“Tiểu thái dương, mặt trời nhỏ với ước mơ nhỏ, dùng ánh sáng của mình soi rọi và sửi ấm cho vạn vật.”
_________
Suốt mấy tiếng đồng hồ ngồi trên xe, Ngôn Hoa và người đàn ông “nghiện màu vàng” kia cứ trò chuyện xuyên suốt, An Di dễ dàng nhận ra hai người họ rất thân nhau, có vẻ là cô bị bỏ quên giữa cuộc tương phùng của họ rồi, thật tình cô chỉ muốn làm việc gì đó gây một chút sự chú ý cho bọn họ, thế nào mà lại huyên thuyên với nhau toàn là tiếng Pháp khiến cô nghe đến ù cả tai rồi vẫn không hiểu gì. An Di chán chường tựa người vào cửa kính nhìn ra cảnh vật bên ngoài, cố gắng phớt lờ cuộc hội thoại của hai người đàn ông bên cạnh.
Xuyên qua thành phố tập nập sôi động để đến với vùng ngoại ô có thắng cảnh thiên nhiên hùng vĩ, chiếc ôtô lướt nhanh qua một dãy đồi nằm thoai thoải trên một vùng quê yên bình đến những ngọn núi cao chót vót, hoang dã của vùng Glen Coe, nhiều khung cảnh quen thuộc đã từng xem trong những bộ phim Braveheart, Rob Roy và cả phim Harry Potter đẹp đến ngỡ ngàng, mặc dù đã đi qua đây nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên An Di đi đến tận sâu bên trong vùng núi này. Giữa không gian bao la rộng lớn là những đỉnh núi cheo leo và những cơn gió thổi lồng lộng.
An Di đắm chìm trong khung cảnh ấy, cô rất muốn lưu giữ lại khoảnh khắc được chiêm ngưỡng vùng núi non hiểm trở kì bí đầy thu hút này, lục tìm di động An Di mới chợt nhớ là nó nằm cùng với hành lí… nhưng mà hành lí không phải vẫn ở nhà của Ngôn Hoa sao? Ơ thế thì đồ đạt của hai người phải làm thế nào?
An Di vô cùng rối bời, rõ ràng lúc đi khỏi nhà thái độ của Ngôn Hoa rất không tốt, cũng chẳng màng tới hành lí, bây giờ đã đi xa như vậy, bảo anh quay lại thì đương nhiên là chuyện không tưởng rồi.
An Di khẽ lay cánh tay đang vòng qua vai mình của Ngôn Hoa, có lẽ là anh nghĩ cô nghịch nên vẫn cứ như vậy mà trò chuyện với người bạn kia. Cuối cùng cũng không chịu ngồi yên phận nữa An Di bực dọc thụi liền mấy cái vào hông Ngôn Hoa, anh cau mày, nhìn cô một cách khó hiểu: “Em làm gì vậy? Sao lại đánh anh?”
“Em là bù nhìn à? Anh không thèm ngó ngàng đến em đã đành, lay anh anh cũng không thèm để tâm đến nên em mới đành phải đánh anh” – An Di dẩu môi.
“Thế thì đại tiểu thư em có chuyện gì muốn nói?” – Ngôn Hoa cúi đầu nhìn An Di.
“Hành lí của chúng ta…” – An Di ngập ngừng.
“Em lo gì chứ, chút nữa anh bảo quản gia mang ra sân bay, ngày mai mới về mà?” – Ngôn Hoa cười khổ.
“Vậy cho em mượn điện thoại của anh” – An Di phụng phịu chìa tay ra trước mặt Ngôn Hoa.
Ngôn Hoa gật đầu lấy điện thoại trong túi ra đưa cho An Di rồi lại tiếp tục vấn đề đang dang dở.
An Di nhận lấy điện thoại mặt mày hớn hở mở máy ảnh ra chụp lại phong cảnh bên đường, vừa hay xe đang chạy rất nhanh, thế là mấy bức ảnh được chụp ra cứ như được dùng hiệu ứng “dòng chảy thời gian” vậy, trông rất nghệ thuật.
“Hai người nói nhiều như vậy không chán sao?” – An Di huých nhẹ vào cánh tay Ngôn Hoa, anh đã phớt lờ cô lâu vậy rồi rốt cục hai người còn muốn nói đến bao giờ? Không biết là nói về chuyện gì nữa, đây là lần đầu tiên cô thấy con người lạnh lùng của anh “lắm chuyện” như vậy.
Nhìn bộ dạng trầm ngâm của An Di thì Ngôn Hoa biết ngay cô đang thắc mắc điều gì, anh ghé đầu bên tai An Di nói khẽ: “Tên Jack, bạn cùng trung học của anh, bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ, cuồng màu vàng và là tín đồ của superbike. Anh hỏi thăm cậu ta về một người quen cũ, nhân tiện chút nữa sẽ giới thiệu cho em. Cậu ta chỉ biết một chút tiếng Anh nên ngại không trò chuyện với em, như vậy cũng tốt, để cái tên háo sắc đó không gạ gẫm em được”
Ngôn Hoa dứt lời, Jack nhìn từ kính chiếu hậu vui vẻ nháy mắt với An Di một cái bị anh bắt gặp anh liền giơ tay cuộn thành nắm đắm dí về phía cậu ta mà thị uy.
Không hiểu sao trông anh lúc này đanh đá cứ như một cậu nhóc đang tị nạnh vậy, An Di cảm thấy anh như vậy rất trẻ con nhưng lại rất… đáng yêu.
Ngôn Hoa lúc này không còn trò chuyện nữa, anh ngã người ra ghế, nhắm mắt dưỡng thần. An Di không muốn làm phiền anh thế nên cứ giữ điện thoại của anh mà nghịch, đầu tiên là tra xem số điện thoại của mình trong danh bạ của anh, Alice, An Di, Tiểu Bảo Bối, Tiểu Quỷ, đại tiểu thư… những cái tên và biệt danh anh thường dùng để gọi cô đều không có… Hay là… Hihihihi, An Di cười thầm, lẽ nào còn có cái tên nào đó ngọt ngào hơn hay sao?
“Heo ngốc”…
Đọc đến cái tên này An Di liền hụt hẫng như vừa bị hất cho một gáo nước lạnh, mới đây cô còn tưởng bở nữa cơ chứ, đúng là ngốc thật. Cô bực dọc lập tức đổi ngay tên mình trong danh bạ của anh trở thành “Bạn gái thông minh, đáng yêu, xinh đẹp, ngoan ngoãn, nhất hệ mặt trời – Di Di”, cái tên trẻ con đến cô cũng không nhịn được mà phụt cười.
Rồi sau đó An Di lại mở album ảnh ra xem mấy tấm hình mình vừa chụp, nào ngờ lại phát hiện ra đồ xấu xa Ngôn Hoa này anh ta giấu rất nhiều ảnh chụp lén cô, đều là những khoảnh khắc cô không tài nào nhớ nổi cũng không hề phát hiện ra mình bị chụp lén, nhưng người này hình như chỉ thích chụp bóng lưng của cô mà thôi, à còn có rất nhiều ảnh trừu tượng nữa, không ngờ anh lại có để tâm đến loại nghệ thuật này.
Mãi mê nghịch điện thoại của Ngôn Hoa, chiến lợi phẩm của An Di chính là biết được anh có một tài khoản blog với cái tên vỏn vẹn một chữ Mặc (默-Trầm lặng), người kín tiếng như anh mà lại dùng blog sao? An Di vô cùng thắc mắc chẳng biết trên đó anh chia sẻ những gì, tiếc là cô lén thử mãi nhưng chẳng thể nào đúng mật khẩu truy cập, tên anh, ngày sinh của anh, ngay cả tên và ngày sinh của cô cũng đã thử qua cả rồi nhưng vẫn không được, bỗng dưng An Di lại có chút cảm giác gì đó thật bí hiểm ở đây khiến cô không khỏi tò mò, thế là đành mặt dày quay sang hỏi Ngôn Hoa.
“Ngôn Hoa” – Cô gọi.
“Ừ” – Anh đáp, mắt vẫn nhắm hờ.
“Anh dùng blog à?” – An Di thăm dò.
“Ừ”
“Thế sao trước giờ em không biết nhỉ?” – An Di giả vờ hỏi như vậy nhưng thực chất cô chính là muốn biết vì sao anh dùng blog lại không theo dõi cô.
“Blog của em là Tiểu thái dương (小太阳) ” – Tiểu thái dương, mặt trời nhỏ với ước mơ nhỏ, dùng ánh sáng của mình soi rọi và sửi ấm cho vạn vật.
“Anh biết” – Ngôn Hoa thờ ơ trả lời.
An Di cau có, anh biết, biết mà trước giờ chưa từng nói với cô, cũng chẳng buồn theo dõi cô, đã hỏi đến thế mà anh vẫn chưa hiểu ý của cô sao? Đáng ghét thật…
“Anh… Em chỉ theo dõi người nhà và bạn bè thôi, cũng chẳng mấy khi đăng bài” – An Di lại tiếp tục vòng vo.
“Ừ”
An Di hậm hực: “Còn anh?”
“Không theo dõi ai cả, mỗi ngày đăng một bài” – Ngôn Hoa hé mắt nhìn An Di, vẻ mặt như vừa muốn cười vừa như đang kiềm nén.
“Cũng phải thôi, anh thì hẳn chẳng thể có bạn bè nhiều huống hồ gì lại là bạn ảo” – An Di ậm ừ, hoá ra chức năng theo dõi này đối với anh cũng là dư thừa rồi, ngạo mạn như anh thì cần gì phải quan tâm đến người khác cơ chứ.
An Di mất hứng, vùi chiếc điện thoại vào tay Ngôn Hoa trả lại anh rồi quay mặt đi.
Ngôn Hoa nhìn bộ dạng ấm ức của An Di cuối cùng cũng bật cười thành tiếng: “Này, dỗi à?”
“Ai thèm dỗi cơ?”
“Thế thì quay sang đây” – Ngôn Hoa kéo tay An Di.
“Không muốn” – An Di vùng ra.
“Này” – Ngôn Hoa vẫn không buông. Sau khi kéo An Di tựa vào người mình anh đưa điện thoại đến trước mặt cô.
“Muốn biết mật khẩu đúng không?” – Ngôn Hoa nháy mắt.
“Không thèm” – Đợi em lấy được điện thoại của mình thì không cần biết anh đăng lên những thứ gì trên blog, em đều sẽ vào quậy phá cho xem, thực muốn biết cảm giác của một anti-fan, đáng ghét đáng ghét.
“Blog của em là Mặt trời nhỏ?” – Ngôn Hoa mỉm cười đầy ẩn ý.
An Di gật đầu.
Ngôn Hoa cúi thấp đầu: “Ừ. Mặt trời nhỏ”
Mặt trời nhỏ cái gì mà mặt trời nhỏ chứ? Anh chỉ giỏi lảng đi chuyện khác…
“Ơ…” – An Di bỗng ngờ ngợ ra được điều gì, cô hí hửng: “Là Mặt trời nhỏ?”
Đến lượt Ngôn Hoa gật đầu.
Thì ra là vậy, ai lại đi lấy tên tài khoản người khác làm mật khẩu của mình chứ, đúng là chỉ có Ngôn Hoa anh thôi.
“Thế bây giờ có muốn mượn lại điện thoại không?” – Ngôn Hoa ác ý cố tình huơ huơ điện thoại trước mặt An Di.
“Muốn, mau cho em mượn lại” – An Di với tay bắt lấy.
Ngôn Hoa đưa điện thoại xong liền véo má An Di mắng yêu: “Tiểu quỷ”
An Di mừng thầm nhận lấy điện thoại, thế nhưng chưa kịp vui lâu thì chấn rung của điện thoại lại làm cho cô từ trạng thái đang phấn khích chuyển sang giật cả mình, người gọi tới là… là ba của cô.
“An tiên sinh… đã lâu” – Ngôn Hoa cất giọng trầm trầm, bàn tay đan vào trong làn tóc An Di khẽ xoa xoa vuốt vuốt.
“Thật ngại quá, đành mượn bảo bối của ông đến ngày mai vậy, đưa cô ấy đi hóng gió một chút… Ông đừng lo, đại tiểu thư ngốc nghếch của ông ấy à…?”
An Di ngước mặt, suýt thì cụng trúng vào cằm Ngôn Hoa.
Anh lại nói: “Ngốc như thế này nếu tôi muốn lừa đi thì đã lừa đi từ lâu rồi còn đợi ông phải đích thân gọi đến tìm hay sao? Tóm lại không có việc gì thì tạm biệt.”
“Ơ… Khoan đã” – An Di vội chen vào.
“Ngắt máy rồi, hình như anh không có nói sai điều gì chứ?” – Ngôn Hoa mím môi.
“Đúng vậy, anh thì nói sai cái gì được?” – Uổng phí IQ thiên tài của anh, một chút EQ bù lại để cân xứng anh cũng chẳng có. Đã biết rõ là ba em không hài lòng về mình thế mà vẫn ương ngạnh đối kháng. “Anh lấy lòng ba em một chút thì chết à?”
“Vì sao anh phải lấy lòng? Vốn dĩ việc đó không cần thiết” – Ngôn Hoa ngạo nghễ.
An Di rầu rĩ: “Anh có nghĩ đến cảm nhận của em không? Một bên là người thân của em, một bên là người em yêu, anh muốn em phải làm sao đây?”
Ngôn Hoa yên lặng một lúc, không khí trong xe chùn xuống, anh bạn người Pháp thấy lạ bèn nương theo kính chiếu hậu quan sát phía sau.
Ngôn Hoa hắng giọng, nắm lấy tay An Di: “Ngốc, không cần phải lấy lòng, con người anh sẽ chứng minh tất cả. Không được nghĩ nhiều nữa, hôm nay đưa em đi chơi, không cho phép em dỗi… Em nhìn xem, bây giờ anh đang lấy lòng em đây, được chưa?”
An Di dẫu môi làm ngơ nhưng trái tim thì đang chìm trong hủ mật ngọt ngào.
Ở phía trước Jack lại lên tiếng, lần này anh ta nói một câu tiếng Anh rất rành rọt và rõ ràng: “Ai đó hãy nói là tôi không nằm mơ đi, đây là Sam mà tôi từng biết hay sao? Thay đổi rồi, cả người thay đổi rồi. Nói nhiều, cười nhiều, mặt cũng dày thêm mấy phần rồi. Đúng là ma lực của tình yêu.”
An Di nghe xong mặt đỏ bừng còn Ngôn Hoa thì thẳng tay ném chiếc gối tựa lưng về phía trước.
An Di chợt nghĩ hình như câu nói này nghe có hơi quen tai thì phải, hình như… hình như lúc cô bắt đầu cảm nhận được mình đã yêu Ngôn Hoa thì Gia Ân cũng đã từng nói với cô câu này. “Thay đổi rồi, cả người thay đổi rồi” – Đúng vậy, khi yêu, con người ta sẽ thay đổi.
…
“Đến rồi, đến nơi rồi” – Jack reo lên vui vẻ.
____________________