“Tim đập loạn nhịp, cả người nóng ran, tư duy đần đi không ít, mắt lại mơ hồ xa xăm…
Từ khi nào mà vì em con người cao ngạo, lạnh nhạt của tôi lại trở nên như vậy? “
Thoáng chốc đã gần hết tuần đầu tiên ở trường mới, chiều hôm nay sẽ làm bài kiểm của hai môn còn lại nữa thì sẽ kết thúc đợt khảo sát đầu năm. Hai tiết đầu tiên là của môn thể dục, An Di vốn có vóc dáng nhỏ nhắn thon thả lúc này mặc bộ đồng phục thể dục rộng thùng thình của trường đúng là nhìn có chút buồn cười, ai cũng thừa biết đồng phục thể dục cần phải thoải mái rộng rãi thì mới dễ dàng hoạt động nhưng rộng đến mức như thế này thì hơi kì thật đấy. Nghĩ rồi An Di ngượng ngùng từ trong phòng thay đồ nữ bước ra, bởi vì lớp trưởng cần phải có mặt trước để chuẩn bị điểm danh, xếp hàng cho nên An Di ba chân bốn cẳng phóng xuống cầu thang, đến khúc cua cũng không buồn nhìn ngó mà cúi đầu cúi cổ cứ thế mà đi vội.
Bỗng “bịch” một tiếng, người đi lên cầu thang vốn đang chăm chú xem sách thì lại bị ai đó ngốc nghếch đâm sầm vào người, cũng may người này thao tác nhanh nhạy đã kịp thời một tay siết chặt thành cầu thang, tay kia lại lập tức đón lấy eo người sắp ngã. Quyển sách trong tay rơi bịch xuống đất.
Lúc này hai người đang dán chặt vào nhau, người con gái hai mắt nhắm nghiền tựa như đang chờ đợi điều tiếp theo xảy ra, người đàn ông thì trong đôi mắt ánh lên chút ngạc nhiên nhìn người con gái đang trong tay mình, cổ áo hơi rộng lệch hẳn sang một bên để lộ ra vùng cổ trắng ngần cùng xương quai xanh quyến rũ, mấy thứ mới vừa đập vào mắt khiến cả người ai đó nóng hẳn lên, lại còn mùi nước hoa thoang thoáng quen thuộc, mỗi chỗ va chạm trên cơ thể lại như bị thiêu đốt.
Một giây, hai giây, ba giây… sau khi chắc chắn là mình không bị té An Di mới từ từ hé mắt ra, đột nhiên nhìn thấy yết hầu người trước mặt di chuyển lên xuống không ngừng liền giật mình chống tay lên ngực người đó đẩy ra. Là… là… là “thầy giáo hắc ám?”. Tiêu rồi, An Di nghĩ mình lại tiêu rồi, vừa nãy vội vàng làm gì không lo nhìn đường để đụng phải hắn, lại phạm thượng rồi. Lúc này Ngôn Hoa cũng nghĩ do vừa nãy lo đọc sách không nhìn đường nên mới đụng trúng cô.
Hai người không hẹn lại cùng cất tiếng:”Xin lỗi, em/tôi không chú ý”. Tiếng hai người không nhanh không chậm gần như đồng nhất, bốn mắt nhìn nhau vô cùng khó xử. An Di cúi người nhặt quyển sách lên dúi vào tay Ngôn Hoa rồi nhanh chóng nhắm phía sân thể thao mà chạy hết tốc lực. Lúc này Ngôn Hoa hơi ngẩn người, sau khi cô gái rời khỏi một lúc anh mới ngoái đầu nhìn theo bóng dáng nhỏ bé đang dần khuất xa, ánh mắt phức tạp miệng nở một nụ cười thâm tình.
Bây giờ từng tốp học sinh từ phía hai phòng thay đồ đi ra, ánh mắt ai nấy đều dán vào người thầy phong độ trước mặt, hôm nay anh vẫn mặc quần Âu nhưng là phối với áo sơ mi đen, hai thứ kết hợp khí thế lạnh lùng cao ngạo của anh đã huyễn hoặc mấy cô thiếu nữ đến mê mẩn. Bọn họ ai nấy đều chậm lại nửa vời như muốn đi lại như muốn dừng.
Thấy mấy người học trò liên tục hết gật lại thưa chỉ đăm đăm về phía mình thì Ngôn Hoa cảm thấy hơi khó chịu, anh chỉ “Ừm” một tiếng tỏ thái độ chào như thế là đủ rồi, không nói không rằng cứ thế bước tiếp mặc cho mấy ánh mắt ngơ ngác đang cứ mãi dõi theo mình.
Bọn con trai được dịp lên tiếng trêu chọc mấy đứa con gái: “Nhìn mỹ nam lạnh lùng của các cậu đi, tự cao bỏ xừ”, “Haizz, người ta có chức có quyền lại có tí nhan sắc nên tưởng mình là đằng trời đấy các cậu ạ”,…
Mấy đứa con gái cũng không vừa, liên tục bênh vực thần tượng của mình: “Xí, các cậu ở đó nói mà không biết ngượng”, “Có giỏi thì có chức có quyền được như thầy Ngôn đi”, “Nhan sắc thì kém quá xa”,…
Tiếng tranh luận rôm rả kéo dài ra tận sân thể thao. Lúc này An Di đã ở sẵn đó, ra hiệu tập hợp.
“Báo cáo thầy lớp A sĩ số 32 hiện diện đủ. Hết” – An Di nghiêm túc báo cáo cho thầy thể dục rồi quay về chỗ ra hiệu cho cả lớp nghỉ.
Bỗng tiếng thầy giáo có vẻ tức giận vang lên, khiến cô phải giật mình: “Trễ 5 phút, cả lớp nhận phạt chạy 5 vòng quanh sân thể thao. Chạy”. An Di còn chưa kịp hoàn hồn tất cả đã nối đuôi nhau bắt đầu chạy tựa như chuyện bị phạt này vốn là bình thường rồi.
Thầy giáo dạy thể dục của cô tên là Trịnh Phong, năm nay 30 tuổi, con người này bình thường hoà nhã thân thiện nhưng đối với vấn đề thời gian thì vô cùng nghiêm túc, rất ghét sự chậm trễ, giới hạn từ lúc chuông báo vào tiết đến khi tập hợp không được quá 15 phút điều này mấy học trò cũ đều đã biết rõ, An Di thì lại mới chuyển trường đến không biết là điều dĩ nhiên, nhưng cả cái lớp như vậy không ai có chút ý thức giúp đỡ cô, cô vốn là người ra đây đầu tiên lại phải chờ bọn họ mất một lúc mới lác đác xuống đầy đủ.
Lúc này Lâm Dĩnh phía sau khều tới, An Di quay lại nghe cô nàng giải thích: “Cậu đừng trách tụi mình, thầy ấy vốn không chờ được quá 15 phút đâu, bọn mình ai cũng nhanh chân xuống nhưng mấy đứa con trai lớp mình hình như đều mắc bệnh ganh ghét giáo viên nam nên mới tranh thủ trêu thầy ấy thôi cậu đừng để tâm, trước giờ bọn mình đều coi đây là khởi động thôi mà”, như hiểu được ý của cô bạn, An Di gật đầu vui vẻ xua tay ý đã hiểu rồi, tiếp tục chịu “phạt khởi động” cùng cả lớp.
Giờ thể dục cũng hết, lúc An Di báo cáo sỉ số lần cuối rồi cho lớp giải tán định đi thì nghe tiếng thầy Trịnh Phong gọi mình lại, ghé vào tai cô: “Xin chào, học trò mới dễ thương”, nói rồi thầy ung dung bước đi để lại cô đứng ngơ ngác giữa sân như trời trồng, lúc này Lâm Dĩnh thấy vậy mới chạy lại kéo cô đi thay đồng phục.
An Di dần dần cũng đã làm quen xong với tất cả giáo viên và bạn bè mới. Đa số giáo viên nam hay nữ cũng đều thích cô, cô lại vâng lời và chăm chỉ nên rất được lòng thầy cô,… chỉ trừ một người, cô hết lần này đến lần khác gây chuyện trước mặt người đó, cơ hồ sẽ để lại ấn tượng không tốt trong mắt người đó. Mấy ngày nay, bạn bè đối với cô rất tốt, nhất là Lâm Dĩnh và vài bạn nữ ngồi gần nữa, nhưng có người thích thì cũng phải có người không thích, điển hình là Vi Mai, cậu ta luôn tỏ thái độ bốc đồng với những gì An Di làm, luôn khó chịu ra mặt, nghĩ cũng đúng, cậu ta trước giờ được mệnh danh là hoa khôi lớp A, lại học giỏi nên tất nhiên là giữ vị trí lớp trưởng nhưng năm học này tự dưng ở đâu chui ra cô gái tên là An Di giới thiệu mình mới chuyển trường từ Anh đến, ngoại hình ưu tú, tính tình thân thiện dễ gần, cô gái này đã khiến mọi thứ Vi Mai gầy dựng cho mình bị lu mờ trong mắt mọi người cho nên cô không thích An Di là đều tất nhiên, bọn con trai thì khỏi nói cũng biết đứa nào cũng say An Di như điếu đổ, mấy ngày vừa qua An Di cũng biết được không ít chuyện do Lâm Dĩnh ngày nào cũng tranh thủ tám chuyện thân mật với cô. Ví dụ như về việc cô chủ nhiệm rất thích thầy Trịnh Phong, cô giám thị biệt danh “Bà La Sát ế” thì rất vô cùng ghét bọn con trai lớp mình, bạn nam Hạo Thiên lớp mình thì rất thích cô giáo trẻ trung dạy môn Ngoại ngữ của khoá trên,…
Đã là tiết kiểm tra cuối cùng của tuần này lại vừa mới học thể dục nên tinh thần mọi người hơi uể oải. Đó là tiết Ngoại ngữ của “thầy giáo hắc ám”, cả lớp biết ý sau khi thầy vào lớp đứng lên chào xong ngồi xuống liền lấy sách vở ra ôn, thầy vẫn giữ thái độ lạnh nhạt cao ngạo thường ngày, trên mặt không có chút sắc thái biểu cảm nào. Trường của cô có yêu cầu rất cao nên môn Ngoại ngữ mỗi lớp phải thống nhất học hai thứ tiếng, lớp cô do đã đi qua một năm cùng nhau nên mọi người biết ý cùng chọn “Anh-Đức”, lẽ ra trường sẽ phân công hai giáo viên dạy môn Ngoại ngữ cho mỗi lớp, chỉ có lớp A năm nay là ngoại lệ, một mình Ngôn Hoa dạy cả hai, dù sao thầy ấy cũng là một “người ngoại lệ”. Chẳng ai có gia thế và học vấn hoành tráng như vậy lại hạ mình dạy học ở một trường Trung học như thầy ta dù có là trường tầm cỡ quốc tế như trường D đây thì đối với năng lực của thầy thì quả là hơi uổng phí nhân tài. Theo như An Di đã từng nghĩ thì đáng ra thầy ta phải đi “cứu lấy hoà bình thế giới” mới đúng.
Có tiếng gõ tay “cốc cốc” trên bàn giáo viên, An Di hiểu ý liền đứng lên nhận xấp đề đang chìa ra trước mặt mình đem phát cho cả lớp, xong xuôi thì quay về chỗ cặm cụi làm bài, đối với cô thì tiếng Anh hay Đức đều không thành vấn đề, học sinh xuất sắc trường trung học Warminster bề thế của Anh Quốc thì trình độ ngoại ngữ không thể xuề xoà được. Ngôn Hoa từ đầu vẫn luôn ngồi yên trên bàn giáo viên, ánh mắt liên tục đảo hết chỗ này đến chỗ khác, chỉ sợ dừng lại một chút thì mắt anh lại dán vào người ngồi đối diện không xa, nhưng cũng không tránh khỏi lâu lâu bất giác đưa mắt, nhìn xuống trước mặt.
Hôm nay An Di làm bài rất thoải mái và dễ dàng, bài tiếng Anh chỉ trong tích tắc đã hoàn thành, đến bài tiếng Đức cô cũng dễ dàng thông qua trong thời gian ngắn, mới qua một nửa thời gian không bao lâu An Di đã gấp bài, đóng nắp bút trên mặt nở một nụ cười tươi vẻ đắc ý. Vi Mai ngồi bên thấy vậy cũng “Hừ” một tiếng không phục xong liền nhanh chóng tiếp tục làm bài.
An Di lại đưa tay xuống ba lô, người phía trên hình như ý thức được việc cô sắp sửa làm là gì liền lập tức đứng dậy đi thẳng ra cửa, anh chính là đang sợ loạt phản ứng sinh lí kì lạ của mình xảy đến lần nữa. Anh đoán đúng, An Di lấy chai nước trong ba lô ra quay mặt vào góc để uống.
Do làm xong bài sớm lại không có gì làm An Di liền lấy giấy ra vẽ lung tung vài thứ, nói là vẽ lung tung nhưng thực ra cô cũng được coi là có chút năng khiếu hội hoạ, cô vẽ Tiểu Bối của mình, vẽ Tiểu Bối trong vườn hoa của mình đang chơi đùa cùng An Hạo, lại vô thức vẽ thêm mấy chậu hoa dạ lan hương bên cạnh và…,… thời gian dư khá nhiều. Trên bàn giáo viên, Ngôn Hoa đã trở lại từ lúc nào, lại thắc mắc cô gái trước mặt làm gì mà chăm chú thoạt vung bút lại thoạt dùng tẩy bôi đi.
Hết giờ, Ngôn Hoa lại gõ “cốc cốc” lên mặt bàn mình ra hiệu thu bài… hình như An Di vẫn đang chăm chú, anh lại gõ “cốc cốc” lần nữa, lúc này đã thu hút sự chú ý của cả lớp nhưng… An Di vẫn hí hoáy vẽ.
Ngôn Hoa hắng giọng: “Lớp trưởng”.
Lúc này An Di mới giật mình, theo quán tính liền đẩy bức vẽ giấu xuống dưới bài làm, vì kích thước nhỏ hơn tờ giấy kiểm tra nên bức vẽ lập tức lọt thỏm vào trong. An Di vội vàng đi thu bài cả lớp, luống cuống làm sao lúc chồng bài mình lên cũng kéo theo cả bức vẽ vừa nãy mà không biết bây giờ nó đã nằm yên vị giữa hai bài kiểm tra của cô. Đếm lại một lần rồi cô nhẹ nhàng đặt xấp giấy trước mặt Ngôn Hoa, lại giả vờ mỉm cười thân thiện với anh rồi mới quay về chỗ. Ngôn Hoa cầm xấp bài, im lặng rời đi. Suốt một buổi hình như mới chỉ gọi hai từ “lớp trưởng”, nếu cô không lơ đễnh thì ắt hẳn cũng chẳng khiến anh phải lên tiếng “vàng ngọc hiếm hoi” của mình. Cả lớp sau đó cũng vui vẻ ra về, kết thúc một tuần căng thẳng. Phía sau chọc tới, Du Thăng gọi An Di: “Đợi tớ chở về này”, sau đó hai người niềm nở cùng nhau đi ra.