Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thầy Giáo Hắc Ám

Chương 20: Bạn

Tác giả: Pandari248
Chọn tập

“Ông nói đi đánh cờ với bạn… bạn ông là?… Là thầy Ngôn?”

Từ lúc bắt đầu buổi lễ Ngôn Hoa chưa từng rời mắt khỏi người đàn ông ấy, ông khiến anh đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, anh vẫn chưa thể hình dung xong hình ảnh cao quý của người ấy đã bị chính ông ấy kéo về thực tại. Giáo sư An – mọi người vẫn thường gọi ông như vậy, sau khi nói chuyện thăm hỏi mọi người một lượt ông ngó nghiêng một chút liền nhìn thấy chàng giáo viên trẻ hôm trước đã đưa An Di về nhà, ông chậm rãi bước đến chìa tay ra tỏ ý muốn bắt tay với Ngôn Hoa, anh thất thần mất vài giây mới vội vàng bắt tay với ông, anh không mong ông có thể nhớ anh, chỉ mong ông nhớ trong quá khứ ông đã từng thức tỉnh một cậu thanh niên trong lúc bế tắc, anh vô cùng muốn nói với ông người thanh niên ấy ngày hôm nay đây, ngay lúc này đây đang đứng ở trước mặt ông đây… Thấy người trước mặt cứ nhìn mình đăm đăm ông có chút không thoải mái cất giọng: “Này giáo viên trẻ, cảm ơn cậu việc lần trước, à là cháu gái ta – An Di”, Ngôn Hoa xua tay: “Việc nên làm, giáo sư đây không cần khách khí”. Ông gật đầu rồi tươi cười bước đi. Ngôn Hoa chần chừ một lúc mới gọi với theo ông: “Àh… giáo sư, sau buổi lễ có thể cho tôi ít thời gian… tôi có việc muốn nói”, anh ngập ngừng khiến ông cảm thấy là lạ nhưng rồi cứ nghĩ có lẽ giáo viên trẻ này muốn gặp ông trau dồi kinh nghiệm, hoặc không thì có lẽ chuyện học hành của An Di bướng bỉnh nhà ông nên ông liền xoay lại ra hiệu “OK” với anh rồi bước đến vị trí chỗ ngồi khách mời được nhà trường trang trọng sắp xếp.

Buổi lễ kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ, vừa vặn đến giờ ra chơi, An Di cùng Du Thăng và Lâm Dĩnh kéo nhau xuống căn-tin tán gẫu và ăn bánh, đúng lúc nhìn thấy ông nội của cô cùng thầy giáo Ngôn Hoa đang ngồi trong góc quay lưng về phía này, có vẻ nói chuyện cũng rất vui vẻ nữa, An Di không định làm phiền chỉ ngồi ở góc này nhìn chăm chăm về phía đó, thắc mắc họ đang nói gì mà trông thân mật như vậy, hình như ông chỉ vừa biết Ngôn Hoa cách đây không lâu, cái hôm mà thầy ấy đưa cô về, bất quá có lẽ vì cùng là giáo viên cho nên mới hợp cạ như vậy. Đang nghĩ lung tung thì Lâm Dĩnh vừa mua bánh xong ngồi xuống huých người cô một cái làm cô giật nảy mình, Lâm Dĩnh cũng ngạt nhiên mà hỏi: “Ồ ở đây có anh đẹp trai nào hay sao mà cậu nhìn đăm đăm thế kia?”, lúc này Du Thăng cũng cầm mấy chai nước bước tới, cản đi tầm nhìn của cô còn trêu cô: “Tớ mới đi mua nước một chút đã nhớ tớ rồi à?”. An Di giằng lấy chai nước trong tay Du Thăng còn huơ tay doạ đánh cậu: “Cậu thôi ấu trĩ một chút có được không?”. Du Thăng cậu ta tiếp tục trêu vẫn cứ trêu An Di: “Tớ thôi ấu trĩ thì cậu yêu tớ chắc? Nếu vậy tớ sẽ thôi ngay”. An Di hết nói nổi cậu chỉ lè lưỡi coi như không quan tâm rồi quay sang nói chuyện với Lâm Dĩnh, bỏ mặc cậu ta cứ tự vênh váo một mình.

Ở đằng này, Ngôn Hoa sau khi kính cẩn nói chuyện với giáo sư An vài câu anh đã không kềm lòng được mà hỏi ông: “Xin mạo phạm hỏi giáo sư đây một câu, có phải cách đây tám năm ông từng đến Anh không?” – tâm trạng có chút háo hức lại hơi rối bời khiến cho Ngôn Hoa không ý thức được mình vừa hỏi một câu rất thừa thải. Ông cụ có chút bất ngờ nhưng vẫn trả lời câu hỏi ngớ ngẩn của anh: “Nước Anh à, một năm tôi đến đấy cũng phải mấy bận, cậu hỏi như thế quả thật tôi không thể nhớ”, Ngôn Hoa khẽ nhăn mặt một cái rồi lại nhẫn nại hỏi ông: “Ông có nhớ rằng lúc đó tại một tiệm cà phê ở Birmingham ông đã từng băng vết thương cho một thanh niên xa lạ, mời hắn uống Espresso và còn dạy cho hắn phải trân trọng gia đình và dạy hắn biết thế nào là theo đuổi đam mê… ông còn nhớ chứ giáo sư?”. Đôi mắt ông cụ giật giật thoắt nhìn Ngôn Hoa thật rõ xong ông cụ mới mấp máy hỏi: “Cậu… cậu là?”. Ngôn Hoa lập tức đáp lời: “Là tôi” – nói rồi anh đưa bàn tay rắn chắc đến trước mặt ông, chỉ vào mấy vết hằn nhàn nhạt trên đó rồi nói: “Vết cắn này ông nhớ chứ?… tôi mãi mãi nhớ người đàn ông của ngày hôm đó, ông ta đã dạy tôi rất nhiều thứ cũng đã mang đến cho tôi rất nhiều thứ, hơn hết nếu không có ông ấy tôi cũng không hẳn sẽ ngồi đây bây giờ, không hẳn sẽ trở thành một giáo viên, không hẳn sẽ biết đam mê của mình là gì… Chính là nhờ người đàn ông ấy… người ấy chính là ông đây đúng không? Giáo sư An?”, từng lời nói từ tận đáy lòng của Ngôn Hoa khiến cho ông cụ không khỏi cảm động. Ông nắm lấy bàn tay anh, bàn tay đã từng được ông băng vết thương, bàn tay của người thanh niên ngày đó ông vừa nhìn thấy đã cảm nhận được sự cô độc trong nội tâm anh, cảm nhận được sự bi thương đang bao quanh anh… Tất cả đều khiến cho ông một lòng muốn giúp anh chia sẽ, giúp anh giải toả. Ông không ngờ được rằng chính ngay lúc này người đó đang ở trước mặt ông, lại đang vô cùng cảm kích ông, ông vui vì những gì anh đạt được ngày hôm nay…

Hai người nói chuyện mất một lúc lâu đến tận khi tiếng chuông vào học vang lên thì ông mới rời đi, trên miệng vẫn giữ nụ cười đầy ấm áp nhân từ. Ngôn Hoa vẫn đứng ở đấy, nhìn theo bóng lưng dần khuất xa của ông cụ, trong lòng lâng lâng thứ cảm xúc vui sướng vì đã hoàn thành ước nguyện được gặp lại vị ân nhân đã cứu lấy cuộc đời anh khi ấy… Anh lại nhìn thấy cô bé An Di tung tăng chạy đến vòng lấy tay ông cụ, hai người vui vẻ đi khỏi căn-tin. Ngôn Hoa lại thầm nghĩ, “không đúng, thật trùng hợp làm sao, tám năm trước là ông cụ, tám năm sau là cô bé An Di ấy, hai ông cháu này hình như là do ông trời mang đến để cứu rỗi linh hồn và thể xác anh hay sao?”

An Di từ căn-tin ra đến tận hành lang vẫn cứ nài nỉ đòi ông kể chuyện vừa nãy đã nói với thầy giáo cho cô nghe nhưng ông cứ một mực bảo cô mau vào lớp để ông còn đi thăm hỏi trò chuyện với những giáo viên khác, bất lực cô đành phải buông tay ông rồi chạy ù vào lớp học, lại sợ trễ mất tiết. Vừa đến cửa lớp đã thấy thầy Ngôn cũng đang thong thả đi vào, An Di liền tăng tốc vụt qua anh rồi chạy ngay về bàn mình, anh nhìn theo bóng cô mỉm cười nhàn nhạt… không hiểu vì sao hôm nay tâm trạng anh rất tốt.

Buổi chiều mấy hôm sau An Di đang trên đường đến nhà thầy Ngôn học lại thấy ông nội đang cuốc bộ cũng đi về hướng đó, An Di đạp xe chầm chậm ngang với ông rồi hỏi ông đi đâu, ông chỉ trả lời đi đánh cờ cùng bạn nhưng không hề cho cô biết người bạn đó là ai, An Di cũng không tò mò lắm nên chào ông rồi tăng tốc đi trước. Sau cái hôm cô bị ngã đến giờ vẫn không ai đi tìm chú chó con đó, Ngôn Hoa vốn không thích nuôi động vật trong nhà cho lắm nhưng anh cũng vô thức vì An Di mà nuôi nó, con người lạnh lùng của anh lần đầu tiên phải để ý chăm sóc một con chó, anh mua ổ ngủ cho nó, dẫn nó đi tiêm phòng, lại còn cho nó ăn đầy đủ mỗi bữa nữa chứ, anh thắc mắc vì sao mình lại thay đổi như vậy nhưng cứ nghĩ đến những lúc khi An Di vui vẻ chơi đùa cùng nó trước buổi học anh lại không tự chủ mà mỉm cười, những lúc đó anh chỉ đứng ở một góc khuất trong phòng nhìn ngắm người con gái đó, cô luôn dịu dàng và ngọt ngào như vậy, chưa kể má lúm đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện trên gương mặt đáng yêu ấy khiến trái tim anh hết lần này đến lần khác bị lỗi nhịp.

Hôm nay An Di cũng đến sớm một chút, thấy mấy ngày nay An Di đều đi học sớm nhưng không sang nhà rủ mình trước như mọi khi Du Thăng cứ thắc mắc mãi nhưng không hỏi, chỉ theo cô mà cũng đi sớm sang nhà thầy Ngôn, nhìn An Di cứ mãi chơi đùa cùng con chó mà quên mất cả mình Du Thăng cũng phụng phịu làm mặt dỗi hỏi cô:

“Không phải cậu có Tiểu Bối rồi sao? Bây giờ lại quấn quít chó con nhà người ta thế?”

“Ai nói với cậu là chó con của thầy ấy, rõ ràng… là tớ đã cứu nó, thầy chỉ là giúp tớ nuôi giùm thôi” – An Di giải thích.

“Thế sao cậu không nhờ tớ này? Tớ rất sẵn lòng, khi không lại đi nhờ người xa lạ đó?” – Du Thăng lại hỏi.

” Cái con người vô tâm cậu… hôm đó không nhờ thầy ấy giúp tớ thì sao giờ chân tớ mau khỏi như vậy, còn cả chó con này nữa… cái tên hậu đậu nhà cậu, hôm ấy lại đi đâu mất bây giờ còn ở đó ra vẻ, tớ cóc thèm quan tâm” – An Di dận dỗi quay đi. Du Thăng nhất thời cứng họng không biết trả lời thế nào, đúng thật ngày hôm ấy là lỗi của cậu, chỉ tại cái tật nghiện game của cậu… Du Thăng im lặng một hồi lâu lại giở thói mè nheo, cứ nài nỉ An Di mãi. Cô cũng không lạ gì tính cách của cậu ta, nếu cô còn giận không biết cậu sẽ mặt dày nài nỉ đến bao giờ, đành cứ thế mà tha lỗi cho cậu.

Ngôn Hoa vừa bảo An Di và Du Thăng chuẩn bị bài vở vào học thì ngoài cửa có tiếng gõ, Ngôn Hoa chậm rãi đi mở cửa, người ngoài kia vừa bước vào An Di và Du Thăng không khỏi ngạc nhiên, là ông nội.

An Di liền lên tiếng hỏi ông ngay: “Ông nói đi đánh cờ với bạn… bạn ông là?… Là thầy Ngôn?”, ông cười hiền hậu “Ừm” một tiếng, mặc cho cô lúc này hai mắt không khỏi tròn xoe vì bất ngờ. Du Thăng cũng tò mò không kém, muốn biết sao ông nội của cô và tên thầy giáo quái đản này lại là “bạn, cậu đánh mắt sang thăm dò nhưng thấy An Di không khác mình lúc này là mấy nên cậu cũng chỉ gật đầu chào ông rồi thôi. Ngôn Hoa mời ông vào nhà, sau khi cho bài tập để An Di và Du Thăng làm anh liền nhanh chóng vào bếp, An Di có hơi phân tâm, khứu giác của cô vốn rất nhạy cảm, một lúc sau đã ngửi thấy mùi cà phê Espresso thơm nức mũi, không kìm được mà đưa mắt nhìn, An Di nhìn thấy thầy Ngôn bưng hai cốc cà phê đến phòng khách, ông và thầy điềm nhiên vừa uống cà phê vừa đánh cờ, còn không ngừng trò chuyện trông rất ăn ý, hai người không hề để ý tới An Di và Du Thăng lúc này cứ phân tâm mà nhìn về phía đó, An Di cứ nghĩ mãi chẳng hiểu vì sao hai người họ mới gặp nhau có vài lần đã thân nhau như bạn tâm giao thế không biết, chưa hết thầy ấy còn biết ông thích uống Espresso nữa cơ… Con người thầy quả thật không tầm thường, thật có tài năng khiến cho ông nội – người mà mới tuần trước còn khinh suất dò xét thầy ấy lúc thầy đưa cô về nhưng hôm nay đã vui vẻ nói nói cười cười thân thiết, không những vậy mà chính cô… chẳng phải lúc trước cô cũng vô cùng vô cùng không ưa thầy ấy sao? Bây giờ cả trong suy nghĩ cũng không còn muốn gọi thầy là “thầy giáo hắc ám” nữa rồi… vừa nghĩ An Di vừa cười tủm tỉm, Du Thăng thấy vậy liền bẹo má cô mang cô trở về thực tại…

*2000 chữ của hôm nay, cả tuần đang suy nghĩ chắc đã đến lúc kết truyện rồi nhỉ?

Chọn tập
Bình luận