Câu trả lời đó chẳng ai có thể biết được bởi tình cảm chân thành chính là sau khi trải qua giông tố khó khăn, anh nắm tay em hai ta cùng nhau bước tiếp quãng đường dài còn lại, không có nuối tiếc, không có nếu như… Chỉ có tương lai mới là điều đáng trân trọng.
—
Sau ngày đầu tiên vất vả vượt qua hai môn tự nhiên khó nhằn, về đến nhà An Di vùi đầu cả ngày trong chăn ấm, đến tận ngày thi hôm sau, Gia Ân còn lười hơn, đến ăn uống cũng không màng, cứ như vậy hai người thi nhau ngủ. Ngay cả điện thoại réo rít bên tai An Di cũng không buồn nhận, sáng hôm sau thức dậy vừa mở điện thoại lên cô liền giật mình khi nhìn thấy hơn ba mươi cuộc gọi nhỡ còn có lác đác vài tin nhắn từ cùng một người, chỉ có một cuộc gọi của ba còn lại đều là cuộc gọi và tin nhắn từ dãy số dài ngoằn lạ lẫm nào đó, An Di mắt nhắm mắt mở xem từng tin nhắn.
Mười giờ hai mươi phút sáng – “Nghe máy đi!”
Mười giờ hai mươi lăm phút – “Thi thế nào?”
Mười giờ ba mươi phút – “Có mệt không?”
Năm giờ chiều – “Chỗ ở mới có quen không?”
Năm giờ ba mươi – “Đã ăn uống gì chưa?”
Sáu giờ – “Vẫn đang ôn bài à?”
Bảy giờ – “Nghỉ ngơi đi”
Chín giờ tối – “Đừng ôn bài nữa mau ngủ đi đấy”
Mười giờ – “Chúc ngủ ngon”
Không giờ mười lăm phút – “Nhớ em”
…
An Di đờ đẫn như người mất hồn, tâm trí vất vưởng treo ngược cành cây mất rồi. Là anh, cả ngày hôm qua anh không liên lạc được với cô chắc là lo lắm. Nhưng biết làm thế nào, người ta thật sự rất mệt mà. Cầm điện thoại suy nghĩ một lúc An Di quyết định soạn tin nhắn trả lời.
“Xin lỗi em ngủ cả ngày, có phải rất lười không? Anh đừng lo, hôm nay em nhất định sẽ làm tốt. Nhớ anh, nhớ anh, nhớ anh… nhớ nhiều hơn cả anh nhớ em”
Ở nơi nào đấy, anh nhận được tin nhắn, nụ cười rạng rỡ như toả ánh nắng.
—
Quay sang nhìn Gia Ân ngủ say đến mất cả hình tượng An Di kéo chăn vớ lấy gối đánh túi bụi giục giã: “Dậy nào, dậy nào đồ lười nhà cậu, trễ giờ mất thôi”
“Một phút nữa, một phút nữa thôi” – Gia Ân lười biếng trả lời.
…
Sáng ngày thi môn xã hội, thí sinh tập trung đông ngùn ngụt trước khuôn viên chính trường đại học Harvard, những gương mặt hồ hởi, háo hức cùng lo lắng, căng thẳng hiện hữu khắp mọi nơi. Hai cô gái chọn một góc dưới bóng cây cổ thụ lâu năm ngồi nói chuyện.
Không lâu sau một anh chàng cao lớn với mái tóc xoăn hạt dẻ và gương mặt điển trai bước đến khoát tay Gia Ân rồi cất lời chào: “Hi, Alice lâu rồi mới gặp, vẫn xinh như vậy”
An Di cười vẫy tay chào lại: “Anh cũng vậy, bây giờ trông đĩnh đạc hẳn ấy”
Ấn tượng của An Di về Tony không nhiều, trước đây đã từng học chung một trường cấp hai, anh ta là một thanh niên gốc Ý sống tự lập từ nhỏ ở Anh, thân thể rắn rỏi cùng nước da trắng với đôi mắt xanh sâu thẳm, Gia Ân hay đùa rằng cậu ấy có thể ngất vì nụ cười của Tony bất cứ lúc nào… Thật vậy, người con trai này mang lại cho mọi người xung quanh cảm giác thân thiện và dễ gần bởi lúc nào trên môi cũng nở một nụ cười hiền lành phúc hậu.
An Di chưa bao giờ che giấu sự ngưỡng mộ đối của mình với tình cảm của Gia Ân và Tony, năm mười bốn tuổi, vào một buổi chiều mùa thu, ngồi trong thư viện trường trung học nghiên cứu đống bài tập hoá dang dở đang giày vò mình, Gia Ân từ đâu chạy ù đến, trưng ra bộ mặt hí hửng rồi khua tay múa chân khoe khoang bức thư tình của anh chàng tóc nâu nào đó, gương mặt cô bạn tràn ngập ý cười.
Năm năm, đúng như lời Gia Ân nói, đó là một nền tảng vững chắc cho một tình yêu, dù cho Tony hai năm trước quyết định rời xa Gia Ân đến Mỹ học đại học thì tình cảm hai người vẫn luôn khắn khít như chưa từng có bất kì sự chia cắt nào, bây giờ thì tốt rồi, họ lại có thể ở bên nhau, An Di rất vui khi nhìn thấy Gia Ân vui vẻ, vì hơn ai hết Gia Ân không chỉ là bạn mà dường như đã trở thành một thành viên trong gia đình của An Di.
Nghĩ đến mình, An Di không khỏi tiếc nuối quãng thời gian mà cô và anh đã lãng phí mất, nếu như anh không phải mang họ Ngôn, mang trên mình trọng trách lớn lao của gia tộc, nếu anh không dấn thân vào thế giới u tối lạnh lẽo đó, nếu như, nếu như… rất nhiều nếu như, nếu như giữa anh và cô chưa từng có bất kì sự ngăn cản vô hình hay bất cứ trắc trở nào… Liệu hai người từ đầu có thể đến bên nhau, cùng nhau trở thành một đôi bền chặt dù trải qua năm tháng, trải qua cách trở như Gia Ân và Tony không?
Câu trả lời đó chẳng ai có thể biết được bởi tình cảm chân thành chính là sau khi trải qua giông tố khó khăn, anh nắm tay em hai ta cùng nhau bước tiếp quãng đường dài còn lại, không có nuối tiếc, không có nếu như… Chỉ có tương lai mới là điều đáng trân trọng.
“An Di có phải cậu lại thả hồn lên mây rồi không? Chuẩn bị đi đấy, tớ về phòng thi của mình đây, cố lên đại tiểu thư à đừng có vác bộ mặt ấy vào phòng thi không thì lại doạ cho giám thị sợ phát khiếp đấy” – Gia Ân vỗ vai An Di rồi cất bước.
Tony cũng vỗ vỗ vai cô động viên rồi bước theo sau Gia Ân.
Điện thoại lại run, là tin nhắn đến.
“Cố lên”
An Di nhìn điện thoại, trên môi vẽ nên nụ cười ngọt ngào, lúm đồng tiền xinh xắn làm cho trái tim ai đó từ đằng xa nhìn đến cũng bất giác đập nhanh.
—
Phần thi tiếng Anh cơ bản đã xong, bài đọc – viết An Di vô cùng tự tin với bài làm của mình, tiếp theo sẽ là phần thi vấn đáp. Đang đợi đến lượt mình, xung quanh xì xầm bàn tán về những đề tài gợi ý, nào là môi trường, nào là trái đất nào là chính trị… đều là những vấn đề mang tính vĩ mô, nghe thì có vẻ khó khăn nhưng nhìn một cách khái quát thì không đến nỗi khó như mọi người nghĩ, đều là những việc nằm trong khả năng của mình nên An Di không hề lo lắng.
Phần thi gắt gao qua sự kiểm định của ba vị giám khảo, người đầu tiên là một giáo viên nữ trung niên hiền lành, người thứ hai là một giáo viên nam đứng tuổi nghiêm nghị, hết thảy hai người đều hỏi những câu hóc búa lắc léo nhưng An Di lại dễ dàng vượt qua, bước đến bàn của vị giám khảo thứ ba, chưa kịp chào An Di đã mắt chữ A mồm chữ O ngạc nhiên không thôi.
Người đàn ông tuấn lãng ngồi đó, khí chất cao ngạo lạnh lùng lan toả khắp cả gian phòng. Vẫn là quần Âu đen tuyền, áo sơ mi trắng đơn giản, hôm nay điểm thêm chiếc cà vạt màu be lịch lãm, gương mặt trắng trẻo với ngũ quan cân đối, nét đẹp thuần tuý đậm chất đàn ông phương Đông. An Di ngẩn người đến mãi vẫn chưa ngồi vào vị trí.
Người đó chau mày lên tiếng: “Ngồi xuống đi”
An Di như bị ai tạt cho một gáo nước lạnh chợt bừng tỉnh nhìn vào ánh mắt người đối diện đang nhìn mình chằm chằm. Có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến anh chính là giám khảo của mình, một cảm giác vừa quen thuộc vừa lạ lẫm len lõi theo những kí ức chợt ùa về, những lúc đối thoại trong giờ Anh ngữ của lớp học nào đó, lớp trưởng cáu kỉnh vì tên thầy giáo hắc ám nào đó cứ luôn nhằm vào mình hỏi những câu hỏi khó nhằn trong tiết học vấn đáp… mọi thứ vẫn rõ mồn một như mới vừa xảy ra hôm qua thôi, rất đỗi thân thuộc…
“Chào buổi sáng” – Thanh âm trầm thấp như rót mật bên tai.
An Di mấp máy môi trả lời: “Chào buổi sáng… thưa thầy” – Nghĩ rằng tiếp theo sau đây sẽ toàn là những vấn đề hóc búa đây mà, cô còn lạ gì nữa, anh hoàn toàn nắm bắt được điểm yếu của cô…
“Hôm nay thế nào?” – lời nói mang theo ý cười, đôi con ngươi đen láy của anh nhìn thẳng vào mắt cô.
“Rất… rất tốt ạ” – An Di bắt đầu cảm thấy không khí dần trở nên khác lạ.
“Trước đó làm bài thế nào?” – Anh hỏi.
“Cũng rất tốt” – An Di đáp thầm nghĩ trời ạ anh còn không mau chóng đi vào vấn đề chính thì cô sẽ hồi hộp chết mất.
“Đã ăn sáng rồi chứ?”
“Rồi ạ”
“Rất tốt” – Ngôn Hoa nhịp nhịp chiếc bút trên tay cười nhạt rồi bảo: “Pass”
“Hả?” – An Di ngơ ngơ ngác ngác cả người cứng đờ ra đó.
“Tôi nói em qua rồi… về đi” – Anh thản nhiên đáp, bàn tay thon dài khẽ véo vào chiếc mũi xinh xắn của ai đó.
“Ơ… chỉ thế thôi sao?” – An Di thắc mắc.
“Ừ”
…
Bước ra khỏi phòng thi liền đứng đần ra mất một lúc, ánh nắng dịu dàng chảy qua làn tóc buông xoã mượt mà.
“Đây chính là đang thiên vị sao?” – Con người công tư phân minh, hết mực đường hoàng đó vừa thiên vị dễ dàng cho cô qua chặn cuối sao?
“Cái gì mà thiên vị với không thiên vị. Này cậu ổn chứ?” – Gia Ân bước đến kéo An Di đi trong khi cô còn đang nghiền ngẫm với đống suy nghĩ rối loạn của mình.
“Ừ, ổn cả” – An Di mơ hồ đáp.
“À… có phải, có phải ngất ngây vì thầy giám khảo thứ ba rồi không? Nói cho cậu biết, vừa nãy tớ cũng suýt ngất đấy, cũng may mà tớ còn tỉnh táo vượt qua mấy câu hỏi tít tận trên mây của thầy ta, cậu không biết thầy ấy là ai đâu, chính là cái người ngồi sau chúng ta trên chuyến bay hai hôm trước đó, đúng là trùng hợp đến kì lạ. Cả khối con gái đỗ rạp vì thầy ấy rồi, vừa ra khỏi phòng thi đã rôm rả bàn tán, không thể ngờ được “cực phẩm” ấy lại chính là giảng viên trường này, tớ phải đi tìm Tony điều tra một chút mới được, nào… đi thôi đi thôi, về thôi” – Gia Ân xổ ra một tràng dài, An Di càng nghe lại càng rối rắm, còn cảm thấy rất buồn cười nữa…
…
Về đến nhà An Di cũng mệt rã rời ra đấy, nằm dài trên sô pha.
“Di Di điện thoại của cậu, Tiểu Ngôn là nhóc con nào thế?” – Gia Ân cười khì ném phịch điện thoại lên sô pha rồi quay đi đắp mặt nạ.
“Ừ nhóc con của ông nội” – An Di nhoẻn miệng cười.
…
“Anh đưa em đi ăn nhé?” – giọng nói trầm ấm dịu dàng truyền đến.
“Thôi ạ, em đi cùng bạn, sao có thể bỏ mặc cậu ấy mà đi với anh chứ?” – An Di thấp giọng.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở dài…
“À này Di Di, Tony rủ chúng ta cùng đi ăn trưa, tiện thể thi xong rồi quậy thả phanh một hôm đi nào” – Gia Ân từ sau phóng đến nằm bên cạnh An Di.
An Di nép điện thoại sang bên rồi cười bảo: “Cái cậu này, định làm đặc công à, đụng trúng tớ đau muốn chết, cậu đi đi, tớ không phá hoại không gian hai người của các cậu đâu, vả lại tớ còn rất mệt đây này, đi chơi vui vẻ… nhớ mang đồ ăn về là được rồi”
“Xì, biết tỏng là cậu không đi rồi, trước giờ cứ ru rú ở trong nhà, tớ sợ cậu thật sự buồn đến chết đấy, vậy đi, tớ bảo Tony mua đồ ăn mang tới” – Gia Ân đề nghị.
An Di ngồi bật dậy: “Đừng phiền anh ấy, chả phải cậu bảo anh ấy bận đến tối mặt hay sao, đã tranh thủ được thời gian thì phải đi chơi cùng anh ấy chứ. Không nói với cậu nữa, lúc đi nhớ khoá cửa cẩn thận vào, tớ đi ngủ đây”
“Thật hết thuốc chữa cậu rồi, vậy nghỉ ngơi đi đồ heo lười” – Gia Ân lắc đầu ngán ngẩm, chẳng biết phải nói sao với cái tính trạch nữ* của cô bạn mình.
*Trạch nữ: con gái suốt ngày ru rú trong nhà, ngại giao tiếp.
—
“Anh còn ở đấy chứ?” – An Di hỏi.
“Ừ, thế nào, bây giờ thì ai bỏ ai hả? Cô ngốc này, chỉ biết nghĩ cho người ta em xem em đi” – Ngôn Hoa trách móc.
“Em thật sự rất mệt, có lẽ lại do bị lệch múi giờ rồi, có chút không quen, em phải ngủ đây. Tạm biệt anh.” – An Di uể oải, hai mắt nhắm tịt chẳng thể mở nổi.
“Ừ”
Bên kia đã dập máy rồi, Ngôn Hoa bần thần tháo bỏ chiếc cà vạt vướng víu rồi tựa mình lên cửa sổ nhìn xuống sân vườn.
Cô gái ngốc của anh, nhớ em đến phát điên lên rồi.
—
Sáu giờ tối, An Di lờ mờ ngủ dậy, tắm rửa xong rồi theo thói quen ở một mình trước đây, cô chỉ quấn độc mỗi chiếc khăn bông, cầm máy sấy ra sô pha rồi bật TV lên vừa sấy tóc vừa xem phim hoạt hình.
Trong bếp đèn bật sáng trưng còn có tiếng động, nghĩ là Gia Ân về rồi An Di mới cất giọng hỏi: “Về sớm thế, đi chơi có vui không?”
Không có tiếng trả lời, An Di không nghĩ nhiều, Gia Ân có cái tật hay đãng tai nên cô cũng quen rồi, nhiều lúc cứ tự nói chuyện một mình rồi đáp lại là vẻ mặt ngơ ngác “Ừ,ừ, hả, hả” của Gia Ân vô cùng buồn cười.
“Ân Ân, mẹ bảo tớ dạo này trông ốm đi rồi cậu có thấy vậy không? Quần áo cũng rộng hẳn ra…” – An Di lầm bầm như nói với chính mình.
Mùi thức ăn thơm nức mũi truyền đến, An Di lại thờ ơ bảo: “Sao tớ lại chẳng có cảm giác đói thế này?”, An Di nói mãi chẳng thấy hồi âm cũng khó chịu bèn hắng giọng: “Này tớ nghĩ cậu nên đeo máy trợ thính đi là vừa…”
…
Có tiếng bước chân đi tới… Chiếc máy sấy tóc trên tay bỗng bị người phía sau giật lấy, rồi năm ngón tay người đó đan vào trong làn tóc còn ươn ướt của An Di, dịu dàng giúp cô. An Di nhắm mắt tựa người về sau.
“Xem như cậu còn biết điều, tha tội cho cậu bỏ tớ một mình” – An Di mỉm cười, để lộ hàm răng trắng tinh đều như hạt bắp.
Mái tóc mượt mà đen nhánh, mùi hương thanh mát nồng nàn của hoa Iris vấn vít tâm trí anh, làn da non mềm trắng nõn của người con gái khiến anh mê đắm, từng đường nét quyến rũ ẩn hiện sau lớp khăn bông khiến từng tế bào trong người anh gào thét, không kềm lòng rướn người từ phía sau đặt lên đôi môi anh đào một nụ hôn sâu, cảm nhận sự ngọt ngào lan toả khắp tâm trí mình.
An Di bị ai đó làm cho giật phắt, suýt thì điên mất, còn tưởng là Gia Ân phát rồ lên rồi chứ. Hé mắt ra liền nhìn thấy chiếc cằm nhẵn nhụi của anh, rồi cả mùi hoắc hương nhàn nhạt thân thuộc nữa.
“Anh” – An Di dịch người tránh đi.
“Ừ” – Anh đáp, gương mặt tỏ rõ sự hụt hẫng.
“Anh… anh… anh” – An Di lắp bắp.
“Anh thế nào?” – Anh hỏi.
“Anh làm sao mà vào đây được, còn nữa, em vẫn chưa nói là mình ở đâu mà?” – An Di thắc mắc.
“Còn có chuyện Ngôn Hoa này không thể biết sao?” – Anh thản nhiên đáp.
An Di: “…”
“Vào thay đồ rồi ra ăn uống, nhanh lên” – Anh gõ đầu cô rồi quay đi xuống bếp.
An Di lúc này mới ý thức được những việc vừa xảy ra. Còn cả bộ dạng chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm lúc này của mình… Ôi thật là… mất mặt chết đi được.
Trong bếp có tiếng anh vọng ra: “Thật sự thì… anh cũng không ngại nếu em cứ mặc như vậy”
“Lưu manh” – Nói rồi cô vụt chạy trở về phòng, hai má đỏ bừng như gấc chín.
—
An Di ngồi xuống bàn ăn đã bày sẵn món mì Ý thơm phức mà cô thích, bên cạnh còn có một ly sữa tươi. An Di nhíu mày nhìn nó.
Anh kéo ghế ngồi ngay cạnh cô, anh hỏi: “Còn không ăn? Muốn anh bón cho à?
“Ai cần chứ. Chỉ ăn thôi có được không? Em thật sự không đói lắm mà cho nên không cần phải uống sữa đâu” – An Di dẩu môi nài nỉ.
“Không được” – Anh véo má cô, nhất quyết không đồng ý.
“Anh à… Ngôn Hoa… Sam, đi mà” – An Di kéo tay anh thấp giọng xin.
“Một nửa” – Ngôn Hoa cau có nhìn cô, thật sự bị mấy lời mềm nhũn của cô làm cho mềm lòng.
“Anh…”
“Không trả giá nữa, mau ăn đi” – Anh kéo đĩa mì đến trước mặt An Di.
“Anh này…” – An Di gọi.
“Hửm?” – Ngôn Hoa nhếch mày.
“Vì sao lại dễ dàng cho em qua như vậy? Anh thiên vị em sao? Vì em là…” – An Di dừng lại nghĩ ngợi.
“Ngốc. Anh cần thiết phải thiên vị à? Lẽ nào khả năng của em anh còn không biết? Có cần phải mất thời gian kiểm định nữa không?” – Ngôn Hoa bình thản trả lời.
“Cũng đúng… Ơ, nhưng mà không đúng…” – An Di mâu thuẫn.
“Cái gì không đúng?” – Anh hỏi.
“Ơ…” – Nếu người khác mà biết thì thế nào? Chẳng phải sẽ ảnh hưởng thanh danh của anh sao?
Lời đến miệng lại chẳng có cách nào nói ra…
“Em bao nhiêu tuổi rồi?” – Anh ngắt mũi cô.
“Mười chín… Hả, em làm sao?” – An Di đáp.
“Heo ngốc… dính cả ra mặt rồi đây này” – Anh cầm khăn tay lau đi vết sốt cà chua trên khoé môi cô.
“Ây… em không có ngốc mà, em đâu còn là con nít đâu chứ?” – An Di chu môi phản bác.
“Vẫn là con nít đấy thôi” – Anh cười, trỏ tay vào cốc sữa nháy mắt.
“Người ta không muốn uống mà” – An Di nũng nịu.
“Được. Lập tức mách ông” – Anh vờ đưa tay vào túi móc điện thoại ra.
An Di kéo tay anh lại, cầm cốc sữa mặt mày nhăn nhó nhấp từng ngụm nhỏ. Hé mắt nhìn xem, vừa cạn phân nửa liền đẩy ra, nhìn Ngôn Hoa cười hìhì: “Xong rồi”
“Ngoan”
“Em luôn ngoan mà”
“Em nghỉ ngơi đi, anh còn có việc phải đi đây” – Ngôn Hoa đứng dậy cởi bỏ chiếc tạp dề trên người rồi bảo.
“Em muốn tìm anh thì phải làm thế nào?” – An Di thầm nghĩ mấy ngày ở nhà đợi kết quả chắc chắn sẽ buồn chết mất, chỉ muốn như trước đây mà quấn lấy anh thôi.
“Ngày mai đưa em đến một nơi” – Anh mỉm cười bước đến cửa.
An Di như chiếc đuôi bám theo phía sau anh, níu lấy vạt áo của anh hỏi: “Đi đâu thế? Nói cho em biết đi!!!”
“Không được” – Ngôn Hoa ngồi thụp xuống mang giày vào.
An Di ngồi xuống bên cạnh anh, cọ cọ vào người anh như mèo con làm nũng: “Cho người ta biết đi mà”
“Vậy trao đổi nhé” – Ngôn Hoa nhìn An Di đầy xảo quyệt.
“Được thôi” – An Di hí hửng.
Ngôn Hoa nhắm tịt mắt lại, chu môi như trẻ con. Gương mặt cương nghị của người đàn ông hai mươi bảy tuổi bỗng chốc nghịch ngợm hệch như một cậu nhóc.
“Ấu trĩ” – An Di nhân cơ hội bẹo vào má trêu anh. Ai bảo anh cứ thích giày vò đôi gò má cô chứ?
Ngôn Hoa cau mày, mở mắt nhìn chăm chăm An Di. Mặt đối mặt, mắt nhìn mắt, hơi thở đan cài vào nhau. Không khí như được nung nóng lên, trái tim An Di bắt đầu nhảy nhót không ngừng.
Ai đó vừa định quay đi che giấu sự ngượng ngùng đã bị bàn tay của Ngôn Hoa giữ lại. Anh kề mặt gần sát đến, An Di nhắm nghiền mắt.
Cảm thấy cánh mũi nhoi nhói, khẽ hé mắt ra nhìn… Còn tưởng anh muốn làm gì, lại cắn người ta.
“Thật không ngoan, đây là phạt em”
Anh đi rồi, An Di vẫn ngồi thừ ra đấy xoa xoa cánh mũi, hai má nóng ran.
“Đáng ghét”
—-