Chuyện đã qua, hãy xem nó là quá khứ, hãy gác nó lại, tạm mỉm cười với những gì của hiện tại. Bởi quá khứ, luôn là thứ không bao giờ có thể với đến hay thay đổi. Quá khứ vẫn mãi chỉ là quá khứ, và con người ta, mỗi lần nhắc đến quá khứ, thường lại tiếc nuối nhiều hơn là thở phào nhẹ nhõm.Nếu còn mãi vương vấn quá khứ, con tim sẽ không thể nào chịu đón nhận một tương lai khác để thay thế, lấp đầy khoảng trống hiện tại, tôi đã từng đọc được ở đâu đó một câu như thế này
“Sống như là đọc một cuốn sách, cần phải biết lật sang một trang mới khi cần thiết…”
Vì thế trang sách của chúng ta, nếu đã đọc xong rồi đừng ngần ngại hãy lật sang trang mới, dù cho nó có hay đến mức phải khiến bạn bùi ngùi quyến luyến thì dù thế nào bạn cũng vẫn phải đọc tiếp, trang phía sau vẫn còn biết bao cái hay, cái đẹp đang chờ bạn… Chỉ cần nhớ như vậy đã đủ rồi.
___________
Bóng đêm quen thuộc, âm thanh du dương của bài hát ấy, một chai Chateau đã vơi đi không ít, dư vị cay nồng mạnh mẽ pha lẫn một chút ngọt ngào nơi đầu lưỡi vẫn chưa tan, Ngôn Hoa nhấp môi, ly rượu trong tay thoáng cái đã cạn.
Không vì lí do gì, chỉ là dường như theo thói quen thôi, những ngày như thế này, người ta sẽ tất bật vui vẻ ở bên gia đình chờ đón những khoảnh khắc đáng nhớ, còn anh, luôn muốn trốn chạy, nhốt mình trong bóng đêm, lẳng lặng để mặc cho sự cô độc gặm nhắm tâm tư của mình, đã lâu rồi anh không còn có cảm giác này, kể từ khi ở bên An Di, cuộc đời anh đã từ một màu đen tẻ nhạt u ám, vén bức màn để cho nụ cười toả nắng của cô xoa dịu mọi bi thương mất mát của chính mình.
Trong khoảnh khắc nào đó lúc còn ở trên máy bay, Ngôn Hoa thậm chí đã có ý nghĩ níu giữ An Di, thật lòng không muốn để cô rời bước khỏi tầm mắt của mình, nhưng khi nhìn đến vẻ mặt háo hức nóng lòng được quay về đoàn tụ cùng gia đình của cô anh lại hoàn toàn đầu hàng, cô có anh, nhưng cô còn có gia đình nữa, anh không thể tham lam mà chiếm hữu cô như vậy, bất giác lại trở về khởi điểm ban đầu của mình, vẫn là không thể không đối mặt với bốn bức tường vô tri vô giác, một mình trải qua thời gian này, chỉ là vài ngày xa cô mà thôi, dù sao cũng còn hơn phải đối mặt với sự chán ghét từ gia đình cô, khiến cô phải khó xử khi bị kẹp giữa tình thân và tình yêu, hơn nữa… cả đời này An Di rồi sẽ ở cạnh anh mà thôi.
Điện thoại nhấp nháy đèn, Ngôn Hoa liếc mắt nhìn qua rồi phớt lờ luôn tin nhắn vừa tới, cánh tay vươn ra với lấy chai rượu trên bàn rót vào cái ly rỗng rồi chầm chậm thưởng thức, chỉ có thể là con sâu rượu để cho đêm nay qua nhanh một chút vậy.
Chấn rung của điện thoại đặt trên bàn tạo ra âm thanh “brm brm” khó chịu, cắt ngang giai điệu trầm lắng của bài hát đang phát khiến cho Ngôn Hoa cảm thấy chán ghét không có hứng thú muốn nghe, cuối cùng vẫn là phải tắt đi, người gọi đến hình như vẫn kiên trì, hết đợt run này đến đợt run khác làm cho tâm trạng uống rượu của Ngôn Hoa vốn đã chẳng ra làm sao càng trở nên tệ hơn.
“Người có tâm gọi đến vào giờ này ắt cũng muốn chúc mừng năm mới một câu thôi. Tôi nhận, cảm ơn” – Ngôn Hoa bực dọc nghe máy, không đợi đầu dây bên kia phản hồi đã nhanh chóng dập máy trước.
Chúc mừng năm mới, chúc mừng năm mới… có nhất thiết phải làm như thế không, thật vô vị.
“Vô vị?” – Ngôn Hoa lặp lại từ này, vô thức nhớ tới lời trách yêu của An Di. Anh thật sự là một người rất vô vị sao? Nhất định phải làm những việc dài dòng, lằng nhằng thì mới được lòng phụ nữ con gái hay sao? Nghĩ đến đây Ngôn Hoa bất giác bật cười, cầm điện thoại lên, ấn gọi một dãy số từ lâu đã trở thành quen thuộc.
Trên màn hình hiện ra một dòng chữ, cái tên từ khi nào đã bị ai đó tinh nghịch đổi đi: Bạn gái thông minh đáng yêu xinh đẹp ngoan ngoãn nhất hệ mặt trời – Di Di…
Ngôn Hoa nheo mắt, khoé môi vẽ nên một đường cong hoàn mỹ: “Vẫn là cô bé ngốc của anh”
Điện thoại được kết nối, giọng nói trong trẻo ấy lại nhỏ nhẹ vang lên: “Em nghe đây”
“Di Di” – Ngôn Hoa gọi.
An Di nghe đến cái tên thân mật mà mọi người vẫn thường hay gọi mình giờ đây lần đầu tiên phát ra từ miệng người đàn ông mà mình yêu thương trong lòng không khỏi có chút khuấy động.
“Dạ” – An Di khẽ đáp lại.
“Di Di”
“Dạ”
“Di Di”
Lần này An Di thật tình bị gọi đến tim đập chân run, cảm thấy có gì đó không ổn chút nào, cô do dự đáp “Dạ” một lần nữa.
“Bé con ngoan ngoãn” – Ngôn Hoa cười, giọng cười mang một chút ý đùa.
“Anh lại học ai cách gọi này vậy? Ai là bé con chứ? Anh có ý gì thế hả?” – An Di dừng bước trước cửa nhà Ngôn Hoa, vẫn là định nghe xong điện thoại mới vào.
“Bé con, chúc em năm mới vui vẻ” – Ngôn Hoa trầm giọng.
An Di hơi ngẩn người, không ngờ đến Ngôn Hoa lại gọi đến chỉ để chúc năm mới, người đàn ông này dạo gần đây thay đổi nhiều đến khiến cho cô chóng cả mặt.
“Hả… À cảm ơn anh, em cũng chúc anh năm mới vui vẻ. Không có gì thì em cúp máy trước đây.” – An Di dịu dàng đáp lại, vội gì chứ, bây giờ em vào tìm anh.
“Chỉ vậy thôi sao?” – Ngôn Hoa bỗng chốc cảm thấy trong lòng có chút trông đợi, cô bé ngốc này lại tuyệt nhiên muốn như vậy đã ngắt máy sao?
“Thế anh còn muốn gì nữa?” – An Di khó hiểu hỏi lại.
Ngôn Hoa trầm mặc vài giây, không thể cứ như vậy mà tự giày vò mình được: “Em… có thể ra ngoài một chút không?”
“Hả? Anh lại muốn đi đâu à?”
“Không, anh chỉ muốn ôm em một lúc, một lúc thôi… ” – Giọng nói nhu tình của Ngôn Hoa khiến An Di sững người. Chính anh cũng không ngờ tới mình lại nói như vậy, lẽ nào anh say rồi, say rồi lập tức nói ra những lời từ tận đáy lòng. Phải, anh thật sự muốn ôm em.
“Anh… anh vẫn ở nhà chứ?”
“Sao vậy?”
“Mau nhắm mắt lại và đếm đến ba đi” – An Di cười nghịch ngợm ngắt điện thoại.
“Ừ” – Ngôn Hoa không hiểu ý của An Di nhưng vẫn ậm ừ.
Cửa nhà Ngôn Hoa từ ngoài vào trong vẫn không có khoá, An Di bật mở, mùi hoắc hương thoang thoảng thuộc về anh duy nhất vẫn luôn ngập tràn nơi này, bài hát mà anh thích, bóng tối bao trùm, tất cả đều quá đỗi quen thuộc, An Di mò mẫm từng bước đi theo ánh đèn mờ nhạt phát ra từ chiếc điện thoại đặt trên bàn.
Ngôn Hoa bật cười, thì ra đã tự động đến đây rồi sao? Anh còn định đến tìm… xem ra cô bé ngốc này cũng bắt đầu bám anh rồi đây.
An Di đến cạnh sô pha từ phía sau đã nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Ngôn Hoa, thật khẽ bước đến bên cạnh anh, ánh sáng nhỏ nhoi hắt lên gương mặt cương nghị hoàn mỹ ấy, phác hoạ từng đường nét đẹp như tượng tạc, đôi mắt nhắm hờ, cả người tựa ra phía sau cơ hồ như đã ngủ say lại như chỉ nhắm mắt dưỡng thần, trong không khí vương một chút mùi rượu vang thoang thoảng, lại nhìn đến chai rượu để trên bàn, An Di nhíu mày khó chịu, sao anh lại uống rượu rồi?
Ngôn Hoa cất giọng trầm ổn phá vỡ thế im lặng giữa hai người, mắt vẫn lười biếng nhắm nghiền: “Đến rồi?”
“Đến từ lâu rồi cơ” – An Di đáp lại, đưa tay giật lấy ly rượu uống dở dang trên tay Ngôn Hoa đặt lại lên bàn, giọng nói có chút hằn học: “Tại sao anh một mình uống rượu?”
Ngôn Hoa mở mắt, nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng long lanh của ai kia, bất thình lình anh đưa tay kéo lấy cánh tay An Di, mất thăng bằng cả người cô ngã nhào vào lòng Ngôn Hoa, mùi rượu càng lúc càng rõ, theo từng hơi thở nặng nề của Ngôn Hoa, chòng chọc khó chịu tản ra ngay trên đỉnh đầu An Di, khiến cô ngọ nguậy không ngừng muốn ngồi dậy.
“Ngoan, nằm yên, để anh ôm một lúc” – thanh âm trầm trầm kề sát vành tai nhỏ của An Di.
An Di có cảm giác mỗi lần anh dỗ dành mình như vậy anh lại xem mình là trẻ con đang làm nũng vậy: “Người ta lớn rồi, anh đừng có xem như trẻ con mãi có được không?”
Ngôn Hoa im lặng một chút, trong đầu tự dưng lại nhớ đến thân hình trắng nõn không chút che đậy của An Di, máu trong người đột nhiên cũng như đang chảy nhanh hơn, tim cũng vì vậy mà đập loạn đi mất mấy nhịp.
“Ừ… lớn thật rồi. Không bao lâu đã là thiếu nữ hai mươi tuổi rồi…”
“Vậy nên đừng có xem em là trẻ con rồi tự coi mình là ông già có được không?” – An Di nói, vẻ mặt chân thật.
“Ừ” – Ngôn Hoa cảm thấy có chút tức cười, thì ra trước nay toàn là anh tự mình nghĩ như vậy hay sao? Cô nhóc này lại trách anh, anh gọi như vậy chính bởi anh chỉ muốn một mực cưng chiều em mà thôi, đồ ngốc à…
“Anh say rồi sao?” – An Di ngước mặt nhìn lên gò má có chút đo đỏ của Ngôn Hoa.
“Di Di” – Ngôn Hoa gọi cô, giọng anh có chút khẩn trương.
An Di lúc này rất ngoan ngoãn nằm trong vòng tay Ngôn Hoa, khe khẽ đáp lại.
“Nếu đã lớn rồi tại sao vẫn không biết… không được nghe lời đàn ông say rượu?” – Ngôn Hoa thì thầm bên tai An Di.
“Đã nhỡ nghe rồi thì phải làm thế nào đây?” – An Di bất lực nhìn thẳng vào con ngươi sáng như sao xa của Ngôn Hoa cũng đang nhìn mình, cô biết rằng anh đâu có say, ánh mắt của người say đâu thể nào rõ ràng và tinh tường như thế này được.
Ngôn Hoa cười tà mị, bờ môi chậm rãi hạ xuống: “Sẽ rất nguy hiểm”
Không để An Di kịp phản ứng, bờ môi lành lạnh của anh đã đáp xuống, rất dịu dàng đặt lên cánh hoa anh đào căng mọng của cô một nụ hôn, chỉ là lướt qua, hai má An Di đã thoáng ửng đỏ, dường như cô có thể cảm nhận được một chút vị cherry của rượu còn vương vấn trên bờ môi của anh.
An Di bất giác mấp máy môi, cái lưỡi nhỏ lại không chút kiêng dè khẽ liếm cánh môi vừa mới bị hôn của mình, cảm nhận rõ ràng mồn một vị rượu.
Ngôn Hoa vốn chỉ định đùa một chút với An Di, nhưng lại không tài nào liệu được sự mê người của cô, trước mặt anh lại có thể vô tư làm ra điệu bộ có thể giết người ấy, khiến toàn thân anh sôi sục một cổ nhiệt nóng bỏng, có trời mới biết bây giờ anh muốn điên cuồng giày vò cánh môi quyến rũ ấy như thế nào. Nghĩ là làm, anh không thể nào cưỡng chế được mình trước An Di, môi lại lần nữa đáp xuống.
An Di lúc này rất nhanh chóng xoay mặt tránh né, bàn tay đặt nơi lồng ngực rắn rỏi của Ngôn Hoa khẽ đánh anh mấy cái: “Tên đại sắc lang, tên cuồng hôn này, chẳng phải nói chỉ ôm thôi sao?”
“Cuồng hôn?” – Ngôn Hoa chau mày.
“Chẳng phải thế còn là gì? Suốt ngày cưỡng hôn em” – An Di vừa nói vừa không ngừng động tay động chân.
Ngôn Hoa giữ tay An Di, xoay mặt cô lại đối diện với mình, không chút nhượng bộ, anh hỏi: “Em không thích sao?”
An Di kháng cự: “Không thích, không thích chút nào”
Ngôn Hoa lại bá đạo ngang ngược giữ chặt gương mặt nhỏ nhắn không ngừng cựa quậy của An Di: “Đừng nói dối, nhìn thẳng vào anh này, có thích được anh hôn không?”
Đúng là bức người quá đáng mà, nhưng mà sự ngang ngược này, khí thế ương ngạnh này, chính là một loại độc dược, uống vào sẽ nghiện, nghiện đến không có lối thoát, suốt đời suốt kiếp chỉ có thể đắm chìm cùng nó.
“Trả lời anh” – Ngôn Hoa giục.
An Di chớp chớp mắt, ngượng ngùng đáp lí nhí: “Thích”
Ngôn Hoa cười, nụ cười kiêu ngạo trên gương mặt đắc ý của anh khiến An Di ngượng càng thêm ngượng, quay mặt vào ngực anh trốn tránh.
“Đó là điều hiển nhiên, không cần ngượng” – Ngôn Hoa trêu chọc.
An Di cắn vào khuôn ngực cứng như đồng của anh cơ hồ chỉ muốn xả giận. Ngôn Hoa không phản đối, để mặc cho An Di muốn cắn thế nào thì cắn, thản nhiên ôm chặt thân hình nhỏ nhắn trong lòng lại, nhoài người lấy ly rượu uống dở dang trên bàn tiếp tục nhấp nháp.
An Di biết dù có thế nào cũng không làm đau tên mình đồng da sắt này được đành bỏ cuộc, cuộn người nằm gọn trong lòng anh, cảm giác yên bình ngọt ngào chẳng muốn rời xa chút nào.
“Anh đừng uống nữa” – An Di thấp giọng, bàn tay nhỏ của cô ngang ngạnh ngăn cánh tay to lớn của Ngôn Hoa đang định đưa ly rượu lên miệng.
“Nằm yên, anh vẫn chưa ôm đủ đâu” – Mấy ngày tới em đều sẽ phải ở cùng gia đình, vì vậy hãy để anh tham lam thêm một chút, anh thật sự đã chìm đắm rồi, xa em mới bao nhiêu ấy sao lại có cảm giác nghìn trùng như vậy rồi…?
“Anh uống nữa thì bổn tiểu thư giận thật đấy” – An Di lo lắng nếu anh mà trong bộ dạng say mèm đến nhà cô ắt chẳng phải lại gây thêm ác cảm cho ba hay sao?
“Sao? Sợ anh say rồi thật sự làm bậy sao… Bé con?” – Ngôn Hoa nén cười hỏi.
An Di có chút ngập ngừng: “Anh… đến ăn cơm tất niên cùng gia đình em nhé?”
“Có thể sao?” – Ngôn Hoa gượng gạo hỏi.
“Hmmm… Nói cho anh một bí mật”
“Hửm?” – Ngôn Hoa nheo mắt nhìn cô ngốc trong lòng.
“Ba em thực sự… là một người đàn ông… hmm… nhỏ mọn. Ngoài mặt lạnh lùng như vậy nhưng trong lòng luôn vì không thể buông bỏ một số chuyện cho nên sẽ rất khó tiếp nhận anh. Trước đây chị em vì yêu phải người đàn ông không tốt, đến khi phát hiện ra và muốn từ bỏ anh ta thì lại bị anh ta trong một lần say rượu mà nổi điên lái xe điên cuồng đến trả thù, khi đó em cũng có mặt ở đó, em may mắn chỉ bị thương nhẹ nhưng chị em vì bảo vệ em mà… mà mất” – An Di khựng lại, đôi mắt đã thấm ướt tự bao giờ.
Ngôn Hoa nhẹ nhàng xoa đầu An Di, nhất thời không biết phải an ủi như thế nào chỉ yên lặng nghe cô từ từ hồi tưởng lại quá khứ đau buồn.
“Người đàn ông ấy… trùng hợp lại là một giáo viên. Có lẽ là ai cũng sẽ khó tiếp nhận loại chuyện như vậy, lúc đó chị em cũng vừa tìm được một người bạn trai rất tốt, chỉ là hai người họ không có duyên cùng nhau đi đến trọn đời. Chị em là một người con gái vô cùng vô cùng xinh đẹp và tài giỏi, em chỉ còn nhớ, chị luôn rất yêu thương cưng chiều em, ai nấy cũng đều thương chị, việc chị ra đi khiến mọi người khó mà quên được, nhất là ba, anh sẽ không tưởng tượng ra nổi cảnh tượng khi ba biết được ngọn ngành mọi việc, giận đến mức đồ đạt trong nhà đều một tay đập vỡ, doạ em sợ chết khiếp, không thể trách ba đến giờ vẫn không yên tâm về em… về anh”
Ngôn Hoa thở dài, ánh mắt bi thương của An Di khiến trong lòng anh khó chịu vô cùng: “Được rồi, anh hiểu rồi, không cần nghĩ nhiều, về nhà cùng mọi người đi, muộn rồi. Anh đã quen thế này rồi”
“Cùng mọi người tất nhiên sẽ vui, nhưng mà không có anh… em…” – Trái tim cũng sẽ trống đi một khoảng.
“Đừng vì anh mà khiến ngày Tết của gia đình lại vì chuyện cũ mà trở nên nặng nề” – Ngôn Hoa rốt cục cũng buông tay, đỡ An Di ngồi dậy.
An Di vốn cũng chỉ vì trái tim không yên cho nên mới chạy đến đây, trong lòng vẫn biết sẽ không thể khiến ba hay Ngôn Hoa hồi tâm chuyển ý, cả hai người đàn ông này đều cố chấp như nhau vậy.
“Vậy… anh đừng uống rượu nữa có được không?” – An Di mủi lòng dặn dò anh.
“Ừ. Em mau về đi” – Ngôn Hoa đứng dậy đi theo An Di ra cửa, vòng tay ôm cô thêm một lúc rồi mới quyến luyến rời ra, hương hoa Iris vẫn vương vấn nơi đầu mũi: “Mấy ngày tới cùng mọi người đi chơi vui vẻ một chút, sau đó sẽ phải học đến mệt chết đấy bé con của anh”
An Di xụ mặt: “Không cho anh gọi “bé con” nữa”
“Được rồi, bạn gái thông minh đáng yêu xinh đẹp ngoan ngoãn nhất hệ mặt trời. Mau về đi” – Ngôn Hoa xoa đầu An Di.
An Di khẽ cười: “Cũng không được xem em như con nít mà xoa đầu nữa”
“Được được, chiều theo em cả. Không xoa đầu nữa, vậy… hôn được chứ?” – Ngôn Hoa tiến lại gần.
An Di tinh ý vụt một cái đã chạy ra đến vườn hoa, quay đầu lại ranh ma cười khúc khích: “Tên cuồng hôn nhà anh, tự đi mà hôn mình trong gương ấy”
An Di vui vẻ chưa được lâu, nụ cười trên môi đã tắt ngấm, trước cổng nhà Ngôn Hoa, bóng dáng thanh mảnh quen thuộc đang đứng đấy, có vẻ như đã đợi lâu rồi, cũng có lẽ đã nhìn thấy màn đùa nghịch của Ngôn Hoa và cô rồi.
An Di cúi đầu khó khăn nặn ra một chữ: “Mẹ”
Đèn đường lặng lẽ hắt lên gương mặt không chút phản ứng của An phu nhân, An Di biết rằng tuy mẹ không hề có ý phản đối và cũng luôn thầm ủng hộ cô nhưng sâu tận trong lòng mẹ vẫn luôn không an tâm về cô, về mối tình này của cô.
“Thu vẻ mặt như gặp phải ma của con lại đi. Mẹ chỉ muốn đến tìm anh chàng của con nói chuyện một chút thôi” – An phu nhân nửa thật nửa đùa cốc đầu con gái.
“Mẹ… anh Vinh Hy đã nói gì với mẹ à?” – anh Vinh Hy này không phải vì không thể thương thuyết với ba mà chuyển sang nói với mẹ đấy chứ?
“Lại định làm gì sao đại tiểu thư? Mẹ là tự mình đến đây tìm người, không ngờ… không ngờ đại tiểu thư đây cũng có nhã hứng đến tìm người, còn đi trước mẹ một bước” – An phu nhân cao hứng trêu con gái.
“Mẹ…” – An Di như mắc phải nghẹn, không biết nói gì đáp lại.
“Con định không mời mẹ vào trong sao?”
“Mẹ… hay là về nhà đi, ba sẽ giận đấy”
“Con sợ mẹ làm khó gì cậu ấy sao? Oắt con, chưa gì hết đã bao che như vậy rồi sao?”
“Con…” – An Di thật phục tài ăn nói của mẹ, không hổ danh người phụ nữ có thể khiến An tổng lừng lẫy của cô phải cứng miệng mềm lòng. An tổng ơi An tổng, con thật cảm thấy thấu hiểu cho ba mỗi lúc bị mẹ nói đến không thể phản kháng lại thế này.
“Thế nào?” – An phu nhân nhìn thấy sự ngập ngừng nơi ánh mắt con gái thì không ngừng công kích, xem ra thực sự đã lớn rồi, còn biết nghĩ cho cảm nhận của người khác như vậy.
“Anh ấy ở trong ấy, con… con đi gọi anh ấy, mẹ từ từ hãy vào” – An Di xoay người quay trở lại vào trong.
“Đừng có mà bàn đối sách lâu quá đấy, bổn cung không đợi được quá lâu đâu” – An phu nhân cười.
“Xong rồi, thật sự xong rồi, chuồn sớm một chút thì sẽ không phải bị kẹt ở giữa rồi. Lần này anh nhất định là xong đời rồi tên cuồng hôn kia, tại anh cả” – An Di lẩm bẩm.
Ngôn Hoa vừa ngồi xuống sô pha định uống nốt chút rượu còn, nghĩ đến gương mặt nũng nịu phản đối của An Di thì khựng lại, coi như em thắng rồi, cứ giở bộ dạng ấy ra liền khiến anh nghe lời răm rắp thế này… Anh đứng dậy, mang chỗ rượu còn lại vào bếp.
Quay trở ra đã thấy đèn đóm được bật sáng trưng, An Di vẻ mặt thấp thỏm quay lại từ lúc nào, vừa nhìn thấy anh đã chạy nhào tới.
“Vừa nãy em vừa ra ngoài… mẹ đã ở ngoài đấy đợi lâu rồi, muốn nói chuyện với anh” – An Di hối hả.
“Còn không mau mời mẹ em vào?” – Ngôn Hoa chau mày định đi ra cửa.
An Di dang tay chặn anh lại: “Khoan đã” – Cùng với lời nói, An Di nhìn trân trân cả người anh từ trên xuống dưới một lượt.
Không tệ, không hề giống như người đang say rượu, nhưng mà đầu tóc có hơi lộn xộn một chút, quần áo cũng có phần hơi xộc xệch bởi vì áo sơ mi trên người hình như đã thấm ướt một mảng vì nước mắt uỷ khuất của cô cũng vì lúc nãy đùa giỡn mà hơi nhăn nhúm, còn có mùi rượu. An Di nhanh chóng kéo tay anh chạy vào phòng ngủ, rất thành thục chọn một chiếc sơ mi khác, còn biết cả chỗ anh để nước hoa nữa cơ, bởi vì lần trước tinh nghịch đã khám phá một lượt trong phòng của anh rồi nên cô mới rõ ràng như vậy.
Ngôn Hoa không vội, nhìn theo điệu bộ khẩn trương của An Di mà không thể không cười.
“Có định giúp anh thay đồ luôn không?” – Anh hỏi.
“Nếu như anh biết mẹ em là người thế nào thì anh sẽ không còn cười được như vậy đâu, nhanh lên nhanh lên, anh mau thay ra cho em” – Nói đến mẹ An Di lại thấy đầu óc tê rần, người phụ nữ dịu dàng nhất nhất nhưng cũng cương nghị nhất, thấu hiểu nhất nhưng cũng khó hiểu nhất, nếu như là ba thì cô còn có thể nũng nịu vài phần nhưng với mẹ thì chiêu này không dùng được rồi, chưa nói đến mẹ lại rất coi trọng hình thức, nếu xuất hiện hời hợt trước mặt mẹ thì chỉ có thể thêm điểm trừ mà thôi.
Ngôn Hoa cứ đứng chòng chòng nhìn An Di thấp thỏm lo âu, nụ cười trên môi càng lúc càng đậm. Anh thản nhiên cởi áo trước mặt An Di, còn cô cũng vì lo lắng mà không nghĩ được nhiều như vậy, nhìn anh cứ chậm rãi nhàn nhã như không có chuyện gì thì bực dọc chạy tới không ngần ngại, lột luôn sơ mi trên người anh xuống, với lấy chiếc sơ mi mới từ trên tay anh nhanh chóng thay anh mặc vào, thành thạo cài từng nút, Ngôn Hoa cũng không ngờ tới hành động này của cô mà đứng như trời trồng. Không những thế, An Di còn thay anh tìm lược chải lại mái tóc bồng bềnh lãng tử của anh, nhón chân bẻ lại cổ áo cho anh, xịt nước hoa lên đó, đưa mũi ngửi ngửi đến khi chắc chắn không còn nhận ra mùi rượu mới hít sâu một cái lấy tinh thần, đẩy anh ra phòng khách.
An phu nhân bước vào nhà trước hết bị bộ dạng thất thần của con gái chọc cười, sau đó nhìn thấy người đàn ông điển trai đã quen mặt kia… đầu tóc chải thẳng tắp, áo sơ mi cài cao đến tận cổ, trong không khí còn tản nhẹ mùi nước hoa đàn ông chưa tan, vẻ mặt còn có chút khổ sở, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là vừa bị con gái cưng của bà đẩy đi làm búp bê mà “tân trang” đây mà.
“Chào phu nhân, đã lâu” – Ngôn Hoa gật đầu chào, người phụ nữ trước mặt không có vẻ gì của một người đã lập gia đình và có một cô con gái lớn ngần này, hình như thời gian đã bỏ quên bà ấy, vẫn giữ gìn nhan sắc vẹn toàn, đến nếp nhăn cũng khó mà tìm thấy trên gương mặt nghiêm nghị ấy. Ngôn Hoa trong lòng bỗng cuộn trào, nếu mẹ anh còn sống, bà cũng sẽ không hề kém cạnh vị phu nhân trước mặt đây.
“Không phải khách sáo, tôi chỉ muốn nói vài câu với cậu” – An phu nhân thong dong đáp lại sự kính cẩn của Ngôn Hoa.
“Mời phu nhân ngồi”
“Đừng mở miệng ra một tiếng là phu nhân, hai tiếng cũng phu nhân, cậu cũng là dòng dõi cao quý, không cần thiết phải như vậy, con gái cũng bị cậu mang đi rồi còn ngại ngần gì nữa?” – An Di đứng bên cạnh sô pha không khỏi thở dài nghe “đao phủ phu nhân” của mình chặn miệng Ngôn Hoa, xem anh còn cao ngạo được trước mặt mẹ em không, không hề ôn nhu đơn thuần như ông nội đối với anh cũng không phải kiểu lạnh lùng khiến anh muốn so gan của ba, mà chính là… chặt chém không thương tiếc.
“Dám hỏi tôi có thể gọi phu nhân đây là gì?” – Ngôn Hoa vẫn giữ thái độ ôn hoà.
“Nhìn cậu đây đâu có kém cạnh tôi là bao nhiêu, nếu như thông thường thì tôi sẽ không ngại nếu cậu gọi tôi là chị, nhưng như vậy thì không ổn lắm, cho nên cứ tạm gọi là bác đi đã” – Một câu nói của An phu nhân đã khiến cho đầu mày của Ngôn Hoa vô thức nhíu lại, ẩn ý trong lời của bà là muốn nói anh và bà xêm xêm nhau hay sao? Là cùng lớn tuổi hay là cùng có ngoại hình “trẻ mãi không già”? Nhưng mà cho dù hiểu như thế nào đi chăng nữa xem ra anh cũng khó mà chấp nhận.
“Vậy bác có chuyện tìm tôi…?” – Ngôn Hoa vừa cất lời đã bị An Di đánh bộp vào bên hông nhắc khẽ: “Phải là “con”, thế nào mà lại xưng “tôi”, EQ của anh có vấn đề chứ IQ không lẽ cũng tụt đi rồi sao?”
Ngôn Hoa đưa tay chộp lấy bàn tay nhỏ của An Di giấu ra sau lưng, âm thầm vuốt ve.
“Bà cô này không phải là không khí đâu nhé. Đại tiểu thư của tôi, cô sang đây” – An phu nhân hắng giọng, thật sự ngứa mắt với hai đứa này, nhìn cái đã biết là dính nhau không rời ra được.
An Di vội rụt tay lại lon ton chạy ra sau lưng mẹ, im thin thít làm tượng, ánh mắt không rời Ngôn Hoa.
“Cậu có nhã ý cùng đón năm mới với gia đình tôi chứ?” – An phu nhân rất thẳng tính, không phải vòng vo, trực tiếp nói ra nguyên nhân mình đến đây: “Không cần phải cảm thấy khó xử, phía chồng tôi không có vấn đề gì. Tất cả đều là vì cái mặt khó coi từ lúc ở sân bay về của đại tiểu thư đây, thật khiến người làm mẹ như tôi cảm thấy nhọc lòng”
“Mẹ… con đâu có” – An Di chối bay.
“Yên đó, chưa đến lượt con biện hộ”
“Thật ngại quá, không nên để ngày vui như hôm nay phải thêm nặng nề vì sự xuất hiện của… con. Bao nhiêu năm nay, thế này đã quen rồi.” – Ngôn Hoa thật tình cũng chẳng muốn đẩy họ vào thế khó xử.
“E là cậu sẽ không cứng rắn nổi khi thấy bộ dạng thất thểu của Di Di.” – An phu nhân đưa mắt nhìn.
An Di đang bận trưng bộ mặt nũng nịu với Ngôn Hoa, nào hay đang bị mẹ lấy ra làm cớ.
Ngôn Hoa thở dài, không cách nào cưỡng lại thói hư này của An Di, bao nhiêu tôn nghiêm đàn ông của anh giờ phút này đây đều bị hai mẹ con cô ném sạch vào xó nào rồi, ma xui quỷ khiến lại răm rắp gật đầu. Giờ thì hay rồi, đến nhà cô nhất định lại phải ra vẻ một người điềm đạm chính trực, nhưng mà… dường như cứ ở cạnh An Di thì anh lại giở thói giở trò, đến anh cũng không cách nào hiểu nổi mình, lẽ nào anh thực chất không phải một người chính trực gì cho cam, chẳng may cuối cùng bị An Di lột trần từng lớp, từng lớp vỏ bọc bên ngoài, cuối cùng chỉ còn là một người đàn ông đơn thuần như vậy trước An Di, đến cả điểm trí mạng của mình cũng bị cô bắt bài luôn rồi, chỉ cần nũng nịu nài nỉ một chút thôi cũng đủ khiến anh trái tim mềm nhũn ra rồi. Cuối cùng vẫn là tiểu yêu tinh em dụ dỗ anh…
……….
Thời khắc giao thừa không còn xa, con đường nhỏ hằng ngày yên ắng hôm nay lại dậy lên nhộn nhịp, nhà nhà đều điện đóm, đèn pháo sáng om, thi thoảng vài tuýp người vui vẻ cùng nhau đi lại trên đường, phía xa kia, hai mẹ con An Di khoác tay nhau vừa đi vừa cười, Ngôn Hoa lẳng lặng đi phía sau, ba người cộng lại, nhan sắc trung bình cũng đủ để ai nấy xuýt xoa ngưỡng mộ, Ngôn Hoa một tay cầm hai chai rượu vang Domaine de la Romanee Conti và Chateau 1997, tay còn lại ôm một túi cà phê Luwak hảo hạng của In – đô, trông anh chẳng khác nào “người làm” cùng hai vị nữ chủ nhân vậy, à… ít nhất cũng là một người làm đẹp trai phong độ ngời ngời, Ngôn Hoa tự mình nghĩ như vậy. Vốn dĩ anh đã rất ưu tú rồi, dù cho có là gì thì cũng phải hơn người.
Vẫn là Ngôn Hoa mặt da mặt mỏng cảm thấy phải có chút quà mọn xem như “lấy lòng”, anh đã hiểu rõ được quả thật để lấy được vợ không thể ngại gian nan, danh dự, tôn nghiêm gì đấy cứ vứt đi, bảo bối của An gia anh nhất quyết phải cuỗm về cho bằng được, vì em, tất cả đều là vì em.
An gia – cách giao thừa hai giờ.
Người làm còn lại không nhiều, vẫn như mọi năm, ai có nhu cầu đoàn tụ gia đình đều được chấp thuận nghỉ phép dài qua Tết, nhà bếp vẫn còn đang chuẩn bị cho bữa tiệc tất niên hoành tráng, dinh thự rộng lớn, khuôn viên sáng rực, vườn hoa được bố trí thêm nhiều cây, hoa trang trí Tết, không khí gia đình đầm ấm sung túc khiến ai cũng ao ước có được. An lão gia và An tổng nhàn nhã đánh cờ trong sân vườn, ở một góc khác trong khuôn viên, thiếu gia An Hạo lại đang cùng Vinh Hy vui vẻ nghiên cứu xem xử lí đống pháo hoa như thế nào, An lão phu nhân thì tâm tình rất tốt, cả tối cứ nhất quyết ở trong bếp phụ giúp một tay, người già là vậy, chỉ muốn tự tay chăm chút cho ngày Tết cổ truyền.
An Di về đến trước cổng nhà đã chuyển từ vui vẻ sang khẩn trương, bước đi cũng dần chậm lại, đến khi Ngôn Hoa bước đến bên cạnh mới thì thầm vào tai anh: “Chúc anh may mắn, em thật sự không có cách nào cứu anh đâu, tự dưng “bổn công chúa” lại thấy sợ “phụ hoàng” rồi.” – Nói rồi cô nhanh chóng chạy biến vào nhà cùng mẹ. Ngôn Hoa lắc đầu cười khổ, xem ra cái gia đình này đã xem phim cổ trang đến loạn ngôn rồi.
Trên thương trường loại người gì cũng đã gặp qua, chỉ là chưa từng nghĩ đến đối mặt với “nhạc phụ đại nhân” tương lai lại khiến anh có chút khẩn trương, ý chí lần trước hoàn toàn là do anh quyết một trận một thắng hai thua cùng An Di, sau đó mọi chuyện diễn ra quá nhanh, nhất thời trở lại nơi này một lần nữa, đối mặt một lần nữa khiến Ngôn Hoa không khỏi thở dài, lấy vợ chứ nào phải lấy cả gia đình vợ, thế nhưng lầm to rồi, đâu dễ như vậy… xem ra chỉ còn cách tận lực bòn rút nhân lực hỗ trợ mà thôi.
An Di nói là vào nhà, thực chất lại là trốn ra một góc nghe ngóng tình hình, phải lúc An Hạo đang thử pháo cạnh đó, cô bị doạ một phát giật cả mình, hai chị em lâu ngày gặp mặt lại giở thói trẻ con, đuổi nhau đùa giỡn khắp vườn, An Di nhất thời quên mất việc mình vừa định làm. Vinh Hy nhìn theo cất tiếng cười nhàn nhạt, hai tay anh còn đang bận gỡ đống dây pháo bị An Hạo thắt lùn cùn lại, Tiểu Bối ngoan ngoãn nằm dưới chân anh kêu ư ử.
Ngôn Hoa không vội, vào trong khuôn viên rất chậm rãi coi như đi tản bộ, đến chỗ hai người đàn ông quyền lực của nhà họ An anh vẫn giữ thái độ điềm đạm cúi chào. An lão gia thì không cần nói tất nhiên rất đãi ngộ anh rồi, còn nhiệt tình mời anh ngồi xuống, nhưng anh vẫn ý thức được vị còn lại thật chẳng nể tình, đến một cái nhếch môi cũng không đếm xỉa đến anh. Ngôn Hoa từ tốn khước từ, nói rằng anh còn muốn chào hỏi lão phu nhân, thế là An lão gia lập tức bỏ dở ván cờ, tận tình đưa anh vào trong nhà.
Lấy vợ cũng phải dụng binh, những lúc thế này “tay trong” luôn là sự lựa chọn hoàn hảo, Ngôn Hoa thực cảm thán thái độ hợp tác của giáo sư.
Ngôn Hoa đi rồi, An tổng vô lực tựa người vào thành ghế thở dài, cố gắng không để bản thân nghĩ đến những việc trước kia. An phu nhân từ phía sau đi tới, bàn tay dịu dàng đặt lên huyệt thái dương của chồng nhẹ nhàng xoa nắn.
“Đừng bắt bản thân phải nghĩ nhiều, An Di vui vẻ là được rồi” – giọng nói ôn nhu chứa đựng tình cảm yêu thương hết mực.
“Ừ, không nghĩ nữa, quả thực mệt rồi” – An tổng đem bàn tay trên trán cầm lấy, kéo vợ ra đằng trước để bà ngồi xuống cạnh mình, lại vòng tay choàng qua eo bà, cả hai cùng trầm mặc nhìn ngắm những vì tinh tú trên cao kia.
“An Dao… con bé chắc cũng đang rất hạnh phúc” – An tổng cất tiếng.
“Ừm, hãy để cho quá khứ dừng lại ở ngày hôm qua”
Chuyện đã qua, hãy xem nó là quá khứ, hãy gác nó lại, tạm mỉm cười với những gì của hiện tại. Bởi quá khứ, luôn là thứ không bao giờ có thể với đến hay thay đổi. Quá khứ vẫn mãi chỉ là quá khứ, và con người ta, mỗi lần nhắc đến quá khứ, thường lại tiếc nuối nhiều hơn là thở phào nhẹ nhõm.Nếu còn mãi vương vấn quá khứ, con tim sẽ không thể nào chịu đón nhận một tương lai khác để thay thế, lấp đầy khoảng trống hiện tại, tôi đã từng đọc được ở đâu đó một câu như thế này “Sống như là đọc một cuốn sách, cần phải biết lật sang một trang mới khi cần thiết…”
Vì thế trang sách của chúng ta, nếu đã đọc xong rồi đừng ngần ngại hãy lật sang trang mới, dù cho nó có hay đến mức phải khiến bạn bùi ngùi quyến luyến thì dù thế nào bạn cũng vẫn phải đọc tiếp, trang phía sau vẫn còn biết bao cái hay, cái đẹp đang chờ bạn… Chỉ cần nhớ như vậy đã đủ rồi.
…..
Trong gian bếp tràn ngập ánh sáng, mùi thức ăn thoang thoảng thơm đến nức mũi khiến cho người ta vô thức cảm thấy đói bụng muốn chén ngay, Ngôn Hoa đã dự tính trước, chi bằng dùng một chút tài mọn bếp núc của mình vào kế hoạch mua chuộc quân địch, dù sao thì đi bằng con đường dạ dày cũng dễ hơn nhiều.
Nghĩ là làm ngay không hề do dự, Ngôn Hoa tự động xắn tay áo xin lão phu nhân cho được giúp, bà cười hiền từ, thân mật xưng bà gọi cháu khiến cho tâm tình của Ngôn Hoa vô cùng tốt, xem ra cũng không phải quá khó khăn, lần trước còn chưa kịp chào hỏi, lần này lại bà bà cháu cháu trò chuyện cả một buổi ở trong bếp, Ngôn Hoa cũng biết mình không nhất định phải là một người đàn ông tuyệt vời, thì ra chỉ cần xu nịnh một chút thì mọi chuyện không đến nỗi như anh nghĩ, trận này anh thắng chắc rồi.
An Di cùng An Hạo đùa mệt rồi thì lủi thủi đi vào nhà, lúc này An Di chực nhớ gì đó, liếc mắt đến bàn cờ trong vườn chỉ thấy ba mẹ mùi mẫn ngồi trò chuyện, Ngôn Hoa của cô đã biến đi đâu mất rồi nhỉ?
An Hạo cậu nhóc mười bốn mười lăm tuổi đầu rất tinh ý phát hiện ra có chút bất thường, rất ít khi cậu nhìn thấy vẻ mặt trầm tư của ba, giả hoặc lại là chuyện của đồ ngốc An Di, hoặc lại là chuyện xưa cũ không hay nào đó…
“Trăng đêm nay đẹp thật, vợ chồng họ An thật có nhã ý thưởng nguyệt mua vui” – An Hạo mò tới đằng sau lưng ba mẹ, ranh ma chòng ghẹo hai người.
“Là tên tiểu tử nhãi nhép nào dám phá đám vợ chồng bổn cung?” – An phu nhân cũng cao hứng đùa lại đứa con tinh quái của mình.
“Tiểu nhân nào có gan dám mạo phạm hoàng hậu nương nương và hoàng thượng chứ? Thất lễ thất lễ quá” – An Hạo tiếp tục đùa.
“Tiểu tử nhà ngươi còn không mau trình diện, muốn bổn cung xử phạt thế nào đây?”
“Nương nương quá lời rồi, tại hạ chỉ là người qua đường thấy việc bất bình ra tay trượng nghĩa mà thôi. Dám hỏi nương nương tên nô tài nào đã khiến cho long nhan của hoàng thượng méo xệch như vậy?”
“Xem như ngươi biết điều, có giỏi thì mau đi dẹp đống lộn xộn của ngươi trước đi, bổn cung sẽ xem xét ban thưởng sau”
An tổng day trán, không kìm được lại thở một hơi dài, cả ngày hôm nay ông nghĩ nhiều đến mức thở cũng không ra hơi rồi: “Mẹ con hai người… ở đây mà đóng phim tiếp đi” – Nói rồi một mạch đi thẳng vào nhà.
An Hạo nhanh chóng ló mặt ra, chạy đến ngồi cùng mẹ, tiếp tục dò hỏi: “Thế nào, đại huynh cũng đi rồi, bây giờ đại tỷ có thể nói cho đệ biết ai đã to gan làm cho đại huynh cao cao tại thượng của đệ thành ra thế này chưa?”
“Oắt con lắm chuyện, còn ai dám làm nhọc lòng ông ấy được ngoài chị con?”
“Hờ hờ” – An Hạo cười ngốc: “Chuyện này thì tại hạ giúp không được rồi, muội ấy là thân tín của tại hạ, thứ lỗi tại hạ đành cáo từ”
“Cái thằng nhóc này, còn dám gọi chị con như vậy bổn cung sẽ trảm con đấy” – An Hạo chạy biến, An phu nhân tươi cười đuổi theo vào nhà.
Bên ngoài trời bắt đầu trở lạnh, Vinh Hy cùng Tiểu Bối một người một chó, vẻ mặt có chút cô độc dạo bước trong vườn, nơi này còn có chỗ dành cho anh sao?
…..
An Di nhìn thấy Ngôn Hoa vui vẻ cười cười nói nói với bà ở trong bếp thì mới an tâm lên phòng thay một bộ đồ khác, dù sao thì chốc nữa cũng không nên ăn mặc tuỳ tiện áo phông quần jeans như thế này, hẳn là mẫu thân đại nhân sẽ không hài lòng đâu.
An Hạo định theo hỏi chuyện An Di nhưng khi nhìn thấy Ngôn Hoa cậu lại có suy tính khác, ông anh này trông cũng được, bộ dạng một mực bảo vệ cho đồ ngốc An Di trước đây của anh ta cũng khiến cho An Hạo bội phục mấy phần, chưa kể đến thân thủ bất phàm được đồn thổi của anh ta, quả nhiên người có gan chọc tức “hoàng thượng” chỉ có thể là anh ta thôi.
Thời khắc giao thừa cũng sắp đến, trên sân thượng bàn ăn thịnh soạn đã được bày biện vô cùng hoành tráng. An Di và An Hạo xuất hiện sau cùng, một người bộ dạng như đi ăn trộm nhìn trước ngó sau, một người lại ra vẻ hách dịch của thiếu gia, ánh mắt chăm chăm hướng về phía tình thế khó nhằng trước mặt, hoàng thượng mặt lạnh và ông anh mặt lạnh đang đứng cạnh một chậu hoa phong lan được treo trên lan can, cùng nhau… ặc, không lầm thì đang cùng nhau nói chuyện.
An Hạo vừa định sấn tới rình mò nghe trộm đã bị ông bà mỗi người một tay kéo lại, bắt ngồi vào bàn ăn, An Di thì từ lâu đã ngoan ngoãn ngồi xuống, nhưng mà đầu thì cứ ngoái lại nhìn phía sau. An phu nhân cũng không nén nổi buồn cười với vẻ mặt sợ có chiến tranh xảy ra của con gái, bà vừa định lên tiếng thì An Hạo đã hắng giọng cướp lời.
“Nha đầu ngốc, xem ra huynh đệ kia sắp sửa thao túng giang sơn của bổn thái tử rồi”
“An… Hạo” – An Di gằng từng chữ đe doạ.
“Lại muốn phát vào mông sao? Bổn thái tử lập tức trảm ngươi không thương tiếc” – An Hạo không chút nể tình, tiếp tục đùa.
“Thằng nhóc này, im miệng ăn đồ của con đi, chốc nữa chọc phải hoàng thượng của con thì lão tướng đây cũng không giúp được” – An lão gia gõ đầu An Hạo.
“Loạn rồi, loạn thật rồi” – An Di khổ sở, cái nhà này cùng nhau xuyên không từ khi nào vậy trời?
“Loạn? Cái gì loạn?” – Vinh Hy bước đến bên cạnh An Di định ngồi cạnh cô, khó hiểu hỏi.
Từ phía sau lại có giọng đàn ông hách dịch truyền đến.
“Xin lỗi tôi có thể ngồi đây không? Lần đầu tiên dùng bữa cùng gia đình, thiết nghĩ cần phải…” – Ngôn Hoa còn chưa nói xong, chiếc ghế trong tay đã bị giật trở lại. Vinh Hy không chút khách khí ngồi xuống vị trí quen thuộc ở giữa An Di và An Hạo, lạnh lùng đáp lại: “Lần đầu thiết nghĩ cần phải tôn trọng quy tắc cũ”
Ngôn Hoa không hậm hực, nở một nụ cười nhàn nhạt rồi ngồi xuống bên cạnh An Di, cũng là… bên cạnh An tổng. Sự cao ngạo của anh đến ngày hôm nay đã bị ép đến chẳng còn một chút vì người đàn ông này, lần đầu tiên là quỳ trước mặt nhận tội, ngày hôm nay lại cúi đầu trình lại tình trạng học tập của An Di, chỉ mỗi chuyện đó khiến ông ấy để tâm đến thôi sao? Nếu ông ấy mà biết bảo bối mà mình trân quý bị anh chiếm tiện nghi hết lần này đến lần khác thì hẳn sẽ tặng một phát súng vào đầu anh, An Di ơi là An Di, em bức anh đến đường cùng rồi, bắt anh khuất phục một người như ba em… như vậy rồi mà còn không chịu chấp thuận thì anh nhất quyết một mực bắt em bỏ vào bao tải rồi cuỗm đi. Không cần thiết phải lằng nhằng như thế này.
“Món này là do Tiểu Ngôn chính tay làm, có tên là Lasagna, đây có thể coi là đỉnh cao của nghệ thuật mỳ Ý. Món này được làm từ loại mỳ ống phẳng, xếp chồng xen kẽ với phô mai, thịt bò hoặc rau quả, bà phát hiện cậu ấy rất sành món Ý, hết thảy món mà An Di thích đều biết làm cả, thật là có lòng” – An lão phu nhân gật gù khen ngợi.
An Hạo nhanh nhảu lấy một phần, vị béo ngậy của phô mai, vị chua ngọt của các loại sốt và sự dẻo dai của tấm mỳ khiến cậu cũng xuýt xoa giơ ngón cái biểu thị sự đồng ý với bà.
“Chỉ một chút tài mọn nấu nướng đã dễ dàng lấy lòng mọi người” – An tổng nói bóng gió, Ngôn Hoa nhất quyết làm ngơ, lặng lẽ bồi thức ăn cho An Di, mà An Di lại càng yên ắng hơn, từ lúc nhập tiệc đã không nói không rằng ngồi im thin thít.
An Hạo thấy chị không thoải mái liền tinh ý pha trò: “Này nha đầu ngốc, em vừa mới đạt một trong những giải nhất cuộc thi Olympic Hoá học quốc tế, hạng thiếu niên, sao nào? Có phải phục sát đất rồi không?”
Ngôn Hoa cười, thẳng thắn nói: “Lúc bằng tuổi em anh đã được đại học Harvard và MIT duyệt học bổng toàn phần cho học sinh thi vượt cấp rồi… chỉ là…” – Chỉ là anh lúc đó vẫn còn mê muội bốc đồng thôi.
An Hạo lập tức ngây người, cả bàn ăn cũng trở nên kỳ quặc, mắt nhìn nhau không ai nói lời nào, An Di cuối cùng vẫn phải thò tay sang bên véo hông Ngôn Hoa một cái, lúc này còn có thể vênh mặt tự đắc như vậy chỉ có mình tên đầu đất nhà anh.
An tổng thật chịu hết nổi cái không khí kiểu này, rõ ràng là ngày hôm nay phải vui mới đúng chứ. Xem như ông chịu thua cái nhà này rồi, ngẫm nghĩ một chút, ông cân nhắc mở lời.
“Hôm nay còn có chuyện gì thì cũng hãy bỏ lại hết, chốc nữa sang năm mới, ai giám trưng vẻ mặt đó trong nhà này nữa thì…” – Cả bàn ăn vô thức im bặt dời sự chú ý đến lời nói của An tổng, ông lại cất giọng nghiêm túc: “Không có tiền mừng tuổi”
Lần này thì một trận cười sảng khoái nhanh chóng khuấy đảo cục diện trên bàn tiệc, cả nhà bị lời nói và vẻ mặt như mắc phải bỏng của An tổng chọc cho không nhịn được, An Di cũng vì vậy mà cảm thấy nhẹ người, ít ra ba cũng không lạnh lùng nữa, đổi lại là một nét mặt tươi tắn, đây gọi là làm gương cho mọi người noi theo sao? Hìhì, sao cũng được, tất cả ổn rồi.
“Hoàng thượng đã ban chỉ rồi, chúng khanh phải ngoan ngoãn tuân mệnh” – An Hạo bồi thêm một câu, bị ánh mắt điện xẹt của ba liếc tới liền lãng đi.
Bàn tay lành lạnh của Ngôn Hoa rất tự nhiên vòng ra sau ôm lấy chiếc eo thon của An Di, lại phát hiện chiếc váy mà cô vừa thay ra là váy hở lưng, làn da mịn màng, nõn nà vì vậy mà bị bàn tay không an phận của anh chiếm tiện nghi.
An Hạo loay hoay phía dưới bàn tìm Tiểu Bối, đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng đối với cậu là hết sức rùng mình của đôi ngốc kia liền tìm cớ chọc phá cho bõ tức.
Trên bàn ăn vừa hay có món Ý nào đấy nghe lạ hoắc do Ngôn Hoa làm, An Hạo lấy một phần chìa đến cho Ngôn Hoa, đùa bỡn: “Ăn gì bổ nấy, vị huynh đài này lần sau trác tán đừng quá lộ liễu, tiểu đệ đây vẫn chưa động sắc giới, vẫn còn ngây ngô lắm”
Mọi người đương nhiên chỉ có An Di và Ngôn Hoa hiểu được ẩn ý bên trong lời nói của An Hạo. An Di cũng lấy một phần đưa đến cho An Hạo: “Đây gọi là cánh gà Ý, rất đơn thuần như vậy thôi. Trộn 3/4 cốc vụn bánh mì Ý với 3/4 cốc pho mát Parmesan bào nhỏ và 1/4 cốc rau mùi Tây. Rắc bột mì lên cánh gà, nhúng chúng vào 3 quả trứng đã đánh kỹ, và tẩm chúng trong hỗn hợp vụn bánh mì. Chiên cánh gà ngập trong dầu ở nhiệt độ 177 độ C tới khi cánh gà vàng giòn, mất khoảng 12 phút. Rưới nước sốt marinara, pho mát mozzarella và Parmesan lên cánh gà và nướng cho tới khi pho mát chảy ra trong vòng một phút. Đừng nhọc công mỉa mai món ăn của người ta bỏ công làm ra”
“Hai đứa này trước đây chị chị em em vô cùng hoà thuận, bây giờ thì hễ chút lại như vỡ chợ, thật là… lớn rồi đều thay đổi cả, mau ăn đi ăn đi” – An lão gia lắc đầu.
Bữa tiệc kết thúc trong không khí vui vẻ đầm ấm, Ngôn Hoa cuối cùng cũng tìm lại được một chút dư vị của hạnh phúc, của gia đình, hoá ra nó gần đến như vậy, chỉ cần anh chịu đưa tay ra bắt lấy, chỉ cần anh đừng ngoái đầu nhìn lại, mọi điều tốt đẹp luôn ở phía trước.
Thời khắc chuông đồng hồ điểm mười hai giờ, từ trên sân thượng dinh thự của An gia có thể ngắm trọn một vùng pháo hoa rực rỡ màu sắc trên nền trời bao la kia, khắp nơi tưng bừng tiếng hò reo, tiếng mở champagne, tiếng hô hào cạn ly, cạn chén, còn có cả tiếng trái tim đập rộn ràng trong lồng ngực mỗi người. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, thể như muốn cuốn hết đi những ưu tư muộn phiền của năm cũ, cuốn hết cả những bi thương của quá khứ, ngày mai đến, chính là một khởi đầu mới, một trang sách mới với biết bao điều đang chờ đón.
Cảm ơn em cô bé ngốc đã không ngại mắt cay, không ngại rơi lệ mà lột trần củ hành tây cứng đầu là anh đây. Nếu không đến bây giờ anh vẫn chỉ là một người đứng ngoài hạnh phúc của em, mãi chẳng thể có được em…
[1] Hành tây
Nếu như ánh mắt em có thể hướng về anh trong giây lát
Nếu như em có thể nghe thấy tiếng trái tim anh vỡ vụn
Lặng lẽ bảo vệ em
Lặng lẽ chờ đợi kỳ tích
Lặng lẽ khiến cho chính mình
Giống như không khí
Mọi người vừa ăn vừa chuyện trò vừa cười, đêm nay thật vui vẻ
Anh ngồi nơi góc khuất nhất, cười thật hòa đồng
Hành tây dưới đáy đĩa giống như anh
Vĩnh viễn chỉ là gia vị
Lặng lẽ ngắm nhìn em
Âm thầm che giấu chính bản thân mình
Nếu em nguyện ý từng lớp, từng lớp, từng lớp
Tách từng vỏ bọc trái tim anh ra
Em sẽ phát hiện, em sẽ ngạc nhiên
Em chính là bí mật thầm lặng nhất được giấu chặt nơi sâu kín nhất trong trái tim anh
Nếu em nguyện ý từng lớp, từng lớp, từng lớp
Tách từng vỏ bọc trái tim anh ra
Mũi em sẽ cay, em sẽ rơi lệ
Chỉ cần em có thể nghe thấy, nhìn thấy thành ý của anh
Nghe em nói về sự thân mật cùng những chàng trai bên cạnh
Anh và sự tuyệt vọng của mình giả vờ tỏ vẻ thật hài hước
Anh thì giống như một củ hành tây
Vĩnh viễn chỉ là vai diễn phụ
Hy vọng biết bao có thể cùng em
Chỉ mong một giây diễn nên kịch bản của riêng mình
……….
An Hạo ngồi thong dong trên ghế bành ôm Tiểu Bối vuốt ve, cảm giác của cậu bây giờ chính là… ganh tỵ. Ông bà tay trong tay ngắm pháo hoa, ba mẹ tay trong tay cũng ngắm pháo hoa, còn nha đầu ngốc An Di… mới một ngụm rượu đã không còn biết trời trăng gì, vô lực tựa luôn vào người ai kia, còn không biết ngượng trước mặt mọi người đòi hôn hít anh ta, thật là mất mặt thay mà, nhìn đến phát bực, thôi vậy, thiếu gia đây rồi cũng sẽ đến lúc tìm cho mình một em xinh tươi thôi, không phải ganh ghét người lớn các người ở đó tình chàng ý thiếp, nhắc đến chuyện tìm người mới nhớ, tốt nhất phải tìm một người thông minh một chút, giống như đồ ngốc kia thì nhất định bị người ta ức hiếp. Haizzz…
….
An Di đầu nhức như búa bổ mơ màng tỉnh dậy, đầu tiên là nhớ đến tối hôm qua mình đã uống một ít rượu, tiếp theo thì… có trời mới biết mình đã làm gì. Nhưng mà… Ngôn Hoa đâu rồi? An Di vội bật dậy lảo đảo vào phòng tắm.
Lúc sau bước xuống phòng khách thì đã thấy Ngôn Hoa chỉnh chu ngồi thưởng thức cà phê sáng cùng ba và ông nội, cảm giác đầu tiên của An Di là hình như mình đã bỏ mất một đoạn kí ức nào đó thì phải, bây giờ lại trở thành liên minh cả rồi sao? Trò chuyện không thể ăn ý hơn…
An Hạo cũng vừa dậy, ăn mặc bảnh bao, chen chân xuống cầu thang với An Di. Cô không để ý lắm, nắm vạt áo cậu em lại hỏi: “Vội như vậy làm gì?”
“Nha đầu ngốc, chị cứ ở đó tiếp tục ngốc đi” – An Hạo giật lại vạt áo, chạy vụt xuống phòng khách. Nhìn cậu em trịnh trọng kính cẩn chúc tết hai vị tổng giám đốc trong nhà An Di mới chực nhớ thì ra là cậu muốn nhận lì xì.
“Hời, đại tiểu thư sẽ cho em thấy lợi hại” – An Di nhanh chóng bước xuống nhà.
An Hạo lúc này đang vòi vĩnh sang Ngôn Hoa, không biết là khẽ thì thầm gì với anh mà anh lại hào phóng đưa một phong bao lớn cho cậu. An Di không vội đến, trước hết là thăm dò An Hạo đã. Cậu cũng không buồn để ý đến An Di, mở lì xì của mình ra xem, trước tiên là của ông và ba, chỉ một chút tiền nhỏ mà lúm đồng tiền trên má đã lún sâu vào trong lộ vẻ thoã mãn vô cùng, An Hạo trước giờ đều không vòi vĩnh tiền bạc của gia đình, mỗi ngày đều mang cơm hộp của nhà bếp đi học, cũng không tiêu tiền hoang phí bao giờ, hết thảy truyện tranh mô hình đều dùng tiền dành dụm của mình mua, hoặc giả sẽ do cô mua tặng, đó là lí do vì sao cậu luôn được cả nhà kì vọng hết mực, khiến người làm chị như cô cũng thấy tự hào thay. Đến khi mở phần của Ngôn Hoa thì An Hạo lại trố mắt kinh ngạc khiến An Di không khỏi tò mò… Là vé máy bay trao đổi du học sinh tham quan học hỏi của đại học MIT và Harvard?
Tên đầu đất Ngôn Hoa này không lẽ anh thật sự không biết định nghĩa của hai từ “lì xì” đó chứ?
An Di bĩu môi trêu An Hạo rồi chạy đến mừng tuổi ông và ba, rất rõ ràng từ bé đã được thiên vị hơn An Hạo cho nên dễ dàng nhận được gấp đôi lì xì, chỉ có điều cô không thèm bắt chước An Hạo vòi tiền mừng tuổi với Ngôn Hoa, trước hết anh sẽ tự cho là bản thân mình “già” đến nơi rồi, sau đó An Di sẽ lặp lại vẻ mặt thất thểu vừa nãy khi mở lì xì như An Hạo, thà không thèm còn hơn. An Di loay hoay một lúc không tìm thấy Vinh Hy bèn chạy đi tìm, Ngôn Hoa lẳng lặng theo sau cô đi ra vườn hoa, chốc sau thân hình bé nhỏ đã nằm gọn trong vòng ôm của Ngôn Hoa.
Giọng nói trầm ấm vang lên: “Thà đi tìm anh ta cũng không thèm ngó ngàng đến anh sao?”
“Có ma mới thèm” – An Di không kháng cự, ở trong lòng anh thì thầm.
“Lòng tự trọng của anh vừa mới bị em tổn thương, lập tức đền bù ngay”
“Không thì sao?”
“Đành tự mình trục lợi chứ sao?” – Dứt lời Ngôn Hoa cúi đầu thơm lên vầng trán của An Di.
“Tên cuồng hôn nhà anh” – An Di mặc sức đấm túi bụi vào ngực Ngôn Hoa.
“Ai là tên cuồng hôn thì tối qua hẳn đã rõ rồi chứ, cứ ôm lấy anh khư khư mà đòi hôn thế thì gọi là gì?” – Ngôn Hoa giữ tay An Di lại. Cô xấu hổ vùi cái mặt nhỏ xinh vào trong lồng ngực anh trốn tránh.
“Mau chúc tết anh đi, lập tức lì xì cho em” – Ngôn Hoa khẽ nâng gương mặt hồng hào lên để An Di nhìn thẳng vào mình.
“Không thèm” – An Di chu mỏ như trẻ con, ánh mắt lãng tránh.
“Không chúc lập tức cưỡng hôn em” – Ngôn Hoa cười tà mị, giọng nói pha chút giễu cợt lại mang chút gì đó như uy hiếp.
“Có ai ngang ngược như anh không?” – An Di kháng nghị.
“Cho em ba giây suy nghĩ” – Ngôn Hoa thản nhiên nói.
“Anh… lưu manh”
“Còn hai giây”
“Buông em ra, mọi người nhìn thấy bây giờ”
“Một giây” – Gương mặt tuấn mỹ của Ngôn Hoa dần dần phóng đại trong tầm mắt An Di.
“Chúc anh năm mới… năm mới…” – An Di ngập ngừng luống cuống.
“Năm mới thế nào?” – Ngôn Hoa nhíu mày.
“Năm mới… tiền tài danh vọng ngày càng thăng tiến” – An Di qua loa đại khái nói bừa một câu chúc mang tính phổ thông, cũng may vừa rồi cô không chúc anh một năm mới mới hơn năm cũ, nếu không nhất định bị anh bắt bẻ rồi.
“Chỉ vậy thôi?” – Ngôn Hoa hỏi lại.
“Vâng”
“Lập tức lì xì cho em”
Ngôn Hoa không cho An Di kịp trở tay, bờ môi lành lạnh nhan nhản một chút mùi nước cạo râu hương bạc hà cúi xuống tìm kiếm cánh môi mềm mại của An Di, nhiệt tình chiếm lấy hương vị ngọt ngào của cô. An Di càng lúc càng nới lỏng phòng ngự, cả người mềm nhũn tựa hồ muốn tan theo nụ hôn càng lúc càng mãnh liệt của Ngôn Hoa, còn anh lại mãnh liệt như dã thú xổng chuồng, một mực muốn đem làn môi căng mọng của cô giày vò thật lâu, không những thế, lưỡi anh bắt đầu không an phận cạy mở hàm răng của An Di, tham lam quấn lấy chiếc lưỡi thơm tho của cô, cùng cô dây dưa…
Ánh nắng đầu tiên của ngày mới soi bóng đôi tình nhân mặn nồng trong sân vườn toả ngát hương hoa. Cảnh tượng nhu tình này thật khiến người ta ngưỡng mộ bội phần.
An tổng đang có nhã hứng định đi tản bộ, vừa bước ra vườn đã bị màn hôn cuồng nhiệt của đôi trẻ khiến cho sững người, cuối cùng quay đầu âm thầm trở vào nhà, ông lắc đầu, dung túng đến thế là cùng rồi.
“Thở. Em bị ngốc à? Muốn chết cũng đừng vì lí do bị anh hôn đến chết chứ?” – Giọng nói khẩn trương của Ngôn Hoa khiến An Di bừng tỉnh, lúc này mới chực nhớ là còn phải hô hấp, hai gò má phúng phính đỏ lựng vì ngượng.
“Đồ lừa đảo, huhu buông em ra” – An Di cựa quậy.
“Nhìn xem trong tay là thứ gì?”
An Di nhìn xuống tay mình, quả thực cái bao lì xì đã được anh nhét vào tay cô từ khi nào không biết. An Di cụp mắt, đẩy Ngôn Hoa ra chạy vào nhà.
Ngôn Hoa lớn tiếng nói vọng theo: “So với tiền tài và danh vọng thì anh muốn em hơn, thà chúc anh mau chóng có được em thì còn tốt hơn. Đừng quên em còn nợ một bài luận văn, sau kì nghỉ Tết lập tức nộp bài. Anh về đây!”
“Biết ngay là anh không có ý tốt lành gì mà” – Tên đáng ghét Ngôn Hoa, tên xấu xa Ngôn Hoa. An Di khóc thét trong lòng, anh không nhắc thì cô cũng quên bén bài luận văn bị anh đích thân gọi tên lệnh phải làm trước mặt cả lớp.
An Di về phòng mở bao lì xì của Ngôn Hoa ra, hé mắt nhìn vào liền thấy tiền, hai mắt sáng rực rút nó khỏi phong bao, thì ra anh cũng biết phải lì xì thế nào sao? Ánh mắt An Di dừng lại trên dòng chữ nhỏ được viết tay bằng mực đen trên tờ tiền mệnh giá… một đô la Mỹ.
“Lớn nhanh một chút bé con của anh. Anh yêu em”
“Có ai chúc năm mới như anh không chứ?” – An Di mỉm cười, vô thức đưa tay xoa xoa dòng chữ thanh mảnh gọn gàng quen thuộc của anh, nét chữ cũng hệt như tính cách của anh, dứt khoát, rành mạch. Em cũng yêu anh, rất yêu anh.
_____________
*10300 chữ, dài nhất từ trước tới giờ luôn!!!