Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thầy Giáo Hắc Ám

Chương 61: Đều là của anh

Tác giả: Pandari248
Chọn tập

“Cậu… Ngồi phía sau” – Trịnh Phong vừa định mở cửa bước lên phía ghế lái phụ liền bị Ngôn Hoa chặn lại. Anh mở cửa, cẩn thận che tay phía trên thành cửa, An Di ngoan ngoãn cúi đầu ngồi ngay ngắn vào chỗ ghế lái phụ, len lén nhìn vào gương chiếu hậu liền nhìn thấy vẻ mặt hậm hực của thầy Trịnh Phong, An Di cố nhịn cười.

Ra khỏi sân bay, chiếc Lincoln của anh hoà vào những con đường cao tốc với tám làn xe chạy vun vút.

“Thầy à, thầy đến Mỹ chơi ạ?” – An Di hỏi.

“Không hẳn, em biết cuộc thi The Top Chef chứ?” – Trịnh Phong hớn hở.

An Di vui vẻ đáp: “Vâng biết ạ, cuộc thi uy tín nhất của hội đầu bếp Châu Âu, với hơn 180 đội và hơn 500 đầu bếp từ nhiều đất nước khác nhau tham gia, đây là cuộc thi nấu ăn của các đầu bếp chuyên nghiệp từ khắp các vùng miền nhằm góp phần tìm kiếm, phát hiện, giữ gìn, bảo tồn, phát huy nét tinh túy của ẩm thực thế giới. Hơn nữa giám khảo đều là những chuyên gia phê bình ẩm thực đình đám trong giới, thật sự rất đáng mong chờ ạ”

“Biết không ít nhỉ?” – Ngôn Hoa mỉm cười khen ngợi.

An Di: “Tất nhiên”

“Lớp trưởng đúng là có tìm hiểu về ẩm thực nha?” – Trịnh Phong bảo.

“Chỉ là hôm vừa rồi xem qua giới thiệu trên tivi ạ” – An Di thành thật trả lời.

“Thế à? Nếu đêm mai rảnh rỗi lại mở tivi lên xem nhé” – Trịnh Phong nháy mắt.

“Ơ… đúng rồi. Lẽ nào, thầy thi ạ?” – An Di chợt nhớ ra liền hỏi.

“Đúng vậy” – Trịnh Phong cười với vẻ mặt đắc ý.

“Wow, thật ngưỡng mộ thầy Trịnh quá ạ, chúc thầy may mắn nhé” – An Di cười hìhì.

“Ba hoa” – Ngôn Hoa lạnh nhạt phán xét.

“Cậu nói tôi?” – Trịnh Phong trỏ tay vào mình tự vấn.

“Ở đây còn có người khác đang ba hoa hay sao?” – Ngôn Hoa nhếch mép cười.

“Cậu… cậu…cậu” – Trịnh Phong đớ người ra không thể nói gì hơn.

“Tôi thì làm sao? Tưởng rằng trong vòng một năm tay nghề phất lên thì sẽ dễ dàng có chút thành tựu trong cuộc thi tầm cỡ như thế này sao? Cho dù bây giờ có danh hiệu đầu bếp năm sao gì gì đấy và danh tiếng của gia tộc nhà cậu thì đã sao? Tôi chỉ nhớ hơn một năm trước đây khi tôi bệnh nằm đần ra đấy thì có một tên khốn bảo là bạn bè thân thiết gì gì đấy của tôi thế mà suốt ngày chất đống đồ hộp trong tủ lạnh nhà tôi, khi ấy đến nấu mì còn không xuể… bây giờ còn ra vẻ ta đây” – Ngôn Hoa nói, giọng điệu pha chút giễu cợt mỉa mai.

“Hả? Một năm sao?” – An Di há hốc mồm kinh ngạc.

Trịnh Phong lúc này mặt đỏ gay, tưởng chừng có thể bốc khói lên vì tức mất.

Nghe An Di hỏi Trịnh Phong mới lườm lườm Ngôn Hoa mà trả lời: “Đúng đấy, trước đây là tôi vô công rỗi nghề, muốn trốn tránh trách nhiệm thừa kế cho nên từ nhỏ mới không thèm đi theo mong muốn của gia đình mà làm đầu bếp, sau này không biết định hướng cho mình thế nên mới choai choai đi làm giáo viên, thế đấy. Bây giờ có chạy trời cũng không khỏi nắng, con người tôi vốn thuộc về giới ẩm thực mà, với tài năng thiên bẩm này thì không có gì là khó cả, một hai năm kinh nghiệm thì đã sao? Cậu đừng có khinh người nhé!”

“Thầy Trịnh à thầy thật tài giỏi đấy, cơ mà thầy không nhận ra có người đang dùng kế khích tướng sao? Rõ là muốn động viên thầy nhưng dù EQ quá thấp vẫn cứ làm cao mà thành ra lời lẽ có chút kì quặc như vậy đấy. Thầy cố lên nhé!” – An Di che miệng tủm tỉm.

“Vẫn là lớp trưởng biết điều, nói chuyện ngọt ngào khác hẳn ai kia ấy nhỉ?” – Trịnh Phong hếch mũi khoe khoang.

“Cô ấy không có tên cho cậu gọi sao?” – Ngôn Hoa nhíu mày khó chịu.

“Không sao mà, em thấy thầy ấy gọi như vậy quen thuộc hơn mà” – An Di lắc đầu.

“Em tên “lớp trưởng” à?” – Ngôn Hoa quay sang hỏi.

“Em… không…” – An Di ngập ngừng.

“Thôi được thôi được, gọi bằng em gái đáng yêu dễ thương xinh xắn – Di Di là được chứ gì?” – Trịnh Phong chen ngang.

“Phụt” – An Di không nhịn được cười, bình thường An Hạo và Gia Ân cũng hay gọi cô là Di Di thế mà qua giọng điệu giễu cợt của thầy Trịnh Phong cô lại cảm thấy như muốn dựng hết cả tóc gáy lên.

Chiếc Lincoln đang chạy vun vút trên đường bỗng thắng két lại, Ngôn Hoa quay sang lạnh lùng nói: “Đài truyền hình. Xuống xe”

“Đại sư huynh à, lần sau có thể phanh xe một cách dịu dàng hơn không? Suýt nữa thì tôi nôn hết bữa sáng ra rồi đây này” – Trịnh Phong vờ ôm bụng cười.

“Rỗi hơi” – Ngôn Hoa lườm.

Trịnh Phong gãi đầu suy nghĩ: “Bữa tối tôi mời… Với điều kiện… cậu có thể hào phóng cho tôi ngủ nhờ một đêm không?” – Im lặng nhìn Ngôn Hoa, nhận ra nếu bây giờ anh không lập tức tẩu thoát thì cậu ta sẽ một phát tống cổ anh ra khỏi xe ngay, thế là anh tiu nghỉu bảo: “Được rồi, được rồi tạm biệt em… Di Di” – Trốn tránh ánh mắt hình viên đạn của Ngôn Hoa đang lườm nguýt mình, Trịnh Phong chào tạm biệt An Di rồi nhanh chóng phóng xuống khỏi xe, phút chốc đã lẫn vào dòng người tấp nập đi vào bên trong đài truyền hình.

“Thầy ấy thật sự không có người quen ở đây sao?” – An Di quay sang Ngôn Hoa thắc mắc hỏi.

“Hừ! Thực chất cậu ta chỉ muốn làm phiền anh thôi?” – Ngôn Hoa cười nhạt, đánh vô lăng xoay đầu xe lại rồi chăm chú lái xe, cả quãng đường cũng chẳng nói nửa lời. An Di càng không muốn làm phiền anh, im lặng nghịch điện thoại.

“Làm gì thế?” – Ngôn Hoa lên tiếng.

“Xem tin tức ạ, gần đây có một bộ phim nội dung rất hay” – An Di hí hửng.

Ngôn Hoa nhíu mày: “Chỉ nội dung hay thôi sao?”

“Tất nhiên diễn viên cũng rất đỉnh nữa nha!” – An Di tíu tít đáp, mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại nhìn ngắm hình ảnh oppa Lee Jong Suk của mình long lanh trên poster phim.

Thấy anh đột nhiên hỏi rồi lại im lặng An Di bèn đưa mắt nhìn, lập tức nhìn thấy gương mặt ai đó đanh lại, làm cho cô liên tưởng đến mấy nhân vật trong truyện tranh, khi nổi giận thì trên trán đều nổi đầy những vạch đen, y hệt anh bây giờ vậy.

Ngôn Hoa đáng ghét, lẽ nào anh vẫn cứ để bụng chuyện trước đây cô đem anh so sánh với thần tượng của mình sao? Rõ ràng là người ta chỉ buột miệng nói bừa một câu qua loa thôi mà, sao mãi đến bây giờ anh vẫn nhỏ mọn mà không quên thế?

An Di chu môi nũng nịu: “Thần tượng của em đương nhiên là đỉnh rồi, nhưng mà… anh mới là nhất, đẹp trai nhất, phong độ nhất, tài giỏi nhất, đỉnh nhất luôn ấy”

“Còn nữa?” – Ngôn Hoa nhìn cô đầy xảo quyệt.

“Còn nữa à? Ơ… ” – An Di gãi đầu nghĩ ngợi.

“Thân hình thế nào?” – Ngôn Hoa cư nhiên hỏi.

An Di thoáng đỏ mặt.

Anh lại lên tiếng: “Ý anh là cơ bụng”

“Ơ… ơ” – An Di ngập ngừng, nghĩ đến dàn cơ bụng săn chắc đầy đặn của anh, làn da trắng ướt át và mái tóc đẫm nước rũ rượi mà phong tình của anh sau khi tắm, thân hình cao lớn rắn rỏi vô cùng quyến rũ, nhất là hai đường nhân ngư thoắt ẩn thoắt hiện sau độc mỗi chiếc khăn tắm… Theo như kiểu mà các fangirl vẫn thường hay nói thì anh thật sự là cực phẩm trong cực phẩm mà, tất cả khía cạnh của anh đều rút cạn máu của sắc nữ cô rồi…

Nhìn thấy An Di nghĩ ngợi rồi đần mặt ra, đôi má phúng phính và hai tai đều đỏ bừng cả lên, Ngôn Hoa không nhịn được cuối cùng cũng bật cười, khẽ cốc vào trán An Di, anh bảo: “Này ngốc, em nghĩ lung tung tung đi đâu đấy? Hay là không nhớ rồi, có cần anh cho em xem lại một chút không?”

“Lưu manh” – An Di ngượng ngùng quay đi.

Không gian lại chìm vào tĩnh lặng.

Nhìn ra hai bên đường: cây xanh, thảm cỏ, bụi hoa… đều là những loại hoang dại nhưng được chăm chút cẩn thận nên trông rất tự nhiên, xinh đẹp. Những con đường bê tông dài gần như đều song hành với màu xanh của cây cỏ. Lòng đường sạch sẽ, lề đường và những bức tường phủ kín hoa lá, cây xanh, cứ vài con đường lại thấy một công viên nhỏ hay vườn hoa, bãi cỏ, ngày hôm nay nắng ấm đâu đâu cũng thấy có những bà mẹ đẩy xe đưa con dạo chơi. Bộ mặt đô thị mang lại cảm giác cuộc sống nơi đây quá đỗi bình yên.Tự do phóng tầm mắt khắp nơi thấy bản thân to lớn hơn, tự do hơn, và tự chủ hơn.

Có lẽ An Di không thấy thích những ngôi nhà trong thành phố lắm, với vô vàn toà nhà kính nhiều màu cao chọc trời, thành phố cả ngày lẫn đêm rực rỡ ánh đèn và sắc màu… Nhà nhà đều hệt nhau với phong cách chung là có vườn trồng hoa, vài cây cao, ghế xích đu hoặc cột chơi bóng rổ cho trẻ em. Không nhiều nhà có bề ngoài trông nổi bật hơn so với xung quanh, dù có thể nội thất sang trọng. Nhìn những ngôi nhà này sẽ thấy sự bình đẳng trong cộng đồng.

An Di lẳng lặng ngắm nhìn cảnh vật lướt qua mắt mình, tâm hồn thả đi tận nơi đâu xa xăm, sâu lắng.

—-

Hai mươi phút sau, xe dừng lại trước một chiếc cổng lớn được chạm trổ hoa văn mang nét cổ kính của hoàng tộc Châu Âu, phía trên gác cổng là tượng đồng một chú đại bàng đang dũng mãnh vươn sải cái rộng. Bên cạnh là một chiếc cổng nhỏ đã mở sẵn ra, có thể thấy nơi đây thường xuyên có người đi bộ ra vào nhưng xe hơi thì dường như không có.

Chiếc Lincoln dừng lại vài phút, ở cổng hình như có tín hiệu gì đó, cánh cổng lớn từ từ được mở ra, nép cạnh bên là một người đàn ông trung niên với gương mặt phúc hậu đang tươi cười vẫy tay. Phía sau là một con đường phủ đá xanh trông có vẻ mộc mạc mà thật gần gũi, hai bên đường là hai hàng cây dương thẳng tắp xanh mướt, được trồng ngay ngắn từng hàng từng hàng.

Hàng cây trông rất lãng mạn vì đều nhau chằn chặn từ độ cao, kích thước tới màu lá. Khiến cho người ta cảm thán vì để có được khung cảnh đẹp như tranh thế này ắt hẳn phải mất rất nhiều công sức và thời gian chăm chút.

Xe chạy vụt một thoáng, qua khỏi con đường đá nhỏ giữa hai hàng dương thì trước mắt xuất hiện ba dãy nhà ghép thành hình chữ U sừng sững trước mặt, nét đẹp cổ kính mang hơi hướng trầm mặc, tĩnh lặng khiến An Di không thể nào rời mắt khỏi.

An Di vốn là tín đồ của hoàng tộc phương Tây, bởi thế nên cô rất thích tìm hiểu về đề tài này, bản thân lại đam mê nghệ thuật cho nên hiểu biết về lĩnh vực mỹ thuật bao gồm điêu khắc và hội hoạ Châu Âu qua các thời kì là vô cùng sâu rộng, có thể nói là xe vừa dừng lại An Di đã lập tức bị khung cảnh xung quanh thu hút ngay, tất cả mang một phong cách cổ kính pha lẫn hiện đại, vô cùng kích thích sự chiêm ngưỡng và khám phá của cô.

Ngôn Hoa nhìn thấy An Di hai mắt sáng rực mở to đến không chớp lấy một cái vẫn đang chăm chú ngắm nhìn xung quanh thì anh bèn giảm tốc độ lại, rất chậm, rất chậm, để cô từ từ thưởng ngoạn cảnh sắc xung quanh.

Dãy nhà bên trái, hai tầngvới những bức tường đá được bao xung quanh bởi những dây thường xuân xanh rờn, nhìn thoáng qua có thể nhận biết ngay đó là một quán cà phê hay gì đó đại loại như vậy vì nơi đó bày ra những bộ bàn ghế màu trắng đơn điệu, trông dãy nhà rất hiện đại nhưng lại mang tông màu nâu đất đồng điệu với vẻ đẹp cổ xưa của khung cảnh xung quanh, cạnh bên đó là một cây cổ thụ to lớn với tán lá rộng um tùm rũ xuống che phủ cả một góc, từ chỗ An Di nhìn ra chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy vài bóng người bên trong xuyên qua những ô cửa kính nhàn nhạt ấy.

Dãy nhà bên phải cũng với hai tầng đối xứng với bên trái. Phía trước có một tấm biển nhỏ đề mấy dòng chữ gì đấy An Di cố nhíu mắt nhìn nhưng chẳng rõ nữa, ngồi từ trong xe nhìn ra cô chỉ có thể thấy được sơ bộ đó là một dãy nhà mang phong cách có phần quái đản pha chút gì đó bí ẩn, tất cả khung cửa của dãy nhà ấy đều được đóng kín mít, xung quanh những bức tường đều sạch sẽ, tinh tươm có thể nhìn rõ từng đường vân gạch mới toanh, trái ngược hẳn với vẻ cũ kĩ và tự nhiên của dãy nhà bên trái.

Dãy nhà chính diện là đặc biệt nhất, khuôn viên nối liền với hai dãy nhà còn lại, khá là rộng lớn và thoáng đãng. An Di có chút cảm tưởng như mình đang tham quan một viện bảo tàng cổ xưa nào đó vậy. Dãy nhà này có thể được xem là tách biệt với hai dãy còn lại vì nó chỉ là độc nhất một toà nhà bốn tầng làm bằng đá sa thạch, được mô phỏng theo phong cách tân cổ điển, phủ lớp sơn màu trắng, tinh khiết, giản dị mà hài hoà. Chính vì thế nó đã tạo nên điểm nhấn đặc biệt cho tòa nhà này.

Ngôn Hoa lái chiếc Lincoln của mình thẳng đến gara của toà nhà chính diện đó.

Đến lúc này An Di lại một phen nữa không khỏi trầm trồ. Vừa bước xuống xe cô liền ngạc nhiên đến tròn xoe hai mắt.

Nếu không phải Du Thăng vì là người thừa kế tập đoàn xe đình đám của Du gia, hơn nữa cậu ta còn là tín đồ của siêu xe thì An Di ắt hẳn không thể ước lượng nổi con số mà những chiếc xe này có giá trị là bao nhiêu. Trước đây cậu ta cứ luôn ri rỉ bên tai cô suốt ngày từng loại từng loại siêu xe từ hạng trung cho đến tầm VIP, từ kết cấu cho đến mệnh giá, còn cả những vấn đề lung tung liên quan đến xe nữa, thế nên có thể xem là An Di có chút hiểu biết về lĩnh vực này.

Lúc này nhìn dàn siêu xe được sắp xếp ngay ngắn trông cứ như đây là một triển lãm xe hơi đình đám vậy. An Di động não một chút, không khó để nhớ ra… Audi R8, Lamborgini Reventon, Bugatti Veyron, Bentley Continental GTC, BMW M6, Ferrari F430, Maserati GranCabrio, Porsche Cabriolet, Aston Martin DB9…

Trời ạ, chẳng thể nhớ nổi tên nữa rồi!

An Di ngây ngốc quay sang nhìn Ngôn Hoa lúc này với vẻ mặt đắc ý đang mỉm cười, cô hỏi: “Đây là đâu?”

“Nhà anh” – Ngôn Hoa hất cằm.

“Nhà anh? Thế đây… đây đều là của của của… ” – An Di ngỡ ngàng không biết nên nói lời gì nữa.

“Ừ, đều là của anh” – Ngôn Hoa ngoắt tay bảo: “Lại đây, đứng ngẩn ra đó làm gì, em vẫn chưa ăn sáng đúng không?” – Đợi An Di hoàn hồn bước đến bên cạnh, Ngôn Hoa dẫn cô đi bộ ra ngoài.

Đứng ở giữa nhìn ra bốn phía còn lại An Di không khỏi ngơ ngác vì cảnh đẹp xung quanh, khuôn viên rộng lớn với những bồn hoa chuông xanh ngọc dịu dàng ánh lên trong nắng sớm.

Bây giờ mới có thể nhìn rõ được tấm biển của dãy nhà bên phải vừa rồi. An Di lại một phen đần người ra đó. Thảo nào vừa nãy cô còn nhìn thấy có vài ba người trông như vận áo blouse trắng ra vào nơi đó…

[PHÒNG THỰC NGHIỆM Y HỌC – Trực thuộc Viện đại học Harvard]

Nhà của anh? Phòng thực nghiệm trực thuộc đại học Harvard? Thế này là thế nào? Chả lẽ đây là… là do anh quản lí?

“Em còn đứng đần ra thì anh bỏ mặc em đấy?” – Ngôn Hoa kéo An Di đang mơ mơ màng màng trở lại. An Di ngoan ngoãn theo sau anh.

Anh dẫn cô đi về phía dãy nhà bên trái, trước mặt là biển hiệu Neon đơn điệu: Books Coffee – Sam”s

Cà phê sách? Của Sam… Ơ đừng nói chỗ này lại là của anh đó chứ? Ở đây còn có ai khác tên Sam sao?

“Cạch” một tiếng – Chiếc cửa kính màu rêu được Ngôn Hoa mở ra, tiếng chuông gió ở đó khẽ rung lên “leng keng” một nhịp, âm thanh nghe êm dịu lại nhàn tản vô cùng.

An Di nép sau lưng anh đi vào, cả người rúc hẳn sau bờ vai rộng của anh, nhìn ngó khung cảnh lạ lẫm xung quanh một lượt.

Choáng ngợp trước bốn bức tường đều là sách những sách, chắc chắn là nhiều đến đếm không xuể, An Di nhìn đến hoa cả mắt lên, khẽ níu vạt áo Ngôn Hoa, cô lại định lên tiếng hỏi gì đó. Ngôn Hoa nhận ra được ngay cô lại muốn hỏi gì, anh phì cười véo vào cái má hồng hồng đáng yêu của cô rồi nói: “Sách ở đây đều thuộc quyền sở hữu của anh, nhưng anh không phải quái nhân mà có thể đọc hết từng ấy là sách đâu” – Nói rồi anh lại trỏ tay về từng hướng giải thích: “Đây là sách tham khảo y khoa, đây là sách văn học, đây là sách Anh ngữ…”

Từng loại, từng loại được phân ra ngay ngắn và đầy tính logic, An Di gật gù nhìn đi tứ phía, không khỏi thốt lên một câu “Thật tuyệt vời!”

“Được rồi, đồ ngốc em không đói sao?” – Ngôn Hoa dẫn cô đến một góc, ân cần kéo ghế cho cô ngồi vào rồi anh cũng ngồi xuống phía đối diện.

An Di thật sự muốn nói cho anh biết rằng cô thật sự no rồi, ngắm nhìn đến no căng mắt luôn rồi, bây giờ tất cả nơron thần kinh đều đang hoạt động hết công suất để chiêm ngưỡng tất cả mọi thứ xung quanh đây… Thật sự bị anh làm cho ngạc nhiên đến chóng mặt luôn rồi, chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ xem mình có đói hay không nữa.

Ngôn Hoa này! Anh rốt cục là sở hữu bao nhiêu tài sản thế? Kể cả về mặt vật chất lẫn tinh thần… An Di chợt nghĩ chắc chắn anh là người giàu có nhất rồi, thật không tin nổi vào mắt mình nữa….

——

Chọn tập
Bình luận