Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phong Lưu Pháp Sư

Chương 599: Vui như lên trời

Tác giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chọn tập

 

Ở dưới biển là một cái thế giới, ở trên biển lại là một cái thế giới khác.

Thế giới không có chiến tranh, lại hoàn thiện được chế độ. Toàn đất nước đâu đâu cũng toát ra cái cảnh thái bình thịnh trị, bộ máy nhà nước vận chuyển trơn tru, các ngành các cấp, tốc độ tăng trưởng và khôi phục từ trước tới nay chưa từng có.

Mà tin tức đại hội Long tộc được tổ chức tại Thương Lan đại lục Đằng Long thành đã được tuyên truyền, ai ai cũng biết, trở thành chủ đề bàn luận nhiều nhất của mọi người khi đang uống trà ăn điểm tâm. Tựa hồ như toàn bộ các chủng tộc của cả đại lục đều vì vậy mà sục sôi.

Mặc cho ý nghĩa của việc Long tộc chọn Thương Lan đại lục làm nơi cử hành đại hội có ý nghĩa xa vời thế nào, Long tộc vốn đã từng cùng các chủng tộc khác chung sống, sự cường hãn của Long tộc cả thế giới đều biết. Nhưng ẩn dật ngàn năm khiến cho Long tộc trở thành một truyền thuyết, càng khiến cho Long tộc chia cắt với hệ thống của Thương Lan đại lục, hôm nay Long tộc trở về đại lục, lại trở thành một thành viên trong đại lục, sao có khả năng không gây nên chấn động đây?

Cả đại lục thống nhất, Long tộc quay về, ma pháp truyền tống trận được xây dựng, hết thảy những việc này đều là vì Tây Môn gia tộc, bởi vì hoàng thái tử Tây Môn Vũ, việc này khiến uy tín của Tây Môn gia tộc vừa trở thành hoàng tộc tiến tới đỉnh phong, địa vị hoàng tộc tiến thêm một bước, được củng cố vững chắc hơn bao giờ hết.

Nếu hỏi người mà các thanh niên trong cái đại chủng tộc tại Thương Lan đại lục sùng bái và kính ngưỡng nhất là ai? Tất cả sẽ nói là Tây Môn Vũ, từ một tên ác bá gian dâm tiếng xấu đồn xa tới một cưởng giả tuyệt đỉnh đại lục như ngày hôm này, bên cạnh hắn lại có quân đội mạnh mẽ nhất, có huynh đệ đáng tín nhiệm nhất, lại có hồng nhan tri kỷ xinh đẹp nhất. Việc này bản thân nó đã là một truyền kỳ tràn đầy sắc thái huyền bí và ảo diệu.

Vì thế, bộ quần áo trắng tinh đó, mái tóc đen nhánh đó, lại có nụ cười tự đắc liền ngay lập tức được lưu truyền thành một trào lưu, thậm chí bình thường cũng có thể nhìn thấy một tên thú nhân tộc toàn thân lông lá cũng ăn mặc y hệt, chỉ là khiến cho nhiều người không chịu nổi. Nhưng lại không có ai nói này nói nọ gì bọn họ, dẫu sao mô phỏng theo thần tượng trong lòng mình cũng không phải là tội ăn cắp gì.

Trong Tinh Linh sâm lâm đẹp đẽ như tiên cảnh, Đông Phương Uyển dẫn theo các con dâu dưới sự bầu bạn của Tinh Linh nữ vương vừa nói vừa cười. Phía sau là Ny Tạp dẫn theo hộ vệ Tinh Linh tộc.

Hoàn cảnh của Tinh Linh sâm lâm thật sự là quá đẹp, không khí trong lành, khe suối róc rách, thác nước cuồn cuộn, kỳ hoa dị thảo khắp nơi, khiến cho Đông Phương Uyển lưu luyến quên về.

“Thật là nhân gian tiên cảnh a, nếu không phải phu quân ta thúc giục quá, ta quả thật không nỡ đi đâu.” Đông Phương Uyển cười nói.

“Hoàng hậu nếu muốn tới Tinh Linh sâm lâm thì lúc nào cũng hoan nghênh. Cho dù cả đời cũng không thành vấn đề.” Tinh Linh nữ vương cười khẽ, cùng với Đông Phương Uyển ở chung, còn giống như là hai tỷ muội, một dạng phong tình vạn chủng. Chỉ bất quá Đông Phương Uyển trên người lại phát ra một chút thân thiết, còn Tinh Linh nữ vương thì lại phát ra một chút trang nhã.

“Chúng ta đều là người nhà rồi, sao còn khách khí như vậy chứ, sau này chúng ta xưng hô tỷ muội, thế nào?” Đông Phương Uyển có chút oán trách nói.

Tinh Linh nữ vương sững ra, trong đầu hiện lên nụ cười xấu xa của Long Nhất, bà vốn cũng được coi là mẹ vợ hắn, giờ lại cùng mẹ hắn làm tỷ muội, vậy sau này.

Nghĩ tới đây, Tinh Linh nữ vương không khỏi cả kinh, vội vã đem ý nghĩ hãi nhân trong đầu ném đi, lẽ nào bản thân mình quả thật có ý gì đó với tên tiểu phôi đản kia sao?” Được rồi, ta lớn hơn vài tuổi, coi như là tỷ tỷ, muội muội thấy thế nào?” Tinh Linh nữ vương cười nói.

“Tỷ tỷ cũng đã gọi muội là muội muội rồi, tất nhiền là được rồi.” Đông Phương Uyển cười, nắm lấy tay Tinh Linh nữ vương.

Nếu như Long Nhất biết nương thân mình gọi Tinh Linh nữ vương là tỷ tỷ, không biết có buồn bã cực độ không? Bất quá có lẽ cũng sẽ không đâu. Long Nhất vốn biết rõ Tinh Linh nữ vương là nương thân của Lộ Thiên Á mà vẫn có ý xấu, gọi thêm một tiếng di mẫu chắc cũng không thèm để trong lòng.

Đông Phương Uyển cùng với Tinh Linh nữ vương tán gẫu đang vui, các mỹ nữ quốc sắc thiên hương ở bên lại càng thêm náo nhiệt. Váy áo tung bay, thanh hương thoảng thoang, tiếng cười như chuông bạc truyền khắp Tinh Linh sâm lâm, phong cảnh khuynh thế này cũng chỉ có Long Nhất là có phúc để tiêu thụ mà thôi.

“Mau tới xem ta hái được quả gì này, màu đỏ đỏ đẹp quá.” Mộ Dung Thục Ngọc trong tay cầm hai quả màu đỏ hỏi.

“Tinh Linh sâm lâm của chúng ta có loại quả độc tên là Thúy Lục, chỉ có chuyển sang màu xanh mới có thể coi là đã chín, hiện tại mặc dù cũng có thể ăn, nhưng sẽ rất chua.” Lộ Thiên Á ở một bên cười nói.

“Chua à? Ta cắn một miếng xem xem.” Nam Cung Hương Vân mặc một bộ váy màu lam bó sát người lấy một quả, cắn một miếng nhỏ, nhai một lúc rồi lại cắn thêm một miếng, nói:” không phải là rất chua đâu, ngon lắm.”

Lộ Thiên Á và đội Tinh Linh hộ vệ sau lưng ngạc nhiên nhìn Nam Cung Hương Vân ăn tới thòm thèm, không đúng a, Thúy Lục quả màu đỏ chính là rất chua.

“Muội cũng thử xem.” Mộ Dung Thục Ngọc thấy Nam Cung Hương Vân ăn ngon lành, liền cũng cắn một miếng.

“Á, chua chết muội mà, lợm hết cả giọng rồi, Hương Vân, tỷ lừa người.” Mộ Dung Thục Ngọc vừa cắn một miếng, lập tức nhăn mặt kêu.

“Không phải mà, tỷ cảm thấy rất ngon.” Nam Cung Hương Vân quơ quả Thúy Lục trong tay nói.

“Chẳng lẽ quả của tỷ ngon hơn.” Long Linh Nhi ở bên lấy nửa quả của Nam Cung Hương Vân cắn một miếng, cũng giống như Mộ Dung Thục Ngọc, chua tới nỗi mặt nhăn như đít khỉ.

“Hương Vân, ta thấy ngươi mấy ngày nay rất thích ăn đồ chua, hôm qua ngửi thấy hương liệu của Lệ Nhân Phường còn nôn, không phải là có rồi đấy chứ.” Lãnh U U cười nói.

Mọi người đều nhìn Nam Cung Hương Vân, ai ai cũng vẻ mặt hưng phấn, ở đây trừ hai nha đầu Khinh Vụ, Phiêu Tuyết và Tây Môn Vô Hận còn được coi là không phải nữ nhân của Long Nhất ra, còn lại ai ai cũng là nữ nhân của hắn, bọn họ cũng mong muốn cho Long Nhất một đứa con, cho dù không phải do tự mình sinh ra, nhưng đó cũng là huyết mạch của nam nhân của mình.

Nam Cung Hương Vân sững sờ nhìn Thúy Lục quả trong tay, nghĩ lại thì mình đã chậm mất mấy ngày rồi ( tự hiểu nhé  ), tim không tự chủ liền khẽ run, lẽ nào thật sự có rồi, trong bụng mình là một tiểu bảo bảo của mình và Long Nhất?

Lúc này, Đông Phương Uyển và Tinh Linh nữ vương đi đầu nghe thấy tiếng mà quay lại.

Lực tự nhiên trên người Tinh Linh nữ vương hướng vào thể nội Nam Cung Hương Vân xem xét một phen, quả thật là cảm thấy bụng nàng đang có một sinh mạng bé nhỏ đang phát triển. ( Pro hơn giờ rồi, không cần máy cũng soi được.)

“Chúc mừng cháu Hương Vân, cháu sắp làm mẹ rồi đó.” Tinh Linh nữ vương mỉm cười nói.

Lời vừa nói ra, lại là mấy giây trầm mặc, tựa như tin vui này quá là đột ngột không cách nào tiêu hóa.

“A” các nàng vui vẻ kêu lên, cùng nhau hướng tới Nam Cung Hương Vân chúc mừng, dù sao thì đứa nhỏ trong bụng nàng ta cũng không phải là của bọn họ.

Nam Cung Hương Vân nhất thời kích động tới không biết làm gì, trời mới biết nàng chờ mong đứa bé này lâu tới nhường nào rồi, hôm nay ước nguyện đã thành, trái lại lại cho nàng sản sinh cảm giác có chút không chân thật.

Mà so với Nam Cung Hương Vân hưng phấn hơn nhiều lại là Đông Phương Uyển, bà cuối cùng cũng có cháu rồi, hoàng thất cuối cùng cũng có huyết mạch nối giõi, việc này chính là một đại hỉ sự khắp nơi mừng vui a.

Nam Cung Hương Vân lập tức trờ thành một động vật được bảo vệ, ai ai cũng vây lấy nàng, quả là ngậm trong miệng sợ tan, cầm trong tay sợ rơi. ( Chắc giống như nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.)

Tin tức lập tức từ trong Tinh Linh sâm lâm truyền ra ngoài, trong một ngày ngắn ngủi đã truyền tới tai Tây Môn Nộ đang bận tối mắt vì đại hội Long tộc, nhìn ông mừng quá mà cười ha ha, hưng phấn mà hàm râu run run.

Khi Tây Môn Nộ đem tin này nói cho thái thượng hoàng Tây Môn Cuồng, Tây Môn Cuồng đột nhiên vội quát:” đứng đực ra đấy làm gì, còn không mau đem cháu dâu bảo bối của ta về đi, chắt của ta mà mất nửa cọng lông thôi, ta đánh nát mông đấy.

Tây Môn Nộ gạt mồ hồi, trước mặt lão đầu, một điểm uy nghiêm của hoàng đế ông cũng không lôi ra được, nghĩ tới lúc thiếu thời, đít không ít lần bị đánh, cho nên hiện tại vẫn còn ám ảnh.

.

Mấy người Long Nhất tụ tập thành một nhóm ở trong kết giới cường lực mà xuyên qua Hải Để sâm lâm. Mấy người vừa bắt đầu tăng tốc bơi lên phía trên Hải Để sâm lâm, ai mà biết con Lục thiên ô tặc kia lại cực kỳ giảo trá, thôi động vô số dây leo màu xanh biếc thành một cái võng lớn gió không thể xuyên nổi, công kích như bài sơn đảo hải. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cũng sẽ tiêu hao hết sức lực của nhóm người Long Nhất.

Long Nhất quả quyết chọn cách đi trong Hải Để sâm lâm, mặc dù thi thoảng có mấy thực vật kỳ lạ dưới đáy biển tập kích, lại cảm giác nhẹ nhõm hơn nhiều.

Trên đường, từ miệng vương tử Mễ Lạc tộc Tạp Nhĩ may mắn sống sót biết được, Mễ Lạc mạo hiểm đoàn của họ tiếp nhận một nhiệm vụ mảo hiểm do tộc trưởng sa tộc ban ra, chính là lấy được một đoạn huyết sát cốt trong thể nội của Huyết cự kình và một khối Cửu U thần bài rơi xuống đáy biển từ lúc Thần Ma đại chiến. Thù lao đề ra khiến cho Tạp Nhĩ không cách nào cự tuyệt, một khi hoàn thành nhiệm vụ, sa tộc sẽ đem một tòa khoáng mạch giá trị liên thành ở phía đông nam Hải Để thành tặng cho hắn, quan trọng nhất là tộc trưởng sa tộc Thừa Nặc dùng bảo vật của sa tộc là Hắc Ám minh châu giải cứu muội muội đang bị một lời nguyền tà ác.

Tạp Nhĩ không thể nào không động lòng, liền nhận lấy cái nhiệm vụ lớn lao này, quyết chiến với Huyết cự kình tổn thất mất hai mươi vị huynh đệ mới giết chết được nó, thành công lấy được huyết sát cốt trong thể nội nó. Mà tại Hải Để sâm lâm địa bàn của Lục thiên ô tặc lại chỉ còn lại một mình hắn.

Long Nhất đối với tao ngộ của Tạp Nhĩ biểu lộ sự đồng tình sâu sắc, nhưng thu hoạch và mạo hiệm là tỉ lệ thuận, làm một cái mạo hiểm đoàn, sớm nên có giác ngộ rồi. Cũng như rất nhiều dong binh mạo hiểm đoàn tại Thương Lan đại lục vạy, mỗi ngày đều có người vì chấp hành nhiệm vụ mà vong mạng, tất cả đều chỉ vì lợi ích, nghĩ tới nhiệm vụ Lôi thần câm khu năm trước, rất nhiều đỉnh cấp dong binh đoàn phục diệt tại đó.

“Các người xem, bên đó có một cái đại động.” Tư Giai Đặc đột nhiên chỉ về bên trái không xa rồi hô.

 

Chọn tập
Bình luận
× sticky