“Nghĩ thì như vậy nhưng lí trí An Di nào có thể điều khiển trái tim không ngoan ngoãn đang gào thét bảo cô tò mò chết đi được Ngôn Hoa đang làm gì lúc này, vì sao lại không đưa cô về còn dặn dò cô không được tìm anh”
“Thầy Phong?” – An Di ngơ ngác.
“Ngôn Hoa nhờ tôi đưa em về, cậu ấy có việc bận đi trước rồi, còn bảo em nhất định đừng tìm” – Trịnh Phong gấp gáp.
“Ơ có chuyện gì sao lại không kịp đưa em về đã đi rồi, vừa nãy vẫn ở đó nghe điện thoại mà?” – An Di ngây ngốc.
“Có lẽ là việc đột xuất, tôi cũng chẳng biết, nhanh lên tôi đưa em về”
“Em đi taxi cũng được không phiền thầy đâu”
“Không được, tôi đã nhận lời sao dám không đưa em về tận nhà chứ? Đừng làm khó thầy mà lớp trưởng!” – Trịnh Phong khẩn thiết.
“Ơ…”
“Đi thôi”
—
An Di ngồi phía sau xe, hai mắt mơ hồ nhìn đi xa xăm, chỉ còn vài ngày nữa là phải bay sang Mỹ lo liệu cho kì thi Đại học, những định cùng anh vui vẻ thêm vài ngày, hôm nay sao tự dưng lại bỏ cô lại một mình chứ? Thật sự gấp lắm sao?
Trong đầu An Di vô số câu hỏi thắc mắc lần lượt quấy nhiễu, gần đây Ngôn Hoa đúng là bận thật, cả thái độ cũng trở nên là lạ nữa khiến An Di trong lòng lại vấy lên chút bất an khó tả.
An Di xuống xe rồi vào nhà đi loanh quanh trong vườn vẫn mang y nguyên bộ mặt thẫn thờ như vậy, bỗng cảm nhận thấy dưới chân mình nhồn nhột cô mới để ý Tiểu Bối đã đi theo mình từ tận ngoài cửa vào trong vườn, hình như nó cũng cảm nhận được sự kì lạ của An Di, không ngừng cựa cựa vào chân cô gây sự chú ý.
An Di ngồi thụp xuống vuốt ve Tiểu Bối, miệng lại không ngừng tự lẩm bẩm: “Tiểu Bối à, Ngôn Hoa anh ấy chắc chắn dạo này rất mệt đó, còn phải lo lắng cho mày nữa, mày phải biết thông cảm cho anh ấy, không được nghĩ lung tung nữa… Tiểu Bối à, Tiểu Bối” – An Di cứ như vậy mất một lúc, chẳng biết cô đang nói Tiểu Bối hay đang tự nhắc nhở bản thân mình nữa…
Tiết trời vào xuân, hoa cỏ trong vườn thi nhau khoe sắc rực rỡ, khung cảnh ngọt ngào tôn lên vẻ đẹp thiếu nữ thuần khiết của An Di, cô ngồi đấy bao lâu An tổng đứng trên lầu ngắm cô bấy lâu. Ông lặng lẽ thở dài, cuộc gọi vừa rồi đúng là khiến ông đau cả đầu, không biết nên buồn hay nên vui, nên tức giận hay nên an ủi nữa…
“Con gái à, tại sao vậy? Lẽ nào lời ông con nói là thật? Đồ ngốc của ta, ta phải làm sao mới đúng đây?”
—
Vinh Hy từ trong nhà nhìn thấy An Di bước xuống từ một chiếc xe lạ liền chau mày khó chịu, là anh đã quản quá nhiều sao? An Di thực sự đã lớn rồi, không còn là cô bé ngày nào luôn cần sự bảo vệ của anh, luôn núp sau lưng anh ngoan ngoãn nữa rồi. Ngoài việc cô yêu Ngôn Hoa ra thì việc khác anh không nên quá khắt khe với cô, huống hồ bây giờ chuyện cần làm cũng đã làm, nhanh thôi mọi người sẽ biết được bộ mặt thật của tên khốn đó, An Di cũng sẽ không tiếp tục mê muội nữa, coi như không uổng công anh hao tâm tổn sức không màng cả tính mạng dấn thân vào hắc đạo bấy lâu…
Ngắm nhìn An Di dịu dàng đùa giỡn cùng Tiểu Bối bao nhiêu kí ức ngọt ngào bỗng ùa đến trong anh, đã bao lần anh cũng cùng cô và Tiểu Bối vui vẻ như vậy? Tự bao giờ mà An Di càng xa cách anh hơn? Ngay cả gặp mặt anh cô cũng muốn tránh… Là vì anh ngăn cản cô đến với người cô yêu sao?
An Di hãy tha thứ cho anh, dù có làm em tổn thương anh cũng phải mang em rời xa mối nguy hiểm bí ẩn đó. Tất cả là vì em, vì An gia.
“Anh Vinh Hy” – An Di nhìn thấy Vinh Hy cứ đứng đờ ra nhìn mình liền lên tiếng hỏi.
“Ừ” – Vinh Hy điềm đạm đáp một tiếng.
“Sao lại nhìn em mãi vậy? Em có gì lạ sao?” – An Di thắc mắc.
“Không có gì” – Vinh Hy chỉ vu vơ đáp lại nhưng khi nhìn đến chiếc cổ trắng nõn của cô lưu lại không ít những vết ửng đỏ mờ nhạt anh mơ hồ đã nhận ra điều gì đó, mặt sa sầm lại hỏi: “Mới sáng sớm em đi đâu thế? Ai vừa đưa em về?”
“Anh lại… lại muốn quản em?” – An Di dùng dằn.
“Anh không có ý đó, em đừng bướng bỉnh như vậy nữa” – Vinh Hy thở dài.
“Đúng, là em bướng bỉnh, em cứ tiếp tục bướng bỉnh thì sao? Em đã giải thích với anh rất nhiều rồi, anh đừng vì chút hiểu lầm mà quy chụp cho người khác cái mác người xấu nữa được không? Người bướng bỉnh cố chấp chính là anh đó” – An Di khăng khăng muốn ám chỉ đến việc Vinh Hy nghĩ gì về Ngôn Hoa.
“An Di à, tất cả không đơn giản như em nghĩ đâu… Hắn ta…” – Vinh Hy rất muốn một lần nói hết tất cả ra cho An Di biết những sự thật về Ngôn Hoa nhưng anh ngàn vạn lần không thể mở lời, điều anh lo sợ chính là những sự thật đó sẽ chắc chắn làm An Di đau lòng, khiến cô tổn thương. Lời nói ra đến cửa miệng lại không cách nào thốt nên lời. An Di không thể biết được nỗi khổ tâm của anh, cũng không thể cảm thông cho anh vì sao lại cố chấp với cô như vậy. Gì cũng được, cô an toàn, cô vui vẻ là được, cô hiểu lầm anh cũng không sao…
“Hắn ta, hắn ta… anh đừng có nhìn người phiếm diện như vậy có được không?” – An Di hộc hằng.
“An Di” – Vinh Hy hắng giọng.
“Em không nghe, không nghe. Không muốn nói chuyện với anh nữa” – An Di bực dọc chạy một mạch vào phòng, cô không muốn tiếp tục đôi co với anh Vinh Hy. Cô thật sự không phải vì bênh vực Ngôn Hoa mới như vậy, chỉ vì sự cố chấp của Vinh Hy khiến cô khó chịu, còn cả việc dạo gần đây anh luôn cố tình quản việc của cô, việc cô đi đâu, mấy giờ về, đi cùng ai… rất kì lạ, trước giờ anh cũng rất quan tâm cô, nhưng chưa từng quá mức nghiêm ngặt như hiện nay, đến cả ba cô cũng không đến nỗi đó cơ mà?
Haiizz… Mọi việc cứ dần rối bung rối bét cả lên… An Di cô thật sự nhức đầu quá mức rồi, không nghĩ nữa, không nghĩ nữa…
Nhưng mà… Ngôn Hoa đang làm gì nhỉ? Cô gọi anh lúc này có phiền anh không nhỉ? Thật sự mới vừa đây thôi vắng anh một chút đã thấy trống trãi như vậy rồi, không được không được. Không nên làm phiền anh…
Nghĩ thì như vậy nhưng lí trí An Di nào có thể điều khiển trái tim không ngoan ngoãn đang gào thét bảo cô tò mò chết đi được Ngôn Hoa đang làm gì lúc này, vì sao lại không đưa cô về còn dặn dò cô không được tìm anh… Trong lúc An Di còn đang đấu tranh nội tâm thì từ khi nào tay đã cầm điện thoại nhấn nút gọi mất rồi. Không sao, chỉ nghe giọng anh một chút thôi cũng được, sẽ không phiền anh đâu mà… Nhìn vào màn hình điện thoại trông chờ…
Nhưng cô thất vọng rồi, đáp lại cô chỉ là thông báo khoá máy từ tổng đài thôi, anh vì sao lại không mở máy chứ?
An Di vân vê chiếc điện thoại trong tay không ngừng nghĩ ngợi lung tung, đoán già đoán non…
—
Không xong thật rồi, cả ngày cứ thừ ra nghĩ toàn những chuyện không đâu thôi, từ sáng đến tận chập tối An Di vẫn không có chút tâm trí ôn bài nào cả, chỉ cần giở sách vở ra chăm chú được chưa bao lâu thì gương mặt anh tuấn của ai kia lại như ẩn như hiện quấy nhiễu tâm trí cô. Thật sự chỉ có thể tập trung khi ở cạnh anh thôi sao? Đúng hơn là khi có anh bên cạnh An Di sẽ chuyên tâm hơn, không nghĩ ngợi nhiều chuyện như vậy rồi.
Lại lo anh làm việc quá sức, lại có chút bất an trong lòng… An Di cuối cùng vẫn là quyết định đi tìm anh thì hơn, gọi anh thì tắt máy, chẳng còn cách nào khác chính là lơn tơn chạy đến nhà anh, không biết hiện giờ anh có ở nhà không nữa, nhưng đi vẫn hơn không, tiếp tục như vầy cô sẽ không thể có tâm trí làm việc gì mất.
Đến nhà Ngôn Hoa, cửa vẫn như thường lệ không hề khoá, An Di lại lần mò trong bóng tối bật đèn lên rồi rón rén tìm anh khắp nơi trong nhà, trong phòng khách không có, trong bếp không có, phòng ngủ không có, cả phòng làm việc cũng không? Ơ… Ngôn Hoa này lại thản nhiên ra ngoài mà không khoá cửa sao? Anh đâu có tuỳ tiện như vậy chứ? Thật kì lạ, An Di lẩm bẩm tự hỏi anh đã đi đâu không biết nữa, điện thoại cũng không mang theo mà đặt trên bàn làm việc, thế thì anh đúng là đã về qua nhà rồi, nhưng giờ lại mất tích không dấu vết, không biết làm sao mà tìm nữa. An Di thẩn thờ ngồi phịch xuống sô pha đưa tay lên trước mặt khẽ xoay xoay chiếc vòng trên tay ngắm nhìn. Màu xanh ngọc bích trong sáng phản chiếu ánh sáng từ chiếc đèn trên trần nhà trở nên long lanh sáng rực như màu trời buổi sáng…
Bỗng dưng có tiếng thắng xe, rồi tiếng bánh xe rít mạnh trên mặt đường khiến An Di giật nẩy mình vội chạy lại cửa sổ nhìn ra bên ngoài, bóng đêm lúc này đã phủ xuống khu phố tĩnh mịch. Cái rét nhẹ của khí trời khiến An Di vô thức rùng mình, cô nhướng mắt cố nhìn ra bên ngoài, dưới ánh đèn đường vàng nhạt là mấy chiếc ôtô đậu san sát nhau. Chiếc xe đầu tiên chắc chắn là xe của Ngôn Hoa, An Di có thể dễ dàng nhận ra, bóng dáng cao lớn vạm vỡ quen thuộc của anh từ trong xe bật chạy vào trong nhà, không bằng cửa lớn, nhấc mình nhẹ bổng một cái Ngôn Hoa dễ dàng leo qua hàng rào rồi nhanh chóng vào nhà, khoá chặt cửa lại. An Di vô cùng hốt hoảng, phía sau những chiếc ôtô còn lại những người lạ mặt hung hăng băng ngang dãy hàng rào đuổi vào, trong tay còn hăm hăm cầm theo rất nhiều vũ khí, gậy, côn,… súng… là súng sao? An Di dụi dụi mắt không tin vào những gì vừa nhìn thấy.
“An Di?”
Ngôn Hoa vừa vào nhà đã bị ánh sáng chói mắt làm cho ngạc nhiên vô cùng, còn ngỡ đã bị mai phục nào ngờ nhìn quanh một lượt anh liền phát hiện An Di đang đứng co ro trong một góc á khẩu nhìn anh. Ngôn Hoa thất kinh, tại sao cô lại ở đây? Anh nhanh chóng tiến đến bên An Di, ra hiệu cho cô im lặng rồi kéo cô vào trong phòng làm việc của mình.
“Không phải đã bảo em đừng tìm anh sao? Đồ ngốc này em thật là… ” – Ngôn Hoa vô cùng giận dữ vì cô không nghe lời nhưng không biết phải trách cô như thế nào nữa, hiện giờ vô cùng nguy hiểm, trước hết phải bảo đảm an toàn cho An Di.
“Anh… Ngôn Hoa… bọn họ?” – An Di run rẩy, cất giọng yếu ớt, cô bị doạ đến cả người mềm nhũn ra rồi.
“Im lặng, nghe lời anh, ở yên đây, cho dù có bất cứ chuyện gì cũng không được ra ngoài, rõ chưa?” – Ngôn Hoa gấp gáp dặn dò.
“Ngôn Hoa… có chuyện gì? Anh nói cho em biết rốt cuộc có chuyện gì?” – An Di vừa sợ hãi vừa lo lắng.
“Ngoan, nghe lời anh” – Nói rồi Ngôn Hoa đặt lên trán An Di một nụ hôn vội, sau đó anh lấy điện thoại trên bàn, lập tức đóng chặt cửa phòng đi ra ngoài.
An Di vẫn chưa hoàn hồn, bất động đứng tại chỗ nhớ lại cảnh tượng vừa rồi anh bị cả đám người truy đuổi… súng, họ có súng. An Di chợt run người, anh định làm gì? Bất chợt nghe được tiếng đồ đạc va đập mạnh bên ngoài, còn có tiếng thuỷ tinh vỡ vụn. An Di nơm nớp trong lòng áp tai vào cửa phòng nghe ngóng, có tiếng đàn ông hung hăng bên ngoài vọng vào, là giọng Anh bản xứ, bọn họ đang chất vấn Ngôn Hoa về vấn đề gì đó, hả cái gì mà Black Fire? Cái gì mà Boss? Hoàn toàn không nghe tiếng Ngôn Hoa trả lời, chỉ mỗi tiếng va chạm đổ vỡ là ngày một kịch liệt hơn, An Di trong lòng như lửa đốt, đứng ngồi không yên lo lắng cho an nguy của Ngôn Hoa.
“Đoàng”
Tiếng súng rút hết chút thần trí cuối cùng của An Di, cô như phát điên chạy ra khỏi phòng, trước mặt là một cảnh tượng hỗn độn vỡ nát đáng sợ, Ngôn Hoa đứng quay lưng về phía cô, trên bắp tay anh máu không ngừng túa ra liên tục ướt đẫm cả một mảng lớn, An Di thất thần quỵ xuống, miệng chỉ có thể mấp máy gọi anh: “Ngôn Hoa”
Đám người hung hãn bị An Di thu hút sự chú ý lập tức giương súng về phía cô, Ngôn Hoa hoảng hốt quay người lại kéo An Di vào lòng bao bọc cô bằng chính thân thể to lớn cường tráng của mình. An Di đã không còn chút ý thức vì sợ hãi mà ngất đi, trước khi chìm vào bóng tối cô chỉ còn mơ màng nghe được tiếng súng vang lên “Đoàng” một tiếng nữa, theo đó cả người Ngôn Hoa giật mạnh một phát, anh vẫn ôm chặt cô trong lòng, hét lên đầy giận dữ, gương mặt cương nghị nổi lên những đường gân xanh đáng sợ, mắt anh hằn lên từng tia máu đỏ: “Để cô ấy an toàn ở lại đây các người sẽ có được thứ mình muốn, tôi đi cùng các người”
“Được”
An Di thiếp đi, tất cả chìm vào một bóng tối u ám, không thể nhìn thấy cũng chẳng thể nghe thấy… Ngôn Hoa… “Đừng rời đi, đừng bỏ em lại đây, anh ở đâu? Ngôn Hoa, Ngôn Hoa…”
—
Ở An gia lúc này An tổng bỗng gọi Vinh Hy vào hỏi chuyện.
“An Di và Du Thăng dạo này có chuyện gì sao?” – An tổng thở dài.
“Ý chú là..?” – Vinh Hy lờ mờ đoán ra sự bất thường từ trong lời nói của An tổng.
“Du Ngạn vừa gọi chú bảo rằng không hiểu sao thằng nhóc Du Thăng trở về Anh lại đùng một cái nói là muốn huỷ hôn cùng An Di. Du Ngạn còn bảo chú khuyên bảo An Di sợ rằng bọn nó lại vì giận dỗi nhau chuyện nhỏ nhặt mà kinh động cả hai nhà” – An tổng đưa tay xoa xoa ấn đường, gương mặt lộ rõ sự mệt mỏi.
“Chú An… có chuyện này con nghỉ sớm muộn cũng không giấu được chú” – Vinh Hy mập mờ.
“Chuyện gì?” – An tổng tập trung sự chú ý.
“Chú hẳn đã biết người tên Ngôn Hoa chứ?” – Vinh Hy hỏi.
“Ngôn Hoa, Ngôn Hoa… con trai, à không là tổng giám đốc hiện hành trên danh nghĩa của Ngôn Thị? Còn có người không biết việc này sao? Nhưng hắn sớm đã không còn điều hành Ngôn Thị rồi.” – An tổng chợt nhớ ra, cũng thắc mắc tại sao Vinh Hy lại lôi người này vào.
“Hơn thế nữa, chẳng phải chú đã từng bảo John đi điều tra cậu ta sao?” – Vinh Hy thẳng thắn.
“… Là người từng liều mạng đâm vào xe của con? Là giáo viên dạy kèm cho An Di ở đây? Thế nào?” – An tổng ngờ ngợ ra điều gì.
“Chú vẫn tiếp tục cho đây là trùng hợp sao?” – Vinh Hy cau có.
“Chẳng phải lúc đó ta luôn bảo John để mắt đến hắn sao? Thật ra không có gì khác thường, là tự ta nghĩ nhiều thôi. Cũng không liên can gì đến việc của An Di và Du Thăng”
“Chú An, chú có thật sự có để tâm đến việc hắn là ai sao? Cả diện mạo hắn chú cũng không biết đúng không? Vậy việc An Di yêu hắn ta, lão gia thân thiết với hắn ta, rồi cả việc hắn hiển nhiên làm bác sĩ điều trị của lão gia chú cũng cho là không có gì khác thường, không liên can gì sao?” – Vinh Hy gằng giọng nhấn mạnh.
“Yêu…? Lẽ nào việc ông nội An Di nói rằng An Di hình như đã động lòng với người khác là thật sao?”
“Lão gia sớm đã biết tình cảm của An Di từ trước tại sao lại có thể thân thiết với hắn ta như thế?”
“Con… làm sao mà con biết?” – An tổng hết sức ngạc nhiên.
“Không những vậy… Chú chắc chắn không biết được hắn chính là… chính là người của Huyền Hoả. Thông tin về hắn có thể tin được bao nhiêu?” – Vinh Hy thở dài, hắn không những là người của Huyền Hoả, còn là người lãnh đạo của Huyền Hoả nữa kìa.
“Huyền Hoả?” – An tổng há hốc mồm, nhìn Vinh Hy trau tráo.
“Đúng vậy, hắn tiếp cận An Di và lão gia từ trước chắc chắn có mục đích mờ ám” – Vinh Hy khẳng định.
“Không để ý đến việc hắn là tổng giám đốc trên danh nghĩa của Ngôn Thị, không màng việc An Di yêu hắn, còn Huyền Hoả, Huyền Hoả là thế nào?” – Vừa nghe đến cái tên của Hắc bang đình đám ấy sống lưng của An tổng lạnh toát cả lên, ngay cả đứng cũng không vững.
“Chú An chú không sao chứ?” – Vinh Hy lo lắng đỡ lấy An tổng.
“Lập tức, ngay lập tức tìm An Di về cho ta, ngay lập tức!!!” – An tổng ra lệnh, gương mặt tái nhợt.
“Chú An”
“Lập tức đi cho ta”
—