đầu. Nàng nhìn thấy hình bóng mình năm đó trên người Lưu Ly, rơi vào tình yêu, nữ nhân không phải đều nói như vậy sao. Tựa như thiêu thân lao vào lửa, biết rõ cuối cùng sẽ bị hủy diệt nhưng vẫn không chịu dừng lại.

Long Nhất không biết lúc này hai nữ nhân đang đàm luận về hắn. Hắn đang vui vẻ chơi đùa huyên náo cùng tiểu Tinh Tinh, cùng một tiểu hài tử chơi đùa một cùng một chỗ khiến cho tâm hồn hắn như một đứa nhỏ, tâm linh thuần khiết của đứa nhỏ tẩy rửa những dơ bẩn trần thế trong linh hồn hắn.

“Long ca ca, ngươi xấu lắm, lạc lạc… …không cần… …Tiểu Tinh Tinh dẫy dụa trong lòng Long Nhất, không để cho Long Nhất cù nó, khuôn mặt nhỏ nhắn cười đến nỗi đỏ bừng. Túy Lộ thư viện.

“Được rồi. Không đùa nữa, có mệt không?” Long Nhất mỉm cười dừng tay. Thân hướng về bụi hoa tùng rậm rạm, mơ màng nhìn về phía khu rừng xa xa, thầm suy nghĩ trong lòng. Nếu có một ngày hắn mang theo một đám nương tử cười đùa huyên náo khắp nơi trong rừng hoa, không phải là một sự tình thật thú vị sao.

Tiểu Tinh Tinh thấy Long Nhất nằm xuống, liền trườn tới bên người hắn, nhẹ nhàng vỗ về hắn rồi nói: “Long ca ca, ngươi sẽ cùng ở với mẫu thân và ta chứ?” Trong trí nhớ nho nhỏ của nó, từ bé tới giờ nó chưa từng vui vẻ như vậy. Chính vì thế nó mới sợ hãi mất đi cảm giác ấm áp của phụ thân khi ở bên cạnh Long ca ca.

“Ca ca không có khả năng vĩnh viển ở lại nơi này. Nhưng nếu ta phải đi ta nhất định sẽ mang Tinh Tinh đi có được không? Trên thế giới này còn có rất nhiều nơi thú vị.

“Long Nhất mỉm cười, vuốt ve mái tóc vàng mềm mại của Tinh Tinh vỗ về.

“Mẫu thân sẽ cùng đi chứ? Nếu mẫu thân một mình ở lại thì càng cô đơn hơn.” Tinh Tinh nói.

“Đi chứ, mẫu thân không thể rời xa Tinh Tinh, Tinh Tinh cũng không muốn rời xa mẫu thân. Tất nhiên là phải cùng đi rồi.” Long Nhất cười nói.

“Long ca ca, người thật tốt.” Tiểu Tinh Tinh hoan hô một tiếng, rồi hôn lên mặt hắn một cái, sau đó như một con bướm nhỏ chạy tới phía mẫu thân, nói cho nàng tin vui này.

Đã ba ngày trôi qua, Mễ Đế Nhĩ cùng Cách Lỗ Tây Á không có xuất hiện, điều này khiến cho trong lòng Long Nhất có chút bất an. Chẳng lẽ họ bị Long vương phát hiện? Nhưng nếu thực sự bị phát hiện, không có lý do gì một chút động tĩnh cũng không có a.

Đêm tối, trên bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng sấm, mây đen ngưng tụ, cơn mưa rào nhỏ đổ xuống rồi bắt đầu nặng hạt. Cuồng phong thét gào, gió mạnh thổi tới, một vài cây thụ mộc cũng bị nhổ bật lên.

Lúc này Tinh Tinh đang cuộn tròn trong lòng Long Nhất mà ngủ, khóe miệng lộ ra nụ cười ngọt ngào. Trước đây mỗi khi có sấm sét nó thật sự rất sợ, nhưng hiện tại nằm trong lòng Long Nhất, được hắn bảo vệ, nó thấy cuồng phong đang gào thét kia cũng biến thành khúc nhạc ru ngủ.

Long Nhất vừa nằm vừa suy nghĩ đối sách. Hắn không có khả năng ở đây mãi mà không rời đi. Rốt cuộc tại đảo chủ đã xảy ra sự tình gì.

Đang trầm tư suy nghĩ, cửa phòng đột nhiên mở ra. Trong bóng đêm, Long Nhất nhìn thấy khuôn mặt kiều diễm của Đặc Lôi Toa, trong lòng hắn không khỏi có chút ngạc nhiên. Hắn không thể tự tác đa tình, cho rằng Đặc Lôi Toa nửa đêm chạy tới hiên thân. Túy lộ thư viện.

“Còn chưa ngủ sao.” Đặc Lôi Toa thấy được ánh mắt thâm trầm của Long Nhất, trong lòng không khỏi thấp thỏm, nhẹ giọng hỏi.

“Có phải là có chuyện gì?” Long Nhất liền hỏi, rõ ràng Đặc Lôi Toa tìm hắn là có chuyện.

“Các ngươi không phải muốn đi tới đảo chủ sao? Đêm nay là cơ hội tốt của các ngươi.” Đặc Lôi Toa nhẹ giọng nói.

Long Nhất nhíu mày, nhẹ nhàng xuống giường, cùng Đặc Lôi Toa đi ra khỏi phòng rồi hỏi: “Ngươi có biện pháp gì sao?”

“Dưới thời tiết này, phía dưới đáy biển sau mấy ngàn thước của Thần Long chủ đảo có một cỗ thủy ám lưu, ám lưu này nối tới một cái hồ bạc ở đảo chủ. Sau một thời gian thủy ám lưu sinh ra một hấp lực, động khẩu sẽ rất nhanh chóng bị đóng lại, chỉ cần trong nháy mắt sẽ bị loại hấp lực này hút tới hồ nước ở Thần Long đảo chủ. Như vậy sẽ không kinh động tới sự cảm ứng của ma pháp trận.” Đặc Lôi Toa nói.

“Thật sao? Còn có loại địa phương này sao. Các trưởng lão cùng Long vương có biết hay không?” Long Nhất vui mừng hỏi.

“Loại phương pháp xuất nhập này ta ngẫu nhiên phát hiện trong một lần ta tới hồ bạc tắm rửa dưới thời tiết sấm chớp. Lúc trước cũng là ta dùng phương pháp này, thần không biết quỷ không hay trốn khỏi Thần Long quần đảo, đi tới Thương Lan đại lục, nên không có ai khác biết.” Đặc Lôi Toa nhớ lại chuyện cũ, nhẹ nhàng mỉm cười nói.

“Còn chần chừ gì nữa? Ta lập tức đi đánh thức bọn họ.” Long Nhất kích động nói, lo lắng ám lưu kia sẽ đóng lại.

Trong mưa to gió lớn, Đặc Lôi Toa mang theo bốn người Long Nhất xâm nhập biển khơi. Thủy tính của bống người cũng giỏi nên nhanh chóng theo Đặc Lôi Toa tới đáy biển sâu, xâm nhập vào ám triều.

Quả nhiên đúng như lời Đặc Lôi Toa nói, tại đáy biển có một cỗ thủy ám lưu cường đại theo một huyệt động phun ra, so với nước biển xung quanh thật kỳ là.

Chỉ trong chốc lát, thủy ám lưu đang phun ra đột nhiên dừng lại, tựa như gặp một hấp lực thật lớn, bắt đầu nhanh chóng bị hút lại.

“Chính là lúc này, các ngươi nhanh nhảy xuống.” Đặc Lôi Toa kêu lên.

Một khi đã đi tới đây, Long Nhất phải tin tưởng Đặc Lôi Toa, không chút do dự liền kéo Lưu Ly nhảy xuống, còn Man Ngưu cùng Lệ Thanh cũng theo sát ngay sau đó. Trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng. Một lúc sau hấp lực biến mất, động khẩu dưới đáy biển vô thanh vô tức đóng lại.

Long Nhất bế trụ hô hấp, cảm thấy hấp lực kia mang bọn họ đi tới vài trăm thước, sau đó độ nhiên bắt đầu thay đổi, bay lên như hỏa tiễn. Ngay sau đó bọn họ bị đưa tới bên trong hồ bạc.

Long Nhất kéo Lưu Ly thoát ra khỏi mặt nước. Sau đó nghe thấy mặt hồ vang lên một thanh âm.

Trong chốc lát Man Ngưu cùng Lệ Thanh cũng phá nước chui ra. Bốn người đưa mắt nhìn nhau, bắt đầu hướng tới bên hồ bơi đi.

Thần Long đảo chủ vô cùng lớn, xem ra so với các đảo khác thì lớn hơn rất nhiều. Nhưng nơi này chỉ có gia đình Long vương cùng với thất đại trưởng lão ở. Hơn nữa còn có một ít long tộc thủ vệ, số lượng người cũng không quá một trăm. Đêm nay sấm chớp như vậy nên bọn họ cũng đều ở trong động ngủ ngon lành.

Bốn người an toàn tiến vào bờ.

Tìm thấy một tiểu sơn động bí mật trong rừng rậm. Bởi vì hình thể Long tộc rất lớn, bình thường sẽ không chạy tới rừng cây dầy đặc này, cho nên tiểu sơn động này rất là an toàn.

“Lão đại, có phải là chúng ta đi trộm Long vương ấn?” Man Ngưu hỏi.

Long Nhất gõ đầu Man Ngưu một cái rồi nói: “Trộm cái gì. Tình hình ở đảo này còn chưa biết rõ. Bây giờ điều quan trọng nhất là tìm được tỷ đệ Mễ Đế Nhĩ.”

Man Ngưu gãi đầu cười hai tiếng. Hắn dũng mãnh hơn người, nhiệt huyết sôi trào, nhưng đối với mưu lược thì hắn chịu.

“Như vậy đi, trước tiên ta đi xem xét địa hình, các ngươi ở tại chỗ này, ngàn vạn lần không được lộ khí tức ra ngoài.” Long Nhất căn dặn rồi biến mất trong rừng.

Tìm một bãi đất cao, Long Nhất nhìn xung quanh. Phía xa xa cao nhất chính là nơi ở của Long vương. Theo lý mà nói thì tỷ đệ Mễ Đế Nhĩ cũng có thể ở tại nơi này. Ngoại trừ nơi này, còn có rất nhiều ngọn núi cao thấp khác nhau, phía xa xa là một màn sương khói, không thể nhìn thấy điểm cuối.

Diện tích đảo chủ thật lớn, nhưng thật ra có chút ngoài dự kiến của Long Nhất. Muốn thăm dò địa hình đảo cũng không thể làm trong chốc lát. Xem ra chỉ còn cách tìm tỷ đệ Mễ Đế Nhĩ trước. Có hai người bọn họ giúp đỡ, sự tình sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Long Nhất hướng tới đỉnh núi cao nhất của đảo bay nhanh tới. Hắn dùng tinh thần lực bố trí một kết giới quanh người, ngăn không cho khí tức tiết ra ngoài. Bởi vì nghe Mễ Đế Nhĩ nói qua thì phụ thân của nàng, Thần Long vương trong mấy vạn năm tới có hy vọng đột phá cảnh giới Long thần của Long tộc. Như vậy thực lựuc nhất định vô cùng cường hãn. Có lẽ một chút khí tức lộ ra ngoài đều có thể khiến hắn cảnh giác.

Trong chốc lát Long Nhất đã tới chân ngọn núi cao nhất. Thân hình hắn đột nhiên dừng lại, vô thanh vô tực dung nhập vào một cây đại thụ.

Dưới chân núi có long tộc thủ vệ. Mặc dù hầu hết đều đang ngủ trong động nhưng tinh thần lực của bọn họ lúc nào cũng bao phủ trong phạm vi của mình.

“Xem ra có chút phiền toái a.” Long Nhất thì thầm trong lòng. Thực lực của mấy Long tộc thủ vệ này rất mạnh, tinh thần lực cũng không kém. Phải biết rằng tinh thần lực là năng lực mẫn cảm nhất. Cho dù khí tức thu liễm, nhưng chỉ cần thân hình vừa động sẽ bị phát hiện. Long Nhất có thể vận dụng càn khôn đại na di thuấn di vài trăm thước, nhưng phạm vi tinh thần lực của Long tộc thủ vệ không phải chỉ có bao phủ vài trăm thước.

Long Nhất đối với không gian ma pháp mặc dù có chút nghiên cứu nhưng cũng có chút phiền toái. Nếu như vượt qua sườn núi cũng phải là quá khó khăn. Nhưng mấu chốt ở chỗ không gian ma pháp sẽ khiến cho ma lực dao động mãnh liệt, rất dễ bị phát hiện.

“Oanh long – tiếng sấm nổ vang lên bầu trời. Vài đạo lôi điện thật dài xẹt qua không trung, lưu lại ngân quang ở phía sau.

Long Nhất hai mắt sáng ngời, thời tiết sấm chớp như này khiến cho lôi điện ma pháp nguyên tố nồng đậm, dù cho có nhiều hơn bình thường một chút cũng không sao. Hắn cười hắc hắc hai tiếng, khóe miệng xuất hiện nụ cười giảo hoạt.

Ý niệm vừa động, lôi điện ma pháp nguyên tố trong ý thức hải Long Nhất triển khai, bắt đầu tập trung ma pháp nguyên tố điện trong không khí.

Trên bầu trời, mây đen ngày càng dầy, mưa gió càng thêm cuồng bạo.

“Mưa mùa hè lâu như vậy còn không chịu ngừng, ngược lại càng lúc càng lớn.” Một long tộc thủ vệ ở một sơn động lớn dưới núi lầu bầu.

“Uỳnh, một tia chớp đánh xuống sơn động của long tộc thủ vệ này, một khối nham thạch nát vụn, nhưng cũng khiến hắn bị dọa cho sợ hãi.

Nhưng đó chỉ mới là bắt đầu, trên không trung điện quang lóe lên, hơn mười tia chớp đánh xuống chung quanh động khẩu của long tộc thủ vệ khiến hắn sợ hãi nằm im trong động.

“Không có thiên lý a. Như thế nào chỉ hướng tới ta mà đánh. Chẳng lẽ ông trời ghen ti với bộ dạng anh tuấn của ta?” Long tộc thủ vệ này căn bản không nghĩ tới có người dùng lôi điện hệ ma pháp đánh hắn. Bởi vì long tộc căn bản không có lôi điện hệ ma pháp, hơn nữa hắn cung không nghĩ tới có người nhân cơ hội này, thần không biết quye không hay vượt qua cảm ứng ma pháp trận tiến tới đây.

Đột nhiên động khẩu bị một tia chớp đánh sập xuống long tộc thủ vệ.

Long tộc thủ vệ này nguyền rủa trong lòng, tinh thần lực bao phủ được rút về. Trong lúc này Long Nhất vận dụng càn khôn đại nã di, nhanh như thiểm điện vọt tới sườn núi.

Long tộc thủ vệ đảo long vĩ qua lại, phủi đất đá vừa rơi xuống, tinh thần lực liền bao phủ lại phạm vi cảnh giới của mình, cũng không biết vừa rồi có ngoại nhân đã lên núi.

 

Chọn tập
Bình luận
× sticky